Ngày đáng sống

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Đó không phải quá khứ, bởi ngày hôm qua chỉ là những giấc mộng hão huyền và ngày mai là những ảo vọng xa xôi.


Vậy ta chỉ còn duy nhất một ngày để sống và đáng sống. Đó là ngày hôm nay, ngay giờ phút này.


608c4977b0b4b0240666241783a3d62f.jpg

Ảnh minh họa.

Trước khi viết ra những dòng này tôi cũng giống bạn, thường thở dài và ôm nhiều nỗi sầu. Nhiều thời gian trong ngày tôi dành ra để tiếc nuối thời quá vãng cùng bài ca “giá như”.

Stephen Leacock từng viết:

“Cuộc đời chúng ta thật kì lạ! Các cậu bé thì mơ ước mình lớn thêm vài tuổi nữa. Các chàng trai thì ao ước mình đã trưởng thành. Lúc trưởng thành rồi thì lại nói: Giá mà tôi đã kết hôn rồi! Sau khi kết hôn rồi anh ta lại nói: Giá mà bây giờ mình được nghỉ ngơi! Cuối cùng, khi nghỉ ngơi rồi thì mới nhìn lại quãng đời đã qua. Trong lòng cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Bởi vì anh ta đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội trong đời. Khi nhận ra được thì đã quá muộn mất rồi!”.

Tôi muốn mượn câu chuyện về Edward s. Evans trong cuốn sách “Quẳng gánh lo đi mà vui sống” để cho bạn hiểu rõ hơn cuộc sống chính là sống từng ngày, từng giờ, từng phút của hiện tại.

Edward s. Evans xuất thân từ gia đình nghèo khó, ông khởi nghiệp bằng nghề bán báo, sau đó làm nhân viên ở một cửa hàng tạp hóa và làm thêm ở thư viện. Tiền lương làm thêm rất bèo bọt nhưng ông không dám bỏ việc vì phải nuôi gia đình có tới bảy miệng ăn. Cứ như thế cho đến 8 năm sau, ông mới dám khởi nghiệp từ 55 đô la đi mượn để kinh doanh. Chỉ trong một năm, vốn kinh doanh của ông đã lên tới 20.000 đô la.

Tuy nhiên, tai họa ập đến khi ông đứng ra bảo lãnh một khoản tiền lớn cho người bạn kinh doanh nhưng anh ta bị phá sản. Cùng lúc đó, ngân hàng mà ông gửi toàn bộ tiền bị vỡ nợ. Không những mất tiền từng ngày, từng giờ ông phải ôm thêm khoản nợ 16.000 đô la.

Ông ăn không ngon, ngủ không yên, sau đó là bán thân bất toại, nằm một chỗ, khắp mình lở loét.

Bác sĩ điều trị nói rằng ông không thể sống quá hai tuần nữa. Ông sợ hãi vô cùng, sau khi viết xong di chúc, ông nằm chờ chết. Ông ngủ liên tục trong hai tuần so với trước kia một ngày ông ngủ không đầy hai giờ đồng hồ. Ông rũ bỏ mọi âu lo và ngủ say như một đứa trẻ.

Không hiểu sao mọi điều phiền muộn đều tiêu tan cả, ăn uống cũng ngon miệng hơn, ông còn tăng cân nữa. Chỉ hai tuần sau ông đã chống gậy và đi lại. Sáu tuần sau ông đi làm trở lại. Chỉ vài năm sau, ông trở thành lãnh đạo một công ty lớn.

Câu chuyện trên là minh chứng cho giá trị của việc tận hưởng cuộc sống hiện tại. Ngày hôm nay là thực tại và ngày hôm nay mới chính là cuộc đời. Cho dù ngày hôm nay có ngắn ngủi nhưng nó chứa đựng những khoảnh khắc cho bạn cảm nhận rõ ràng nhất về sự sống đang vận động và nghe rõ từng nhịp thở của chính mình.

Có người nói: “Nhiều người chỉ nghĩ đến bánh mì phết mứt của ngày hôm qua và ngày mai mà quên đi món ăn ngon lành của ngày hôm nay”. Lẽ thường, mọi người đều như vậy cả.

Từ những năm 30 trước Công nguyên, một bài thơ của Horace có đoạn:

Những con người có thể làm chủ ngày hôm nay,

Là những người biết uống hạnh phúc trong cuộc sống;

Với tâm hồn bình thản mà hô to lên rằng:

Cho dù ngày mai có khắc nghiệt đến đâu,

Thì tôi cũng cố sống cho trọn vẹn ngày hôm nay.

Thời gian trôi đi như gió thoảng và đời người chẳng khác nào cát bụi. Ném đi những mơ hồ, xa xôi; gạt bỏ những cái đã qua, những mong chờ ngày mai đến thì ngay lúc này, giây phút này là tài sản quý báu nhất và cũng là duy nhất mà chúng ta có.

Theo Tấm Gương
 
×
Quay lại
Top