Khụ khụ. Đây là quà sinh nhật dành tặng các bé
@Mori Cancer @Miko chan @Ran_Aizu_726,
@ShelockHolmes S.H @shinransakusyao @Tiểu Thư Lạnh Lùng và các bé sinh vào tháng 7 này

vì không có nhiều thời gian nên chỉ có thể tặng tạm chap dài thui J
6.Đoàn tụ.
Tại phòng khách.
Ông Mori đang vô cùng hưng phấn ngồi coi đua ngựu, nhìn, thì Shinichi đẩy cửa bước vào nhà.
“Con chào ba.”
“Ừ.” Ông Mori không thèm nhìn Shinichi lấy một cái, đáp cho có lệ mắt vẫn gián vào màn hình ti vi. Thực sự ông không có ưa gì thằng con rể này vì trong suốt thời gian là Conan nó luôn lợi dụng ông, coi ông như kẻ ngốc, lại còn to gan lớn mật lừa mất đứa con gái cưng của ông, bây giờ còn làm con ông có con,… ờ thì nó giúp ông có đứa cháu để bế bồng nhưng ông vẫn là không thích nổi nó.
Shinichi đặt cặp dựa vào cạnh ghế sofa rồi ngồi xuống kế ông Mori, đặt vài bức thư mà anh vừa lấy từ hòm thư để lên bàn. Sau đó xé thư ra xem thì thấy bên trong có hai tấm vé dành cho khách vip của một quán Bar nổi tiếng, đặt sang một bên rồi mở bức thư đi kèm ra đọc.
Ông Mori giả bộ làm ngơ tiếp tục tập trung coi đua ngựa nhưng thực chất lại liếc mắt vô đọc trộm. Càng đọc ông càng cảm thấy khó chịu. Cái gì mà cảm ơn thằng con rể của ông đã trả lại trong sạch, rồi khen lấy khen để làm như nó là thánh sống không bằng. Hừ …Dù nó có giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng phải cúi đầu trước ông ba vợ này thôi Ah ha haaaa… Nhưng mấy tấm vé đó mình nhất định phải có, đâu phải lúc nào cũng có cơ hội đi chơi đây đó đâu, bây giờ Eri đang bận, đây chính là một cơ hội tốt để mình giải tỏa stress.
Shinichi sau khi đọc xong số thư đó thì gom lại một chỗ rồi định cầm 2 tấm vé đi chung luôn thì bị ông Mori kéo lại mắng: “ Mi định mang chúng đi đâu hả?”
“Ba, con chỉ muốn mang lên lầu cất.”
“ Hay ha, mi thấy con gái ta bầu bì xấu xí nên muốn ra ngoài ăn vụng đúng không? Hôm nay ta nhất định phải thay ông xui dạy dỗ lại mi.” Ông Mori cao giọng đầy tức giận khi thấy gia đình mà con gái ông vun đắp bấy lâu có nguy cơ bị hủy hoại.
“Ba, đây là lòng thành của người ta con không thể…”
“Mau đưa chúng đây, ta chính thức tịch thu. Lần sau mà còn có ý nghĩ sằng bậy thì đừng trách ta mang Ran về nhà.” Ông Mori lập tức ngắt lời Shinichi không cho anh cơ hội được giải thích
Shinichi gương mặt ỉu xìu vì vị nghi oan, sau khi giao nộp hai tấm vé rồi thì quay mặt bỏ lên lầu, nhưng trên gương mặt không dấu nổi nụ cười tự mãn khi cá đã cắn câu.
Trong khi đó thì ông Mori đang vô cùng phấn khởi săm soi chiến lợi phẩm vừa cướp được của cậu con rể và mơ mộng về khoảnh khắc, được các em gái xinh đẹp chân dài tới nách phục vụ mà cảm thấy nâng nâng như trên mây.
Vài ngày sau.
Trước cửa quán Bar Sasuke
Ông Yusaku nhíu mày nhìn biển hiệu nhấp nháy trước mặt thì quay sang chất vấn ông Mori: “Sao chúng ta lại tới đây, không phải ông có việc cần nên mới rủ tôi đi chung sao?”
“Thì ông cứ vào đi rồi tôi nói.”
