[Oneshot] Điểm màu cho cuộc sống của anh...

LinhHarry

Thành viên
Tham gia
13/9/2013
Bài viết
21
Oneshot: Điểm màu cho cuộc sống của anh...
Author: LinhHarry
Rating: K+
https://mp3.zing.vn/bai-hat/Love-Longing-Instrumental/IW60FF77.html
___________________________________________________________________
Mình viết oneshot này là hoàn toàn ngẫu nhiên và khi đọc hơi khó hiểu vì cách viết của mình...
___________________________________________________________________


“Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác...”

~.~.~.~.~.~.~.~.~
Trời xanh vẫn cứ thật xanh. Gió thu se sẽ đôi bàn tay em lạnh, nắm chặt bàn tay em, anh yêu em trọn đời…
Cuộc sống là những chuỗi ngày nối tiếp nhau không bao giờ ngưng nghỉ. Cuộc sống là khi nắm trọn bàn tay em,là khi ôm em thật chặt vào lòng, là khi hôn nhẹ lên bờ môi ướt mề,mái tóc nhẹ mùi hương em. Cuộc sống vẫn thật êm đềm khi anh nắm trọn tay em đi hết con đường dài.
“Lấy anh nhé…”
.
.
.
Trời sang thu,nắng không gắt, nhưng đủ thấy màu lưu luyến, trời xanh, gió se lạnh… Tokyo hòa mình giữa khí thu. Anh kịp thức dậy, kịp làm những công việc thật nhỏ bé, kịp bước xuống khu phố nhỏ, kịp mua một bó hoa hồng đỏ, kịp đến trước nhà em. Khẽ bấm chuông cửa,em bước ra, không quá phô trương, không quá lộng lẫy. Em đơn giản nhưng vẫn thật đẹp, em mặc chiếc váy trắng, thật trắng nhìn anh mà nở nụ cười…

“Shinichi! Anh lại đến.”
“Của em, Ran. Anh muốn gặp em, vào tối nay, được chứ?”


Anh chỉ biết nhìn em mà không biết nói điều gì khác hơn nữa. Những cuộc hẹn, những buổi đi chơi, anh thấy có chút căng thẳng, nhưng anh không cảm thấy ngượng ngùng. Có phải hạnh phúc khi bên em khiến anh thấy những gì anh sắp làm là đúng? Anh do dự, anh sợ em sẽ nói không, anh đợi em, đợi em nói em có thể…

“Tất nhiên là được rồi, nhưng hôm nay em về hơi trễ một chút.”
“Anh sẽ qua đón, như mọi khi,…nhé?”
“Shinichi…anh kì quá!”


Anh chào em, em đưa anh ra xe, rồi em lại quay trở về nhà, và em sẽ lại bước đi trên con phố dài tấp nập người qua, ghé vào văn phòng “Luật sư Mori Ran”. Em là một cô gái thành công, một cô gái hoàn hảo hơn ai mà anh biết. Em là bạn? Em là em, vẫn luôn là bạn anh, vẫn luôn quan tâm đến anh, vẫn luôn là người con gái hiểu anh hơn bất kì ai.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Anh nguyện đổi cả thế giới để được yêu em…
Anh nguyện đổi cả cuộc sống để thấy em cười...
Anh nguyện đổi cả ánh mặt trời để em thấy thế giới vẫn luôn đẹp...
Anh nguyện đổi cả triệu vì sao để em thấy những vì sao chưa phải là vô tận của vũ trụ...
Anh nguyện đặt cả đại dương dưới chân em để em thấy anh yêu em biết bao nhiêu...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Anh yêu ai đó, chỉ thế thôi…“Chọn một cuộc đời không phải là tìm một bờ vai nào đó không yêu thương để dựa dẫm, để nương tựa và tự ngộ nhận đó là bờ bến của thương yêu.”

Anh vẫn luôn sống với cách nhớ đến em, anh đã quen nằm mơ thấy em trong từng giấc ngủ, đã quen với hình ảnh em trong mọi ngóc ngách của trái tim. Anh thật sự cần em.

Chiều…
Anh tạt qua văn phòng đón em, em vẫn ngồi đó, nhìn anh mà cười…

“Em nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em.”


Rồi em lại cười, cười để anh biết em vẫn thật tốt, em vẫn thật hạnh phúc…
Anh đưa em lên xe, qua những cây cầu thật dài, những hàng cây ngả màu bên đường, những cột đèn vẫn đứng yên nhìn anh trở em qua … Cuộc sống đơn giản chỉ là được thấy em cười, thấy em nhìn anh mà thắc mặc thật nhiều điều, còn anh chỉ nhìn em mà bảo em thật dễ thương…

Anh muốn đưa em tới nơi cao thật cao, anh muốn đưa em tới nơi em có thể ngắm cả Tokyo vào mùa lá rụng, ngắm cuộc sống của em vẫn ngày ngày như vậy… Để anh được thấy em cùng bao nhiêu cảm xúc ấy…

Bước vào thang máy tòa nhà cao nhất nhì Tokyo, anh hồi hộp, rồi cảm xúc lẫn lộn, hạnh phúc…có, lo lắng…có, chờ mong…có …và anh chỉ biết đợi tiếng chuông thang máy ấy kêu, để cuộc sống của anh sẽ lại được em tô màu hường đến kín hết ngõ ngách của nó.

