Chương 13 : Cậu bé tóc đỏ và Shiho.
Tháng sáu,trời thoáng đãng Hôm nay,một ngày trời đẹp,Shinichi tốt nghiệp.Chỉ sau 1 năm 7 tháng học ở trường,cậu đã tốt nghiệp.Ran cầm trên tay tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học Tokyo của Shinichi,trong lòng vui mừng.Và Ran còn vui hơn nữa,khi Shinichi bất ngờ cầu hôn cô.Cậu đã rút đơn xin vào trường cảnh sát,cậu không muốn Ran chờ đợi nữa.
-“Ran Mouri,kết hôn với anh nhé?”
-“Này,phải hỏi…” Ông Mouri gần như hét lên và bà Eri lập tức bịt miệng ông lại.Cả hai lườm nhau và người yếu thế hơn vẫn là ông.
-“Em đồng ý!"
Đám cưới của Ran và Mouri lan truyền khắp trường.Thời điểm là cuối tháng,thiệp mời cũng đã gửi đi khắp nơi.Chẳng có ai ngạc nhiên vì họ kết hôn cả,chỉ có hơi choáng vì quá nhanh mà thôi.Hattori Heiji và Kazuha Toyama,lúc này đã kết hôn,cũng bay vào Tokyo để tham dự.Đám cưới rất hoành tráng,phải nói là siêu hoành tráng,phi thường hoành tráng.Lễ đường là một khu vườn rất rộng,đầy hoa.Cách trang trí cũng rất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng.Màu chủ đạo của tiệc cưới là màu trắng.Phụ dâu và phụ rể gồm có : Sera,Gin,Shiho,Shuuichi, Sonoko và Makoto.
Lúc này,trong phòng cô dâu rất ồn ào.Đa số là từ Kazuha và Sonoka.Sera và Shiho chỉ phụ họa.Ran trong bộ váy trắng nhìn rất đẹp.Ánh mắt cô vui vẻ,trên môi luôn có nụ cười.Ran có một nét đẹp rất tự nhiên,rất thu hút ánh nhìn.
Cuối cùng cũng đến giờ,tiếng nhạc vang lên nhè nhẹ.Ran khoát tay Shinichi bước vào lễ đường.Đằng sau cô,ba cô gái với bộ váy trắng mỏng cẩn thận khoát tay bạn trai mình đi theo.Shinichi rất lịch lãm trong bộ vest trắng.Trên miệng cậu là một nụ cười rất tươi,ánh mắt rất vui vẻ nhìn Ran.Sau hôn lễ,họ sẽ ra sân bay đi du lịch châu Âu trong 1 tháng.Coi như Shinichi bù đắp cho Ran sau 4 năm chờ đợi.Họ đứng cạnh nhau như một đôi tiên đồng ngọc nữ…
-“Ran,con có…” (Lược bỏ n chữ)
-“Vâng,con đồng ý!”
-“Shinichi,con có…” (Lược bỏ tiếp n chữ)
-“Vâng,con đồng ý!”
-“Hai con có thể hôn nhau.”
Shinichi nâng mặt Ran,trao cho cô một nụ hôn.Shinichi mặc kệ những tiếng ồ bên dưới,anh cho cô một nụ hôn sâu.Không gian của cả hai dường như chỉ có sự im lặng.Ở phía sau,Shuuichi khe khẽ thì thầm vào tai Shiho.
-“Shiho,anh cũng muốn kết hôn.” Shuuichi nói,Shiho khi mặt đồ cô dâu chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.
-“Mặc kệ anh,em vẫn nên trừng phạt anh thêm một chút.” Shiho phũ phàng nói.Shuuichi hướng ánh mắt ghen tỵ nhìn Shinichi.Hắn ta trẻ thế đã kết hôn,anh thì sắp thành ông già mất rồi.
