Trang chủ
Diễn đàn
Cần người trả lời
Đăng ký thành viên
Bài mới
Bình luận mới
Ảnh mới
Bình luận mới
Trạng thái mới
Hoạt động mới
Hội nhóm
Sự kiện
Hình ảnh
Ảnh mới
Tiện ích
Tạo kiểu chữ
Icon Facebook
Photoshop Online
Game 24h
Đọc tiểu thuyết
Đăng nhập
Đăng ký
Mới nhất
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Cần người trả lời
Đăng ký thành viên
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Install
Diễn đàn
Góc Thư Giãn
Phòng Truyện
Tiểu Thuyết
Thiên sơn mộ tuyết - Full - Phỉ Ngã Tư Tồn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời
Nội dung
<blockquote data-quote="rio_sp" data-source="post: 1092561" data-attributes="member: 605821"><p>Tôi chỉ sợ mợ không vui, nên rất ít khi nói số điện thoại nhà cho người khác. Thế nên không biết ai mới sáng giao thừa đã gọi điện đến cho tôi, e ngại nghe được giọng của Tiêu Sơn, cậu ấy nói: "Số điện thoại của cậu thật khó tìm, phải hỏi thầy mới ra được."</p><p></p><p>Mợ đang ngồi trên sô pha bên cạnh, cố ý mà mà lại không cố ý nhìn tôi, bởi vì trước giờ chưa từng có bạn học gọi điện đến nhà cho tôi, tôi chỉ sợ mợ hiểu nhầm, vội vàng hỏi: "Hôm nay không luyện tập mà nhỉ?"</p><p></p><p>"Cậu quên rồi à? Hôm qua nói sẽ đem thuốc mỡ cho cậu bôi, cậu ra lấy đi."</p><p></p><p>Tôi có chút bất ngờ chưa kịp phản ứng: "Ơ nhưng...."</p><p></p><p>Cậu ấy nói: "Tôi đợi cậu ở cổng trước trạm xe điện Hạ Hưng"</p><p></p><p>Vậy là cách nhà cậu mợ chỉ 1 trạm xe, từ đây đến đó mất 10 phút, tôi nhanh chóng đáp:</p><p></p><p>"Được, vậy phiền cậu đợi 1 chút, tôi đến ngay."</p><p></p><p>Cúp điện thoại, tôi giải thích với cậu mợ rằng kịch bản vở kịch đang tập có chút thay đổi, vừa rồi có bạn cùng lớp gọi điện đến thông báo, tôi đi lấy. Tôi cũng không biết tại sao mình lại phải nói dối cậu mợ, chẳng lẽ lại nói có một bạn trai đem thuốc mỡ sang cho tôi, mợ nhất định sẽ hiểu lầm, nên tôi đơn giản là không muốn nói rõ.</p><p></p><p>Mợ không chú ý mấy, nhưng cậu lại hỏi: "Cháu đến đâu lấy?"</p><p></p><p>"Nhà bạn ấy ở Long Quan, có chút xa." – Tôi mặt không đỏ, tim cũng không đập lại tiếp tục nói dối, thực ra nhà Tiêu Sơn không ở đấy, hơn nữa cậu ấy cũng nói là đợi ở trạm xe điện, nhưng tôi vẫn cố nói cho trót: "Nếu tắc đường, chắc cháu không về kịp bữa trưa." Tôi muốn có chút thời gian tự mình đi dạo bên ngoài, nếu không đi siêu thị một mình cũng được, bởi vì ngày hôm nay, tôi chỉ muốn ở một mình.</p><p></p><p>Mợ nói: "Vậy thì sớm về nhé, còn đón năm mới nữa."