- Tham gia
- 24/4/2015
- Bài viết
- 53
Lan Nhi từ từ mở mắt, lờ mờ quan sát xung quanh, đầu cô choáng váng. Đến lúc lấy lại được ý thức, cô thấy xung quanh mình toàn những mảnh gạch vỡ vụn, đồ đạc cũ kĩ bám đầy bụi. Giật mình ngồi dậy, Lan Nhi thấy khó khăn vô cùng khi tay chân đều bị trói bởi sợi dây thừng to bản, mùi mốc xộc lên mũi, bụi bay mù mịt làm cô muốn sặc nhưng không thể khi nhận ra miệng mình đang bị một cái khăn chặn kín.
"Cháu tỉnh rồi sao?"
Câu nói vừa rồi làm cô giật mình, cô nhớ lại chuyện lúc sáng mà sợ hãi lùi sát vào tường, miệng ú ớ.
Hắn tiến về phía cô:"Chỉ cần cháu im lặng, ta sẽ lấy nó ra giúp cháu", ông ta đưa tay xuống cái khăn chờ biểu hiện của Lan Nhi. Người cô run lên, nước mắt trào ra khi thấy hắn tới gần mình nhưng vẫn gật đầu nhẹ.
"Sao ông lại trói tôi?", cô nói như hét lên sau khi miệng mình được tự do.
Hắn lập tức dùng tay chặn miệng Lan Nhi:"Suỵt, khẽ nào, chú không muốn bịt miệng cháu lần nữa đâu!".
"Ông muốn gì ở tôi? Sao lại bắt tôi tới đây?", Nhi vừa khóc vừa giương mắt lên nhìn hắn, cô nhìn xung quanh tìm kiếm
"Cháu đang tìm thứ này sao?", vừa nói hắn vừa lấy chiếc điện thoại từ trong giỏ của cô giơ lên, đổ hết những đồ vật bên trong ra khiến chúng vung vãi khắp nền, cái giỏ cũng bị ném đi. Hắn quăng điện thoại vào tường, nó lập tức dội xuống nền tạo thành vết nứt lớn trên màn hình, pin, nắp văng ra, hình như còn nghi ngờ, hắn dùng chân liên tục đạp xuống:"Giờ thì tốt hơn rồi!"
"Ông muốn làm gì tôi?"
"Cháu sợ sao?", hắn cười lớn:"Giờ ta không làm gì cháu đâu!"
Lan Nhi sợ hãi tới mức không thở nỗi, gương mặt tái xanh chìm trong nước mắt, cô thấy hắn tiến về phía mình, đằng sau là bức tường lạnh lẽo, cô không thể lùi xa hơn được:"Ông đừng tới đây, tránh xa tôi ra!", Nhi hét lên nhưng hình như hắn ta không thèm quan tâm. Cô thấy đầu đau nhói, tóc bị hắn túm chặt lôi đi xềnh xệch, Lan Nhi chỉ biết kêu lên đau đớn, cơ thể cố nương theo để mình bớt đau.
"Nhìn xem, cháu nhìn đi, cháu nhớ chỗ đó đúng không?", hắn áp mặt cô vào thanh chắn cửa sổ, cố ép cô nhìn về nơi nào đó nhưng nước mắt chảy ra nhiều quá, cô gần như chẳng thể nhìn thấy gì:"Là cô nhi viện Khánh An, là nơi cháu từng sống đấy, không nhớ sao, thật sự không nhớ gì sao?"
"Tôi nhớ, tôi nhớ..."
Nghe cô nói vậy, hắn mới thả cô ra. Lan Nhi khóc òa ngã vật xuống đất, đầu ê ẩm rối tung, kẻ đứng trước cô có giọng nói trầm ấm, lịch sự nhưng hành động lại quá tàn nhẫn:"Ông muốn gì, tôi đâu làm gì sao lại bắt tôi? Rốt cuộc ông là ai?"
"Cháu lại quên nữa rồi, không phải lúc trên xe, ta đã nói tên ta rồi sao?", hắn ngồi xuống cạnh Nhi.
"Tên?...", cô nhớ lại:"Hoàng Nhật Vinh?", cái tên ấy kéo theo hàng loạt kí ức, cô không thể tin nỗi một người tốt bụng đã từng giúp đỡ những kẻ như cô lại trở thành như vậy:"Ông thật sự là..."
