Tiền...liều thuốc hạ nhiệt khi cặp "trai già"

teengirlthehe9x

Thành viên
Tham gia
27/11/2011
Bài viết
9
25 tuổi, cái tuổi thanh xuân phơi phới, với tấm bằng đại học và một tình yêu hứa hẹn tương lai nhiều tốt đẹp. Thế nhưng, tất cả đã thay đổi hoàn toàn. Vào một ngày cuối đông cách đây đã 5 năm, trong một cuộc gặp của những người đồng hương tại thành phố, tôi được mời đến dự. Trong bữa tiệc đó, tôi đã gặp ông.

Ông - một người đàn ông đã qua tuổi lục tuần nhưng vẫn còn sót lại nhiều nét phong độ. Mái tóc được nhuộm rất khéo che đi những sợi ánh kim. Khi ông cụng ly, tình cờ tôi thấy trên tay khô cứng của ông 2 món đồ trang sức mà có lẽ tôi chưa bao giờ được nhìn thấy, nó “lấp lánh” trên tay ông. Đó là chiếc nhẫn và chiếc đồng hồ. Người bạn ghé vào tai tôi nói nhỏ: hàng vài chục ngàn USD đấy. Tôi choáng ngợp bởi men rượu và men tình. Chia tay tôi, ông không quên đưa cho tôi một chiếc card thơm nức. Sau cái bắt tay quá chặt, đoạn ông gãi gãi vào lòng bàn tay tôi, tôi biết dấu hiệu của một sự hẹn hò.

Không hiểu sao từ phút ấy, tôi luôn nghĩ về ông. Tuổi cao (hơn cả tuổi mẹ tôi) cũng không sao cả bởi tuổi ấy mới có thể trở thành một doanh nhân thành đạt. Ông có những thứ tôi cần: kinh tế vững vàng, quan hệ rộng, kinh nghiệm sống và sự từng trải…Ngay cả mái tóc ánh kim trên đầu ông trông cũng hay. Bỗng dưng tôi thấy người yêu tôi sao mà nhạt nhẽo. Nếu đem so thì ông chỉ kém anh mỗi cái…nhiều tuổi.

Và điều hiển nhiên đã đến, chúng tôi ngập chìm trong niềm hạnh phúc bởi những cuộc vui vẻ ở những nơi sang trọng, toàn khách sạn 4- 5 sa lộng lẫy…Rồi quà sinh nhật với váy đầm, túi xách, mỹ phẩm hàng hiệu, cái nào cũng tính bằng “vé”. Tôi cũng trở thành một “người mẫu quảng cáo” với những thứ lấp lánh trên người. Thỉnh thoảng ông hào phóng lo cho tôi chút quà mọn khoảng vài ngàn đô để tiêu vặt và biếu bố mẹ tôi những món quà giá trị khiến các cụ cũng xuýt xoa, con mình may mắn có những người cha chú đỡ đầu thật đáng nể trọng. Những lúc ấy tôi mới thấy mình thiệt thòi bởi 4 năm yêu chàng sinh viên nghèo, chẳng mấy khi biết đến quán xá. Có vào quán cũng không dám gọi nước cam, uống trà tàu đến chát cả lưỡi.

Khi đã coi ông như một người tình, ông đã gợi tôi nhủ lòng thương. Tôi biết ông sinh toàn con gái nên hay để trong đầu những nỗi buồn. Mặc dù có tiền, có địa vị xã hội, lại đi khắp nơi trên thế giới, hiểu biết rộng nhưng ông không thoát ra được cái suy nghĩ hẹp hòi là cần con trai để nối dõi, tôi tưởng ông chỉ than phiền nhưng không ngờ…Ông bảo rằng bao nhiêu nhà cửa, đất đai, tiền bạc ông chẳng biết để cho ai. Vợ con ông đã quá đầy đủ. Bà ấy thì đã già, con gái đã có nơi có chốn, con rể thì cũng chẳng tin được. Vậy ông trông mong vào tôi.

Một lần nữa tôi choáng. Nhưng tôi như con thiêu thân cứ lao vào lửa. Phó mặc cuộc đời và kết quả một bé gái ra đời. Ông mua cho mẹ con tôi một căn nhà rộng, thoáng đãng ở thành phố. Bố mẹ tôi biết chuyện giận lắm, tưởng con chỉ trót lỡ một lần. Nhưng không dừng lại bởi chính tôi ngồi trên đống của thành ra cay, chỉ sinh được con gái thì tôi thua là cái chắc.

Hơn một năm sau, tôi có mang. Để chắc ăn, tôi đi hàng ngàn cây số tìm đến một bệnh viện để thử máu. Lại con gái. Nhưng sau nhiều đấu tranh tư tưởng, tôi không nỡ bỏ. Tiền tôi đâu có thiếu để nuôi con, người giúp việc cũng đầy nhà. Cái sự đầy đủ sung túc đã đẩy tôi một lần nữa tặc lưỡi. Lần này ông cẩn thận hơn, xem xét bói toán tính toán kỹ lưỡng. Tội nghiệp ông hai thứ tóc, con cháu đề huề mà vẫn cay thua. Nhưng chẳng biết có phải trời thương ông hay thách tôi, đứa trẻ lần này là con trai.

Khỏi phải nói ông mừng như thế nào, ông sùng bái tôi như thần tượng. Hàng tuần ông bay hàng ngàn cây số để gặp con. Ông ríu rít với tã giấy, bình sữa như một người bố trẻ. Ngay cả một cái lọ đi tè của con, ông cũng thửa đồ đắt tiền nhất. Những lúc con nhè, ông chìa vài tờ đô ra dỗ dành (để mẹ vui chứ con thì biết gì đến tiền); khi tôi “khó ở” ông hay tếu táo: dán mấy “vé” lên người là “hạ nhiệt” ngay. Không hiểu từ bao giờ, tiền đã trở thành động lực sống. Cuộc sống của tôi diễn ra đơn giản và không mấy sóng gió, nếu như không có một ngày…

Ngày xấu, giờ xấu đến, đêm hôm ấy, thằng con trai tôi sốt cao đến độ co giật. Tôi gọi xe đưa con đi cấp cứu, trong lòng rối bời và hoang mang vô độ. Chẳng có ai bên mình lúc này để dựa dẫm. Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho ông. Ông nói đang có cuộc hẹn với khách hàng quan trọng lắm, ông động viên tôi bình tĩnh rồi ông thu xếp bay vào.

Dạo này ông có rất nhiều cuộc điện thoại toàn nhắc đến tiền nong, đất đai. Ông phàn nàn đất bây giờ xuống giá thê thảm… Lãi suất ngân hàng cao…Khách mà ông vay tiền (lãi suất hấp dẫn) để kinh doanh cũng chẳng biết điều, đòi tiền và gây áp lực…Mấy thằng đàn em lúc khó khăn lỉnh hết…


Nhưng buổi sáng trôi qua không một hồi âm. Chiều tối, ôm đứa con nóng hầm hập trong lòng, cực chẳng đã tôi bấm máy. Đầu bên kia một giọng phụ nữ nhỏ nhẹ: Anh ấy bị tai biến, vừa phải vào viện, cũng nặng, hiện chưa tỉnh…Tôi như chết lặng!

Lo sợ, đau đớn, bẽ bàng, tôi ôm chặt con vào lòng. Tôi cũng đang phát sốt khi không còn “liều thuốc hạ nhiệt” của ông. Rồi cuộc đời của 4 mẹ con tôi có trở thành xám xịt khi không còn những đồng tiền nhấp nhánh


 
×
Quay lại
Top