Shinichi cuối cùng cũng chịu buông Ran ra.Buổi tiệc bắt đầu,cả hai cùng đi mời rượu mọi người.Bà Eri vui vẻ nhìn con gái,trong khi ông Mouri thì rất buồn bã vì phải gả Ran đi.Ông Yusaku mỉm cười nhìn con trai,Yukiko thì dặn dò Shinichi đủ kiểu.Dù sao,họ cũng đã có một cái kết hạnh phúc sau những chuyện như vậy.Mặc dù Shinichi giấu Ran rất nhiều chuyện nhưng họ cũng đã có thể về bên nhau.Những việc khác đều không quan trọng nữa.
Sau hôn lễ,họ ra sân bay,bắt đầu chuyến du lịch châu Âu của chính mình.Cả hai đều rất vui vẻ và hạnh phúc.Ít ra,họ đã có thể về lại bên nhau sau bao nhiêu sóng gió.Một tình yêu đẹp và bền vững.Hạnh phúc chính là được nắm tay nhau đi đến đầu bạc răng long.
[End Shinichi Kudou - Ran Mouri]
----------------------------
Tháng bảy,trời nắng nóng.Một chàng trai có đôi mắt như thiếu ngủ đang ngồi trên bàn,anh đang ngồi viết cái gì đó vào cuốn sổ.Cuối cùng,anh mỉm cười,đặt cây bút xuồng bàn,anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó.Khoảng ba,bốn phút sau,màn hình máy tính hiện lên,anh có Email.Shuuichi thõa mãn ngồi xuống ghế,anh copy toàn bộ dữ liệu của Email rồi in ra.Một tờ giấy hiện ra,anh mỉm cười,lần này nhất định sẽ thành công.Shuuichi đặt tờ giấy xuống mặt bàn,mệt mỏi bước vào phòng ngủ,anh đã thức cả đêm rồi.
Trên tờ giấy,dòng chữ nhỏ màu đen hiện ra :
“Vé máy bay từ Nhật đến Culebra,Puerto Rico.”
……………………………………………
Một tuần sau.
Shiho ngồi trong phòng y tế,đôi mắt màu nâu đỏ như thiếu ngủ.Chính xác là hôm qua cô lại thức khuya.Cô cầm quyển tạp chí,nhàm chán ngồi đọc.Công việc không bận rộn như cô nghĩ,số học sinh đến phòng y tế cũng không nhiều nên thời gian rãnh của Shiho rất nhiều.Shiho bỗng nghe tiếng bước chân.Cô quay đầu lại,đôi mắt thiếu ngủ rất giống cô nhưng có phần đỡ hơn.Cô đặt quyển tạp chí xuống,đứng lên nhìn anh,Shuuichi đến giờ này hẳn là có việc.Shuuichi đứng trước mặt cô,trên tay anh là hai vé máy bay.
-“Shiho,chúng ta đi.”
-“Đi đâu?”
-“Flamenco.”
Rồi không đợi cô trả lời,Shuuichi trực tiếp bế cô lên,Shiho vẫn còn bị bất ngờ nên cứ thế để anh bế đi.Cho đến khi anh đặt cô vào bên trong xe,cẩn thận gài dây an toàn thì Shiho mới tỉnh lại.Shuuichi đóng cửa lại rồi ngồi vào vị trí lái,không cho cô có cơ hội phản kháng.
-“Em vẫn chưa đồng ý!”
-“Vậy anh bắt cóc em đi.”Shuuichi mỉm cười nói,chiếc xe theo hướng ra sân bay Haneda…
……………………………………
Biển Flamenco tọa lạc ở Culebra,Puerto Rico là một trong top 10 bãi biển đẹp nhất thế giới.Biển trong xanh,dường như có thể thấy cả đáy biển.Bãi cát trắng mịn thích hợp để tắm nắng.Shiho từng thấy biển Flamenco trên sách báo nhưng cô chưa từng tưởng tượng ra nó đẹp như thế này.Gió thổi nhè nhẹ,trời trong xanh không có nắng.Một nơi như thế này,cô chưa từng nghĩ sẽ được đi qua.Shiho cúi người thấp xuống,hứng trọn làn sóng,thật mát.
