- Tham gia
- 12/6/2010
- Bài viết
- 787

Phương tỉnh giấc đã lâu nhưng vẫn nằm nguyên trên gi.ường, hai tay ôm gối còn mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà ngắm những hình thù ngộ nghĩnh mà nó đã hì hụi vẽ lên trần trong dịp Giáng sinh gần 3 năm về trước. Sở dĩ nó nhớ được như thế vì đó là ngày nó đã hạ quyết tâm sẽ học hành thật chăm chỉ để có thể đỗ vào trường Đại học nó mơ ước. Mỗi lúc nó cảm thấy căng thẳng, chán nản, nó đều tìm lại được cho mình niềm an ủi khi nhìn bức tranh lớn nhất và đẹp nhất nó từng vẽ ấy. Nhưng bây giờ thì mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Phương cảm giác như những gương mặt trong tranh đang cười nhạo và mỉa mai nó… vì kết quả kém cỏi của nó trong một kì thi quan trọng như thế. Sao nó lại có thể vẽ những thứ tồi tệ như thế kia chứ ? Hơn lúc nào hết nó chỉ muốn xóa đi tất cả những thứ nó đang nhìn từ nãy giờ. Xóa được bức tranh đó chẳng khó gì, nhưng nó lại không bao giờ có thể xóa đi được quãng thời gian 3 năm vừa rồi hay xóa đi những gì đã làm. Nó đã cố gắng rất nhiều nhưng phải chăng là chưa đủ ? Càng nghĩ Phương lại chỉ càng cảm thấy buồn thêm...
Mí mắt nó nặng trĩu, và không cần soi gương nó cũng biết rằng hai mắt nó đang sưng húp. Đây là lần thứ ba trong tuần xảy ra tình trạng này: đêm hôm trước nó khóc rất nhiều rồi ngủ thiếp đi và phải đến tận trưa hôm sau mắt nó mới trở về trạng thái bình thường. Không khóc sao được khi mà tối qua nó lại gây chuyện trong lúc cả nhà đang ăn cơm dù chính bản thân nó cũng đâu có muốn như thế. Mẹ nó dường như không thể không nói về thành tích của con cái đồng nghiệp trong kì thi đại học lần này. Còn nó thì không đời nào muốn nghe hết, mặc cho mẹ nó có bảo như vậy là xấu tính đi chăng nữa. Nó bỏ dở bữa cơm ngay sau khi nói mấy câu vô cùng khó nghe và chạy lên phòng đóng chặt cửa. Trước đây nó hiếm khi đóng cửa phòng, nhưng vào khoảng thời gian này nó cảm thấy không tiếp xúc với ai là tốt nhất…
Thêm một ngày nữa đến rồi. Ánh nắng của buổi sáng lọt qua khe cửa sổ chiếu lên thành gi.ường. Tiếng nói của mấy đứa trẻ con đang chuẩn bị đi nhà trẻ, tiếng gọi của ông bà chúng nó, tiếng xe nổ máy, tiếng kéo cửa sắt…lại những âm thanh quen thuộc. Phương nghĩ bụng chắc nó phải dậy đi chợ thôi, nếu không đi muộn quá sẽ nhằm đúng giờ mấy bà mấy cô ở chỗ nó ở ngồi nói chuyện với nhau (buôn chuyện thì đúng hơn). Khả năng họ gọi nó lại để hỏi chuyện nó thi cử thế nào là quá lớn…
Không rõ chính xác là được bao nhiêu ngày rồi mà nó cảm thấy như hàng tháng đã trôi qua vậy. Đi chợ, nấu nướng, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo…ngày nào cũng lặp đi lặp lại đến phát chán. Ngày hôm trước chưa kết thúc đã biết được hôm sau sẽ phải làm gì. Nếu không ra ngoài đi chợ hay đổ rác thì nó cũng chỉ quanh quẩn trong nhà. Thỉnh thoảng chị nó sai đi lấy truyện ở hàng thuê truyện của nhà bạn chị nó thì nó mới đành phải ra ngoài. Nó không nhận điện thoại của bạn bè, mà cũng không gọi cho ai hết. Nó cần thời gian để bình tĩnh trở lại, nhưng hình như càng ngày nó càng thấy mình chán nản hơn. Cả nhà đối xử với nó mỗi người một kiểu: mẹ luôn luôn nhắc tới việc nó đã lười biếng như thế nào, đã không nghe lời mẹ ra sao trước mặt nó; bố tỏ ra chấp nhận với tình cảnh của nó nhưng khi nó nghe lén bố mẹ nói chuyện nó mới biết bố thất vọng nhiều lắm (chính nó còn tự thất vọng về bản thân mình nữa là); còn chị gái nó vẫn giữ thái độ bình thường…Không khí gia đình ảm đạm, nặng nề còn hơn cả bầu trời u ám kéo dài dai dẳng tuần vừa rồi. Nó ít nói chuyện, chẳng còn kể lể chuyện này chuyện kia với mọi người, không còn hỏi han công việc của bố, không nằm xem phim cùng mẹ hay tám chuyện cùng chị nữa. Không hiểu sao nó luôn thấy buồn khi ở cùng mọi người…Chưa bao giờ Phương thấy mình suy nghĩ nhiều như thế, và chỉ cần ngừng làm việc một lúc thôi nó lại nghĩ về việc mình thi trượt, nước mắt tự nhiên cứ chảy ra không thể nào ngăn nổi…
* * *
“Ơ, ấy là Bích Phương đúng không? Lâu lắm không gặp nhỉ?”
