Chương 8
Hiện tại là buổi tối ngày thứ 6, như đã đặt ra thì Vũ Ngưng Băng sẽ dành thời gian cuối tuần để đi thăm bà đang nghỉ ngơi ở quê. Cho nên hiện tại cô đang tới siêu thị mini gần nhà với mục đích mua ít đồ bổ dưỡng cho bà.
Lấy một chiếc giỏ đồ, Vũ Ngưng Băng đi về phía gian hàng bánh kẹo. Lựa chọn một ít đồ ăn vặt luôn là lựa chọn đầu tiên của cô khi đi mua đồ. Số bánh kẹo Vũ Ngưng Băng ném vào giỏ cũng đã chiếm 2/3 diện tích. Vũ Ngưng Băng đang suy nghĩ đáng lẽ ra cô nên lấy xe đẩy thay vì cái giỏ. Vũ Ngưng Băng vừa cúi đầu xếp lại bánh kẹo trong giỏ vừa suy nghĩ nên không để ý có người đang đẩy một chiếc xe tới gần.
Bịch
Qủa nhiên cô đã vô tình đụng phải xe của người kia, dường như người kia cũng không để ý rằng có người đi từ gian hàng ra mà cứ đẩy xe đi thẳng. Vũ Ngưng Băng cầm giỏ không chắc và cũng do giật mình mà làm rơi xuống đất khiến đồ cứ thế mà văng ra ngoài. Cô khôi phục tinh thần nhanh mà ngồi xuống nhặt lại đồ. Vũ Ngưng Băng với tay định nhặt lấy một phong kẹo hơi xa cô nhưng người kia đã nhanh tay hơn mà nhặt lấy khiến cô nhìn lên.
- “Mỗi khi gặp, cậu đều dùng phương thức đặc biệt để xuất hiện vậy, Vũ Ngưng Băng.”
Hoàng Nhiên cười rạng rỡ cầm trên tay một phong kẹo vừa nhặt hộ Vũ Ngưng Băng mà nói.
Hoàng Nhiên ở nhà chán quá liền rảnh rang ra siêu thị kiếm gì ăn, vừa đẩy xe đi được một lúc thì đụng phải người bất thình lình đi ra từ gian hàng khác làm cô không kịp tránh. Nhìn bộ dáng của người kia có chút quen thuộc, quần ngắn đen, áo phông trắng, đôi dép có nơ, mái tóc xoăn buông xõa trên vai, làn da trắng mịn cùng khí chất cao ngạo đang ngồi xuống mà nhặt lại một đồ bị rơi khỏi giỏ. Hoàng Nhiên nhận ra đó chính là Vũ Ngưng Băng liền cảm thấy rất vui vẻ, nhìn dáng vẻ nhặt kẹo của Vũ Ngưng Băng khiến Hoàng Nhiên cảm thấy buồn cười một chút, cô không nghĩ con người lạnh lùng thế kia lại có thể ăn nhiều đồ ngọt thế này.
Vũ Ngưng Băng nhìn lên thấy Hoàng Nhiên cũng cảm thấy ngạc nhiên nhưng nghĩ lại dù sao cũng khá gần nhà mà quanh đây chỉ có một siêu thị thì gặp nhau là trùng hợp bình thường thôi. Chỉ là câu nói của tên kia làm cô có cảm giác như đang chế giễu cô vậy. Vũ Ngưng Băng đứng dậy nhìn Hoàng Nhiên định đưa tay mà giật lại phong kẹo nhưng Hoàng Nhiên lại đưa lên cao làm cô không với tới, Vũ Ngưng Băng cũng không cố lấy nữa mà chỉnh lại giỏ bước đi thì Hoàng Nhiên kéo lại làm cô khó hiểu, nhướn mày nói:
- “Ý gì đây?”
Hoàng Nhiên cười hì hì mà nói:
- “Cậu muốn mua gì vậy?”
- “Liên quan gì cậu?”
Vũ Ngưng Băng nói xong liền đi, Hoàng Nhiên thấy vậy cũng đẩy xe theo sau. Vũ Ngưng Băng đi đến đâu thì Hoàng Nhiên cũng đẩy xe theo đó mà líu ríu hỏi cô mấy câu vô nghĩa. Cảm thấy quá phiền phức nên Vũ Ngưng Băng đã nói:
- “Mai tôi đi thăm bà nên đi mua ít đồ thôi. Nếu xong rồi thì cậu đi đường cậu đi, tôi đi đường tôi. Không tiễn.”