“Tôi về đây.” Ông Yusaku không nói nhiều quay mặt định bỏ về thì bị ông Mori níu lại không cho đi.
“Ông sợ gì chứ, có phải hang hùm, hang sói đã vào là một đi không trở lại đâu mà phải sợ?”
Ông Mori vừa nói vừa lôi kéo bằng được ông Yusaku vô chung.
Tại phòng khách nhà Shinichi.
Ran ngồi sofa nhìn quanh không nhưng lại không thấy ông Mori xuống coi phim như mọi ngày thì nhíu mày khó hiểu hỏi bà Eri: “Ba có chuyện gì vậy không mẹ? Sao hôm nay không xuống coi tivi vậy ạ?”
Bà Yukiko từ trên lầu xuống nghe thấy cuộc trò chuyện thì lên tiếng nói: “À phải rồi vừa rồi tôi thấy chồng cậu đi đâu đó, còn ăn mặc rất sang nữa.”
“Hửm?”Bà Eri ngồi kế Ran gương mặt đanh lại, dường như đoán biết chồng mình lại đi đàm đún ăn chơi thì không khỏi tức giận nhưng vì chưa có gì là chắc chắn nên đanh cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, rút điện thoại ra gọi cho ông Mori để xác minh, nhưng chính là chỉ có tiếng của cô nhân viên tổng đài đáp lại.
Shinichi ngồi ở một góc bên ghế sofa nhớ ra một điều quan trọng thì nhanh chóng lên tiếng : “Phải rồi hôm trước ba có tịch thu hai tấm vé vào quán bar Sasuke của con, có khi nào?”
Bà Eri chính thức bùng nổ cảm xúc, nhìn gương mặt của bà khiến người khác chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tránh càng xa càng tôt để tránh dước họa vào thân.
“Mẹ…mẹ bình tĩnh mọi chuyện vẫn chưa có gì là chắc chắn, với lại ba Yusaku cũng đi đâu từ chiều không thấy về có khi nào họ đi chung với nhau để giải quyết việc gì đó cũng nên.”
Lời nói vừa thốt lên thì Ran một phen tự mắc nhiếc bản thân ngu ngốc lỡ lời, lần này thì to chuyện rồi. Cô chỉ muốn khiến mẹ cô hạ hỏa xuống thui mà giờ thì chẳng khác gì cô cho lái nguyên chiếc xe chở xăng lao vào đống lửa rồi. Ran từ từ liếc nhìn sang bên cạnh không ngoài dự đoán gương mặt của mẹ Yukiko đỏ bừng bừng khí thế áp đảo người nhìn, tinh thần chiến đấu hừng hực như thể một chiến binh sắp ra chiến trận giết giặc, làm cô một phen khiếp vía thầm mắng nhiếc bản thân lần nữa và cầu nguyện mọi chuyện không tệ thêm.
Bà Eri gương mặt đỏ phừng phừng không giấu nổi sự giận dữ nói: “Shinichi con ở nhà chăm sóc cho Ran.”
Bà Yukiko gương mặt nham hiểm dường như đang có một kế hoạch vô cùng lớn trong đầu lên tiếng nói: “Con liên lạc đến người tặng vé đó đi, kêu người ta hợp tác giúp đỡ chút.”
Sau đó kéo bà Eri lên lầu.
Lát sau, Ran và Shinichi cùng đọ mắt xem ai to hơn cùng nhìn chằm chằm hai vị mama xinh đẹp ngời ngời trong bộ đồ bó sát, trông vô cùng quyến rũ bước xuống từ cầu thang mà hết hồn.
“Con gọi chưa Shin –chan.”
“Dạ rồi, mẹ chỉ cần nói tên là người ta sẽ hợp tác giúp đỡ hết mình.”
Nghe xong bà Yukiko và bà Eri kéo nhau ra khỏi nhà.
Shinichi ngồi xuống cạnh Ran.
-Mẹ thật đáng sợ. Cũng may em không giống họ nếu không chắc anh chết quá.
Ran bật cười khúc khích sau đó lập tức thay đổi thái độ nhìn Shinichi nguy hiểm nói: “Nếu anh mà dám phản bội em thì em sẽ cho anh thành thái giám luôn, xem đến lúc đó anh còn có thể ra ngoài làm bậy được nữa không.”
