Tại sao mình lại thấy buồn?

angella90

Thành viên
Tham gia
11/12/2010
Bài viết
4
Câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng không biết đã bao giờ trả lời đúng, cảm giác như đây là nơi mà mình thú nhận tội lỗi . Buồn. Vì sao mình buồn?
Hình như mình đã thấy buồn từ rất lâu rồi, nhưng hình như mình cũng k0 rõ ràng cảm giác của mình lắm. Chĩnh xác thì dù mình buồn, mình cũng cứ nghĩ mình vẫn bình thường như mọi ngày. Không biết lần gần nhất mình cảm thấy vui 1 cách thực sự là khi nào nữa. Hóa ra, niềm vui của mình ít ỏi vậy sao?
Hôm nay (chính xác là mấy ngày qua) mình đã luyện xong 1 bộ phim +_+ (mờ cả mắt hic hic). Phim hay và có ý nghĩa lắm. MÌnh coi tới mấy tập cuối mà dán mắt vào, vừa coi vừa cười tươi như chưa bao giờ được cười vì những tình huống hài hước vui nhộn trong phim. Mà thật sự thì ít khi mình có thể cười như vậy, rất ít. Thường thì cuộc sống của mình ở nhà toàn là sự im lặng trong công việc, học tập, nếu có nói gì thì đa phần toàn là hỏi gia đình về những việc phải làm vài ba câu. Nhu cầu được nói của con người ta hình như k0 có với mình nhất là khi ở nhà. Cứ như 1 bù nhìn vậy. Nhưng tại sao khi xem 1 bộ phim, mình lại cười thoải mái đến vậy? Hình như mình nhìn thấy cuộc sống trên phim, 1 cuộc sống ảo đẹp đẽ mà tưởng như mình là 1 nhân vật trong đó, cười như chính mình sẽ cười khi mình là họ, cảm động đến rơi nước mắc khi câu chuyện chuyển hướng buồn. Mình đã quên rằng, đó vốn chẳng phải là mình. Mình đang trốn tránh thực tế, vì trong phim thường đẹp hơn ngoài đời, hay vì mình sợ phải đối diện với thực tế cuộc sống của mình?
Và khi câu chuyện kết thúc, đọng lại trong lòng là 1 cảm giác tiếc nuối, mình muốn coi lại. Nhưng cái gì lặp lại thường không đẹp như trước nữa, và cảm giác cũng k0 còn mới mẻ. Nhưng mình chợt nghĩ, nếu câu chuyện cứ kéo dài mãi mãi, có phải mình sẽ chìm vào nó mãi mãi và chẳng muốn từ bỏ nó?
Ngủ 1 giấc, tỉnh dậy, k0 như ngày hôm qua vì hôm nay phim đã kết thúc. Mình cũng chợt buồn. Ngồi trước cửa nhìn dòng người qua lại sắm tết, nhà nhà chở nhau rất vui. Quan sát, tiếng ồn của xe cộ k0 làm mình để ý, mình vẫn cảm nhận được điều đó nhưng những suy nghĩ trong đầu tràn ngập làm mình cảm thấy dù ồn ào nhưng thật tĩnh lặng trong lòng. Phải chăng sống tại Sài Thành, nơi con người ta cứ xô bồ chạy theo đồng tiền, ngay cả chính mình cũng như vậy dù mình cũng chưa đủ sức mà chạy theo nó, lại chẳng bao giờ dừng lại để nhìn xem mình đã đi qua những đâu, xem mình đã sống tại vị trí nào trong tâm tưởng, xem mình đã sống thực sự vì cái gì?
Vậy mình đã sống vì cái gì? Tại sao mình đã sống được hơn 20 năm qua mà vẫn sống được dù chẳng biết tới điều này? Phải chăng mình sống vì cha mẹ , vì cuộc đời đã cho mình sống? Hình như k0 phải, mình k0 sống vì gia đình, vì mình chưa bao giờ thấy mình nghĩ mình sống để đáp đền cha mẹ, hoặc bất kỳ ai, dù k0 biết những suy nghĩ hay những cái mà mình k0 suy nghĩ đó có phải là thật hay đang tự dối lòng, hoặc là do chính bản thân cũng k0 biết mà đi vào bế tắc. Có phải mình sống nhưng năm qua đều vì bản thân? Nếu vì bản thân thì bản thân phải luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc chứ, tại sa0 niềm vui lại ít ỏi như vậy? Mà như thế nào là niềm vui thực sự, có phải cười là vui k0?
Hic, mình bế tắc thật rùi. Cứ thế này đến bị khùng mất thôi +_+. Nhưng nếu mình trả lời được tất cả những uẩn khúc tr0ng lòng thì c0' lẽ mình sẽ chẳng còn bế tắc nữa. " Cuộc đời đầy gai góc" .Mình đã chấp nhận đời là khó rồi mà sao vẫn chưa thấy hạnh phúc nhỉ? Chắc phải tu luyện lại thôi. Nhưng mình đã thực sự chấp nhận chưa? Nếu mình chấp nhận thì tại sao hôm qua gặp lại bạn cũ vẫn còn nói rằng chưa hài lòng với những khó khăn của cuộc sống hiện tại. Hình như khi kể lể làm ngta nhẹ lòng hơn . Nhưng kể lể thì vấn đề vẫn còn đó, chẳng lo giải quyết thì liệu vấn đề có biến mất hay bản thân cứ tin và chờ đợi 1 ngày vấn đề sẽ chìm vào quên lãng? Thật ngốc nghếch. Sự thực thì mình đã cố gắng suy nghĩ tích cực hơn, nhưng cứ như 1 phản xạ vô điều kiện vậy, những thói quen xấu cứ tuôn ra k0 kiếm soát được. Mà mình có thực sự cố gắng chưa hay mình đang biện hộ cho cái thói trốn tránh thực tại đã ăn sâu vào con người mình?