Vũ Ngưng Băng tưởng nói xong thì Hoàng Nhiên sẽ nhàm chán mà bỏ đi mua đồ nhưng trái ngược với cô nghĩ. Hoàng Nhiên đi gần lại chỗ cô đứng và nói:
- “Chúng ta đi chung đi.”
Hoàng Nhiên nói xong không nhiều lời mà trực tiếp lấy giỏ đồ của Vũ Ngưng Băng đổ hết vào xe đẩy và đặt cái giỏ trống trơn vào góc. Hành động bất ngờ của Hoàng Nhiên khiến Vũ Ngưng Băng không kịp ứng phó, cô nói:
- “Tại sao tôi phải đi cùng cậu chứ?”
- “Cậu mua nhiều đồ như vậy xách giỏ sẽ mệt lắm. Đi thôi, cậu không muốn mua đồ cho bà nữa sao?”
Hoàng Nhiên nói xong liền đẩy xe đi về phía trước, Vũ Ngưng Băng mắt nhìn con người phía trước càng ngày càng thấy tên kia rất kỳ lạ. Nhưng sự thật là cô cũng mua khá nhiều đồ, cảm thấy nếu xách hết thì đúng có chút không ổn. Vũ Ngưng Băng không nói gì thêm mà cũng đi theo Hoàng Nhiên đến mấy gian hàng tiếp theo.
Hoàng Nhiên hôm nay có chút bụi, mặc một chiếc quần ống rộng bo gấu, chiếc áo phông đen rộng, đôi giày converse, đôi một chiếc mũ adidas. Vũ Ngưng Băng nghĩ chắc con người này chỉ chuộng màu đen và trắng vì ngoài đồng phục ra thì cô hầu như chưa thấy tên này mặc màu khác bao giờ hoặc là cô chưa có dịp thấy. Nhưng Hoàng Nhiên mặc như này lại làm tôn lên vóc dáng cao và làn da trắng nên nhìn rất bắt mắt.
- “Cậu định mua gì cho bà vậy?”
Hoàng Nhiên hỏi khi cả hai đi qua gian hàng trưng bày thực phẩm chúc năng.
- “Tôi định mua thuốc bổ và thực phẩm chức năng. Nhưng đi nãy giờ tôi cũng không thấy loại ba hay mua cho bà.”
- “Cậu đã tìm kĩ chưa? Hay để tôi đi tìm lại giúp cậu.”
- “Thôi bỏ đi. Mai tôi sẽ đi tìm mua, dù sao ở đây cũng sẽ không có. Tìm lại mất thời gian.”
Nói xong thì Vũ Ngưng Băng kêu Hoàng Nhiên ra thanh toán để cô còn về chuẩn bị đồ. Khi thanh toán, Vũ Ngưng Băng mới nhận ra tất cả đồ trong xe đều là của mình mà không có bất cứ đồ nào của Hoàng Nhiên cả. Vũ Ngưng Băng nhìn Hoàng Nhiên đứng bên cạnh đang lấy từng món từng món đặt lên bàn thanh toán mà trong lòng lại tràn đầy tư vị.
Sau khi thanh toán xong, Hoàng Nhiên cùng Vũ Ngưng Băng xách một cơ số túi đi ra ngoài. Vũ Ngưng Băng lúc này lên tiếng:
- “Cậu không phải tới đây chỉ để ngắm đồ đâu nhỉ?”
Hoàng Nhiên nghe Vũ Ngưng Băng nói vậy liền hiểu ý của cô ấy là gì. Vì sự thật là lúc đầu Hoàng Nhiên tới là muốn kiếm gì ăn và mua cả đồ ăn cho ngày cuối tuần, do tuần này mẹ Hoàng đi vắng nên cô phải tự thân vận động. Nhưng khi gặp Vũ Ngưng Băng và biết mục đích của Vũ Ngưng Băng thì Hoàng Nhiên dẹp luôn ý định trên mà trực tiếp đi đẩy xe mua đồ cho Vũ Ngưng Băng. Hoàng Nhiên ngày càng thấy mình kì lạ, lắc đầu cười đáp:
- “Cũng không có xác định là sẽ mua gì. Với lại đi mua đồ với cậu, tớ cũng rất vui. Nào, về thôi.”
- “Tôi có thể tự xách.”
Vũ Ngưng Băng cảm thấy như thế nào thì cũng không nên và cũng không cần Hoàng Nhiên giúp, cô không muốn làm phiền người khác. Hoàng Nhiên vẫn đi mà nói:
- “Nhiều như đồ như vậy mà, cứ để tớ giúp.”