Shuuichi đứng phía sau mỉm cười.Đúng như anh nghĩ,con gái thường thích những nơi như thế này,Khách sạn ở đây vào mùa du lịch thường rất khó đặt chỗ,hên là anh có một người quen ở đây đặt giúp.3 ngày nữa sẽ có một chuyến tàu du lịch trên biển và nhờ quen biết anh đã giành được 2 chỗ.Mỗi tháng chỉ có 2 chuyến,mỗi chuyến chỉ đi có khoảng 100 người trong 3 ngày,vì thế,vé luôn trong tình trạng cháy sạch.Shuuichi nhìn Shiho chơi trên biển.Ừ,mọi chuyện đang tiến triển rất tốt.Anh lấy từ túi áo ra một cái hộp màu đen,bên trong cái hộp,một cặp nhẫn rất đẹp.
-“Shuuichi,cẩn thận!” Trước khi anh kịp bỏ lại cái hộp vào túi thì Shuuichi có cảm giác anh bị cái gì đó đập vào mặt.Tuy rằng lực không mạnh nhưng cũng khiến cho Shuuichi loạng choạng ngã xuống,anh xoa xoa mặt,trái banh rơi xuống.Một cậu bé chừng 6 tuổi chạy lại nhặt cái hộp còn chưa kịp đóng lại cho anh,rối rít nói.
-“Thật xin lỗi,em không cố ý,” Cậu bé nói bằng tiếng Nhật,rối rít cuối đầu xin lỗi anh.Shuuichi đứng lên,nhặt trái banh đưa cho cậu bé.Shiho chạy lại,cúi xuống xem xét vết thương cho anh.Trong lúc đó,cậu bé dời sự chú ý về cái hộp đang cầm trên tay,trên môi nở một nụ cười.
-“Cái này,trả lại cho anh!” Cậu bé nói,cẩn thận đóng cái hộp lại rồi bí mật đưa cho Shuuichi.
-“Em tên gì,trên tay em bị thương rồi kia.” Shiho quay sang nhìn cậu bé,trên tay cậu bé có một vết trầy dài khoảng 2cm.
-“Em tên Edogawa Yonjin,không sao cả,chỉ là một vết thương nhỏ.” Yonjin cười,cậu lấy tay lau đi vết máu sau đó cẩn thận đánh giá hai người.Mặt Yonjin thoáng đỏ lên khi nhìn qua Shiho,sau đó rất nhanh biến mất.Nhìn qua,đây là một cậu bé rất đẹp trai và lanh lợi,rất có số đào hoa.Yonjin sở hữu một mái tóc màu đỏ nhạt ngắn và bồng bềnh,đôi mắt màu xanh lá linh hoạt,nhìn rất đáng yêu.Shiho ngẩn người,cô không nghĩ có người họ Edogawa.Thằng bé lịch sự cuối đầu chào hai người rồi chạy về hướng một người phụ nữ,có lẽ là mẹ của Yonjin.
Shuuichi và Shiho đi dạo dọc bờ biển một lát rồi cũng trở về khách sạn…
……………………………………
Ba ngày trôi qua rất nhanh,thoáng một cái đã qua.Hôm nay là ngày khởi hành đầu tiên của chuyến du lịch trên biển,Shiho rất phấn khởi,cô đeo cái balo trên vai,ánh mắt mong chờ.Không phụ lòng mong chờ của cô,một chiếc thuyền rất to cập bến.Mọi người xếp hàng ngay ngắn chờ lên tàu.Shuuichi đưa hai chiếc vé cho bảo vệ rồi cùng Shiho lên tàu.Bên trong là một không gian rất rộng.Tầng 1 là nhà ăn,tầng hầm là khu vui chơi trong nhà,từ tầng 2 đến tầng 5 là phòng dành cho khách.Hai người cùng đi tìm phòng của mình,phòng 206.
-“Onnesan,chị cũng đi chuyến du lịch này à?”
