Trang chủ
Diễn đàn
Cần người trả lời
Đăng ký thành viên
Bài mới
Bình luận mới
Ảnh mới
Bình luận mới
Trạng thái mới
Hoạt động mới
Hội nhóm
Sự kiện
Hình ảnh
Ảnh mới
Tiện ích
Tạo kiểu chữ
Icon Facebook
Photoshop Online
Game 24h
Đọc tiểu thuyết
Đăng nhập
Đăng ký
Mới nhất
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Cần người trả lời
Đăng ký thành viên
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Install
Diễn đàn
Góc Thư Giãn
Phòng Truyện
Tiểu Thuyết
Thiên sơn mộ tuyết - Full - Phỉ Ngã Tư Tồn
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời
Nội dung
<blockquote data-quote="rio_sp" data-source="post: 1092560" data-attributes="member: 605821"><p><span style="font-size: 22px"><strong>Chương 4</strong></span></p><p>Tôi đối với những ngày tập kịch ấy mãi mãi không quên, hơn nửa là vì bà ngoại đối với tôi rất tốt, thực sự rất tốt</p><p></p><p>Càng mau đến Tết, chúng tôi càng làu làu học lời thoại, có 1 hôm tập xong vẫn còn sớm, ko biết ai có ý kiến rủ cả lũ đi trượt băng. Tôi là người phươngNam, căn bản không biết trượt. Nhưng tập miết cũng được như ngày hôm nay, có thể nói chúng tôi 1 nhóm đã trở nên thân thiết, mấy đứa sống chết kéo tôi đi, Tiêu Sơn cũng nói: "Có tôi đây, cậu sợ gì ngã."</p><p></p><p>Đi xong giầy trượt băng, đến chân cũng ko biết nên di thế nào, 2 đứa bạn nắm lấy 1 tay tôi, tôi từ từ di từng bước trên băng, bọn nó đi nhanh 1 chút là tôi đã gào thét sợ hãi rồi. Cuối cùng 2 đứa nhẫn nhịn không được, quay đầu gọi Tiêu Sơn: "Cậu đỡ bạn ấy đi." Rồi lại nói với tôi: "Tiêu Sơn trượt băng đỉnh nhất đấy."</p><p></p><p>Tiêu Sơn cực kì kiên nhẫn dạy tôi, cậu ấy một bên trượt một bên vẫn để mắt hướng dẫn tôi, giống như đang giảng bài bình thường. Kì nghỉ đông cả tổ vừa mới thân quen, tôi ngẫu nhiên hỏi cậu ấy vài bài, cậu ấy giảng cho tôi từ đầu đến cuối, rất rõ ràng rành mạch, lại còn chỉ cách giải đơn giản nhất. Trượt được vài vòng, tôi cuối cũng cũng biết cách trượt, cậu ấy thấy tôi có thể tự trượt được rồi mới từ từ buông tay: "Cậu trượt băng cũng có chút năng khiếu bẩm sinh đấy"</p><p></p><p>Tôi được cậu ấy khen, tự thấy ngượng ngùng: "Ko phải, trước kia có trượt patin rồi, nên cũng biết cách giữ cân bằng."</p><p></p><p>Đôi giầy patin đầu tiên của tôi là do bố đi Mỹ công tác mua tặng, tôi vẫn còn nhớ đôi giầy màu hồng phấn ấy, bố rất thích mua đồ màu hồng cho tôi, bởi vì trong lòng bố, con gái lúc nào cũng trắng hồng mềm mại. Đôi giầy màu hồng ấy hơi to, tôi vẫn còn đi được vài năm. Về sau trong nước cũng bán loại tương tự, nhưng kiểu dáng đơn giản hơn rất nhiều. Trượt patin cũng là do bố dạy tôi, cũng nắm lấy tay tôi, ở sân bóng rổ trước cửa nhà, vài hôm chủ nhật là tôi đã biết trượt rồi.</p><p></p><p>Tôi theo đà ngã xuống đất, Tiêu Sơn kéo tôi lại, có vẻ hơi giận nói: "Lại nghĩ gì à? Lúc học cậu cũng không chuyên tâm, lúc nào cũng thế à?"</p><p></p><p>Tôi không lên tiếng, có những lúc tôi hỏi cậu ấy bài đọc hiểu tiếng anh, cậu ấy giảng nửa ngày tôi vẫn hóa đá, cậu ấy không nhẫn nại nhất ở điểm này, cảm thấy tôi rất ngốc, lại không bao giờ chuyên tâm. Từ bé đến lớn chưa có ai nói tôi ngốc, chỉ có thầy giáo khen tôi năng lực tiếp thu tốt, nhưng trước mặt cậu ấy tôi lại là 1 kẻ ngốc, chỉ vì cậu ấy quá thông minh.