</p><p></p><p>Lúc thay giầy chuẩn bị đi, cậu còn đưa tôi tờ 100 đồng, tôi ko cầm, cậu nói: "Cầm đi, nếu có tắc đường, không về kịp bữa trưa, cháu mua tạm hamburger mà ăn."</p><p></p><p>Lôi kéo mãi mợ cũng nhìn thấy, chỉ cười nói: "Cậu cho cháu thì cháu cứ cầm đi, cũng không phải người xa lạ."</p><p></p><p>Mợ đã nói thế, tôi đành bỏ tiền vào túi</p><p></p><p>Cầm theo tờ 100 đến trạm xe, từ xa đã thấy Tiêu Sơn. Cậu ấy rất cao, tay và chân đều dài, nhìn rất bắt mắt. Tôi chạy đến trước mặt cậu ấy, trời lạnh thế này, cậu ấy cũng chẳng thèm mặc áo phao, áo khoác ngoài lại còn không kéo hết, lộ ra bên trong khăn quàng cổ kẻ caro. Vừa nhìn thấy tôi liền cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Đến nhanh thế."</p><p></p><p>Tôi hôm nay đội mũ, nhưng lại quên quàng khăn, vừa chạy đến nơi, gió thổi qua mặt có chút rát rát, đặt biệt chỗ bị nẻ trên má. Tôi vừa xoa mặt, vừa hỏi: "Thuốc đâu?"</p><p></p><p>Rốt cuộc cậu ấy – tay vẫn đút trong túi áo không động đậy: "Tôi chưa ăn sáng, cậu mời tôi ăn sáng đi."</p><p></p><p>Trong lòng tôi thấy thật may mắn, may mắn vì cậu vừa đưa cho 100 tệ. Tôi nói: "Mời cậu ăn McDonald nhé."</p><p></p><p>Cậu ấy không từ chối: Được</p><p></p><p>Tôi lại không thể ngờ rằng Tiêu Sơn lại có một cái dạ dày đại vương cỡ này, một người ăn hết 2 phần ăn vẫn còn do dự muốn ăn nữa, may mà cậu ấy không ăn đến phần thứ 3, không thì 100 tệ chắc chắn trả không nổi. Cậu ấy ăn rất nhanh, nhưng uống lại rất chậm, 2 cốc nước ấm nóng cậu ấy uống nửa ngày chưa xong 1 cốc. Tôi cũng ăn chậm lại, cuối cùng cũng giải quyết hết phần của mình, cậu ấy vẫn thong thả uống. Cứ thế này ở cùng cậu ấy, tôi cũng chẳng biết nói gì. Chỉ nhìn thấy mí mắt cậu ấy cụp xuống, dường như rất tập trung vào đến đầu ống mút, đôi lông mi dài khẽ rung nhẹ, dường như có những tinh linh ẩn hình đang khiêu vũ. Tôi đột nhiên không dám nhìn nữa, lấy một miếng giấy ăn trong hộp, hết gấp vào rồi lại duỗi ra.</p><p></p><p>Cho đến khi gấp được một chú thiên nga béo mập, Tiêu Sơn đột nhiên "phụt" một tiếng, bỏ ống mút xuống, nói: "Đây là cái gì, vịt con xấu xí à?"</p><p></p><p>Tôi có chút bực mình, dù nó có béo thì nó vẫn là thiên nga, đã được chưa?</p><p></p><p>Cậu ấy giật lấy con thiên nga giấy, mở ra gấp lại: "Cậu gấp sai rồi."</p><p></p><p>Cậu ấy gấp lại quả nhiên thành một con thiên nga rất đẹp, lúc cậu ấy đi rửa tay, tôi đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, sau cùng lén lút lấy thiên ngả bỏ vào túi áo khoác. Vừa đúng lúc Tiêu Sơn quay lại, cậu ấy gọi tôi: "Đi thôi."