- Tham gia
- 3/4/2012
- Bài viết
- 2.058
Mùa hạ mới đến mà tưởng như sắp qua.Có khi nào ,có ai thấy,cứ mỗi mùa hạ đến,ta man mác buồn.Thấy mình như một người mắc nợ.
Nợ bạn 1 lời xin lỗi khi năm học sắp hết.Vì một lỗi lầm vào một ngày xấu trời xa lắc xa lơ trong năm học.
nợ bạn 1 lời cám ơn.vì điều bạn làm cho ta lúc đó cứ như hiển nhiên mà giờ đây ta mới thấy nó thật lớn lao.
Nợ thầy cô 1 lời chia sẻ!
Nợ bác lao công 1 lời hỏi thăm.
Nợ gốc bàng toả bóng mát suốt những mùa nắng.Nợ cây phượng thắm luôn đúng hẹn góc sân trường.Nợ nần thực sự chứ không phải núp dưới thi vị nỗi nhớ.Vì gốc cây bàng hay cành phượng đã nhẫn nại chứng kiến ta khó nhọc trưởng thành mỗi ngày.
Nợ mùa hạ một sự quan tâm.Ta từng nghĩ,mùa đến như 1 điều hiển nhiên.Không nhớ đó là nhịp thời gian nhắc ta biết mình cần phải lớn.Nợ mùa hạ vì năm nào cũng thế,khi ta nhớ đến nó thì dường như đó đã sắp qua rồi.Và với 1 người có những lời đã không còn kịp............................
con người ta lớn lên là mắc nợ.Từ nợ sinh thành đến nợ áo cơm.Từ nợ ân tình đến nợ khát vọng.Nợ tình đồng bào nợ nghĩa nước non .
Mùa hạ mùa thi mùa chia ly!
Quả thực mình đã nợ quá nhiều người,quá nhiều nỗi buồn ,quá nhiều nước mắt đã rơi .....................nhưng vẫn không sao trả nổi????
Có thể trả không,khi con người ta lại hạnh phúc khi biết mình còn mắc nợ!
t/g:HÀ NHÂN!
Nợ bạn 1 lời xin lỗi khi năm học sắp hết.Vì một lỗi lầm vào một ngày xấu trời xa lắc xa lơ trong năm học.
nợ bạn 1 lời cám ơn.vì điều bạn làm cho ta lúc đó cứ như hiển nhiên mà giờ đây ta mới thấy nó thật lớn lao.
Nợ thầy cô 1 lời chia sẻ!
Nợ bác lao công 1 lời hỏi thăm.
Nợ gốc bàng toả bóng mát suốt những mùa nắng.Nợ cây phượng thắm luôn đúng hẹn góc sân trường.Nợ nần thực sự chứ không phải núp dưới thi vị nỗi nhớ.Vì gốc cây bàng hay cành phượng đã nhẫn nại chứng kiến ta khó nhọc trưởng thành mỗi ngày.
Nợ mùa hạ một sự quan tâm.Ta từng nghĩ,mùa đến như 1 điều hiển nhiên.Không nhớ đó là nhịp thời gian nhắc ta biết mình cần phải lớn.Nợ mùa hạ vì năm nào cũng thế,khi ta nhớ đến nó thì dường như đó đã sắp qua rồi.Và với 1 người có những lời đã không còn kịp............................
con người ta lớn lên là mắc nợ.Từ nợ sinh thành đến nợ áo cơm.Từ nợ ân tình đến nợ khát vọng.Nợ tình đồng bào nợ nghĩa nước non .
Mùa hạ mùa thi mùa chia ly!
Quả thực mình đã nợ quá nhiều người,quá nhiều nỗi buồn ,quá nhiều nước mắt đã rơi .....................nhưng vẫn không sao trả nổi????
Có thể trả không,khi con người ta lại hạnh phúc khi biết mình còn mắc nợ!
t/g:HÀ NHÂN!