Chương III
Elsa và Jack vừa từ Úc trở về FBI sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ tóm gọn băng đảng buôn bán ma túy "Freezen", mà Jack bảo là "Bọn tội phạm ngày nay khoái coi phim hoạt hình lắm hay sao mà băng đảng lần này là 'Freezen' (Free-zen, tạm dịch là cho miễn phí đồ có chữ zen), còn băng đảng lần trước còn tự xưng là 'Tongled' (Tong-led, tạm dịch là hỏng cái đèn led). Khéo băng đảng tiếp tên là 'Zootupia' (Zoo-tu-pi-a, tạm dịch là vườn thú chơi pi-a) mất."
(Vâng, 3 cái tên trên là chế theo 3 bộ phim của Disney: "Frozen", "Tangled", "Zootopia")
Và giờ họ đang ngồi trong phòng nghe Camel thông báo tin giật gân.
- Sao cơ?
Elsa kinh ngạc hỏi lại.
- Thôi nào,anh bạn,đừng có giỡn nữa, nói thật đi.
Jack nhíu mày, cười pha trò.
- Ai thừa thời gian mà giỡn với hai người chứ? Tôi nói thật đấy. Tin hay không thì tùy.
Người đàn ông đô con với mái tóc dài quá cằm nhún vai rồi đứng dậy bỏ đi.
Jack hất mái tóc xám bạc về phía cô, nghi hoặc nói:
- Không thể nào có chuyện đó được! Camel nói thế nào chứ, làm sao sếp James có thể đuổi Shuichi đi được? Ông sếp già ấy chẳng phải khoái Shuichi nhất trong đám nhân viên sao?!
Cô vuốt bím tóc bạch kim được tết gọn lại, nói:
- Tớ thấy đồng tử của Camel bình thường, có vẻ như cậu ta nói thật đấy. Mà cả sáng nay có thấy Shuichi đi làm đâu. Lúc nãy tớ đi qua đám Jodie, nghe loáng thoáng gì mà "Akai lại bắn người..." gì gì đấy.
- Lát nữa qua nhà cậu ta xem sao vậy, bị đuổi khỏi FBI thế này, cậu ta nốc nguyên cả tủ rượu mất. Có khi lại vật vờ ở quán rượu như lần trước, uống nhiều đến nỗi không đủ tiền trả, phải gọi bọn mình ra trả hộ.
Cậu nói với cái giọng nửa đùa nửa thật khiến cô phì cười. Nhưng cười vậy, chứ lời cậu nói rất có thể là sự thật. Trở thành FBI là ước mộng lớn nhất mà anh ta muốn làm khi lớn lên. Giờ bị đuổi việc, hẳn anh ta buồn lắm. Mà mỗi lần buồn chán, anh ta lại tìm đến rượu, nốc chục chai là ít. Cô với Jack can ngăn bao lần rồi mà không được. Đúng là...
- Elsa! Jack! Nguy rồi!
Camel hộc tốc chạy vào phòng kêu lên.
- Chuyện gì thế? Anh bị cua kẹp như lần trước hả? - Jack cười giễu cợt.
- Không phải! Cậu thôi nói giỡn đi! - Camel gắt lên - Chuyện là...
- Hay là cái áo của anh dính son nên bị mụ Jodie xạc cho một trận? - Có vẻ như Jack muốn chứng tỏ mình đã đùa là đùa còn dai hơn cả bã kẹo cao su.
- Cậu muốn tôi đập nát cái gậy selfie của cậu không Jack? - Camel nghiến răng.
Thấy có vẻ như giữa hai người này sắp xảy ra đánh nhau đến nơi, Elsa lên tiếng:
- Camel này, kệ cậu ta đi, có chuyện gì mà anh bảo nguy ngập?
Camel lúc này mới nhớ ra nhiệm vụ chính, liền nói:
- Hai người bĩnh tĩnh nhé. Tin này sốc lắm đấy. Akai chết rồi.
***
Toàn thể nhân viên FBI đang mặc quần áo đen. Họ đang đứng trước ngôi mộ của Akai Shuichi. James Black rút chiếc khăn mùi soa chấm nước mắt, ông nói với vẻ xúc động và đau đớn:
- Mọi người! Akai Shuichi, nhân viên FBI tài giỏi nhất mà tôi biết (Một số người thì thào: nhân viên FBI đã về hưu thì có), một đồng nghiệp , một người bạn thân thiết của chúng ta ( Lại có tiếng xì xầm: thân gớm) đã ra đi! Chúng ta hãy gửi lời chào đến anh ấy ở nơi thiên đàng, hãy chúc anh ấy trên đó vui vẻ! (Tiếng ai cười mỉa : có mà gửi lời an ủi xuống địa ngục cho hắn ấy)
James có vẻ không để ý chút ồn nho nhỏ trong lời phát biểu của ông, ông cầm nhánh hoa đặt lên mộ Akai. Rồi từng người một đi lên và cũng làm vậy. Khi nhánh hoa cuối cùng được đặt xuống, họ cùng chắp tay cúi chào rồi kéo nhau về. Chỉ còn hai người ở lại. Một người con trai có mái tóc xám bạc và một cô gái tóc màu bạch kim. Elsa nắm chặt hai tay lại, nói:
- Có vẻ trong sở, có nhiều người không ưa Shuichi.
Jack đáp:
- Ừ, chắc vì cậu ấy tài giỏi quá, mà kể ra cậu ấy cũng hơi lạnh lùng, khô khan. Đàn ông con trai mà thế hơi khó kiếm vợ đấy. Có khi chả ai yêu ấy chứ.
Elsa nhăn mặt:
- Giờ này mà còn đùa được. Chẳng hay ho gì đâu.
- Tớ nói thật mà.