Shinichi rùng mình nhìn bà xã mình nói: Anh có ăn gan hùm cũng không dám đâu.
-Biết vậy thì tốt.
Bà xã em cũng đừng lo lắng làm gì, không tốt cho em và con đâu. Cũng không còn sớm nữa chúng ta đi ngủ nào.
Em muốn ăn cháo bào ngư, anh nấu cho em được không?
Shinichi nhíu mày nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy bước vào bếp làm bữa phụ cho Ran ăn.
Vừa bước xuống xe, hai bà đã thu hút ánh nhìn của người qua đường vì vẻ đẹp bất kể thời gian của mình cũng như khí thế oai hùng khi bước vào trong quán bar.
Sau khi hai người vào quán không lâu thì trước cửa lại xuất hiện thêm một bà bầu khoảng hơn 7 tháng đứng ngoài nhòm ngó vào trong. Sau một hồi thập thò Ran quyết định vào trong xem thử nhưng lại bị bảo vệ chặn lại, đang khó khăn thuyết phục người bảo vệ thì Ran rùng mình lạnh sống lưng. Vừa quay lại thì mặt cô tái mét khi thấy Shinichi đứng đó trừng trừng nhìn cô.
Anh nhanh chóng bước đến bế bổng Ran lên không thèm nhiều lời.
“Ba mẹ.” Ran líu lấy tay áo Shinichi nghiêng người quay lại nhìn về phía cửa quán bar không muốn đi về cùng anh. Bộ dạng trông chẳng khác gì con gái nhà lành bị cường hào ác bá bắt cóc về làm vợ.
“Anh đúng là chiều hư em mà, dám dối anh trốn đến đây. Tối nay anh phải dạy dỗ lại em mới được.”
Shinichi không hài lòng bế Ran tống thằng vào trong taxi, nhưng vẫn không quên nhẹ nhàng tránh làm tổn thương cô rồi kêu tài xế chở cả hai về nhà.
Phía bên trong quán ông Mori hai tay hai cô, ôm vai bá cổ thì thoảng lại thì thầm to nhỏ rồi cười vô cùng vui vẻ. Còn ông Yusaku ngồi kẹp giữa hai cô gái, mà họ cứ liên tục sáp lại gần ông mời rượu, đồ ăn rồi sờ mó lung tung làm ông khổ sở tránh lé tới lui, biểu hiện của ông khiến hai cô được phen thích thú càng sáp lại gần hơn. Cả hai ông mỗi người mỗi việc riêng mà không hề biết sắp có hai cơn bão lớn đổ bộ.
Cánh cửa phòng vip bật mở vị quản lí quán bar bước vào ra hiệu cho các cô nhân viên đi ra ngoài, cả hai ông còn đang không hiểu gì thì bà Yukiko và Eri bước vào, khiến cho hai ông mặt mày tái mét, cả người cứng đờ ngồi tại chỗ ngây ngốc nhìn.
Khi hai ông lấy lại được tinh thần thì đã thấy hai bà vợ của mình ngồi cạnh, cả người dựa sát vô người, ánh mắt đưa tình làm hai ông rùng mình khiếp sợ.
Cả hai bà vô cùng dịu dàng chiều chuộng mời rượu, đút đồ cho hai ông, cứ như thể hai ông là khách còn hai người họ là gái bar và phải phục vụ cho hai ông thật chu đáo.
Khi thấy hai bà xuất hiện, hai ông cứ nghĩ họ sẽ ghen tuông và làm ầm lên, nhưng họ lại không làm vậy. Hai ông như hai con rối vô chi chỉ có thể hoạt động theo ý người điều khiểm, vô cùng ngoan ngoãn tiếp nhận sự dịu dàng trong nỗi khiếp sợ.
Suốt gần 1 tiếng trôi qua.
Ông Mori không chịu nổi nữa vội quỳ xuống nói: “Bà xã là anh sai, em tha cho anh lần này đi mà, anh hứa từ nay sẽ không tái phạm nữa.”
-Yukiko anh thực sự không có làm gì cả, là họ cứ sáp vô người anh.” Ông Yusaku lấy tay vợ , cũng nhân cơ hội cùng ông Mori cố gắng giải thích.
