- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.548
Tôi đau đến không còn sức để nói, giờ tôi mới biết lần trước là bác sĩ khoa Thẩm mỹ giúp tôi khâu vết thương, bởi vì Mạc Thiệu Khiêm kiên quyết, sợ bác sĩ ngoại khoa bình thường khâu sẽ để lại sẹo. Lần này cũng là bác sĩ thẩm mỹ khâu lại, nhưng lần này khuyên tôi nên nằm viện, nói vết thương có dấu hiệu viêm nhiễm.
Tôi bị chuyển sang phòng bệnh truyền kháng sinh, vẫn còn nhớ gọi điện cho Duyệt Oánh, bảo cô ấy giúp tôi xin phép vào ngày. Kết quả tan học buổi chiều, Duyệt Oánh thân chinh đến bệnh viện thăm tôi, bị vết thương của tôi dọa hết hồn: "Cậu đến quán bar đánh nhau đấy à? Như bị kẻ khác đập lén cả một chai rượu ấy."
"Tớ có đi bar bao giờ chưa?"
"Ừ ha, cậu mà đi nhất định sẽ kéo tớ đi cùng." Đột nhiên cô ấy nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt bỗng nghiêm trọng trở lại: "Bạn trai cậu ko phải đến rồi à? Cậu rốt cuộc sao lại bị thương thế?"
Tôi vội nói: "Tớ làm rơi vỡ cái đèn, sau đấy lại vướng dây diện ngã, ngã đè lên đúng đống đèn bị vỡ đấy."
"Hả? Cậu sao dạo này đen thế?"
Tôi cười cay đắng: "Tớ cũng đang định đi xem bói bài đây, xem dạo này vướng phải vận gì rồi."
Duyệt Oánh ở phòng bệnh với tôi cả buổi chiều, cho đến khi Triệu Cao Hưng đến đón cô ấy. Triệu Cao Hưng còn mua tặng tôi 1 bó hoa, nói ra đây là lần đầu tiên tôi nhận hoa của một bạn nam tặng, hồi còn yêu Tiêu Sơn lúc đó vẫn còn nhỏ, anh ấy chưa từng mua hoa tặng tôi. Thế nên hôm nay nhận bó hoa của Triệu Cao Hưng lại có chút nuối tiếc: "Người đầu tiên tặng hoa tớ không ngờ lại là cậu."
Duyệt Oánh thốt lên: "Thôi đi, bạn trai cậu chưa từng tặng chắc?"
Tôi nghĩ ngợi 1 lúc: "Chưa từng."
Mạc Thiệu Khiêm mấy năm gần đây có tặng tôi khá nhiều quà, quần áo cũng không ít, nhưng chưa từng mua hoa tặng. Tôi nhớ món quà đầu tiên hắn tặng hình như là dây chuyền, lúc đó tôi căn bản không biết phân biệt hàng họ, hộp quà được bọc rất đẹp, tôi còn cho rằng bên trong là một cuốn sách bìa cứng. Căn bản xưa nay không biết dây chuyền rốt cuộc đắt rẻ thế nào, mở chiếc hộp màu xanh ấy, chỉ cảm thấy hào quang óng ánh, đẹp đẽ bắt mắt cơ hồ khiến người ta phải nhìn chăm chú. Tôi vội vã đóng hộp lại, đẩy trả lại hắn.
Ngày đó tôi thực sự thấy mình dũng cảm, như mấy nhân vật nữ chính trong trong tiểu thuyết ngôn tình, tưởng rằng không yêu chính là không thể yêu, khờ khạo dám xé chi phiếu, dám không nhận kim cương, chỉ vì hắn không phải người tôi chờ đợi
Duyệt Oánh nói: "Bạn trai cậu giàu có thế, sao đến hoa hồng cũng không mua tặng cậu một bó?"
Tôi nói: "Có lẽ hắn không yêu tớ."
Duyệt Oánh bĩu môi: "Vớ vẩn đi! Không yêu cậu mà mùa xuân đưa cậu đi ngắm hoa anh đào, mùa đông đưa cậu đi tắm suối nước nóng ấy à?"
Tôi miễn cưỡng mỉm cười: "Đấy là chuyện năm ngoái rồi, năm ngoài hắn rảnh rỗi nên mới thế."
Duyệt Oánh tỉ mỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt, sau xua Triệu Cao Hưng ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại, mới chạy đến bên gi.ường bệnh kề tai nói nhỏ: "Cậu với hắn cãi nhau rồi à?"
"Không."
Tôi đến hắn bây giờ ở đâu cũng không biết, sáng sớm là người giúp việc đưa tôi đến bệnh viên, có lẽ hắn trong cơn tức giận phẩy tay áo bỏ đi rồi, sau đó tôi cũng chẳng thấy hắn đến thăm tôi. Nhưng tôi cảm giác hắn không dễ buông tôi như thế, nên tôi mặt mày ủ rũ.