</p><p></p><p>Rời khỏi cửa hàng đang ấm áp, đứng ngoài đường gió thổi lạnh thấu xương. Cậu ấy lấy thuốc mỡ đưa tôi, là một hộp có nắp đậy thủy tinh, nhìn rất đặt biệt, chạm khắc tỉnh xảo. Bên trong, thuốc mỡ màu vàng nhạt, dạng lỏng như kem. Tôi chỉ nói: "Cảm ơn cậu", cậu ấy hỏi tôi: "Cậu sống cách đây xa không?"</p><p></p><p>Tôi gật gật đầu</p><p></p><p>Cậu ấy dường như dừng lại vài giây, cuối cùng nói: "Vậy thế này đi, tớ ngồi xe điện về."</p><p></p><p>"Vậy tớ cũng về đây"</p><p></p><p>"Tạm biệt!"</p><p></p><p>"Tạm biệt!"</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="rio_sp, post: 1092561, member: 605821"] Tôi chỉ sợ mợ không vui, nên rất ít khi nói số điện thoại nhà cho người khác. Thế nên không biết ai mới sáng giao thừa đã gọi điện đến cho tôi, e ngại nghe được giọng của Tiêu Sơn, cậu ấy nói: "Số điện thoại của cậu thật khó tìm, phải hỏi thầy mới ra được." Mợ đang ngồi trên sô pha bên cạnh, cố ý mà mà lại không cố ý nhìn tôi, bởi vì trước giờ chưa từng có bạn học gọi điện đến nhà cho tôi, tôi chỉ sợ mợ hiểu nhầm, vội vàng hỏi: "Hôm nay không luyện tập mà nhỉ?" "Cậu quên rồi à? Hôm qua nói sẽ đem thuốc mỡ cho cậu bôi, cậu ra lấy đi." Tôi có chút bất ngờ chưa kịp phản ứng: "Ơ nhưng...." Cậu ấy nói: "Tôi đợi cậu ở cổng trước trạm xe điện Hạ Hưng" Vậy là cách nhà cậu mợ chỉ 1 trạm xe, từ đây đến đó mất 10 phút, tôi nhanh chóng đáp: "Được, vậy phiền cậu đợi 1 chút, tôi đến ngay." Cúp điện thoại, tôi giải thích với cậu mợ rằng kịch bản vở kịch đang tập có chút thay đổi, vừa rồi có bạn cùng lớp gọi điện đến thông báo, tôi đi lấy. Tôi cũng không biết tại sao mình lại phải nói dối cậu mợ, chẳng lẽ lại nói có một bạn trai đem thuốc mỡ sang cho tôi, mợ nhất định sẽ hiểu lầm, nên tôi đơn giản là không muốn nói rõ. Mợ không chú ý mấy, nhưng cậu lại hỏi: "Cháu đến đâu lấy?" "Nhà bạn ấy ở Long Quan, có chút xa." – Tôi mặt không đỏ, tim cũng không đập lại tiếp tục nói dối, thực ra nhà Tiêu Sơn không ở đấy, hơn nữa cậu ấy cũng nói là đợi ở trạm xe điện, nhưng tôi vẫn cố nói cho trót: "Nếu tắc đường, chắc cháu không về kịp bữa trưa." Tôi muốn có chút thời gian tự mình đi dạo bên ngoài, nếu không đi siêu thị một mình cũng được, bởi vì ngày hôm nay, tôi chỉ muốn ở một mình. Mợ nói: "Vậy thì sớm về nhé, còn đón năm mới nữa." Lúc thay giầy chuẩn bị đi, cậu còn đưa tôi tờ 100 đồng, tôi ko cầm, cậu nói: "Cầm đi, nếu có tắc đường, không về kịp bữa trưa, cháu mua tạm hamburger mà ăn." Lôi kéo mãi mợ cũng nhìn thấy, chỉ cười nói: "Cậu cho cháu thì cháu cứ cầm đi, cũng không phải người xa lạ." Mợ đã nói thế, tôi đành bỏ tiền vào túi Cầm theo tờ 100 đến trạm xe, từ xa đã thấy