[Oneshot] Detective Conan Endless love

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.990
Source :https://cnateam.com


Nguồn : https://hi.baidu.com/%D1%A9%D4%C2%D3%...d66096eac.html
Tác giả : không rõ
Dịch giả: gongtengxinyi_1412
Couple : Shinichi x Ran
Lời nói đầu: fic này là 1 gồm 4 câu chuyện nhỏ xoay quanh các cặp đôi trong DC, và mỗi cặp đôi được nhắc tới trong 1 mùa trong năm , và câu chuyện dưới đây là 1 câu chuyện xảy ra vào mùa đông....
Đây cũng là lần đầu mình dịch truyện, có gì không hay thì mọi người bỏ qua ^^

Tình ca mùa đông
Part 1
Khi tuyết lại bao phủ bầu trời Tokyo, cũng đã là 6 năm từ khi Shinichi rời khỏi tôi
Tuyết rơi dày đặc, tôi mở dù ra, cũng như ngày tôi biết anh sẽ rời tôi đi mãi mãi…
Chỉnh lại cổ áo, nếu ko thì tuyết sẽ theo những khe hở mà rơi vào trong áo. Tôi đã quen cảm giác cô độc. Sonoko nói với tôi, nếu tôi không sống vui vẻ, Shinichi nhất định sẽ rất đau lòng, nên tôi phải thay anh ấy chăm sóc tốt bản thân. Mọi người đều nói đúng.
Chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, là ba gọi đến.
- Ran,khi nào con về đến nhà? Conan đã về rồi đó, à, còn có cả Ai nữa. Mẹ con nói rằng sẽ làm 1 bữa thật thịch soạn để mừng Conan quay về, nhưng mà, con cũng biết đấy…. – tiếng của ba ngày một nhỏ dần.
- Dạ, con sẽ về ngay . Ba à, nói với mẹ là hãy đợi con về cùng làm
Sau khi ngắt điện thoại, tôi chuẩn bị vẫy tay gọi chiếc taxi, và nhanh chóng trở về nhà
- Ran ! cậu ở đây à ? – là giọng cũa Sonoko, tôi giật mình, quay đầu lại , thì thấy Sonoko đang bước ra từ chiếc xe của cô , đang hướng về phía tôi vẫy gọi
- Mình.. đến để xem thử… mà sao cậu cũng ở đây vậy?
Tôi ko trả lời, vì tôi biết có nói đi nữa thì cũng ko thay đổi được gì.
- Sao bao nhiêu năm cậu vẫn không quên được cậu ấy, cô bạn này của cậu cũng ko phải là người vô tâm, nên cũng đến đây thăm cậu ấy- tính cách của Sonoko vẫn như trước, vẫn ngang bướng như vậy.
- Mình phải về nhà rồi, Sonoko cậu đưa mình về nhé
- Ok ! mau lên xe thôi. Hôm nay thời tiết quả thật rất lạnh đấy
Chúng tôi cứ như vậy là rời khỏi, chỉ còn bó hoa bách hợp của tôi trước mộ của Shinichi
Khi biết Conan đang ở nhà tôi, Sonoko cứ nằng nặc đòi lên nhà tôi xem nó thế nào.
Mình nói này : “ ko biết bây giờ mọi người có còn nhận ra nhau không nữa đây .”