- “Tôi cũng không nghĩ sẽ cần cậu giúp.”
Hoàng Nhiên quay đầu lại nhìn Vũ Ngưng Băng, ánh mắt hiện lên ý cười ấm áp, Hoàng Nhiên cất giọng:
- “Sự thật đúng là cậu không cần tớ giúp, tớ làm thế này vì tớ thích thôi.”
Hoàng Nhiên bước lại gần Vũ Ngưng Băng một chút, cười nhẹ nhàng mà nói:
- “Và... Vũ Ngưng Băng, cậu hãy từ từ tiếp nhận sự giúp đỡ của tớ.”
Vũ Ngưng Băng nghe hết câu liền thấy bao bọc lấy xung quanh mình là một sự ấm áp tựa như mặt trời, khiến lớp vỏ băng của cô không thuận theo cô mà đang có dấu hiệu tan ra.
Thấy Vũ Ngưng Băng không nói gì mà chỉ im lặng, nhưng không khí theo Hoàng Nhiên thấy thì không còn quá lạnh lùng và ngại ngùng như ban đầu nữa. Vì vậy mà Hoàng Nhiên thấy vui khi nghĩ rằng hai người đã hòa thuận hơn một chút.
Hai người cùng nhau đi trên đường về nhà Vũ Ngưng Băng mà cũng chẳng nói gì nhiề, ngoài những câu hỏi vô nghĩa của Hoàng Nhiên và những câu trả lời cũng vô cùng ngắn gọn, xúc tích của Vũ Ngưng Băng.
Vẫn như lần trước Vũ Ngưng Băng thấy gần đển nhà mình, cô liền lên tiếng bảo Hoàng Nhiên về và cũng như lần trước Hoàng Nhiên lập tức bỏ qua điều Vũ Ngưng Băng nói mà đi tiếp. Đến trước của nhà Vũ Ngưng Băng, Hoàng Nhiên bỏ túi đồ trước thềm cửa nhà, cùng Vũ Ngưng Băng nói mấy câu liền đi về. Vũ Ngưng Băng bỗng nhiên cảm thấy lạ sao bỗng dưng tên kia đi nhanh luôn vậy, nhưng cô lập tức cũng bỏ qua suy nghĩ đó vì sự thật cô cũng thấy cô không cần để tâm quá nhiều. Nhìn đồng hồ chỉ 9 giờ tối, thấy cũng không còn sớm nữa. Vũ Ngưng Băng soạn đồ ra trên bàn rồi lấy quần áo mà đi tắm.
.
. Chương 9
Bước ra khỏi phòng tắm, Vũ Ngưng Băng vừa lau tóc vừa tiến lại phía bàn học. Khi nãy cô tắm có nghe thấy tiếng chuông điện thoại, không chắc có đúng không nên giờ muốn kiểm tra. Trên màn hình điện thoại hiện một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn đều đến từ Hoàng Nhiên. Vũ Ngưng Băng thấy có chút khó hiểu, không biết tên đó gọi cô có việc gì. Cuộc gọi từ lúc 9 giờ 30 mà bây giờ đã sắp 11 giờ, Vũ Ngưng Băng biết mình nay tắm lâu nhưng không nghĩ lâu đến mức này. Đang suy nghĩ có nên gọi lại cho Hoàng Nhiên không thì chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện tên Hoàng Nhiên, Vũ Ngưng Băng bỗng nhiên cảm thấy Hoàng Nhiên rất thiêng nha. Vũ Ngưng Băng bắt máy, nói:
- “Có chuyện gì vậy?”
- “May quá, cậu nghe máy rồi.”
Từ trong điện thoại vang lên tiếng cười của Hoàng Nhiên, Hoàng Nhiên nói:
- “Cậu xuống nhà một chút đi.”
Vũ Ngưng Băng nghe vậy liền cảm thấy kì lạ, liền đi ra cửa sổ nhìn thì thấy Hoàng Nhiên đang ngồi ở bậc thềm cửa, bộ dáng giống như đợi đã lâu. Vũ Ngưng Băng nói đợi chút rồi cũng nhanh chóng mà đi xuống nhà, mở cửa ra đã thấy Hoàng Nhiên đứng dậy rồi.
Hoàng Nhiên nhìn Vũ Ngưng Băng tóc vẫn còn ướt, vài giọt nước còn vương trên má và cổ, cả người toát lên một mì hương dễ chịu. Trong nhất thời Hoàng Nhiên bị hình ảnh trước mắt làm cho mơ hồ, mắt không chủ ý mà nhìn theo giọt nước vương trên cổ Vũ Ngưng Băng song không thấy tự nhiên mà rời mắt đi. Hoàng Nhiên lấy lại tinh thần, mỉm cười mà đối với Vũ Ngưng Băng nói:
- “Tắm lâu như vậy không tốt đâu. Cầm lấy này.”
