Uất ức thần chưởng

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Gã uể oải nhai sợi mì. Gã cảm thấy quá mệt mỏi với chừng ấy sự vụ xảy ra chỉ trong một ngày. Sợi mì dai và khó nuốt quá. Gã cố cắn, cố nhai, nhưng sợi mì chẳng hề suy chuyển. Gã không đói, nhưng phải cố ăn mà "trả thù" chứ. Nghĩ sao làm vậy, gã dồn sức nuốt. Nuốt! Sợi mì chui dần vảo cổ họng. Nó vẫn không đứt ra. Thành thử... chết tiệt thật, gã hóc! Gã hoảng hốt khạc sợi mì ra. Và... gã choàng tỉnh, sợi dây giày ướt nhẹp. Có vẻ máu đã lên não, gã lẩm bẩm: "May mà mới giặt hôm cuối tuần chứ không thì đã xông thẳng đến bệnh viện để rửa ruột rồi".

Gã quờ tay, lấy điện thoại xem giờ: Đã quá muộn để đặt lưng ngủ tiếp và còn quá sớm để dậy chuẩn bị lên giảng đường. Gã mơ màng nhớ đến hàng loạt sự vụ đau lòng.

Mới cách đây một tuần thôi, gã còn hì hửng giơ lịch lên hỉ hả: Trời phú cho mình cả một đám "cận thần" (tức bạn bè gã) thật là tốt quá. Quả này đi "buôn cá" thì lãi lắm đây. Vậy là gã lên kế hoạch rất hoành tráng, và chi tiết. Xong đâu đấy, gã ém quân chờ ngày hoàng đạo 1/4. Nghĩ đến đây, gã như muốn ứa nước mắt: Cái kế hoạch ấy của gã vẫn đang nằm trong "xó tủ" chờ mùa... cá tháng Tư sau.

Thế mà...

30032016112222382.jpg


8 giờ sáng, còn đang mê man trong chăn chờ bu gọi dậy ăn sáng thì lão bạn chí cốt ơi ới điện thoại:

- Ê cu, có điểm thi rồi đấy, mày "tạch" thẳng cẳng em ợ. Lên ngay để đăng ký thi lại nhé. Hôm nay là hạn chót đấy.

Gã giật mình, môn ấy mình làm bài tốt lắm cơ mà. Không thể nào. Húp vội bát canh bánh đa bu vừa bưng lên, chui ngay vào cái áo sơ mi chưa kịp giặt, gã chạy băng băng ra bến xe, bắt xe lên trường. Sáng chủ nhật, xe vằng hoe. Nhưng gã chẳng quan tâm, gã đang lục lại trí nhớ, cố moi móc lỗi trong bài thi...

Vừa bước chân xuống, lão bạn thân đã lóc cóc đạp xe tới. Lão này ngon ngọt:

- Đi sớm, xe vắng, sướng nhể?

- Thế điểm điếc thế nào? Mày qua không?

- Mới thi mà, có khi thầy còn chưa kịp chấm bài ấy chứ. Nhớ quá nên mới bảo mày lên sớm thôi mà. Hề hề...

Tự nhiên gã "ợ" lên một cái, mùi bát canh bánh đa đang tiêu hóa dở xộc lên, chua lòm. Gã tiếc, trưa nay bu định thịt gà... Chưa kịp đi ăn thì mụ bạn thân nheo nhéo gọi điện:

- Này, nghe lão kia bảo ông đang thèm ăn cá hả?

- Cá mú gì. Thằng ranh cướp mất cả bữa thịt gà của tôi.

- Tôi đang làm cá hấp bia ở nhà, tưởng ông thèm thì rủ đến đánh chén.

Gã nghe bụng sôi òng ọc. Nhưng gã vẫn "giữ giá":

- Sang nhà bà, bố mẹ rồi anh em đông như kiến, ngại chết đi được ấy.

- Đi vắng hết rồi, làm gì có ai mà ông phải ngại.

Gã quay sang, ới lão bạn thân:

- Sang nhà mụ già ăn cá hấp bia đi.

Lão bạn lắc đầu:

- Sang một mình đi, đây có việc riêng rồi.

Gã thở dài, đạp xe sang nhà mụ bạn: Cổng khóa, cửa khóa, chó thả. Chưng hửng, gã gọi điện cho mụ bạn. Mụ tỉnh queo:

- Ô hay, cái ông này. Đã bảo đi vắng hết, không có ai ở nhà đâu mà.

Gã ngượng ngùng cúp máy.

Chiều tối, điện thoại gã lại rung lên: Nàng! Kể từ lúc biết nhau đến giờ, chưa bao giờ nàng chủ động gọi cho gã. Gã chẳng trách vì đến hẹn gặp mặt mà nàng còn trốn nữa là... Gã chớp mắt nhìn màn hình sáng lên từng hồi như thể không tin váo mắt mình. Tay gã run run cầm máy, gã không dám bấm phím nghe. Vừa kịp lúc gã dồn đủ quyết tâm nhấc máy thì điện thoại... hết rung. Gã hít một hơi thật sâu rồi bấm máy gọi cho nàng.

Đầu dây bên kia, giọng nàng đứt đoạn:

- Em... nằm... viện...

Trong cơn hoảng hốt, gã nghe thấy tiếng "hí hí..." ở đầy dây bên kia. Gã uất ức: Thấy người ta đau ốm mà còn cười được, loại người vô tâm, tàn nhẫn.

Chẳng kịp hỏi han thêm, gã chạy thẳng đến bệnh viện... da liễu (vì gã biết mỗi cái bênh viện này). Vội gọi điện, nàng không ở đấy. Giọng nàng ngọt ngào:

- Anh làm em cảm động quá. Sự thực thì... em đang chờ anh ở quán mì Ý.

Gã lao đến quán mì. Tìm khắp vẫn không thấy nàng. Gã chột dạ, nhấc máy gọi nàng. Giọng nàng trong trẻo lạ thường:

- Anh. Em đang làm "mì Ý cá hồi sốt mơ" cho anh đây. Anh hãy về nhà đi.

Đoạn, nàng cúp máy. Gã lâng lâng trong hạnh phúc. Nhảy lên cái xe cà tàng, gã chợt bối rối: Về nhà ư? Nhà, là nhà nào? Nhà nàng thì gã không biết. Còn nhà gã, nếu có biết thì nàng cũng... chẳng bao giờ đặt chân tới. Gã nhấc máy gọi cho nàng: Tiếng phụ nữ cất lên: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...

Đường đông lắm, nhưng gã như cô đơn.

Gã phóng như điên về nhà, thầm rủa: hôm nay là cái ngày dở hơi gì mà lại gặp phải toàn chuyện quái đản thế này?

Tối, bụng gã réo òng ọc. Từ sáng đến giờ, hình như gã mới ăn được mỗi bát canh bánh đa của bu. Đói, nhưng gã chẳng muốn ăn. Gã ôm bụng đói đi ngủ. Gã mơ... gã thấy mình đang được ăn mì Ý nàng làm... và gã bị hóc dây giày. Lúc này, gã mới chợt nhớ ra hôm qua là ngày Cá tháng Tư, và gã chợt hầm hầm tức giận khi nhớ ra mình có một bản kế hoạch chi tiết "đi... buôn cá".



Sưu tầm
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top