Sự sống và cái chết

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Có lẽ trong đời, sợ nhất không phải là cái chết. Mà là không còn được đam mê, không có cảm xúc. Giống như khi tự ý từ bỏ chính bản thân mình!
***​

Đã có lúc bạn muốn từ bỏ cuộc đời mình như vứt một mớ rác - mớ rác chứa những nỗi buồn cũ kỹ, những đau thương xanh rêu, những chán chường nấm mốc. Thế nhưng, lại có những người đi bới rác, sống từ rác. Người ta nhặt nhạnh những thứ bạn bỏ đi để sống. Có những lúc, người ta cười rạng rỡ khi tìm thấy thứ quý giá trong đống rác bỏ đi.



Tại sao thế?


Có phải bởi cuộc đời luôn có những đối nghịch giữa dư thừa và thiếu thốn. Người dư thừa có nỗi bất hạnh của dư thừa, người thiếu thốn có tiếng thở dài vì thiếu thốn.

Tôi chợt nghĩ đến sự sống và cái chết. Có những người sắp chết, họ khát khao được sống từng ngày. Nhưng cũng có những người dễ dàng buông xuôi ngay cả khi họ đang có quyền được sống.

su-song.jpg


Bạn có sợ chết không?

Người ta hỏi nhau “Nếu chỉ còn một ngày được sống, bạn sẽ làm gì?”. Hẳn là sẽ có nhiều giấc mơ, nhiều thiên đường, nhiều yêu thương được đặt ra khi đó. Như tất cả mọi người, chắc là tôi sẽ làm những điều mình thích.

Tôi thích ngồi thật lâu ngoài bãi biển, bấm những ngón chân xuống cát, di chuyển chúng để vẽ những hình thù không mặc định. Chợt cười khi phát hiện ra bức tranh cát ngộ ngĩnh mà tôi vẽ ra. Bức tranh trừu tượng đến khó hiểu với tất cả những ai nhìn thấy nó, ngoại trừ tôi. Bởi chỉ có chính tôi, mới biết mình đang đặt cảm xúc gì mà tưởng tượng những nét vẽ ngoằn ngoèo bằng chân ấy. Tôi coi đó cũng là một thú vui.

Tôi thích uống ca cao nóng, bất kể thời tiết. Tôi cảm thấy thư thái mỗi lần ngắm những làn khói nhẹ bay từ ly ca cao. Nhấm nháp từng chút một, cảm nhận hương vị béo ngậy, ngọt ngào ấy thấm dần, tôi luôn cảm thấy mình được thấm dư vị tuyệt vời của cuộc sống và nuốt trôi đi mọi vị giác nhạt thếch trước đó. Một người bạn của tôi, lại thích uống nước mát, dù là mùa đông. Cũng giống như khá nhiều bạn trẻ, thích ăn kem dưới tiết trời lạnh thấu xương; tôi luôn thấy vui lây từ những cô cậu sinh viên rùng mình khi cắn miếng kem tỏa hơi lạnh và nhìn nhau cười, niềm vui hiện rõ trong đôi mắt. Những cảm giác khác lạ ấy khiến con người cảm thấy lãng mạn hơn!

Cuộc sống, cần thiết phải có những khỏa lấp và bù đắp. Giống như người ta uống café đá vào mùa hè và thưởng thức sữa nóng trong mùa đông vậy. Nhưng chắc hẳn, kể cả khi tôi và bạn không chọn những thứ trái dấu trong cuộc sống; tôi nghĩ sẽ vẫn thú vị, nếu chúng ta chọn những thói quen khiến mình trôi nhẹ.



Đi bộ vào những khi tiết trời có màu bàng bạc, không phải thứ màu nắng gay gắt của mùa hẹ, không phải thứ màu tươi xinh của mùa xuân nảy lộc, chẳng phải thứ màu u ám của mùa đông. Một thứ màu khó kiếm của tiết trời đan xen giữa Xuân Hạ và Thu Đông. Ánh nắng chỉ như nàng thiếu nữ mới yêu e thẹn, cơn gió như chàng trai mới yêu vừa muốn mãnh liệt vừa thấy rụt rè. Tôi bước đi để cảm nhận những cảm xúc đặc biệt ấy quấn lấy từng bước chân, mơn man làn da và nghịch đùa mái tóc. Có nhiều lựa chọn trong cuộc đời để thấy bình yên. Như mẹ tôi vẫn đi tập dưỡng sinh với người già trong công viên mỗi sớm; bố tôi chọn việc đánh cờ với các bác nhà bên những khi rảnh rỗi, nhấp ngụm trà và suy ngẫm từng nước đi, vỗ vai cùng nhau cười hể hả bất kể thắng thua. Tôi không đi bộ nhiều, nhưng những vui tươi, dung dị mà tôi nhìn thấy vẫn từng chút một lây lan trong tôi những ngày sau đó. Niềm vui dễ đến, và không dễ mất đi nếu ta lưu nó trong ngăn đựng cảm xúc của trái tim.