Edogawa Yonjin từ lúc nào đã đứng cạnh cô,trên môi thằng bé là một nụ cười tự tin đến kiêu ngạo,nhìn qua quả thật rất giống với Shinichi.Yonjin quay sang người phụ nữ nhìn còn rất trẻ,bên cạnh bà là một người đàn ông nhìn qua rất điển trai. “Mẹ,đây là người mà ngày hôm qua con kể.”
-“Thật xin lỗi,hôm qua Yonjin đã làm phiền hai người rồi.” Người phụ nữ lịch sự nói,sau đó lại quay sang lườm Yonjin.Thằng bé gãi đầu cười.
-“Oneesan tên gì vậy,chị cũng biết tên em rồi,à,mẹ em tên Edogawa Yuki.”
-“Chị tên Miyano Shiho,mà em không lấy họ của bố à?”
-“Em cả đời này chỉ mang họ Edogawa!”
Sau câu nói đó,Yonjin nhận được ánh mắt đầy sát khí của người đàn ông,Mẹ cậu chỉ biết cười trừ.Sau đó,gia đình ba người họ lịch sự tạm biệt cô.Shiho mở cửa bước vào phòng,theo sau là Shuuichi.Anh nãy giờ quan sát rất kĩ,cô vì thằng bé đó mà quên luôn cả sự tồn tại của anh.
-“Shiho,em rất thích trẻ con à?” Shuuichi hỏi,anh nhận được cái gật đầu của cô.Shuuichi mỉm cười,anh tiến lại gần cô,ôm cô từ đằng sau.Đầu anh hơi cúi xuống,thì thầm “Vậy chúng ta có thể cùng tạo ra một đứa!”
Bốp….Shuuichi trực tiếp bị cô đánh.Anh biết cô không phải loại nữ chính trong phim,cứ ăn nói ngọt ngào sẽ cảm động.Nếu như thế,Shuuichi không cần phải tự mình suy nghĩ ra cả một kế hoạch.Anh xoa xoa bụng,đau đớn nhìn Shiho.Thật là,cô có cần mạnh tay như thế không?
…
Buổi chiều trên biển rất đẹp.Shiho đứng ngoài boong tàu ngắm nhìn hoàng hôn.Đằng sau cô,Shuuichi dựa người sát vào tường,ánh mắt rất ấm áp nhìn cô.Bên tai cô,một bài hát nhè nhẹ vang lên,một bài hát cô từng rất thích.Bản nhạc ballad vang lên nhẹ nhàng.Cô nhìn hoàng hôn buông xuống,một ánh mắt buồn bã.Những kí ức không vui không thể xóa hết,cô chỉ là dấu nó vào tim.Cô tự hỏi,tại sao cô không vui.Shuuichi vẫn còn sống,cô vì cái gì mà không vui.Có lẽ,bởi vì cô sợ nếu một lúc nào đó Shuuichi cũng biến mất,cô không biết,mình nên như thế nào.Nếu ngay cả anh cũng biến mất…Shiho lắc nhẹ đầu,không bao giờ,anh đã hứa.
-“Oneesan,tại sao chị lại buồn như thế?”Yonjin lại xuất hiện.Shiho có thể cảm thấy,cậu bé 6 tuổi này lớn trước tuổi của mình.Cậu sỡ hữu sự kiêu ngạo nhưng cậu cũng rất cô đơn.Lúc cô 6 tuổi,cô cũng như thế,bởi vì lúc đó cô cũng đã bị tách ra khỏi gia đình rồi.Tuy có Gin bên cạnh,nhưng cô thật sự rất nhớ mẹ.Cô không bao giờ nghĩ rằng,năm 6 tuổi cũng là lần cuối cùng cô được thấy mẹ mình.Cô vẫn luôn nhớ bà ấy,những hình ảnh nhạt nhòa được cô cất trong tim.
-“Oneesan,chị có phải cũng giống em,có chuyện không vui?” Không nhận được sự trả lời của Shiho,cậu bé vẫn tiếp tục nói,ánh mắt có gì đó rất khó tả.Shuuichi dựa người vào tường,anh nhớ,lúc anh 6 tuổi,ba anh cũng đã mất,không còn ai để anh dựa dẫm cả.Cậu bé này,có phải cũng như thế?