- Cái tên nhóc đó, mình làm sao ko nhận ra được chứ. Lúc còn nhỏ, tối ngày cứ “ chị Sonoko ” . Nhưng mà. Nhóc con đó cũng là 1 tên con trai rồi nhỉ, cho dù bây giờ nó có đeo kính sát tròn, thì mình cũng có thể nhận ra.
- Nhưng mà, mình lo nó sẽ không nhớ về cậu rồi.
- Sao lại như thế được ? nhóc con đó rất thông minh , sao lại quên mất tớ ? xem mình sẽ xử nó thế nào - Sonoko vừa cầm lái vừa mở nhạc, bản nhạc đang phát là bài mà tôi rất thích “ Sau khi tỉnh mộng”
- Conan … nó đã bị mất trí nhớ, đó đã là chuyện của 6 năm về trước. Cho nên em ấy mới rời khỏi nhà mình và quay về Mỹ để chữa trị. Không biết bây giờ đã khỏi chưa nữa.
- Cũng chả trách sao thằng nhóc đó lại rời nhà cậu đi 1 cách đột ngột như vậy, thì ra là xảy ra nhiều việc như thế, mình đến bây giờ mình vẫn chưa biết
- Hồi ấy, cậu sang Hàn Quốc học âm nhạc, lần đó đi đã mất hết 3 năm, khi cậu quay về thì chưa từng hỏi mình về chuyện này
- Được rồi, chúng mình đổi đề tài khác đi. Ran này,ngày mai buổi biểu diễn của mình cậu thật là ko đi xem ? mình đã mời được ca sĩ Yoko đến, mình tin rằng ba cậu nhất định sẽ rất thích….
Tôi thật sự rất mệt mỏi, những lời của Sonoko tôi hầu như đều không hề nghe thấy, dựa vào 1 bên kính từ từ chìm vào giấc mộng
-------------------------------------------
Tuyết, 1 trận tuyết rơi dày đặc.
Là Shinichi, cậu ấy đang đá trái banh 1 cách vô hồn.
- Xin lỗi cậu, mình có chút việc bận nên đã đếm muộn.Tôi chạy nhanh về phía cậu ấy
- Cậu thật là chậm quá đấy
- Chúng mình về thôi, nhanh chóng về nhà . thời tiết hôm nay thật là rất lạnh đấy
- Ran ! đợi mình tí, mình có thứ này muốn cho cậu xem.
- Gì vậy? – một câu hỏi chứa đầy sự hiếu kì của mình
- Cậu xem
Theo phía mà Shinich đang hướng tới, tôi thấy mật người tuyết đang đứng dưới gốc cây, trên đó còn có dòng chữ: “Giáng sinh vui vẻ”.
- Mình rất vui, trông thật là dễ thương quá đi . nhưng mà đắp người tuyết không phải rất tốn công hay sao?
- Bọn con gái các cậu không phải rất thích những chuyện như vậy hay sao. Lại còn gọi đây là ----- lãng mạn, Mình chỉ là vì hôm nay là giáng sinh nên mới làm chuyện này – gương mặt của Shinichi không hề thay đổi
- Vậy thì cậu hãy giúp mình chụp 1 tấm hình cùng với người tuyết này nhé, cũng đúng lúc mình có đem theo máy ảnh
- 1, 2, 3 Giáng sinh vui vẻ.
--------------------------------------------