Tiêu Sơn. Cậu ấy rất cao, tay và chân đều dài, nhìn rất bắt mắt. Tôi chạy đến trước mặt cậu ấy, trời lạnh thế này, cậu ấy cũng chẳng thèm mặc áo phao, áo khoác ngoài lại còn không kéo hết, lộ ra bên trong khăn quàng cổ kẻ caro. Vừa nhìn thấy tôi liền cười, lộ ra hàm răng trắng sáng: "Đến nhanh thế." Tôi hôm nay đội mũ, nhưng lại quên quàng khăn, vừa chạy đến nơi, gió thổi qua mặt có chút rát rát, đặt biệt chỗ bị nẻ trên má. Tôi vừa xoa mặt, vừa hỏi: "Thuốc đâu?" Rốt cuộc cậu ấy – tay vẫn đút trong túi áo không động đậy: "Tôi chưa ăn sáng, cậu mời tôi ăn sáng đi." Trong lòng tôi thấy thật may mắn, may mắn vì cậu vừa đưa cho 100 tệ. Tôi nói: "Mời cậu ăn McDonald nhé." Cậu ấy không từ chối: Được Tôi lại không thể ngờ rằng Tiêu Sơn lại có một cái dạ dày đại vương cỡ này, một người ăn hết 2 phần ăn vẫn còn do dự muốn ăn nữa, may mà cậu ấy không ăn đến phần thứ 3, không thì 100 tệ chắc chắn trả không nổi. Cậu ấy ăn rất nhanh, nhưng uống lại rất chậm, 2 cốc nước ấm nóng cậu ấy uống nửa ngày chưa xong 1 cốc. Tôi cũng ăn chậm lại, cuối cùng cũng giải quyết hết phần của mình, cậu ấy vẫn thong thả uống. Cứ thế này ở cùng cậu ấy, tôi cũng chẳng biết nói gì. Chỉ nhìn thấy mí mắt cậu ấy cụp xuống, dường như rất tập trung vào đến đầu ống mút, đôi lông mi dài khẽ rung nhẹ, dường như có những tinh linh ẩn hình đang khiêu vũ. Tôi đột nhiên không dám nhìn nữa, lấy một miếng giấy ăn trong hộp, hết gấp vào rồi lại duỗi ra. Cho đến khi gấp được một chú thiên nga béo mập, Tiêu Sơn đột nhiên "phụt" một tiếng, bỏ ống mút xuống, nói: "Đây là cái gì, vịt con xấu xí à?" Tôi có chút bực mình, dù nó có béo thì nó vẫn là thiên nga, đã được chưa? Cậu ấy giật lấy con thiên nga giấy, mở ra gấp lại: "Cậu gấp sai rồi." Cậu ấy gấp lại quả nhiên thành một con thiên nga rất đẹp, lúc cậu ấy đi rửa tay, tôi đấu tranh tư tưởng hết nửa ngày, sau cùng lén lút lấy thiên ngả bỏ vào túi áo khoác. Vừa đúng lúc Tiêu Sơn quay lại, cậu ấy gọi tôi: "Đi thôi." Rời khỏi cửa hàng đang ấm áp, đứng ngoài đường gió thổi lạnh thấu xương. Cậu ấy lấy thuốc mỡ đưa tôi, là một hộp có nắp đậy thủy tinh, nhìn rất đặt biệt, chạm khắc tỉnh xảo. Bên trong, thuốc mỡ màu vàng nhạt, dạng lỏng như kem. Tôi chỉ nói: "Cảm ơn cậu", cậu ấy hỏi tôi: "Cậu sống cách đây xa không?" Tôi gật gật đầu Cậu ấy dường như dừng lại vài giây, cuối cùng nói: "Vậy thế này đi, tớ ngồi xe điện về." "Vậy tớ cũng về đây" "Tạm biệt!" "Tạm biệt!" [/QUOTE]
Xác nhận
Trả lời
Diễn đàn
Góc Thư Giãn
Phòng Truyện
Tiểu Thuyết
Thiên sơn mộ tuyết - Full - Phỉ Ngã Tư Tồn
Top