Thang máy kêu, em bước lên… thấy mây,thấy trời, anh biết em ngạc nhiên. Em lại nhìn anh,anh không biết nói gì, anh chỉ biết lặng yên.

Anh không làm tất cả, anh chỉ chọn những bong hoa đẹp nhất cho em một cách vụng về. Anh chỉ biết mua một chai rượu không quá nồng cho em,anh chỉ biết nhờ người ta nấu những thứ trên bàn kia cho em..

“Shinichi…”

Anh đưa em ngồi vào chiếc bàn,chiếc bàn duy nhất trên tầng thượng của ngôi nhà cao nhất, thắp nến, anh chơi bản nhạc violin mà em vẫn luôn thích nó. Anh mù nhạc, cách chơi nhạc của anh cũng thật tệ, nhưng anh chơi nó cho em nghe, chơi bằng cả tình yêu anh dành cho em.

Bên chiếc bàn, anh thấy trong ánh mắt em là cả một bầu trời hạnh phúc, anh nhìn em, khẽ lau đôi môi dính chút thức ăn đi. Rồi như bao cuộc hẹn, em vẫn hỏi anh thật nhiều điều. Đôi khi anh ghét sự ồn ào, nhưng anh muốn bề bộn cuộc sống ấy được em mang đi qua bao câu chuyện của em. Cuộc sống cho anh được có em…

“Shinichi…”
“Này…Ran. Em có yêu anh không?”
“Em…em rất yêu Shinichi…”
“Em…LẤY ANH CHỨ?”
“E…em….”
“Lấy anh…nhé?”
“Ư…ưm… em yêu anh, Shinichi.”
“Cùng anh đi hết con đường này ?Hãy tô thêm màu hường cho cuộc sống của anh?
Cho anh những đứa nhóc đáng yêu…Em đồng ý chứ?”
“Em, em đồng ý Shinichi.”



Cuộc sống của anh đã bước sang một trang mới thật mới.
Cuộc sống của anh cho anh có em.


Tuổi 24, anh tìm người điểm lên cuộc đời anh những bức họa tinh thế…Giữa bao nhiêu con đường dù gai góc, dù mặn nồng hay đơn giản là thầm lặng thôi. Ngày mai vẫn giống như triệu ngày mai và em luôn còn đó. Anh sẽ cố gắng đi hết quãng đường một trăm năm để sống vì từng biết có em luôn tồn tại. Sẽ thở từng hơi thở yếu ớt thay cho em, sẽ gánh từng nợ lần cay đắng thay cho em, sẽ đau thay cho em giảm bớt cồn cào lại, sẽ yêu cả bầu trời mà em vẫn đang giữ. Là tình yêu không biên giới, là xúc cảm chẳng có lời, là những gì anh nói hôm nay và trước đó...

Không ai dùng một nụ cười để làm thước đo cho một tình yêu, một hạnh phúc. Cũng chẳng ai biết mình sẽ sống được bao lâu trên cõi đời này, để nói thêm những ngày tháng yêu thương với người mình mong muốn, trước khi nhận ra rằng quá muộn.

Là anh yêu em nhiều mà chẳng biết làm gì cho em, là anh cần em hơn nghĩa của một tình yêu bình thường khác...

Hứa với anh, đừng ngừng tô màu cho cuộc sống của anh.
Hứa với anh, hãy để anh luôn thấy em hạnh phúc.

Anh yêu em, Mori Ran...



P.s: Oneshot có tham khảo ở một số câu :))




 
Hiệu chỉnh:
đọc xong cảm động quá, thấy tình yêu của Shinichi dành cho Ran trong truyện thật quá sâu sắc và nồng đậm!
 
Fic rất ngọt ngào giữa bộn bề fic đau khổ của shinran
 
Evoli Hị hị :x Đúng là chỗ đó tớ chưa kiểm tra kĩ thật :)) Cảm ơn cậu nhóe :*
Nếu đọc oneshot thì có lẽ tớ thích nhất là oneshot "Mưa rào" của ss Ruby :)) Hồi đó đọc xong là cứ tốn vài cuộn giấy...còn mấy vụ oneshot đánh ghen thì tớ chẳng biết viết thế nào nữa.
yubytran lamnhi317 Cảm ơn hai cậu ;)

Evoli =)) Hình như may mắn như thế ý :)) ss Ony viết Fic vừa hay còn dài nữa... Hình như Fic nào ss cũng cho end hết :))
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
"Anh chỉ biết nhìn em mà NGƯỢNG NGÙNG. Những cuộc hẹn, những buổi đi chơi, anh thấy có chút căng thẳng, nhưng anh không cảm thấy NGƯỢNG NGÙNG."

Phải công nhận fic của Au rất hay và cảm xúc, nhưng mà "Ngượng ngùng" nó lặp liên tiếp trong 2 câu, bên trên viết "nhìn em mà ngượng ngùng", bên dưới lại viết "anh không cảm thấy ngượng ngùng". Đọc nó cứ kiểu gì gì ấy đúng không???? :KSV@09::Conan02::thinking:
 
Mới đọc nhầm fic Shin-Shi đau lòng quá trời, giờ được đọc lại fic Shin-Ran, cảm giác hồi sinh lại phần cảm xúc vừa mất
 
×
Quay lại
Top