"Trí nhớ tốt lắm, giờ chắc cô đã hiểu không phải ngẩu nhiên mà ta bắt cô", hắn đổi cách xưng hô:"ta đã từng chi biết bao nhiêu tiền cho các người, nhưng tại sao, tại sao các ngươi lại làm vậy, tại sao hả?", mỗi lần từ "tại sao" vang lên, hắn như loài quỷ dữ túm lấy Nhi lắc mạnh, người cô mệt lã, mềm như cọng bún run rẫy trong tay hắn
"Ông đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, tôi không biết gì hết, tôi xin ông tha cho tôi, xin ông thả tôi ra!"
Ông điên tiết như con thú dữ:"Tha cho ngươi, ta tha cho ngươi thì ai tha cho con gái ta, lúc nó sợ hãi, đau đớn ngồi trong tủ, bị lửa thiêu đốt thì ai cứu nó hả? Cô nói đi! Nói đi!", hắn hoàn toàn mất bình tĩnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhi như muốn nghiền nát cô ra thành trăm mảnh:"Nếu không phải tại bọn ngươi, con gái ta đã không phải chết trong đau đớn". Nhi thấy nước mắt hắn tuôn ra, lời nói ngày càng cay nghiệt, đầy ý căm thù.
"Cô nhìn đi, nhìn kĩ vào, con bé rất xinh đúng không, nó như một thiên thần vậy!", hắn quay lưng:"Ha...haa..., các ngươi, các ngươi đều phải chết, ta phải lấy máu của các ngươi hiến tế con gái ta, ta bắt các ngươi phải chịu đau đớn lớn hơn con ta, ta không muốn nó cô đơn!", hắn ôm tấm ảnh vào lòng:"Ta xin lỗi con, xin lỗi con!"
Lan Nhi vẫn cố nhìn hắn, cô sợ hắn sẽ tấn công mình bất cứ lúc nào, hắn sẽ giết cô, sẽ không để cô đi, nhưng tại sao? Là vì đứa bé gái trong tấm hình hay sao?
Hắn lại cười một tràn dài rồi lại kéo cô vào một căn phòng, hắn đẩy cô vào trong, khóa trái cửa. Lan Nhi nghe tiếng bước chân xa dần, xa dần, tiếng động cơ xe vang lên. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết hắn đã đi xa nhưng giờ Nhi mệt quá, cô nằm xuống, ngất lịm.
"Cháu tỉnh rồi sao?"
Câu nói vừa rồi làm cô giật mình, cô nhớ lại chuyện lúc sáng mà sợ hãi lùi sát vào tường, miệng ú ớ.
Hắn tiến về phía cô:"Chỉ cần cháu im lặng, ta sẽ lấy nó ra giúp cháu", ông ta đưa tay xuống cái khăn chờ biểu hiện của Lan Nhi. Người cô run lên, nước mắt trào ra khi thấy hắn tới gần mình nhưng vẫn gật đầu nhẹ.
"Sao ông lại trói tôi?", cô nói như hét lên sau khi miệng mình được tự do.
Hắn lập tức dùng tay chặn miệng Lan Nhi:"Suỵt, khẽ nào, chú không muốn bịt miệng cháu lần nữa đâu!".
"Ông muốn gì ở tôi? Sao lại bắt tôi tới đây?", Nhi vừa khóc vừa giương mắt lên nhìn hắn, cô nhìn xung quanh tìm kiếm
"Cháu đang tìm thứ này sao?", vừa nói hắn vừa lấy chiếc điện thoại từ trong giỏ của cô giơ lên, đổ hết những đồ vật bên trong ra khiến chúng vung vãi khắp nền, cái giỏ cũng bị ném đi. Hắn quăng điện thoại vào tường, nó lập tức dội xuống nền tạo thành vết nứt lớn trên màn hình, pin, nắp văng ra, hình như còn nghi ngờ, hắn dùng chân liên tục đạp xuống:"Giờ thì tốt hơn rồi!"
"Ông muốn làm gì tôi?"
"Cháu sợ sao?", hắn cười lớn:"Giờ ta không làm gì cháu đâu!"