</p><p></p><p>Cậu ấy sợ tôi lại ngã, nhất quyết ko buông tay, kéo tay tôi từ từ trượt. Ngày hôm đó có chút gió, gió thổi qua mặt không lạnh lắm, tôi cũng ko đội mũ, trên đầu quấn đại 1 chiếc khăn quàng cổ. Tôi lớn đến tầm này, trước giờ chưng từng cầm tay bạn trai lâu đến thế, mặc dù cả 2 đều đeo găng tay. Nhưng lần trước tôi cầm tay con trai, hình như là từ hồi còn học tiểu học, vào dịp biểu diễn văn nghệ ngày tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6. Nghĩ đến điều này, tim đột nhiên nhảy dựng lên 1 cái, đập rất nhanh, thấy hơi hơi khó chịu. Tiêu Sơn đơn giản chỉ là do cởi mở, cậu ấy nắm chặt tay tôi chỉ như nắm tay một đứa em gái, hoặc 1 người bạn cùng lớp — tôi căn bản chỉ là bạn cùng lớp mà thôi, tôi không ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ cố gắng để bản thân mình tỏ ra thật tự nhiên.</p><p></p><p>Trượt băng xong chúng tôi đi uống trà sữa, cốc trà sữa ấm nóng áp vào lòng bàn tay, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Mọi người mồm năm miệng mười nói xem ra Tết đi chơi ở đâu, có người còn nói đi lễ chùa. Chỉ có mình tôi không lên tiếng, chỉ uống trà sữa, hút hạt trân châu, đột nhiên Tiêu Sơn nói: "Này, mặt cậu đóng băng rồi!"</p><p></p><p>Tôi xoa xoa mặt, cả một tảng da mặt cứng cứng, có chút ngứa, tôi từ trước đến giờ da chưa bao giờ bị nẻ, không ngờ lần đầu tiên nẻ lại là trên mặt. Nghe nói khi bị nẻ, da sẽ tróc ra, nếu là nẻ trên mặt, ko phải trông rất thê thảm à? Tôi ko uống trà sữa nữa, lấy tay chà chà tảng cứng đó, dùng sức ấn nó xuống. Tiêu Sơn nói: "Đừng chà nữa, càng chà càng tệ, nhà tôi có thuốc mỡ, mai tôi lấy cho cậu, dùng thuốc mỡ bôi sẽ đỡ thôi."</p><p></p><p>Ngày hôm sau lại là giao thừa, sớm đã nói ngày hôm nay nghỉ luyện tập cho đến mùng 5 Tết. Tôi cứ đinh ninh cậu nói cho có, ai mà biết giao thừa vẫn chạy qua nhà tôi. Ai mà biết vừa mới rời gi.ường không được bao lâu, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Em họ vẫn còn chưa ra nghe, sợ cậu mợ bị đánh thức, tôi vội vàng chạy ra nhận điện thoại. Nghe được có tiếng gọi tôi: "Tìm được cậu rồi."</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="rio_sp, post: 1092560, member: 605821"] [SIZE=6][B]Chương 4[/B][/SIZE] Tôi đối với những ngày tập kịch ấy mãi mãi không quên, hơn nửa là vì bà ngoại đối với tôi rất tốt, thực sự rất tốt Càng mau đến Tết, chúng tôi càng làu làu học lời thoại, có 1 hôm tập xong vẫn còn sớm, ko biết ai có ý kiến rủ cả lũ đi trượt băng. Tôi là người phươngNam, căn bản không biết trượt. Nhưng tập miết cũng được như ngày hôm nay, có thể nói chúng tôi 1 nhóm đã trở nên thân thiết, mấy đứa sống chết kéo tôi đi, Tiêu Sơn cũng nói: "Có tôi đây, cậu sợ gì ngã." Đi xong giầy trượt băng, đến chân cũng ko biết nên di thế nào, 2 đứa bạn nắm lấy 1 tay tôi, tôi từ từ di từng bước trên băng, bọn nó đi nhanh 1 chút là tôi đã gào thét sợ hãi rồi. Cuối cùng 2 đứa nhẫn nhịn không được, quay đầu gọi Tiêu Sơn: "Cậu đỡ bạn ấy đi." Rồi lại nói với tôi: "Tiêu Sơn trượt băng đỉnh nhất đấy." Tiêu Sơn cực kì kiên nhẫn dạy tôi, cậu ấy một bên trượt một bên vẫn để mắt hướng dẫn tôi, giống như đang giảng bài bình thường. Kì nghỉ đông cả tổ vừa mới thân quen, tôi ngẫu nhiên hỏi cậu ấy vài bài, cậu ấy giảng cho tôi từ đầu đến cuối, rất rõ ràng rành mạch, lại còn chỉ cách giải đơn giản nhất. Trượt được vài vòng, tôi cuối cũng cũng biết cách trượt, cậu ấy thấy tôi có