-“Không có,những chuyện không vui đều bị chị quên sạch cả rồi.”Shiho mỉm cười,một cậu bé 6 tuổi có chuyện gì không vui.
-“Em thì không thể quên,em không có ba,từ nhỏ đã không có,em chỉ có mẹ mà thôi.Đột nhiên có một ông chú xuất hiện,nói rằng muốn cướp mẹ đi,em rất không vui.” Yonjin nói,gương mặt trở nên buồn bã,cậu không vui một chút nào.
-“Thật vậy sao.Không phải chú muốn cướp mẹ đi đâu,chú chỉ muốn làm ba của Yonjin thôi!” Shiho nói,cậu bé ngẩn mặt lên nhìn cô như muốn hỏi có thật không.Shiho nhẹ nhàng gật đầu,cậu bé lập tức trở nên vui vẻ hơn.Shiho mỉm cười,trẻ con là như thế này ư,thật tốt,có thể vui vẻ cũng có thể khóc.Cô xoa xoa mái tóc màu đỏ của Yonjin,cậu bé giống cô,là một người Nhật lai.Cuộc sống của cậu bé chắc cũng giống cô nhỉ,bị bắt nạt chỉ vì là người lai.
Shuuichi mỉm cười nhìn cô,sau này nếu họ kết hôn có thể có một đứa con đáng yêu như thế này không?Anh lấy cái hộp chứa cặp nhẫn ra,bây giờ có phải lúc chưa.Anh vốn dự định sẽ cầu hôn cô vào ngày cuối cùng của chuyến đi.Anh mỉm cười lắc đầu,chưa phải lúc.
-“Hai người có muốn ăn gì không?Trên tàu có một quán coffee rất ngon.” Shuuichi nói,ngay lập tức nhận được cái gật đầu của cả hai,một lớn một nhỏ.Anh mỉm cười,thật trẻ con.Quán coffee không đông lắm,có lẽ mọi người đều tập trung ở đại sảnh.Bên trong được bài trí theo kiểu châu Âu.Ba người,hai lớn một nhỏ tìm một cái bàn ở góc khuất.Trong lúc Shiho đi lấy nước,Edogawa Yonjin hướng mắt về Shuuichi,cậu bé hỏi :
-“Anh vẫn chưa cầu hôn chị à?”
-“Làm sao em biết?”
-“Chú cũng cầu hôn mẹ bằng một cặp nhẫn gần giống như vậy.”
Cuộc đối thoại kết thúc khi Shiho cùng phục vụ bưng một khay cà phê lẫn bánh ngọt đến.Yonjin rất vui vẻ cảm ơn Shiho rồi lấy một phần.Cô chỉ cười trừ nhìn cậu bé ăn.Ngồi đối diện cô,Shuuichi cũng lắc đầu,tương lai anh không muốn có một đứa trẻ “thông minh”như thế này đâu.
Một tiếng thét từ đâu vang lên,Shuuichi chỉ kịp dặn Shiho ngồi yên đó rồi chạy đến.Thật may,anh có mang theo thẻ FBI.Shiho không bận tâm lắm,lúc còn là Haibara cô chuyên gia làm mất dấu của Conan,cũng không lạ chuyện bị bỏ lại.Điều đáng nói là ngay cả Yonjin cũng chạy theo,rất giống với cái cách mà Conan bỏ cô lại.Cậu bé có vẻ không sợ xác chết,rất anh hùng tiến lại gần.Shiho thấy rất lạ,một đứa trẻ 6 tuổi tại sao có khả năng quan sát như người lớn thế kia?
Bên kia,Shuuichi tròn mắt nhìn Yonjin cẩn thận đi xung quanh xác chết đánh giá.Cậu bé ghi ghi chép chép cái gì đó vào cuốn sổ.Bây giờ anh đã hiểu cảm giác của ông Mouri.Đúng là không nên để trẻ con đi xung quanh xác chết như thế được.