Bỗng nhiên có tiếng nói vang lên ngay bên cạnh trong lúc nó đang chọn mua cà chua. Lúc quay sang nó bắt gặp một khuôn mặt hơi quen quen.
“Chào ấy” nó cười xã giao. Nhưng đứa bạn kia không để ý đến mà đang kéo tay một phụ nữ ngồi gần.
“Mẹ ơi, đây là bạn học chung lớp học thêm Văn với con nè” đứa bạn nói với người phụ nữ.
“Hóa ra là đang đi chợ cùng mẹ, mà hóa ra nó từng học chung với mình ở lớp học thêm. Học thêm cùng thôi mà nhớ dai thế.” Phương nghĩ thầm. Nó cũng cất tiếng chào mẹ của bạn.
“Bạn Phương này hay được cô khen lắm đấy mẹ ạ.”
“Thế chắc cháu đạt điểm cao lắm nhỉ. Con bé nhà cô lúc học cũng bình thường thôi mà lúc đi thi được tận 8 điểm rưỡi môn Văn đấy.”
“Vậy ạ, bạn ấy giỏi thật. Chắc là ấy đỗ rồi à?” Phương hỏi, thấy giọng mình chợt nhỏ dần.
“Ừ, tớ đỗ rồi, tớ được tận 22,5 đấy, thừa tận 4 điểm cơ mà.” Đứa bạn cùng lớp học thêm hình như chỉ đợi lúc này để tuôn ra một tràng. Rồi chẳng biết có phải tại nhìn thấy vẻ mặt không hứng thú của Phương hay không mà nó bỗng chuyển đề tài.
“Ôi tớ quên mất, còn ấy thi thế nào? Văn với Anh là sở trường của ấy rồi còn gì, còn môn Toán cũng thấy ấy chăm học lắm mà. Nói thật đi, ấy bao nhiêu điểm thế?”
Phương cảm thấy chán vô cùng. Nó hít một hơi sâu trước khi nói:
“Tớ trượt rồi ấy ạ.”
* * *
Vừa đi về tới đầu ngõ Phương đã nghe thấy tiếng nói chuyện oang oang của mấy bà bác hàng xóm. “Mình về muộn rồi” nó ngao ngán nghĩ. Họ đang ngồi tụ tập tại nhà đối diện ngay với nhà nó.
“Đi chợ về hả cháu?” bác Thủy tay vẫn cầm thìa cháo đang bón dở cho bé Bống cất tiếng hỏi nó đầu tiên. Nó mỉm cười trả lời: “Vâng ạ.” Thực lòng Phương chỉ muốn biến vào nhà cho nhanh.
“Chị Phương đảm đang thật đấy!” bà bé Đức thêm vào
“Thi xong rồi không đi đâu chơi à cháu? Cháu có kết quả thi đại học chưa? Mấy lần bác định hỏi mà cứ quên mất đấy. Hồi này nhà cháu cứ đóng cửa im ỉm suốt” bác Thơm nhà đối diện lên tiếng.
“Sao bác không quên luôn đi cho rồi ạ” Phương đau khổ nghĩ thầm. Nó vâng dạ mấy câu, giả vờ mải mê đùa với bé Bông để lảng tránh phải trả lời thì có tiếng điện thoại kêu trong nhà.
“Chị ơi, điện thoại nhà chị kìa” thằng bé Đức reo lên. Phương chỉ đợi có thế là mở khóa cửa xông ngay vào nhà.
“Alô ạ____ôi chị Hương à, có việc gì thế?____à, em vừa đi chợ về____lại nhờ vả, em đang chán lắm đây____lại lấy truyện nữa à, sao chị không nhờ chị Lan đem qua cho____thế á____thôi được rồi, em biết rồi____đã bảo là được rồi mà____còn gì nữa không____hả, có thật không đấy____rồi, cứ biết thế đã____Bye.”
“Ra ngoài đi, đừng ở trong nhà. Sách nói hôm nay mà xuất hành về hướng Đông sẽ rất tốt với người mệnh Thổ đấy. Nhà chị Lan hướng Đông, đi lấy truyện cho chị chuẩn quá còn gì.” Đây là nguyên văn những gì chị nó vừa nói bằng giọng đầy vẻ bí hiểm. Từ sáng đến giờ đã chẳng có gì hay ho rồi, nên khi thấy bảo có thể gặp điều tốt Phương thấy khá hứng khởi. Dù gì ở hàng truyện cũng có người nó muốn gặp. Nó cất đồ vừa mua vào tủ lạnh, uống một cốc nước to rồi dắt xe đạp ra khỏi nhà.
“Không biết có thật như điều chị ấy bảo không nữa? Bà này biết mình vừa tò mò vừa mê tín nên suốt ngày lôi bói toán tử vi ra nhử mình để sai vặt” Phương vừa đạp xe chầm chậm vừa nghĩ linh tinh.
Nó mà biết quả thật đúng là có chuyện hay đang đợi nó thì chắc nó sẽ đạp xe nhanh hơn.^^
(Còn tiếp)