Landing

ThienThanh.

Thành viên
Tham gia
28/9/2018
Bài viết
1
Gần 9h tối, bên tai văng vẳng tiếng đập bài bẹp bẹp trên mặt bàn từ bên hàng xóm vọng qua.

Ngày nào cũng có bài bạc, lô đề thường trực, dăm bữa nửa tháng một chầu tụ tập ăn nhậu và cách quãng vài hôm thì karaoke nhức não. Nhiều khi ko biết do mình ở khu này lâu quá nên bị ảnh hưởng hay do bản tính kì cục sẵn mà mình trở nên ko ưa bài bạc dù mình biết bài bạc; ko ưa vui nhậu, buồn nhậu, rãnh nhậu, đám nhậu dù mình biết nhậu; cũng bắt đầu kiệm lời, ko giao thiệp với đám cùng lứa trong xóm nữa. Chắc do mình kì cục thật.

Ngẫm nghĩ chẳng biết bản thân có khôn ra chưa mà chuyện đời nhiều khi cứ thấy trần trụi đến buồn cười.
 
Hôm nay lướt fb, tình cờ thấy cái status bóc phốt người yêu cũ (nyc) của nhỏ bạn hồi xưa học chung lớp. Mình :-bd và comment thì được nhỏ inbox kiểu "1 tiếng kể hết".

Đại khái là nhỏ quen một thằng chung lớp suốt 3 năm sinh viên. Sau khi đi làm thì nhỏ đổi bồ, một thằng khác cũng hồi xưa chung lớp. Ko chia tay rầm rộ, cũng ko một dòng thông báo gì nên dân chúng lúc đó khá bàng hoàng. Đa số tưởng nhỏ đi làm xong thay đổi, còn mình chẳng có ý kiến hay nhận định nào. Mình có phải người trong cuộc đâu, biết gì mà nói. Mà chắc một phần do ko thân nên ko quan tâm lắm.

Sau khi nhỏ kể thì mình mới biết là thằng nyc đó khá tệ, đánh nhỏ và làm phiền cuộc sống hiện tại của nhỏ. Nhỏ đã có bồ mới rồi, cơ mà mình có hỏi thực sự nhỏ đã hết tình cảm với nyc chưa. Nhỏ nói chưa, chẳng hiểu sao mình thấy ko có gì bất ngờ.

Phải rồi, làm sao có chuyện dễ quên một người đã từng thương được.

Mình cũng từng abcxyz. Mình ko biết đó gọi là gì, chắc giống một thứ tình cảm ngây ngốc của tụi con nít. Tới nỗi mình từng nghĩ chỉ có thể là người này thôi, suốt cuộc đời này chỉ có người này thôi và ko thể là một ai khác. Cơ mà đời thì dài, làm sao nói trước hay khẳng định được bằng chỉ một câu.

Thế đấy, rồi người cũng có người khác, còn mình thì cứ ôm những thứ ko quên được. Tới cái sở thích quái gở là vừa ăn mận, vừa uống cà phê của người đó, mình vẫn nhớ. Có khi lại thấy giống chỉ mới hôm qua thôi, vì sự việc còn rõ vậy mà.

Crush thì mình cũng có crush đấy, mấy mối luôn, nhưng kiểu như thấy hay hay thì để ý, xong lại thôi. Chẳng có một cái tình cảm đặc biệt gì. Vậy có phải là crush ko? Ko biết nữa, nhưng cái người được crush đó có bỏ mình thì mình cũng thấy bình thường thôi. Trơ ra ko cảm xúc. Vậy tại sao với người đó mình lại thấy buồn nhỉ ...

Chỉ một câu của người đó, mình đã khóc suốt đêm. Chậc, thời ngu si. Giờ khóc cho bản thân còn ko đủ, nước mắt đâu để khóc cho trai. Mình cũng ko biết tại sao nhưng nếu được chọn lại, mình sẽ vẫn chọn người đó để rồi lại ôm hết vào lòng. Mình chưa bao giờ nghĩ chuyện quen biết người đó trong đời là sai cả.

Ko thân với nhỏ bạn nhưng cảm giác hiểu hiểu nó.

Ko biết có phải nhỏ khổ sở như bây giờ là tại mình ko nhỉ? Mình nhớ một hôm sáng học thể dục, lúc đang giải lao thì nhỏ tới nói chuyện với mình. Nhỏ kể thằng đó (tức nyc của nhỏ bây giờ) đang tán nhỏ. Thằng đó lúc đó bla bla, và có hẳn một cuốn sổ bé tẹo ghi đầy đủ tâm tình từng ngày, giống kiểu love diary vậy các mẹ ạ. Nghe mà cười ko nhặt được mồm. Xong nhỏ nói đang suy nghĩ, nhỏ hỏi mình có nên đồng ý ko.