Rồi im lặng bao trùm không khí. Cả hai người không nói gì mà chỉ nhìn đăm đăm ngôi mộ. Có lẽ họ đang theo đuổi những hồi ức về người bạn đã khuất. Mất đi một người bạn, thật là một cú sốc lớn, nhất là người bạn thân nhất và đã gắn bó với mình một thời gian dài. Người chết thì đâu thể hồi sinh lại được. Vậy nên, ta chỉ có thể gặp lại người đã khuất trong những kí ức. Càng nhớ người đó, ta càng cố lục lọi bộ nhớ để chìm trong quá khứ. Để rồi bất chợt ta ngoi lên, và nhận ra người chẳng ở bên ta. Và khi ấy, một cảm xúc mang tên "tiếc nuối" đến tìm ta...
Elsa bất chợt nói, phá tan sự im lặng:
- Jack này, cậu sai rồi. Vẫn có kẻ yêu Shuichi đấy.
- Ai? - Jack ngạc nhiên. Ngạc nhiên vì có kẻ thích bạn mình, mà ngạc nhiên hơn là người nghiêm túc như Elsa lại đột ngột vòng ra vấn đề mà cô vừa bảo là '' Chả hay ho gì"
- Hoa khôi FBI ấy. Biết không? Hình như cô ấy là người đầu tiên biết chuyện Akai, mà hôm nay lại không đi.
- À...
Rồi im lặng lại tiếp tục đóng băng không khí. Nhưng đóng băng chưa được lâu thì Jack lại cất tiếng:
- Shuichi đúng là ngốc thật.
- Vì sao? - Elsa ngạc nhiên.
- Vì hắn có bạn bè vui nhộn như tụi mình, lại có cả tình yêu mà hoa khôi FBI dành cho kia, thế mà lại còn để Tử thần đưa đi. Gặp tớ á, tớ nhao đầu ra ngoài đường chờ ô tô cán rồi khi ô tô sắp đến là nhảy lên nóc chơi rồi.
- Làm như cậu làm được ấy. - Cô nhướn mày.
Rồi cô và cậu cùng vuốt tay lên bia mộ:
- Ngủ ngon nhé, Shuu.
Tuyết bắt đầu rơi. Phủ màu trắng lên vạn vật, và cả hai con người đang khuất dần sau nghĩa trang.
Tuyết rơi, nhìn thật sự rất đẹp.
Nhưng tuyết rơi, thì cũng sẽ lạnh lắm.
Nếu bạn hỏi có thứ gì vừa đẹp mà lại lạnh lẽo hơn cả những bông tuyết trắng kia, thì có lẽ thứ đó chính là cặp mắt xanh lá trong rặng cây bị tuyết phủ trắng kia.
Chủ nhân đôi mắt đó đang cười. Cười chúc phúc cho hai người bạn của anh ta.
- Chà, họ đẹp đôi quá nhỉ. - Giọng nói lạnh tanh vang lên bên tai anh. - Nữ thần Số phận bảo ta là họ sẽ cưới nhau, và sinh ra một đứa con gái mắt xám như bố và tóc bạch kim như mẹ.
- Thế hả? - Anh nói với vẻ hờ hững. Việc họ sẽ cưới nhau dĩ nhiên là anh biết từ lâu rồi, còn vụ đứa con thì anh lại nghĩ là con trai, mắt xanh như mẹ và tóc xám như bố.
- Ngươi quan sát bạn bè ngươi ở trần thế đủ rồi. - Hắn miết lưỡi hái sắc lạnh lên vai áo anh - Đi thôi.
- Hờ...
Vẫn cái vẻ hờ hững đó, anh quay gót đi theo hắn. Theo cái dấu sáng choang của cái lưỡi hái, anh thấy hắn đang dẫn anh vào một khu rừng. Mà khu rừng này rất lạ, giữa mùa đông màkhông cây nào rụng lá, đã thế lá lại còn xanh mơn mởn, hơn nữa thời gian chỉ mới là trưa chiều mà trong rừng này tối om, nếu không nhờ cái ánh sáng của lưỡi hái thì anh đã chẳng thể nhìn thấy gì. Nhưng đây là đâu không quan trọng gì với anh cả. Anh chẳng quan tâm
Bất chợt hắn cất giọng hỏi:
- Ngươi không hỏi là chúng ta đang đi đâu hả?
- Tại sao phải hỏi? Đến nơi là biết thôi.
- Ngươi có vẻ bất cần đời nhỉ.
- Có lẽ.
Hắn không nói gì nữa, vẫn đi chầm chậm tiến về phía trước. Anh thấy hắn không giống con người, mà có khi hắn chẳng phải con người. Hắn cao ít nhất cũng phải 1m8. Thực sự hắn rất gầy, có cảm tường người hắn không có lấy tí thịt nào, chỉ toàn là da bọc xương. Làn da hắn trắng bệch, hệt như những người bị bệnh bạch tạng. Từ hôm gặp hắn đến giờ, anh chưa nhìn thấy mặt hắn bao giờ. Bao giờ hắn cũng mặc chiếc áo đen trùm kín từ đầu đến chân, và lăm lăm trong tay hắn luôn là cái lưỡi hái sắc bén. Và hắn, tự xưng mình là Thần Chết.
- Dừng lại.
Hắn giơ lưỡi hái ra chắn trước mặt anh. Rồi hắn quay lại, chĩa lưỡi hái về phía anh và lầm rầm cái gì anh không rõ. Khi hắn thôi lầm rầm thì một làn khói đen trùm lấy cả hai. Họ biến mất.
_____________________________________________________
P/S; ko thể tin nổi ta kéo Elsa từ "Frozen" với Jack trong "Rise of the guardians" vô đây :v