Vũ Ngưng Băng nhìn nhìn túi đồ Hoàng Nhiên đưa không cầm mà nói:
- “Cái gì vậy?”
- “Thuốc bổ cho bà cậu, xem thử đi.”
Hoàng Nhiên đẩy túi về phía Vũ Ngưng Băng, Vũ Ngưng Băng mở hé túi ra nhìn nhãn mác liền phát hiện ra đây chính là loại thuốc bổ mà ba cô hay mua cho bà, lúc nãy trên đường về Vũ Ngưng Băng cũng chỉ nói tên đúng một lần do Hoàng Nhiên hỏi, cô không ngờ Hoàng Nhiên sẽ chạy đi mua. Nhìn túi đồ trong tay rồi lại nhìn Hoàng Nhiên, Vũ Ngưng Băng cảm thấy có cảm giác khó nói trong lòng mình.
Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng im lặng nên nói:
- “Tớ định mai mang qua nhưng nghĩ không biết cậu đi lúc nào nên vẫn là mang qua luôn.”
- “Lúc nãy là cậu chạy đi mua?”
Vũ Ngưng Băng có chút không tin rằng tên này cứ thế mà lại chạy đi mau thuốc bổ cho cô.
- “Cậu mới về nước chắc hẳn sẽ không dễ mà tìm đường nhanh được, tiện tớ biết chỗ bán nên mua hộ thôi. Với lại có cũng giúp ích cho bà mà.”
Hoàng Nhiên thành thật mà trả lời, cô nghĩ nếu Vũ Ngưng Băng còn mất công đi tìm thuốc nữa chắc cũng mất một ngày nữa mà có khi Vũ Ngưng Băng còn bị lạc trước khi mau được thuốc. Cho nên Hoàng Nhiên đã chạy nhanh chóng mà đi mua.
Vũ Ngưng Băng như nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
- “Đứng đây bao lâu rồi?”
- “À không lâu, không lâu. Lúc tớ gọi mà cậu không nghe đó.”
Vũ Ngưng Băng không nói gì, khi Hoàng Nhiên gọi là 9 giờ 30 mà tới gần 11 giờ cô mới ra khỏi nhà tắm, như vậy Hoàng Nhiên đang ngồi ngây ngốc ở bậc thềm được 1 tiếng rưỡi. Nghĩ như vậy, Vũ Ngưng Băng nhìn Hoàng Nhiên với ánh mắt phức tạp, như muốn tìm ra lý do tại sao Hoàng Nhiên lại làm như vậy, con người này từ khi nào lại xen vào cuộc sống của cô như thế?
Hoàng Nhiên thấy Vũ Ngưng Băng nhìn mình như vậy lại cảm thấy bắt đắc dĩ mà nói:
- “Cậu không cần cảm thấy khó xử. Tớ cũng đòi công cho tớ mà.”
- “Cậu muốn gì?”
Vũ Ngưng Băng nhướn mày hỏi Hoàng Nhiên. Từ trong túi quần, Hoàng Nhiên lấy ra một phong kẹo mà khi nãy cô đã nhặt hộ Vũ Ngưng Băng khi hai người đụng nhau. Đưa phong kẹo lên trước mặt lắc lắc, cười nói:
- “Phong kẹo này coi như cậu trả công tớ chuyện xách đồ.”
Vũ Ngưng Băng nghĩ chắc lúc thanh toán xong cô không để ý liền bị tên kia cướp luôn một phong kẹo bỏ túi. Hoàng Nhiên bỏ phong kẹo trở lại túi, tiến lại gần nhìn thẳng vào mắt Vũ Ngưng Băng mà nói:
- “Hãy báo cho tớ khi cậu tới nhà bà vào ngày mai... Đó là trả công cho việc tớ mua thuốc giúp cậu, Vũ Ngưng Băng.”
Nói xong Hoàng Nhiên liền nở nụ cười ấm áp khiến Vũ Ngưng Băng cảm thấy có chút bối rối, tim không tự chủ mà tăng nhanh một chút. Vũ Ngưng Băng cảm thấy dạo này trong người đặc biệt có vấn đề, cô nghĩ cô nên đi khám. Vũ Ngưng Băng nhìn vào nụ cười ấm áp của Hoàng Nhiên, cô bỗng dưng thấy trong lòng lại cảm thấy có chút thoải mái, bất giác trên khóe miệng lộ ra một tia cười nhỏ bé đến mức khó ai có thể thấy. Vũ Ngưng Băng ngước mắt lên nhìn Hoàng Nhiên, trong mắt bớt đi nhiều phần lạnh lùng mà nói:
- “Cũng được thôi.”