Một phút bốc đồng, ngàn năm bốc c** là có thật :)

Phải chi lúc đó mình kêu nhỏ từ chối thì giờ chuyện đã khác rồi. Mình có biết đâu có ngày thằng đó sẽ như vầy. Có phải trong ai cũng có máu đen, chỉ là chưa đúng thời điểm và chưa đúng sự việc nên chưa lộ ra? Ừ mà đúng thật... Giống như người mà mình tưởng sẽ bên cạnh mình, bảo vệ mình, mình có lắm vấn đề quá mà, rốt cuộc là người quay lưng với mình trước tiên. Ko biết nhỏ có nhớ vụ này và trách mình đã xúi dại nhỏ ko nhỉ?

Thấy áy náy dễ sợ. Chỉ mong sao nhỏ có ngày quên đi thằng kia và happy để mình bớt tội lỗi. :KSV@18:

Đúng là ai rồi cũng thay đổi, cái củ hành của mỗi người chưa bao giờ được bóc tới lớp vỏ tận cùng.
 
Nếu thật sự thương tôi thì hãy cầu chúc cho tôi dù người tôi chọn ko phải bạn :) Đừng đàn bà như thế nữa, xấu xí lắm. Tôi chỉ càng ghét bạn thêm thôi. Cách duy nhất để tôi ko ghét bạn nữa là dừng lại ngay đi :) Dừng thật sự chứ ko phải diễn là đã dừng vì tôi ko trả thù lao cho bạn đâu.

Chúc vui :KSV@20:
 
Chuyện mình và cô bé cà phê.

Từ cổng khu CN vào cty mình khá xa, trên đoạn đường đó có khá nhiều loại hình dịch vụ coffee take away. Mà kiểu như cái gì trend, nở rộ thì sẽ có kẻ ăn theo. Thế là con đường lại chào đón thêm một gian hàng coffee.

Gian hàng mới này do một cô bé đứng bán. Cô bé cũng xinh xinh, có vẻ khá cởi mở và yêu đời. Lần nào mình đi ngang qua cũng thấy cô bé đứng cười toe toét và hát bài gì đó. Bản thân mình cũng thích coffee nhưng ko uống đường sữa nhiều được, còn coffee đen thì đắng quá nên chả lần nào ghé ủng hộ cô bé.

Một hôm nọ, mình lết bộ vào cty. Ngang qua gian hàng của cô bé, mình vẫn ko mua và đi luôn. Đi được một quãng thì nghe tiếng cô bé gọi theo "Chị đi làm vui vẻ nha". Chậc, thế là mình quay lại mua một ly cho phải đạo. Nếu vẫn đi luôn thì kì quá...

Đứng nói vs cô bé dăm ba câu. Cũng ngộ, ko hiểu sao có người lần đầu nói chuyện thì mình cảm thấy rất tự nhiên và thân thiết, cũng có người dù nói tới mình mãi cũng chỉ dừng ở mức tạm bợ, xã giao. Cô bé nhỏ hơn mình 2 tuổi, có đứa em thế này thì hay nhỉ?

Cà phê do cô bé bán thực sự ko có gì đặc biệt. Nó nhàn nhạt, ko đậm mùi coffee, ko đắng, cũng ko ngọt vì mình order ít ngọt. Nói chung là nhạt. Mà chắc tại nó nhạt nên hợp khẩu vị của đứa uống ít đường sữa như mình?

Sau đó mình mua ủng hộ. Lần nào mình mua cũng xàm với cô bé vài câu, còn cô bé bán xong luôn chúc mình đi làm vui vẻ. Nhưng chỉ được mấy lần thì cơ thể mình bắt đầu phản ứng vì coffee ít đường sữa nhưng ko phải ko có :) Mỗi ngày một tí cũng đủ gây ảnh hưởng rồi.

Có những ngày mình trông cho cô bé đừng bán để mình khỏi mua, vì ko mua thì kì lắm. Cho tới một ngày nọ, cô bé có bán nhưng mình quyết định ko mua mà đi luôn. Ừ, mình đi thiệt. Đi qua một quãng xong mình quay lại mua, cô bé vẫn cười toe toét.

Ngày hôm sau mình ko thấy cô bé bán. Cả ngày sau đó và những ngày sau sau đó nữa. Cái hàng coffee bị dẹp. Chậc, mình còn ko kịp biết tên cô bé. Tự dưng cảm thấy may mắn vì hôm đó mình đã ko đi luôn. Làm sao biết khi nào là lần cuối gặp ai đó?

Tự dưng nhớ tới những người mình đã gặp trong đời. Có người để lại kỷ niệm đẹp, cũng có người để lại toàn tiếc nuối khi người có lỗi là bản thân mình đây. Phải rồi...