thể tự trượt được rồi mới từ từ buông tay: "Cậu trượt băng cũng có chút năng khiếu bẩm sinh đấy" Tôi được cậu ấy khen, tự thấy ngượng ngùng: "Ko phải, trước kia có trượt patin rồi, nên cũng biết cách giữ cân bằng." Đôi giầy patin đầu tiên của tôi là do bố đi Mỹ công tác mua tặng, tôi vẫn còn nhớ đôi giầy màu hồng phấn ấy, bố rất thích mua đồ màu hồng cho tôi, bởi vì trong lòng bố, con gái lúc nào cũng trắng hồng mềm mại. Đôi giầy màu hồng ấy hơi to, tôi vẫn còn đi được vài năm. Về sau trong nước cũng bán loại tương tự, nhưng kiểu dáng đơn giản hơn rất nhiều. Trượt patin cũng là do bố dạy tôi, cũng nắm lấy tay tôi, ở sân bóng rổ trước cửa nhà, vài hôm chủ nhật là tôi đã biết trượt rồi. Tôi theo đà ngã xuống đất, Tiêu Sơn kéo tôi lại, có vẻ hơi giận nói: "Lại nghĩ gì à? Lúc học cậu cũng không chuyên tâm, lúc nào cũng thế à?" Tôi không lên tiếng, có những lúc tôi hỏi cậu ấy bài đọc hiểu tiếng anh, cậu ấy giảng nửa ngày tôi vẫn hóa đá, cậu ấy không nhẫn nại nhất ở điểm này, cảm thấy tôi rất ngốc, lại không bao giờ chuyên tâm. Từ bé đến lớn chưa có ai nói tôi ngốc, chỉ có thầy giáo khen tôi năng lực tiếp thu tốt, nhưng trước mặt cậu ấy tôi lại là 1 kẻ ngốc, chỉ vì cậu ấy quá thông minh. Cậu ấy sợ tôi lại ngã, nhất quyết ko buông tay, kéo tay tôi từ từ trượt. Ngày hôm đó có chút gió, gió thổi qua mặt không lạnh lắm, tôi cũng ko đội mũ, trên đầu quấn đại 1 chiếc khăn quàng cổ. Tôi lớn đến tầm này, trước giờ chưng từng cầm tay bạn trai lâu đến thế, mặc dù cả 2 đều đeo găng tay. Nhưng lần trước tôi cầm tay con trai, hình như là từ hồi còn học tiểu học, vào dịp biểu diễn văn nghệ ngày tết thiếu nhi mùng 1 tháng 6. Nghĩ đến điều này, tim đột nhiên nhảy dựng lên 1 cái, đập rất nhanh, thấy hơi hơi khó chịu. Tiêu Sơn đơn giản chỉ là do cởi mở, cậu ấy nắm chặt tay tôi chỉ như nắm tay một đứa em gái, hoặc 1 người bạn cùng lớp — tôi căn bản chỉ là bạn cùng lớp mà thôi, tôi không ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ cố gắng để bản thân mình tỏ ra thật tự nhiên. Trượt băng xong chúng tôi đi uống trà sữa, cốc trà sữa ấm nóng áp vào lòng bàn tay, tỏa mùi thơm ngào ngạt. Mọi người mồm năm miệng mười nói xem ra Tết đi chơi ở đâu, có người còn nói đi lễ chùa. Chỉ có mình tôi không lên tiếng, chỉ uống trà sữa, hút hạt trân châu, đột nhiên Tiêu Sơn nói: "Này, mặt cậu đóng băng rồi!" Tôi xoa xoa mặt, cả một tảng da mặt cứng cứng, có chút ngứa, tôi từ trước đến giờ da chưa bao giờ bị nẻ, không ngờ lần đầu tiên nẻ lại là trên mặt. Nghe nói khi bị nẻ, da sẽ tróc ra, nếu là nẻ trên mặt, ko phải trông rất thê thảm à? Tôi ko uống trà sữa nữa, lấy tay chà chà tảng cứng đó, dùng sức ấn nó xuống. Tiêu Sơn nói: "Đừng chà nữa, càng chà càng tệ, nhà tôi có thuốc mỡ, mai tôi lấy cho cậu, dùng thuốc mỡ bôi sẽ đỡ thôi." Ngày hôm sau lại là giao thừa, sớm đã nói ngày hôm nay nghỉ luyện tập cho đến mùng 5 Tết. Tôi cứ đinh ninh cậu nói cho có, ai mà biết giao thừa vẫn chạy qua nhà tôi. Ai mà biết vừa mới rời gi.ường không được bao lâu, vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Em họ vẫn còn chưa ra nghe, sợ cậu mợ bị đánh thức, tôi vội vàng chạy ra nhận điện thoại. Nghe được có tiếng gọi tôi: "Tìm được cậu rồi." [/QUOTE]
Xác nhận
Trả lời
Diễn đàn
Góc Thư Giãn
Phòng Truyện
Tiểu Thuyết
Thiên sơn mộ tuyết - Full - Phỉ Ngã Tư Tồn
Top