< Hic hic hic, giờ đang cuối năm mà, cho mình nghỉ mệt 1 tý nhé, rùi qua tết mình sẽ cố gắng thay đổi dần dần. Bạn k0 biết đấy thôi, suy nghĩ nhiều làm mình mệt mỏi lắm. Chẳng thà cứ trốn tránh 1 thời gian đi, ai cũng phải nghỉ mà, cứ từ từ rùi đâu cũng vào đó hà, ai mà chả sống được chứ. Người ta k0 nghĩ ngta còn sống hạnh phúc hơn đó chứ, ngta sinh ra hoàn cảnh tốt, cảm nhận được hạnh phúc. Bạn xem bạn nghĩ nhiều như vậy bạn cũng đâu có thấy vui. Chi bằng bạn cứ nghe mình nhé, cứ thoải mái đi, kiếm thêm 1 bộ phim nữa luyện tiếp ^o^, cười tiếp là lại vui ah. Mình k0 được như ngta thì mình phải tìm cái gì vui vui an ủi đi chứ nhỉ...>

<< Nếu tôi nghe bạn, tôi có thoải mái k0, hay chỉ bây giờ tôi thoải mái còn sau này tôi sẽ trở lại tâm trạng y như bây giờ? Chuyện gì mà cũng trốn tránh thực tại mà k0 trả lời triệt để những câu hỏi kia đi thì kết quả nhận được sẽ là gì? Sao tôi thấy bạn toàn hài lòng với hiện tại và lẩn tránh cái cấp thiết cơ bản cần giải quyết k0 ah, như vậy thì sẽ chẳng có gì thay đổi đâu bạn có biết k0?>>

< Nhưng k0 phải là bạn từng nói nếu hài lòng và sống trên mỗi bước chân mình đi qua, hài lòng với điểm yếu điểm mạnh của mình thì sẽ thoải mái hơn ah. Con người ta đâu có ai hoàn hảo. Mình cũng vậy thôi. Phải biêt chấp nhận chứ, nếu bạn cứ dằn vặt thế này thì khổ bạn chứ ai, =.=>

<< Tôi k0 dằn vặt bạn ah, tôi chỉ bế tắc thôi. Uhm mà 0k, tôi cũng có dằn vặt 1 chút. Haiz, nhưng cái chính là tôi muốn giải quyết vấn đề. Bạn hay thì bạn trả lời giúp tôi những vấn đề đó đi, đừng có mà cản bước tôi ah. Tôi k0 muốn chấp nhận tình trạng này bạn có hiểu k0? Tôi k0 biết tại sao, nhưng tôi k0 vui. Tôi cứ thấy mọi thứ chống lại mình dù tôi luôn tự nhủ mình phải tìm khía cạnh tích cực trong mỗi vấn đề. Và tôi nhất định phải vượt qua được những điều này để vui vẻ hơn. Tôi phải tin vào điều đó, tin vào sự thành công đó...>>

<Vậy cũng tốt, nhưng còn phải xem bạn quyết tâm cao hay mình nói đúng...>
:KSV@17:
 
o.O cái này thì nhiều nguời gặp phải lắm, nhưng qua một đoạn thời gian thì nó sẽ biến mất, hình như là hok có cách giải quyết, vì buồn là cảm xúc của con người. ^_____^ ss cứ bình thường đi, niềm vui sẽ tự tìm tới, càng để ý thì càng đau đầu.
 
Năm mới r nek ss :D, let's start together;)
 
×
Quay lại
Top