Bà Eri dịu dàng đỡ ông Mori đứng dậy nói: “Anh không có lỗi.”
“Là tại vợ không chăm sóc tốt cho chồng, khiến chồng phải đi tìm kh.oái lạc ở bên ngoài.” Bà Yukiko cũng nhanh chóng phối hợp diễn chấm nước mắt đau lòng tiếp lời bà Eri.
Cả hai ông nhìn nhau, hai ông biết hai người này là đang diễn kịch muốn tra tấn tinh thần, để dạy cho họ một bài học đây mà, vậy giờ phải làm sao mới khiến hai bà nguôi giận đây.
“Thật ra mấy vé này là con rể tặng anh, anh thực sự không có ý muốn phản bội em đâu Eri.” Ông Mori quyết định đổ toàn bộ trách nhiệm nên đầu Shinichi thầm nghĩ ‘ Cứ đổ hết cho thằng con rể khó ưa vậy dù gì thì chắc chắn Eri cũng chẳng làm gì nó đâu.’
Ông Yusaku nhíu mày khi nghe thấy lời ông Mori nói.
Bà Eri tức giận nhéo tai ông Mori mắng: “Ông giỏi lắm giờ còn muốn đổ tội cho con rể.”.
“Anh xui chưa chắc đã nói dối đâu. Chúng ta về nhà nói được không? Ởđây không tiện cho lắm.” Ông Yusaku phát biểu ý kiến của mình.
Sau đó bốn người kéo nhau về nhà.
Ông Mori bị bà Eri véo tai kéo vô nhà, còn bà Yukiko đi trước thi thoáng quay lại trừng mắt với chồng mình.
Sau khi bốn người lên phòng hai vợ chồng Ran kiểm tra thì thấy hai người đang vô tư ôm nhau ngủ rất ngon, vậy là họ kéo nhau xuống phòng khách nói chuyện. Sau một hồi thì ông Yusaku đi đến kết luận rằng, tất cả là do thằng con trai vì vợ quên ba của mình gây ra. Nhưng ông biết sẽ chẳng thế tìm thấy bằng chứng gì, vì chắc chắn thằng con trai láu cá của ông sau khi đã áp dụng một phương pháp vô cùng đơn giản này sẽ không quên tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, không để lại bất kỳ bằng chứng gì để họ bắt thóp cả.
“Chúng ta đúng là đầu tư thua lỗ mà.” Bà Yukiko chấm chấm nước mắt phải huy nhiệt tình tinh thần của một nữ diễn viên lừng lẫy một thời.
Ba người còn lại ngồi cạnh gật gù đồng tình với bà.
“Đấy đấy, thấy chưa đã nói là không phải lỗi của anh mà.” Ông Mori thừa cơ phát biểu ý kiến nhằm thoát tội.
Bà Eri ngồi cạnh nhéo một cái rõ đau vào sườn ông Mori nói: “Nếu ông không có ý muốn đến đó, thì dù cho thằng bé có biếu cho ông cả cái quán Bar đó cũng không thể làm ông lung lay, vậy nên đừng hòng chối tội.
Sáng hôm sau thức dậy Ran và Shinichi chỉ thấy một bức thư của bốn vị phụ huynh để lại nói rằng: “ Trong thời gian họ trở về chủ yếu là kiểm tra xem tình hình hai vợ chồng Ran, sau một thời gian quan sát thấy Shinichi có thể chăm sóc tốt cho Ran nên họ quyết định tiếp tục chuyến hành trình còn dang dở của mình.
“Thoát rồi.” Ran dù có chút buồn khi ba mẹ đi mà không từ biệt nhưng cũng vô cùng vui khi thoát khỏi nguy cơ béo phì hay bội thực vì ăn quá nhiều.
“Em lại là của riêng anh rồi bà xã~”. Shinichi ôm lấy Ran cười hạnh phúc khi thấy kế hoạch của mình thành công mỹ mãn, mặc dù theo kế hoạch ban đầu cậu chỉ muốn phân tán sự kiểm soát của hai mama để cả hai vợ chồng có thể dễ thở hơn thôi.