- Ran! Về đến nhà rồi – tiếng Sonoko làm tôi tỉnh giấc, và cùng lúc tắt bản nhạc “ Sau khi tỉnh mộng”
Một giấc mộng đẹp, nhưng khi tỉnh dậy th.ì nó hóa thành mây khói
Conan bây giờ đã trưởng thành nhiều, nhưng trí nhớ thì vẫn chưa hồi phục, khi nhìn thấy tôi chỉ cười với nhau như là người xa lạ. Thế nhưng, tôi lại thật sự ngỡ ngàng
Là Shinichi, Shinichi, anh đã trở về từ khi nào. Thì ra anh không hề gạt tội, anh đã trở về. trong tôi có chút hoang mang.
- Chị Ran, chị đã về - giọng nói trong trẻo kéo tôi từ thế giới ảo trở về thực tại
- Conan, em cũng đã lớn nhiều rồi, chị thật là cũng không thể nhận ra em nữa – tôi cười ngượng và nói
Em ấy thật sự rất giống với Shinichi, nếu như gỡ bỏ cái kính và không tính đến tuổi tác, thì 2 người họ giống như là 1. Vậy cũng không thể trách được, bởi vì họ có họ hàng với nhau mà.
- Chỉ biết đến chị Ran thôi à, còn ta nữa ?- Sonoko giở giọng nhõng nhẻo
- Chị là…. ? – Conan suy nghĩ 1 hồi lâu
- Chị là Sonoko ! lúc em còn nhỏ chị cứ rầy em. Em không nhớ, nhưng chị thì vẫn nhớ đấy
- Đột nhiên đến làm phiền mọi người, thật là ngại quá ! – Ai đang ngồi ở 1 bên cuối cùng cũng lên tiếng. Em ấy vẫn như vậy, vẫn là 1 gương mặt lạnh lùng, vô cảm
- Em nói những lời gì vậy, quá là khách khí rồi. Mà em sao rồi, sống bên Mỹ có quen không ? – nếu so với 1 Conan đã bị mất trí nhớ, thì tôi nói chuyện với em ấy thân mật hơn nhiều
- Cũng ổn, chỉ là Conan cậu ấy vẫn chưa hồi phục trí nhớ. Suốt ngày cứ phải nhắc nhở cậu ấy, thật là phiền .
- Làm sao có thể thế được - tôi cười rồi nói tiếp – 2 người như vậy càng làm cho mọi người thấy nguỡng mộ.
Ai chỉ cười nhạt, rồi không nói thêm lời nào, nhưng trong mắt em ấy không hề có tia sáng của sự hạnh phúc
- Sonoko, cậu nói chuyện cùng các em ấy nhé, mình vào xem ba mẹ thế nào, nếu như mình còn không vào trong thì họ có thể lại gây với nhau
Tôi quay người, lại hỏi Conan : « lâu rồi không ăn món chị nấu, em có muốn ăn không ? »
Ba cứ muốn uống bia, nhưng trong nhà đã hết, tôi đành đi xuống lầu mua bia về. Conan thì nhất định đòi đi với tôi, ba thì gấp muốn thấy những lon bia sẽ xuất hiện trước mặt, sợ rẳng vì sự ngang bướng của Conan mà ông không được uống rượu nên ông đã nói :
- Cứ để nó theo đi, thằng nhóc này tuy bị mất trí nhưng tính tình không hề thay đổi tí nào, suốt ngày đền vây lấy con.
Mọi người trong phòng đều cười , chỉ trừ có Ai