47307600.jpg

Nỗi buồn cũng tìm về tôi khi tôi lỡ đánh rơi cánh cửa bảo vệ mình ở đâu đó trong một khoảnh khắc bất chợt hoặc thậm chí là thời gian dài không chịu kiếm tìm về. Nhưng lại thấy, nỗi buồn cũng không gắt gay, không đáng ghét, như tôi vẫn nghĩ. Nó “ập” đến khi tôi quên mất yêu thương bản thân mình, khi cái tôi xù lông ương ngạnh; nó cũng đến nhẹ nhàng khi tôi chợt vu vơ giận hờn. Nỗi buồn không hề đáng sợ nếu ta lắng nghe được những vỗ về mà nó mang theo. Để ta trân quý hơn giá trị của yêu thương và gắn kết.


Niềm vui, hạnh phúc; hẳn là ta sẽ thích thú vô cùng. Nhưng nỗi buồn, niềm đau; cũng đâu phải là điều đáng sợ. Sợ nhất trong đời, với tôi là cảm thấy mọi thứ đều chẳng còn ý nghĩa.


Sợ nhất trong đời người, có giống như một chiếc lá cây sợ gió, một cánh diều sợ sợi dây chùng hay giống như con thuyền chẳng thể tiến ra biển rộng mênh mông bởi ngàn con sóng lớn. Hay sợ nhất trong đời là chết? Tôi đã từng hỏi bản thân mình: Tôi có sợ chết không?

Tôi gặp một cậu bé 13 tuổi mắc căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Gương mặt em tái xanh vì hàng loạt thứ thuốc kháng sinh liều cao hủy hoại, nhưng tôi không tìm thấy sự tiều tụy của em. Em vẫn luôn nở nụ cười, dù đôi môi bong tróc từng lớp vảy mỏng, tôi vẫn cảm thấy nụ cười ấy đẹp vô cùng. Em hỏi tôi “Chị sợ nhất điều gì?” - Buột miệng trả lời “Chị sợ chết”.

Có chút thay đổi trong ánh mắt, nhưng em vẫn cười. Em nói “Em sắp chết rồi. Nhưng em không sợ chết”. Tôi biết em không cố tình mạnh mẽ.
“Vậy em sợ điều gì?”. Em trả lời rất nhanh “Em sợ nhất là tiêm, em sợ em không còn được đá bóng với các bạn nữa”.

Tôi chợt nghĩ về nỗi sợ hãi của mình…Sợ nhất là đi giữa mùa đông mà chẳng biết mình có thấy lạnh. Đôi tay đang run lên, mặc kệ; th.ân thể đang có rúm lại, mặc kệ; đầu buốt, óc nhức, mặc kệ. Khi ấy tôi giống như đã thực sự chết. Cái chết này còn đáng sợ và đáng thương hơn khi con người ta không còn thở nữa.
Sợ nhất là khi uống café mà chẳng biết nó ngọt bởi đường hay sữa. Mùi thơm lẫn trong làn khói không còn đủ đánh thức giác quan. Phải mất khá nhiều thời gian để nhận ra thứ nước mình vừa nuốt trôi ấy không phải là nước lọc. Và chẳng biết bản thân muốn lấp đầy sự trống rỗng hay nuốt trôi mớ bòng bong. Cái chết này không phải là hết, nó còn dai dẳng, bủa vây.

Cậu bé hay cười của tôi sắp chết, nhưng em không sợ chết. Có thể em không biết, nếu như em chết, em sẽ không bao giờ còn được cùng các bạn đá bóng. Tôi gặp em lần cuối cùng, khi em vừa trải qua cơn đau dữ dội, nụ cười mệt mỏi, em nói với tôi “Chán quá chị nhỉ?. Em phải nằm im một chỗ, không được nhìn các bạn đá bóng nữa rồi”.


Có lẽ trong đời, sợ nhất không phải là cái chết. Mà là không còn được đam mê, không có cảm xúc. Giống như khi tự ý từ bỏ chính bản thân mình!



...Gửi từ Ruby...
 
Có lẽ trong đời, sợ nhất không phải là cái chết. Mà là không còn được đam mê, không có cảm xúc. Giống như khi tự ý từ bỏ chính bản thân mình!
 
sống ko có đam mê ko có cảm xúc thì chỉ vật vờ như cái xác ko hồn -_-
 
×
Quay lại
Top