Nếu con đường dài hơn…

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Một số trường đại học đã công bố điểm thi, có những bạn đang vui sướng với kết quả của mình.
Nhưng cũng rất nhiều người chắc chắn đang cảm thấy rất chán nản và mệt mỏi.

Cách đây 3 năm tôi cũng mang trong mình tâm trang của một “kẻ thất bại” và trải qua những ngày tháng có thể nói là tối tăm, bi quan và sợ hãi. Những nỗi sợ cứ bủa vây trong suy nghĩ mỗi lúc mỗi lớn dần. Thi trượt, cái tờ giấy báo điểm cứ như tờ kê tội của một đứa con được cả nhà kỳ vọng, tin tưởng. Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên và cũng là duy nhất tôi nghĩ đến là tôi sẽ làm gì tiếp theo, có thể làm được gì để đi tiếp trong cuộc sống. Cả tháng trời tôi tự giam mình trong phòng bỏ mặc bao lời khuyên răn, động viên của bố mẹ, thầy cô và bạn bè. Tôi may mắn vì có một mái ấm gia đình thật sự, bố mẹ luôn ở bên cạnh tôi ngay cả khi đứa con duy nhất khiến họ thất vọng như vậy. Mãi cho đến sau này tôi mới hiểu, thật ra trong lòng bố mẹ rất lo lắng cho sức khỏe và sợ tôi nghĩ không thông hơn là nghĩ đến cái kết quả thi ĐH kia. Nhưng ngay lúc đó, tôi không còn suy nghĩ được điều gì tích cực hơn, sáng sủa hơn là hai chữ “thất bại”. Mọi chuyện có lẽ sẽ còn u ám, xám xịt với những ý định ngốc xít của tôi nếu như không có chuyến thăm vô tình hay cố ý để giúp đứa cháu ương bướng, cứng đầu này của ông nội tôi.

Dù không còn chút sức lực và tinh thần nào sót lại những ngày biết mình thi trượt đến giờ, nhưng không có lý do gì tôi từ chối dẫn ông đi tham quan một vòng thành phố. Do mệt mỏi, chán chường nên tôi không thật sự nhiệt tình với vai trò hướng dẫn viên cho ông nội. Cố gắng chạy xe thật nhanh qua những trục đường chính để mau chóng được thoát khỏi không khí vui tươi, tấp nập ngoài phố, để tránh cái ý nghĩ “nỗi buồn của tôi chẳng thể làm thành phố này bớt tiếng cười, bớt sôi động”, tôi ghét cái ý nghĩ “mình là đứa vô dụng” cứ hễ một chút là xuất hiện, cười cợt như chế giễu một “kẻ thất bại”. Có lẽ ông nội đã thấu hiểu cái “cớ” đi về nhanh của tôi khi bảo “Ông hơi mệt. Cháu đi chậm lại và đi vào con đường khác, thoáng đãng, mát mẻ …dù có dài hơn một chút cũng không sao cháu ạ!” Nghe lời ông, tôi rẽ vào một đoạn đường mà trước kia ít khi nào tôi chịu đi, vì nó xa hơn, vòng vèo hơn. Nhưng một điều bất ngờ là đoạn đường này trổ đầy hoa sữa trái mùa thơm dịu,những ngôi nhà cổ kính trầm mặc nép mình sau dãy hàng rào trắng với những luống cúc vàng, khung cảnh đẹp như trong tranh vẽ. Hai ông cháu dừng lại chụp vài kiểu ảnh, tâm trạng tôi khá hơn một chút vì là con gái, lại thích chụp ảnh nên làm sao có thể để cái vẻ mặt u ám trước phông nền thơ mộng thế này cơ chứ. Lạ quá, đoạn đường đẹp thế này mà tôi chưa bao giờ đi ngang, cứ phóng vun vút trên những con đường chính đông đúc chật chội ngoài kia. Lúc chở ông về, giọng ông nhẹ nhàng ấm áp: ”Cháu thấy không? Dẫu đoạn đường ta đi có dài thêm một chút nhưng ta cũng đã khám phá thêm bao điều thú vị! Không hẳn đi đường dài hơn là sai, là thiệt đâu cháu ạ!”. Chỉ một câu nói của ông khiến tôi bừng tỉnh, ông không nói đến căn nhà cổ và những luống hoa cúc vàng tuyệt đẹp vừa nãy mà đang cố dạy một đứa ngốc xít, cố chấp như tôi một bài học cuộc sống đáng quý: “Ừ! Tôi không phải là kẻ thất bại hay đứa vô dụng. Chỉ là tôi sẽ tiếp tục đi trên con đường dài hơn những bạn khác một chút thôi mà!”.
KenhSinhVien.Net-conduongchen.jpg
Ngày đưa ông lên tàu về quê cũng là ngày tôi nhận giấy báo trúng tuyển NV2 vào một trường Cao đẳng cũng ngành kinh tế - kết quả mà ông đã giúp tôi dám can đảm lựa chọn. Tuy không phải là một trường đại học như ước mơ tôi nhưng đây sẽ là cú rẽ ngoặt vào đời, như khi tôi rẽ xe vào con đường dài hơn kia, tuy sẽ tới đích muộn hơn một chút nhưng chắc chắn sẽ thu lượm được nhiều lắm, sẽ học được nhiều thứ thú vị khác ngoài dự định lúc đầu. Biết đâu lại gặp được những cơ hội mà trên đường chính đông người chen chúc kia tôi không thể có được. Cứ chờ xem.
Rồi, sau 3 năm, giờ này đứng ở đây, cũng trên con đường ngày nào mà ông nội đã dạy tôi bài học chấp nhận và suy nghĩ tích cực, tôi đã tốt nghiệp loại Ưu và chuẩn bị lên đường tu nghiệp nước ngoài ngắn hạn nhờ một học bổng của công ty quảng cáo liên doanh. Tuy không dám gọi chút nỗ lực ấy là đã thành công, nhưng đối với tôi, cái quý nhất là nhìn thấy giá trị của những con đường dài hơn trong cuộc sống. Có những điều trường Havard không thể dạy bạn nhưng bạn sẽ thu nhặt được từng chút một trên chặng đường dài đi tới thành công. Nếu bạn giống như tôi, có lỡ hẹn với cánh cổng Đại học, hãy vững tin và học cách đi trên những con đường khác, cố gắng hết mình, cuộc sống chẳng bao giờ đóng sập trước mắt bất cứ ai có ước mơ, có ý chí… Vậy nếu con đường có dài hơn đi nữa, đừng nản bước chân, đừng lo sợ…bạn nhé!
Nguyễn Hồng Vân (Tân Bình, Tp.HCM)
 
×
Quay lại
Top