Vào mùa xuân năm ấy, trên sân trường đại học đa ngành Tokyo đầy nắng, dưới những dãy hành lang nhộn nhịp, người ta có thể nhìn thấy hai con người, một nam một nữ đi song hành cùng nhau. Cả hai trông vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Chàng trai cười với cô gái:
- Ran này, em càng ngày càng xinh đẹp đó nha. Mỗi lần nhìn em anh cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Ran hơi ngạc nhiên, tại sao Shinichi lại lo lắng nhỉ? Cô đã làm phiền gì đến anh sao?
- Đừng quá ngạc nhiên như thế. En ngày càng xinh đẹp, em như một hành tinh có rất nhiều vệ tinh xung quanh, như một bông hoa rực rỡ có nhiều ong bướm vây lấy, làm sao anh không lo được đây hả em?
Ran mỉm cười đỏ mặt, khẽ cúi đầu xuống, thỏ thẻ:
- Anh đừng nói quá, làm gì có con ong nào vây lấy em ngoài anh chứ? Mà không, em phải là vệ tinh xung quanh anh mới đúng, chàng thám tử ngốc nghếch ạ.
Shinichi đưa tay véo mũi cô một các tinh nghịch, cười:
- Tâm hồn anh sẽ luôn là vệ tinh ở bên cạnh em dù có thế nào đi nữa.
Ran không nói gì, mặt ửng hồng dưới trời nắng, nhưng không biết là do nắng hay ngượng. Shinichui nhìn cô hồi lâu, nhớ lại những khó khăn, gian khổ. Cô đã chiến đấu cùng anh, giành giật mạng sống từ tay tử thần cùng anh.
Flashback
Vào năm năm trước, khi anh và cô mười tám tuổi, người đồng đội của anh, Haibara Ai, tức Miyano Shiho đã bào chế thuốc giải thành công từ cây rượu thuốc quý của trung hoa. Shinichi quyết định nói lời tạm biệt với Ran trong hình hài Conan, và anh vẫn giấu cô sự thật. Anh nói với Shiho rằng anh thật sự muốn nói cho cô biết, nhưng, anh không thể để cô lo lắng vì anh. Shinichi biết rằng, cuộc chiến với tổ chức áo đen thật sự rất nguy hiểm, nếu may mắn, anh có thể lành lặn trở về, nếu không may thì sẽ thương tật nhẹ, còn nếu tệ hơn, anh có thể chết. Anh vạn lần không muốn mất cô, nhưng Shinichi cũng biết rằng, nếu cứ trói buộc chuyện tình cảm này, Ran sẽ đánh mất nhiều điều mà một người con gái có. Shinichi hy vọng có một người đàn ông nào đó thay anh chăm sóc cô thật chu đáo. Sẽ an ủi cô mỗi khi cô buồn, sẽ chia sẻ niềm vui trong cuộc sống, sẽ cho cô một bờ vai ấm áp để tựa và cuối cùng là một gia đình hạnh phúc. Anh quyết định gặp cô để nói lời từ biệt dù trong lòng anh đang rỉ máu. Khi nghe Shinichi nói lời tạm biệt, Ran linh cảm rằng anh sẽ rời đi mãi mãi. Cô muốn hỏi xem có chuyện gì, nhưng cô biết chắc rằng anh sẽ không chịu trả lời. Cô bèn nghĩ ra một cách.
Ran giả vờ rời khỏi bàn trước rồi núp vào một gốc cây gần đó, theo dõi động tĩnh của Shinichi. Anh không có vẻ gì là nhanh nhạy như thường ngày, trông Shinichi buồn bã và mệt mỏi nhiều hơn. Cô bám theo đến khi về nhà anh, thấy một chiếc xe cỡ lớn đậu ở trước cửa. Shinichi nói với người đàn ông đội mũ nỉ đen đừng gần đó:
- Chúng ta đi được rồi ạ.
Ran thấy người đàn ông ấy hỏi lại anh:
-Cậu thật sự quyết định tham gia cuộc chiến lần này? Nó thật sự quá nguy hiểm, nếu không trở về, thì cô ấy sẽ buồn lắm đấy. Suy nghĩ cho kĩ trước khi quyết định nhé.
Shinichi trả lời, trong giọng nói đầy trầm buồn nhưng đầy tự tin:
- Anh Akai,Em cũng muốn cô ấy biết được sự thật, nhưng cô ấy phải lo lắng vì em nhiều hơn, khóc và buồn vì em nhiều hơn. Đó là điều mình không hề muốn, nhưng em không nên làm người khác, nhất là Ran, tổn thương. Thà mình chịu đau một chút, nhưng không thể làm người khác cảm thấy phiền lòng và luôn hạnh phúc là được.
- Cậu là một chàng trai tốt. Hy vọng điều tốt lành sẽ đến với cậu, và cả chúng ta.
Akai nhận xét. Vừa dứt câu, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:
- Tớ muốn tham gia nữa, Shinichi.
Shinichi quay lại, một chút ngạc nhiên, rồi anh phản lại, giọng gay gắt:
- Chuyện này rất nguy hiểm, có biết không?