Hoàng Nhiên vừa thấy khóe miệng Vũ Ngưng Băng nhếch lên liền cảm thấy có chút không thực, sửng sốt mà nhìn Vũ Ngưng Băng. Nhận ra khi nói chuyện với mình, Vũ Ngưng Băng đã bớt phần nào lạnh lùng như ngày đầu tiên làm Hoàng Nhiên ở trong lòng hoan hô không ngừng.
Từ lúc trở về nhà cho đến khi đi tắm xong, Hoàng Nhiên vẫn chưa hẳn trở lại bình thường, cô không biết tại sao mình lại mong muốn hòa thuận với Vũ Ngưng Băng, muốn thấy được con người lạnh lùng kia cười, muốn được trò chuyện cùng người kia... Hoàng Nhiên khá cởi mở và hòa đồng nên các mối quan hệ ban bè xung quanh cũng không hề ít, nhưng sự thật là cô chưa từng chủ động muốn bắt chuyện làm quen chứ đừng nói đến việc trở nên thân thiết cùng ai. Nhưng với Vũ Ngưng Băng lại khác, nhiều khi Hoàng Nhiên còn không hiểu tại sao cô lại làm như thế.
Hoàng Nhiên cầm điện thoại trên tay mà nhìn thật lâu vào mục tin nhắn. Số điện thoại của cô chưa từng được cô mang đi cho ai ngoài người thân trong nhà và Hạ Tiểu My, bạn bè muốn liên lạc đều nhắn qua game hết cả. Mà hiện tại trong mục tin nhắn lại xuất hiện thêm một nhân vật mới không có tên mà chỉ đặt ba cái dấu chấm. Và đó chính là Vũ Ngưng Băng.
Lý do tại sao Hoàng Nhiên lưu như vậy thì là vì Vũ Ngưng Băng quả thật là người mang lại nhiều cảm xúc nhất cho Hoàng Nhiên từ trước đến nay. Nhưng mà cảm xúc thì rắc rối, bạn bè lại không hẳn, người lạ lại thấy hơi sai sai... cho nên Hoàng Nhiên quyết định để ba dấu chấm để thể hiện cho sự không nói thành lời này.
Nhìn màn hình một lúc lâu, cuối cùng Hoàng Nhiên liền nhắn một cái tin gửi đi. Cười lắc đầu vì không hiểu sao chỉ là nhắn tin thôi cũng làm cô trở nên hồi hộp như vậy. Biết chắc người kia sẽ chẳng trả lời nên cũng tắt điện mà đi ngủ.
.
.
Tại nhà Vũ Ngưng Băng, sau khi dọn dẹp và soạn xong hết đồ để mai đi thăm bà thì hiện tại Vũ Ngưng Băng đang chuẩn bị đi ngủ.
Khi sắp tắt điện thì chuông báo tin nhắn vang lên làm Vũ Ngưng Băng tò mò liệu ai khuya rồi còn nhắn tin và tên người gửi hiện lên. Qủa đúng là Hoàng Nhiên.
Vũ Ngưng Băng cũng đoán 90% là Hoàng Nhiên nhắn vì sự thật chẳng ai nhắn tin cho cô ngoài tên đó cả. Mở cuộc trò chuyện lên, Vũ Ngưng Băng đọc xong liền không biết tên này có phải rất hay đi nói sến sẩm cùng người khác không mà lúc nào cũng có thể nói mấy câu như này.
“Ngày mai đi đường cẩn thận và đừng quên nhắn cho tớ.
Ngủ ngon nhé!
p/s: mong rằng sẽ thấy cậu cười nhiều hơn. Cậu cười lên nhìn rất đẹp, Vũ Ngưng Băng.”
Vũ Ngưng Băng không trả lời mà tắt điện lên gi.ường đi ngủ, thế nhưng trước khi ngủ cô có suy nghĩ nếu như cô mở lòng hơn thì đó cũng không hẳn là chuyện không tốt. Nghĩ như vậy liền nhớ tới nụ cười như ánh nắng mặt trời của Hoàng Nhiên mà dần dần chìm vào giấc ngủ, trên môi còn đọng lại ý cười nho nhỏ.