-“Đau,em thường theo chú đi phá án nên không sợ xác chết đâu,anh đừng lo!” Yonjin rất bất mãn khi bị Shuuichi ném qua một góc,cậu bé vẫn không chịu thua,lại chạy vào.Shuuichi sau vài lần như vậy cũng bó tay,đành mặc vậy.
-“Anh có thế rất kì lạ không,rõ ràng người đó đã nói vào thời điểm đó đã vào nhà vệ sinh vậy mà vẫn biết rõ những chuyện bên ngoài.”
-“Nói thật đi,em là ai?”
-“Hehe,Edogawa Yonjin,thám tử.Có phải rất ngầu không?”
Shuuichi lắc đầu,đào đâu ra một cậu bé 6 tuổi có trí thông minh như thế này.Có nên lôi kéo cậu bé vào FBI không nhỉ,coi như giành lấy nhân tài,sau này hẳn có ích.Anh lắc đầu nhìn cậu bé chạy lăn tăn đi hỏi mọi thứ,trẻ con đúng là không bị chú ý thật.Nói thông minh là như thế,nhưng có nhiều điều cậu bé vẫn không hiểu.Sau khi cậu đi xung quanh hỏi mọi người thì liền về báo cáo cho anh,như thế thôi cũng giúp anh phá án rồi.Có lẽ kinh nghiệm này đều là người chú kia tích cho.Lúc phá án xong,Shuuichi mệt mỏi vươn vai,mới ngày đầu đã có án mạng.Vì trực thăng cảnh sát đến đem thủ phạm đi nên tàu cũng không quay về cảng.Xem như kế hoạch cũng không bị phá sản.Mẹ Yonjin cũng đã đến đón cậu bé về.Lúc bà tới,thằng bé ngồi trên ghế ngủ gục đi.Trẻ con thì vẫn là trẻ con,không theo nổi người lớn.
Lúc anh quay về bàn ở góc khuất thì Shiho đã ngủ gục trên bàn,kế bên vẫn còn cái điện thoại.Anh nhìn đồng hồ,đã hơn 11 giờ,cô không về phòng ngủ mà còn đợi anh.Shuuichi có một tia ấm áp trong tim.Lúc trước,hoàn thành nhiệm vụ xong anh luôn một mình về nhà,bây giờ,anh có cô rồi.Anh cởi áo khoát ra đắp lên người cô,khéo léo bế cô lên.Gió biển vào ban đêm rất mạnh,Shuuichi thì chỉ có một cái áo mỏng manh nhưng anh lại không thấy lạnh.Vì Shiho nằm rút vào người anh như thé này lại khiến anh cảm thấy rất ấm áp.Anh có thể ngửi thấy mùi sữa tắm mà cô dùng.Shiho như bị lạnh,lại càng rút sâu vào người anh hơn.Shuuichi ôm cô càng chặt.Anh bước thật nhanh vào thang máy.Thoáng cái đã về đến phòng.
Shuuichi đặt cô xuống gi.ường thật cẩn thận.Anh định trở lại gi.ường của mình nhưng đã bị cô nắm chặt không buông.Shiho kéo anh xuống,tuy lực rất nhẹ nhưng Shuuichi cũng bị ngã theo xuống gi.ường.Cảm thấy hơi ấm kế bên đã trở lại,Shiho chui vào ngực anh ngủ.Anh cười trừ nhìn cô,cũng không phản kháng,để mặc cô ôm chặt mình.Dù sao cũng không phải lần đầu họ ngủ chung.Shuuichi gỡ tay cô ra kéo chăn lên rồi nằm xuống.Anh nhìn gương mặt cô lúc ngủ,thật đáng yêu.Lúc ngủ,trông cô không có tí phản kháng nào vậy,giống như một đứa trẻ,bình yên.Shuuichi dần chìm vào giấc ngủ của mình,anh nhìn thấy cô.Dù là trong mơ hay thật tế anh vẫn luôn nhìn thấy cô như vậy…
------------------------------------
Hết chương 13.
Nhóc Yonjin thật dễ thương đúng không?Mọi người sẽ còn nhìn thấy cậu bé trong tương lai không xa. ^_^