-Không sao, miễn là luôn được đồng hành và giúp đỡ cậu, dù có bao khó khăn tớ cũng vượt qua được hết. Hãy cho tớ tham gia, tớ hứa sẽ không làm ghánh nặng cho cậu và mọi người đâu, hãy tin ở tớ.
Vẻ mặt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Sau khi đội trưởng Jammes quyết định tiến hành chậm lại một ngày để kiểm tra sức khỏe, thực lực cho Ran và để cô chuẩn bị, mọi thứ đã bắt đầu.
Trong thời gian chiến đấu với tổ chức, là những ngày cực nhọc của Shinichi, Akai và mọi người. Hai viên đạn bạc ra sức chống trả, tổ chức cũng yếu dần. Dù rất mệt, nhưng mọi người thấy vui vì tổ chức sắp sụp đổ, tên trùm lúc đó cũng sắp lộ diện.
Cứ tưởng mọi thứ đều suôn sẻ, nhưng lúc sắp bị bắt, trên Gin đã kịp lấy súng ra, bắn vào Shinichi hai phát đạn. Trong lúc bệnh tình nguy kịch, anh kịp nghe lời đề nghị hiến máu của Ran. Một lần nữa, dòng máu của cô lại chảy trong người anh, mang theo tình yêu và sự chân thành.
Suốt thời gian Shinichi nằm viện, Ran luôn ở bên chăm sóc, cô tức trực bên anh, nhiều lúc cô quá mệt nên nằm ngủ đi. Nhưng dù thế, cô vẫn cố gắng. Khi vết thương anh lành trở lại, anh đã nói lời yêu cô. Mọi thứ cứ thế mà trôi qua, tốt đẹp và hạnh phúc.
End Fashback
Shinichi mỉm cười khi nhớ lại ch.uyện ấy. Shinichi cứ nghĩ rằng sau ch.uyện ấy, tình cảm của hai người sẽ không còn tốt đẹp như xưa, nhưng không, họ ngày càng thân thiết và chính thức thành một cặp. Shinichi thở dài não nề khi nhớ lời mẹ nói vào sáng nay, rằng anh phải sang New York để giải quyết một số chuyện. Anh sẽ phải rời xa Ran nữa rồi.
- Ran này, sáng nay mẹ anh mới gọi anh. Mẹ bảo anh nên sang New York hai năm để giải quyết công chuyện, em chịu mất hai năm để chờ anh không?
Ran nhìn Shinichi. Anh lại bỏ cô đi nữa rồi. Anh sẽ khiến cô rơi những giọt nước mắt vào mỗi tối, sẽ khiến cô khóc thầm trong đêm. Nhưng cô gật đầu, vì cô không thể trói buộc anh với cuộc sống hiện tại, cô muốn để anh đi, cô đợi anh ở đây, và cũng bước theo con đường mà mình lựa chọn.
Ngày tiễn anh, Ran đã cười thật tươi. Cô không muốn anh phải lo lắng vì mình quá nhiều, cô muốn anh nghĩ rằng cô vẫn không sao, sẽ yên tâm rời bước. Về phần Shinichi, anh biết cô cố tỏ ra mạnh mẽ để anh yên lòng, chứ thật sự không được như thế.
Khi máy bay chuẩn bị cất cánh, Ran nhìn anh bước lên qua lớp kính, hy vọng anh lên đường bình an.
Trong thời gian Shinichi đi vắng, cô và anh vẫn liên lạc với nhau đều đều. Cô khoe anh là cuối cùng cũng có bằng luật sư, đôi khi cô ăn nói cũng sắc sảo hơn nữa, nhưng trong mắt anh, cô vẫn là một cành lan trắng dịu dàng.
Thế rồi công việc của Shinichi ngày càng bận rộn, anh ít có thời gian chăm sóc, gọi điện cô hơn, chỉ một tuần anh mới có thể gọi cô một lần, nhưng cả hai vẫn chia sẻ cùng nhau, có một sự đồng điệu trong công việc, nên cả hai càng thân thiết và thấu hiểu nhau hơn dù ở xa nửa vòng trái đất. Nhưng thời gian họ dành cho nhau ít dần, ít dần vì công việc quá bận rộn, Shinichi và Ran vài tháng mới gọi nhau một lần, một lần khoảng năm phút. Tình cảm của họ tưởng đã phai đi, nhưng không, nó gắn chặt keo sơn lại, họ còn mong đối phương rất nhiều.
Công việc của Ran ngày càng thuận lợi, cô tiếp nối mẹ mình, là một luật sư giỏi. Cô liên tục thắng kiện, được báo chí và mọi người ca tụng rất nhiều, nhưng bên cạnh đó, cũng không ít kẻ ghen ghét, muốn h.ãm hại cô, và cũng từ đây, bi kịch mới bắt đầu.
Vào ngày hôm ấy, Ran có việc phải ở lại văn phòng vào buổi tối, cô có rất nhiều việc phải làm. Khi xong việc, cô sửa soạn để ra về, cô bỗng bị một ai ôm chặt phía sau, gõ mạnh lên đầu và bỏ chạy. Ran nằm đó, giữa một vũng máu trong phòng
End part 1