----------

Part 2

Tuyết đã ngừng rơi, mặt trăng thật là tròn, tất cả mọi thứ cứ như là tĩnh lặng dưới ánh trăng mờ ảo
Khi trả tiền, tôi làm rơi bóp tiền, tấm ảnh tôi cùng với Shinichi , Heji và Kazuha chụp cùng nhau bị rơi ra, Conan đã thuận tay nhặt lên
- Chị Ran, sao người này rất giống em ! – Conan nói
- Cậu ấy là anh họ của em, cho nên 2 người mới giống nhau đến thế
- Sao em lại không biết việc này ?
- Bởi vì anh ấy đã mất cách đây vài năm. Vả lại em cũng bị mất trí nhớ, cho nên không có ai nói với em về chuyện này.
- Chị Ran sao lại có ảnh của anh họ em ?
- Bởi vì…anh ấy và chị cùng chơi với nhau từ nhỏ
- Vậy 2 người có quan hệ gì thế ?
- Ờ … à… có thể là có quan hệ như em và Ai vậy !
Ánh trăng soi lên người chúng tôi, cái bóng ngày 1 in dài trên con đường…
- Chị Ran ! vậy còn 2 người còn lại là gì của chị vậy ? – Conan tiếp tục hỏi
- Là những người bạn tốt luôn sống mãi trong kí ức của chị ! – mắt tôi bị nhèo đi
- Chị Ran ! chị sao thế ? sao chị lại khóc như thế? Em nói sai gì rồi sao ?
- Không có, chỉ là chị rất nhớ họ, bởi vì họ đều đã trên thiên đường. Bọn họ, cả 3 người đều được gặp nhau trên thiên đường, chỉ có mình chỉ là sống trong cái thế giới cô độc này, không nhìn thấy được họ
- Các anh chị ấy mất rồi à?
- Đúng vậy, Kazuha bởi vì mắc chứng bệnh nan y không thể chữa được, còn Heji thì sau này do quá thương tiếc Kazuha mà bị tai nạn giao thông
Cứ thế, tôi bắt đầu khóc nức lên
- chị đừng như vậy, chị Ran! Chị như vậy em sẽ đau lòng lắm – Conan kéo kình xuống lau đi những giọt nước mắt
Khi tôi thấy Conan gỡ bỏ kính xuống, thật sự là rất giồng với Shinichi, nhịn khi được tôi đã nắm lấy và hỏi :
- Conan , em thật sự không phải là Shinichi sao, em quả thật rất giống với Shinchi , nếu như em là Shinichi thì đừng gạt chị nữa
- Chị Ran, em là Conan, em làm sao là anh Shinichi được chứ ? chị đừng quá kích động, để em dìu chị về
Trên còn đường về nhà, không biết Conan suy nghĩ gì , không hề nói chuyện với tôi nữa
Không biết từ đâu, những đám mây kéo đến từ từ che khuất vầng trăng đang tỏa sáng.
Sáng hôm sau, tôi dự tính đi tìm Conan. Nhưng khi đến trước phòng em ấy, tôi nghe có tiếng từ trong vọng ra. Vì sự hiếu kì làm tôi dừng bước trước cửa phòng , Hình như em ấy đang gọi điện cho bác Agasa
- Bác Agasa, ông nói cháu nghe, cháu có thật là Shinichi không? Tại sao cháu và anh ấy lại giống nhau đến thế, còn nữa năm anh ấy mất cũng chính là năm cháu bị mất trí nhớ? Ông phải nói thật với cháu đó - Khẩu khí của Conan như là đang hỏi cung người khác
- Ây da, cháu muốn ta nói bao nhiêu lần nữa cháu mới tin đó là sự thật? cháu là cháu. Shinichi chỉ là anh họ của cháu thôi, 2 người giống nhau là chuyện bình thường thôi
- Thế vì sao hôm qua khi cháu nghe chị Ran kễ về chuyện của chị thì trong lòng cháu lạ có 1 cảm giác rất quen thuộc? khi cháu nghe thấy tên Heji và Kazuha thì cảm thấy 2 tên ấy rất quen thuộc?
- Đúng rồi, cháu cũng quen 2 người ấy mà, chỉ là sau này họ đã mất, mọi người cũng không hể nhắc đến nữa.
- Nhưng mà….
- Không có nhưng mà gì nữa, ta cúp máy đây
1 tháng sau, có người cầu hôn tôi, tôi vẫn là từ chối anh ta. Những năm gần đây, tôi cũng không biết bản thân đã từ chối bao nhiêu lời cầu hôn rồi
Nhưng mà Sonoko thật sự tức giận. Trên đường phố tấp nập , cậu ấy kéo tôi lại
- Cậu định cả đời không kết hôn hay sao? Shinichi, cậu ta mất rồi, cậu có nghe rõ hay không, cậu ta đã mất rồi, vĩnh viễn cũng không bao giờ trở vể nữa
Tôi không đễ ý đến lời nói của Sonoko, chỉ là mạnh tay dằng ra khỏi tay cô ấy, cứ thế chỉ biết cố hết sức chạy vể phía trước. Tôi thật không biết mình đang tức giận với ai, chỉ biết là bây giờ tôi muốn trút hết sự giận dữ ấy, đem những giọt nước mắt của mình hóa thành sức mạnh
Sonoko sợ tôi sẽ xảy ra chuyện, vẫn cứ chạy theo tôi
- Ran, cậu đừng như thế được không . Mình thấy vậy thật sự rất đau lòng , cậu không cho bản thân cụng nên nghĩ cho bố mẹ cậu. Cậu muốn họ lo lắng cho cậu cả đời hay sao?
Lời nói của Sonoko như một nũi kim đâm thủng trái tim tôi. Đúng thế, mẹ đã quay về sống với bố, bố cũng đã bớt rượu bia. Nhưng mà tôi lại là cho họ đau lòng….
Bên ngoài tuyết lại rơi. Mùa đông năm nay đã có vài trận bão tuyết. Tôi không rõ là do những năm gần đây vì mùa đông bỗng nhiên trở nên lạnh hơn hay là do mùa đông trong tôi làm cho bản thân không bao giờ thấy ấm áp. Về đến nhà, tôi liền bị bệnh