Lan Nhi sợ hãi tới mức không thở nỗi, gương mặt tái xanh chìm trong nước mắt, cô thấy hắn tiến về phía mình, đằng sau là bức tường lạnh lẽo, cô không thể lùi xa hơn được:"Ông đừng tới đây, tránh xa tôi ra!", Nhi hét lên nhưng hình như hắn ta không thèm quan tâm. Cô thấy đầu đau nhói, tóc bị hắn túm chặt lôi đi xềnh xệch, Lan Nhi chỉ biết kêu lên đau đớn, cơ thể cố nương theo để mình bớt đau.
"Nhìn xem, cháu nhìn đi, cháu nhớ chỗ đó đúng không?", hắn áp mặt cô vào thanh chắn cửa sổ, cố ép cô nhìn về nơi nào đó nhưng nước mắt chảy ra nhiều quá, cô gần như chẳng thể nhìn thấy gì:"Là cô nhi viện Khánh An, là nơi cháu từng sống đấy, không nhớ sao, thật sự không nhớ gì sao?"
"Tôi nhớ, tôi nhớ..."
Nghe cô nói vậy, hắn mới thả cô ra. Lan Nhi khóc òa ngã vật xuống đất, đầu ê ẩm rối tung, kẻ đứng trước cô có giọng nói trầm ấm, lịch sự nhưng hành động lại quá tàn nhẫn:"Ông muốn gì, tôi đâu làm gì sao lại bắt tôi? Rốt cuộc ông là ai?"
"Cháu lại quên nữa rồi, không phải lúc trên xe, ta đã nói tên ta rồi sao?", hắn ngồi xuống cạnh Nhi.
"Tên?...", cô nhớ lại:"Hoàng Nhật Vinh?", cái tên ấy kéo theo hàng loạt kí ức, cô không thể tin nỗi một người tốt bụng đã từng giúp đỡ những kẻ như cô lại trở thành như vậy:"Ông thật sự là..."
"Trí nhớ tốt lắm, giờ chắc cô đã hiểu không phải ngẩu nhiên mà ta bắt cô", hắn đổi cách xưng hô:"ta đã từng chi biết bao nhiêu tiền cho các người, nhưng tại sao, tại sao các ngươi lại làm vậy, tại sao hả?", mỗi lần từ "tại sao" vang lên, hắn như loài quỷ dữ túm lấy Nhi lắc mạnh, người cô mệt lã, mềm như cọng bún run rẫy trong tay hắn
"Ông đang nói gì vậy? Tôi không hiểu, tôi không biết gì hết, tôi xin ông tha cho tôi, xin ông thả tôi ra!"
Ông điên tiết như con thú dữ:"Tha cho ngươi, ta tha cho ngươi thì ai tha cho con gái ta, lúc nó sợ hãi, đau đớn ngồi trong tủ, bị lửa thiêu đốt thì ai cứu nó hả? Cô nói đi! Nói đi!", hắn hoàn toàn mất bình tĩnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nhi như muốn nghiền nát cô ra thành trăm mảnh:"Nếu không phải tại bọn ngươi, con gái ta đã không phải chết trong đau đớn". Nhi thấy nước mắt hắn tuôn ra, lời nói ngày càng cay nghiệt, đầy ý căm thù.
"Cô nhìn đi, nhìn kĩ vào, con bé rất xinh đúng không, nó như một thiên thần vậy!", hắn quay lưng:"Ha...haa..., các ngươi, các ngươi đều phải chết, ta phải lấy máu của các ngươi hiến tế con gái ta, ta bắt các ngươi phải chịu đau đớn lớn hơn con ta, ta không muốn nó cô đơn!", hắn ôm tấm ảnh vào lòng:"Ta xin lỗi con, xin lỗi con!"
Lan Nhi vẫn cố nhìn hắn, cô sợ hắn sẽ tấn công mình bất cứ lúc nào, hắn sẽ giết cô, sẽ không để cô đi, nhưng tại sao? Là vì đứa bé gái trong tấm hình hay sao?
Hắn lại cười một tràn dài rồi lại kéo cô vào một căn phòng, hắn đẩy cô vào trong, khóa trái cửa. Lan Nhi nghe tiếng bước chân xa dần, xa dần, tiếng động cơ xe vang lên. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm khi biết hắn đã đi xa nhưng giờ Nhi mệt quá, cô nằm xuống, ngất lịm.
Hiệu chỉnh: