Trang chủ
Diễn đàn
Cần người trả lời
Đăng ký thành viên
Bài mới
Bình luận mới
Ảnh mới
Bình luận mới
Trạng thái mới
Hoạt động mới
Hội nhóm
Sự kiện
Hình ảnh
Ảnh mới
Tiện ích
Tạo kiểu chữ
Icon Facebook
Photoshop Online
Game 24h
Đọc tiểu thuyết
Đăng nhập
Đăng ký
Mới nhất
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Cần người trả lời
Đăng ký thành viên
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Install
Diễn đàn
Góc Thư Giãn
Phòng Truyện
Tiểu Thuyết
Thiên sơn mộ tuyết - Full - Phỉ Ngã Tư Tồn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời
Nội dung
<blockquote data-quote="rio_sp" data-source="post: 1092562" data-attributes="member: 605821"><p><span style="font-size: 22px"><strong>Chương 5</strong></span></p><p>Tôi quay người chầm chậm bước đi, 2 tay đút vào túi áo khoác. Một bên là hộp thuốc mỡ, cứng cứng; bên kia là thiên nga giấy, mềm mềm. Đi được mấy bước dường như có người gọi tên tôi, tôi quay đầu nhìn thấy cậu ấy không hiểu tại sao lại đuổi theo, lại còn cười với tôi, lộ ra cả hàm răng trắng sáng: "Quên không nói với cậu, ngày mai năm mới vui vẻ."</p><p></p><p>Hôm nay là giao thừa rồi, tôi cũng bất giác mỉm cười: "Năm mới vui vẻ"</p><p></p><p>Tôi đứng đấy nhìn cậu ấy quay người bước đi, hối hả hòa vào dòng người. Cậu ấy bước từng bước rất dài, đi rất nhanh, dù bầu trời âm u mù mịt, nhưng tôi vẫn thấy mây rẽ lối rọi xuống một vầng hào quang quanh người, khiến cậu ấy tỏa sáng, giữa dòng người đông đúc qua lại, tôi vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng cậu ấy.</p><p></p><p>Ngày hôm đó, tôi một mình dạo phố rất lâu, đợi chiều muộn lúc tối hẳn mới về nhà cậu. Mợ đang làm cơm, cậu cũng ở trong bếp giúp mợ, em họ ngồi sô pha phòng khách xem phim, kiểu không khí gia đình hài hòa ấm cúng, càng khiến tôi cảm thấy thấy xa cách vô cùng. Tôi vào bếp chào cậu mợ một câu rồi về phòng mình.</p><p></p><p>Tôi lấy thiên nga giấy từ trong túi ra, vuốt nó phảng phiu, lại chỉnh cánh nó cân bằng hơn, kẹp trong quyển nhật ký. Tôi không muốn viết nhật ký nữa, cho nên chỉ dùng bút viết trên thiên nga giấy ngày tháng ngày hôm nay.</p><p></p><p>"Chúc mừng sinh nhật, Đồng Tuyết."</p><p></p><p>Tôi trong lòng tự nói với chính mình, tiếng tv ngoài phòng khách rất to, con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ của chung cư có tiếng xe tiến vào, âm thanh mơ mơ hồ hồ, mọi âm thanh xung quanh tất thảy đều trở nên vụn vặt tầm thường. Tôi 16 tuổi lần đầu tiên đón sinh nhật một mình, không bánh kem, không quà cáp, không có bố mẹ nở nụ cười ấm áp chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Nhưng rồi tất cả những sinh nhật sau đó, tôi đều trải qua 1 mình.</p><p></p><p>Nhập học xong, vở kịch ""Người lái buôn thànhVenice" của chúng tôi được hơi ít phiếu bầu, cuối cùng lại thua tổ "Romeo & Juliet", diễn Juliet là Lâm Tư Nhàn, Lâm Tư Nhàn người cũng như tên, tư thế nhã nhặn, ngoại hình xinh đẹp. Là cán bộ môn tiếng anh lớp chúng tôi, cũng đại diện cho lớp tham gia cuộc thi tiếng anh cơ sở toàn thành phố. Lại có người nói cô ấy là hoa khôi trường, nhưng trường tôi con gái xinh khá nhiều, thế nên cuối cùng hoa khôi là ai, vẫn chưa rõ. Nhưng cô ấy diễn Juliet thực sự khiến mọi người vỗ tay đến sưng cả lên, thực sự thu hút, hoàn toàn khiến người diễn Romeo bị lép vế. Về sau cô giáo tiếng anh miễn cưỡng ghép cặp, phân lại vai diễn cho vở "Romeo&Juliet", Tiêu Sơn diễn Romeo, Lâm Tư Nhàn vẫn giữ vai Juliet. Vở kịch năm đó thực sự đã tạo nên cảm hứng mới, gái xinh giai đẹp, phát âm tiếng anh vừa chuẩn vừa ưu nhã, một năm 2 lần trường đều đón tiếp trường bạn và đại biểu nước ngoài đến trường tham quan hữu nghị, vở kịch được chọn làm tiết mục chính.</p><p></p><p>Chỗ nẻ trên mặt tôi cũng đỡ nhiều, thuốc mỡ cực kỳ hiệu quả, dù mùi có chút tanh tanh, nhưng bôi mấy lần là đỡ ngay, không phải đợi đến khi dùng hết, vết nẻ đã sớm mờ đi. Năm học mới lại bắt đầu chuyển chỗ ngồi, Tiêu Sơn không ngồi sau tôi nữa. Ra chơi mười phút cậu ấy vẫn chơi bóng rổ, hoạt động ngoại khóa của cậu ấy cũng nhiều, tập luyện "Romeo&Juliet" với Lâm Tư Nhàn, tham gia luyện tập cho ngày hội thể dục thể thao... Tôi lại toàn tâm toàn ý chúi đầu vào học, nửa năm sau đã là năm thứ 3 trung học rồi. Thỉnh thoảng vẫn hỏi mượn vở tiếng anh của cậu ấy, vì cậu ấy viết rất đầy đủ, lại rõ ràng, trong lớp không ít người cũng tìm cậu ấy mượn vở.</p><p></p><p>Tôi thích nhất là tiết Số học, vì học sinh được thầy Số học cưng nhất chính là tôi, mà học sinh khiến thầy đau đầu nhất lại là Tiêu Sơn. Bởi vì thành tích của Tiêu Sơn vốn dĩ tốt, nhưng cậu ấy không phải dạng học sinh biết nghe lời. Thầy giảng 1 đề toán, gọi tôi và Tiêu Sơn cùng lên bảng giải bài. Cùng 1 đề bài, 2 chúng tôi dùng 2 cách giải khác nhau. Cách giải của tôi là phương pháp tính toán ổn định thường dùng nhất, nhưng cách giải của Tiêu Sơn lại ngắn gọn hơn, cách lười biếng của cậu ấy thường khiến người khác cảm thấy có chút kì cục , giống như đột nhiên thay đổi thế kiếm nguy hiểm trong kiếm hiệp. Trong khi tôi lại luôn tuân thủ quy tắc, luôn muốn xác suất sai là tối thiểu.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="rio_sp, post: 1092562, member: 605821"] [SIZE=6][B]Chương 5[/B][/SIZE] Tôi quay người chầm chậm bước đi, 2 tay đút vào túi áo khoác. Một bên là hộp thuốc mỡ, cứng cứng; bên kia là thiên nga giấy, mềm mềm. Đi được mấy bước dường như có người gọi tên tôi, tôi quay đầu nhìn thấy cậu ấy không hiểu tại sao lại đuổi theo, lại còn cười với tôi, lộ ra cả hàm răng trắng sáng: "Quên không nói với cậu, ngày mai năm mới vui vẻ." Hôm nay là giao thừa rồi, tôi cũng bất giác mỉm cười: "Năm mới vui vẻ" Tôi đứng đấy nhìn cậu ấy quay người bước đi, hối hả hòa vào dòng người. Cậu ấy bước từng bước rất dài, đi rất nhanh, dù bầu trời âm u mù mịt, nhưng tôi vẫn thấy mây rẽ lối rọi xuống một vầng hào quang quanh người, khiến cậu ấy tỏa sáng, giữa dòng người đông đúc qua lại, tôi vẫn có thể nhìn rõ bóng lưng cậu ấy. Ngày hôm đó, tôi một mình dạo phố rất lâu, đợi chiều muộn lúc tối hẳn mới về nhà cậu. Mợ đang làm cơm, cậu cũng ở trong bếp giúp mợ, em họ ngồi sô pha phòng khách xem phim, kiểu không khí gia đình hài hòa ấm cúng, càng khiến tôi cảm thấy thấy xa cách vô cùng. Tôi vào bếp chào cậu mợ một câu rồi về phòng mình. Tôi lấy thiên nga giấy từ trong túi ra, vuốt nó phảng phiu, lại chỉnh cánh nó cân bằng hơn, kẹp trong quyển nhật ký. Tôi không muốn viết nhật ký nữa, cho nên chỉ dùng bút viết trên thiên nga giấy ngày tháng ngày hôm nay. "Chúc mừng sinh nhật, Đồng Tuyết." Tôi trong lòng tự nói với chính mình, tiếng tv ngoài phòng khách rất to, con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ của chung cư có tiếng xe tiến vào, âm thanh mơ mơ hồ hồ, mọi âm thanh xung quanh tất thảy đều trở nên vụn vặt tầm thường. Tôi 16 tuổi lần đầu tiên đón sinh nhật một mình, không bánh kem, không quà cáp, không có bố mẹ nở nụ cười ấm áp chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Nhưng rồi tất cả những sinh nhật sau đó, tôi đều trải qua 1 mình. Nhập học xong, vở kịch ""Người lái buôn thànhVenice" của chúng tôi được hơi ít phiếu bầu, cuối cùng lại thua tổ "Romeo & Juliet", diễn Juliet là Lâm Tư Nhàn, Lâm Tư Nhàn người cũng như tên, tư thế nhã nhặn, ngoại hình xinh đẹp. Là cán bộ môn tiếng anh lớp chúng tôi, cũng đại diện cho lớp tham gia cuộc thi tiếng anh cơ sở toàn thành phố. Lại có người nói cô ấy là hoa khôi trường, nhưng trường tôi con gái xinh khá nhiều, thế nên cuối cùng hoa khôi là ai, vẫn chưa rõ. Nhưng cô ấy diễn Juliet thực sự khiến mọi người vỗ tay đến sưng cả lên, thực sự thu hút, hoàn toàn khiến người diễn Romeo bị lép vế. Về sau cô giáo tiếng anh miễn cưỡng ghép cặp, phân lại vai diễn cho vở "Romeo&Juliet", Tiêu Sơn diễn Romeo, Lâm Tư Nhàn vẫn giữ vai Juliet. Vở kịch năm đó thực sự đã tạo nên cảm hứng mới, gái xinh giai đẹp, phát âm tiếng anh vừa chuẩn vừa ưu nhã, một năm 2 lần trường đều đón tiếp trường bạn và đại biểu nước ngoài đến trường tham quan hữu nghị, vở kịch được chọn làm tiết mục chính. Chỗ nẻ trên mặt tôi cũng đỡ nhiều, thuốc mỡ cực kỳ hiệu quả, dù mùi có chút tanh tanh, nhưng bôi mấy lần là đỡ ngay, không phải đợi đến khi dùng hết, vết nẻ đã sớm mờ đi. Năm học mới lại bắt đầu chuyển chỗ ngồi, Tiêu Sơn không ngồi sau tôi nữa. Ra chơi mười phút cậu ấy vẫn chơi bóng rổ, hoạt động ngoại khóa của cậu ấy cũng nhiều, tập luyện "Romeo&Juliet" với Lâm Tư Nhàn, tham gia luyện tập cho ngày hội thể dục thể thao... Tôi lại toàn tâm toàn ý chúi đầu vào học, nửa năm sau đã là năm thứ 3 trung học rồi. Thỉnh thoảng vẫn hỏi mượn vở tiếng anh của cậu ấy, vì cậu ấy viết rất đầy đủ, lại rõ ràng, trong lớp không ít người cũng tìm cậu ấy mượn vở. Tôi thích nhất là tiết Số học, vì học sinh được thầy Số học cưng nhất chính là tôi, mà học sinh khiến thầy đau đầu nhất lại là Tiêu Sơn. Bởi vì thành tích của Tiêu Sơn vốn dĩ tốt, nhưng cậu ấy không phải dạng học sinh biết nghe lời. Thầy giảng 1 đề toán, gọi tôi và Tiêu Sơn cùng lên bảng giải bài. Cùng 1 đề bài, 2 chúng tôi dùng 2 cách giải khác nhau. Cách giải của tôi là phương pháp tính toán ổn định thường dùng nhất, nhưng cách giải của Tiêu Sơn lại ngắn gọn hơn, cách lười biếng của cậu ấy thường khiến người khác cảm thấy có chút kì cục , giống như đột nhiên thay đổi thế kiếm nguy hiểm trong kiếm hiệp. Trong khi tôi lại luôn tuân thủ quy tắc, luôn muốn xác suất sai là tối thiểu. [/QUOTE]
Xác nhận
Trả lời
Diễn đàn
Góc Thư Giãn
Phòng Truyện
Tiểu Thuyết
Thiên sơn mộ tuyết - Full - Phỉ Ngã Tư Tồn
Top