----------

Part 3

Khi tôi mở mắt ra, Conan đã ở trong phòng tôi
- Chị Ran, chị thật sẽ lấy cái anh kia sao?
- Sao em lại biết việc này?
- Em nghe chị Sonoko nói thế - Conan không hề nhìn tôi, mà cứ đi về cửa sổ, cứ vậy mà nhìn xuống dưới lầu
- Đúng vậy, chị nghĩ là cũng nên làm vậy, thì cứ cho là kiếm 1 người thay thế cho Shinichi vậy!
- Chị không thể làm thế, chị Ran không được lấy anh ấy. Nếu như chị thật sự lấy người khác rồi, em sẽ không còn gặp lại chị nữa – Conan đột nhiên quay lưng chạy nhanh ra ngoài
- Conan, em đi đâu thế ? – Tôi vội lấy cái áo khoác nhanh chóng đuổi theo ra ngoài
Khi đến trước cửa, tôi vội nắm lấy tay Conan, bông tuyết cứ thế nhẹ nhàng rơi vào người 2 chúng tôi
- Conan, em muốn làm gì ? bên ngoài rất lạnh, em sẽ bị cảm đấy
- Chị Ran , Em thích chị
- Em nói gì thế - tôi tưởng bản thân đã nghe nhầm
- Em nói là em thích chị, những bông hoa tuyết này có thể làm chứng
Tôi chỉ biết dứng đó nhìn 1 Conan đã cao bằng tôi, thời gian trôi qua rất nhanh, em ấy bây giờ đã không còn là trẻ con nữa
- Em biết, chị không thích em. Nhưng nếu như chị muốn lấy người mà chị không thích, chi bằng chị lấy em. Em sẽ làm người thay thế cho anh Shinichi , như vậy sẽ không tốt hơn hay sao? Em trông rất giống anh ấy. Chị Ran, chị đợi em được không, đợi khi em lớn lên….
- Conan, chị biết là em không muốn chị buồn nên mới nói thế, nhưng chị không cần như vậy, cảm ơn em. – tôi nhẹ nhàng phủi những bông tuyết rơi trên vai của Conan
- Em nói thật đấy, chị Ran, chị phải tin em, em cũng không biết vì sao, em chỉ là thích chị thôi, như là đã từ rất lâu rồi
- Conan, em nói đùa cũng đừng nên quá đáng như vậy, em biết em đang nói chuyện gì không?
- Chị tại sao lại không tin em? Chĩ vì em là trẻ con hay sao?
- Em không được nói như vậy, nếu Ai nghe được sẽ là em ấy buồn đấy. Em với Ai có chuyện gì à?
- Không có, chị Ran, em chưa hề thích Ai, em chĩ xem cô ấy là bạn thôi, xem ra mọi người đều hiểu lầm mối quan hệ giữa Ai và em rồi
- Không được nói vậy – tôi ngắt lời
- Em làm chị giận rồi đấy, Conan, em có biết em đang nói gì không>
- Cậu ấy nói là thật đấy – Ai từ trong nhà bước ra
- Ai, em đừng nghe những lời nói bậy của Conan, em ấy……- tôi đang muốn giải thích thì Ai quay lại và nói:
- Cậu ấy luôn thích chị - từ quá khứ hay hiện hiên
- ………