Duyệt Oánh vẫn hoài nghi: "Không phải là vì cái tay Tiêu Sơn đấy chứ?"
Tôi bị chuyển sang phòng bệnh truyền kháng sinh, vẫn còn nhớ gọi điện cho Duyệt Oánh, bảo cô ấy giúp tôi xin phép vào ngày. Kết quả tan học buổi chiều, Duyệt Oánh thân chinh đến bệnh viện thăm tôi, bị vết thương của tôi dọa hết hồn: "Cậu đến quán bar đánh nhau đấy à? Như bị kẻ khác đập lén cả một chai rượu ấy."
"Tớ có đi bar bao giờ chưa?"
"Ừ ha, cậu mà đi nhất định sẽ kéo tớ đi cùng." Đột nhiên cô ấy nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt bỗng nghiêm trọng trở lại: "Bạn trai cậu ko phải đến rồi à? Cậu rốt cuộc sao lại bị thương thế?"
Tôi vội nói: "Tớ làm rơi vỡ cái đèn, sau đấy lại vướng dây diện ngã, ngã đè lên đúng đống đèn bị vỡ đấy."
"Hả? Cậu sao dạo này đen thế?"
Tôi cười cay đắng: "Tớ cũng đang định đi xem bói bài đây, xem dạo này vướng phải vận gì rồi."
Duyệt Oánh ở phòng bệnh với tôi cả buổi chiều, cho đến khi Triệu Cao Hưng đến đón cô ấy. Triệu Cao Hưng còn mua tặng tôi 1 bó hoa, nói ra đây là lần đầu tiên tôi nhận hoa của một bạn nam tặng, hồi còn yêu Tiêu Sơn lúc đó vẫn còn nhỏ, anh ấy chưa từng mua hoa tặng tôi. Thế nên hôm nay nhận bó hoa của Triệu Cao Hưng lại có chút nuối tiếc: "Người đầu tiên tặng hoa tớ không ngờ lại là cậu."
Duyệt Oánh thốt lên: "Thôi đi, bạn trai cậu chưa từng tặng chắc?"
Tôi nghĩ ngợi 1 lúc: "Chưa từng."
Mạc Thiệu Khiêm mấy năm gần đây có tặng tôi khá nhiều quà, quần áo cũng không ít, nhưng chưa từng mua hoa tặng. Tôi nhớ món quà đầu tiên hắn tặng hình như là dây chuyền, lúc đó tôi căn bản không biết phân biệt hàng họ, hộp quà được bọc rất đẹp, tôi còn cho rằng bên trong là một cuốn sách bìa cứng. Căn bản xưa nay không biết dây chuyền rốt cuộc đắt rẻ thế nào, mở chiếc hộp màu xanh ấy, chỉ cảm thấy hào quang óng ánh, đẹp đẽ bắt mắt cơ hồ khiến người ta phải nhìn chăm chú. Tôi vội vã đóng hộp lại, đẩy trả lại hắn.
Ngày đó tôi thực sự thấy mình dũng cảm, như mấy nhân vật nữ chính trong trong tiểu thuyết ngôn tình, tưởng rằng không yêu chính là không thể yêu, khờ khạo dám xé chi phiếu, dám không nhận kim cương, chỉ vì hắn không phải người tôi chờ đợi
Duyệt Oánh nói: "Bạn trai cậu giàu có thế, sao đến hoa hồng cũng không mua tặng cậu một bó?"
Tôi nói: "Có lẽ hắn không yêu tớ."
Duyệt Oánh bĩu môi: "Vớ vẩn đi! Không yêu cậu mà mùa xuân đưa cậu đi ngắm hoa anh đào, mùa đông đưa cậu đi tắm suối nước nóng ấy à?"
Tôi miễn cưỡng mỉm cười: "Đấy là chuyện năm ngoái rồi, năm ngoài hắn rảnh rỗi nên mới thế."
Duyệt Oánh tỉ mỉ nhìn tôi bằng nửa con mắt, sau xua Triệu Cao Hưng ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại, mới chạy đến bên gi.ường bệnh kề tai nói nhỏ: "Cậu với hắn cãi nhau rồi à?"
"Không."
Tôi đến hắn bây giờ ở đâu cũng không biết, sáng sớm là người giúp việc đưa tôi đến bệnh viên, có lẽ hắn trong cơn tức giận phẩy tay áo bỏ đi rồi, sau đó tôi cũng chẳng thấy hắn đến thăm tôi. Nhưng tôi cảm giác hắn không dễ buông tôi như thế, nên tôi mặt mày ủ rũ.
Duyệt Oánh vẫn hoài nghi: "Không phải là vì cái tay Tiêu Sơn đấy chứ?"