Ai đã ra đi, trở về Mỹ- nơi phồn hoa hiện đại. nhưng trước khi đi, Cô ấy đễ lại cho Conan 1 bức thư
“ Shinichi :
Mình gọi cậu như vậy cậu nhất định sẽ lấy là lạ đúng ko? Thật ra cậu chính là Shinichi
Ngày trước, khi cậu đang cùng tổ chức áo đen tranh đấu, định cùng họ cùng nhau chết , thế nhưng cậu đã sống sót. Có điều khi cậu tỉnh lại và bị mất hết trí nhớ. Thật ra 6 năm trước đã có thuốc giải , nó có thể giúp cậu hồi phục trí nhớ, chỉ là nếu cậu uống nó , mắt cậu sẽ còn nhìn thấy. Mọi người thà cho cậu mất trí cũng không muốn cậu bị như vậy. Việc này đối với người bình thường thì đây thật sự là 1 điều cực kì tàn nhẫn, huống hồ cậu lại là 1 đại thám tử ? Vì vậy bố mẹ cậu đã nói với Ran là cậu đã mất, để cô ấy không còn nhớ về cậu. Mình cũng có chút lòng riêng tư muốn cậu sẽ bên mình. Mình đã từng nghĩ rằng khi cậu không hồi phục trí nhớ, sẽ thích mình. Nhưng mình đã lầm. Tuy cậu không còn nhớ điều gì, thì vẫn chỉ yêu Ran Mori, mãi mãi vẫn là thế, đây đã là đều định sẵn
Mình không biết bản thân có gì không bằng Ran Mori, có thể mình mãi mãi cũng không thể hiểu
Bây giờ , thuốc giải đã để trên bằng, cậu uống rồi sẽ nhớ lại tất cả . Mình khôn ghề nói trước với bố mẹ cậu mà tự quyết định, mong họ sẽ thứ lỗi cho mình
Shiho Miyano »
Tôi trở về trường trung học Beika
Vừa rồi có 1 người lạ đã gọi cho tôi và nói, nếu như muốn biết chuyện về Shinichi thì hãy đến đây gặp anh ta
Khi tôi đến, tôi đã nhìn thấy Shinichi. Chỉ có mình anh đam kín đen ngồi trên băng ghế đá bên đường
Trực giác mách bảo, đều này là thật, người ấy chính là Shinichi. Tôi nhẹ nhàng ngồi cạnh anh và nói :
- Shinichi, em biết anh sẽ quay về
- Ran, là em sao ?
- Đúng vậy , là em - tôi thấy hơi lạ khi anh không nhận ra tôi , không lẽ anh ấy đã quên tôi rồi sao ? không phải đâu, nhất định vì gương mặt tôi đã thay đổi. Nếu như anh quên mất tôi , thì sẽ không đến tìm tôi
Shinichi không hề gõ chiếc kín đen xuống, chỉ là ôn chặt lấy tôi nói :
- Lấy đôi mắt anh để đổi lấy em, anh thật sự rất vui. Có thể lại ôn chặt em. Dùng chính thân phận Shinichi nói « Anh yêu em , hơn cả mọi người trên thế gian này »
The end.
 
hay quá ! CẢm động quá !!!! Tuyệt vời quá !!!! Đúng là tình yêu vĩnh cửu :KSV@11:
 
fic hay quá, cơ mà cái chết của heiji vs kazuha không được ổn cho lắm nhỉ
 
Cảm động quá. Cuối cùng người yêu nhau cũng đã tìm thấy nhau.
 
×
Quay lại
Top