Lại tự dưng nhớ tới mấy người có tâm hồn đàn bà đó, hay chỉ trích đạo ăn ở và thế nào là sống lỗi :) Chắc tại họ ko biết cái đứa như mình chỉ cảm thấy có lỗi cho những ai mình để trong mắt. Từ khi nào mà trong mình có cái định nghĩa "phẩm chất tầm thường"? Người tầm thường khác người bình thường, mà đã tầm thường rồi thì để trong mắt chi cho vấy đen mình.
 
Lướt lướt thấy một bài viết khá hay:

helino.ttvn.vn/helino/tet-nhat-ban-chuyen-doi-no-chia-tay-ra-tang-tinh-thuong-luc-kho-khan-hay-ban-on-va-doi-su-biet-on-ghi-long-tac-da-21201929110231799.htm

Ngàn like.
 
Lướt fb thấy confes này,

Link: fb.com/story.php?story_fbid=2252393351640125&id=2102828316596630

=====

[ACM_Confession]
#104
Đây là lần đầu tiên em nói ra câu chuyện của mình. Lần đầu tiên. Thật sự nói ra.

Em hiện đang học lớp 11, có 2 đứa em trai. Đứa em trai đầu của em kém em 4 tuổi, năm thằng nhóc 3 tuổi vẫn không nói bất cứ từ nào, thường xuyên chơi 1 thứ đồ nhất định, thích quay vòng vòng, không giao tiếp với bất kì ai, không nhìn thẳng vào mắt bất cứ ai, cáu giận vô cớ, thường tự đập đầu mình vào tường. Thằng nhóc được bố mẹ em đưa đi khám dưới Hà Nội, và được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ. Cho đến hiện tại thì đây không phải căn bệnh lạ lẫm nữa, nhưng lúc đó là năm 2008, và bệnh tự kỷ, ở Việt Nam lúc đó là một cái gì đó cực kì mơ hồ và lạ lẫm. Em không biết tại sao mọi người thường hay nghĩ cứ nhắc đến tự kỉ là cho rằng những ai chẳng nói gì bao giờ hay suốt ngày chơi một mình, im im một chỗ thì sẽ được gọi là tự kỷ. Thật ra đây là căn bệnh khó khăn hơn thế rất nhiều. Nói nôm na nó là một vấn đề liên quan đến rối loạn phát triển, tạo ra những khiếm khuyết về nhiều mặt và không thể chữa khỏi hoàn toàn. Nếu có ai đã từng thật sự chứng kiến một đứa trẻ bị tự kỷ, thì sẽ hiểu điều em muốn nói. Không thể giao tiếp, cực kỳ nhạy cảm với "sự thay đổi", không thể kiểm soát hành vi hay cảm xúc của chính mình. Mỗi lần thằng nhóc tức giận, nó sẽ nằm lăn ra đất gào thét và khóc dù đang ở bất cứ chỗ nào, không ngừng, mà không ai có thể dỗ được. Em thật sự không có đủ từ ngữ để diễn tả bằng lời được tất cả những điều cụ thể mà bố mẹ và bản thân em đã trải qua được, chỉ có thể nói rằng đó là một thực tế mà chắc chắn sẽ không một người thường nào muốn trải qua và chịu đựng. Em thường xuyên bị thằng nhóc cắn, cấu, cào, tất nhiên là em chưa bao giờ thù hằn hay giận gì về việc này cả vì em hiểu bệnh của ẻm là như thế. Thằng nhóc được điều trị lần đầu tiên vào năm em bắt đầu bước chân vào lớp 1. Bố mẹ hiển nhiên phải dành toàn bộ thời gian cho thằng nhóc thay vì em. Thằng nhóc này lại là cháu trai đầu tiên của cả 2 bên nội ngoại nhà em, nên dễ hiểu sự thất vọng của mọi người lúc đấy nhiều đến thế nào. Bởi thế mà ông bà nội và bà ngoại không từng một lần đoái hoài đến nhà em, thường xuyên cãi nhau dù trong lúc cùng cực nhất giữa lúc bố mẹ vừa phải đi làm lại vừa phải đưa ẻm đi chữa dưới Hà Nội. Trách nhiệm của em đã bắt đầu từ năm em học lớp 1 ấy. Đến năm thằng nhóc đủ tuổi vào lớp 1, em đang học lớp 5, và mẹ em quyết định cho học chung trường bình thường với em vì muốn thằng nhóc có thể hòa nhập và tiện là em để tâm đến ẻm luôn. Bữa ăn trưa nào cũng thế, cứ đang ăn được vài miếng là cô giáo chủ nhiệm lớp ẻm lại sang tận lớp em để gọi em đi tìm thằng nhóc về lớp vì ẻm cứ trốn ra ngoài. Ở nhà thì em phụ trách cả việc điều trị cho ẻm, dạy ẻm nói, dạy học chữ. Nếu mọi người ngạc nhiên sao lại biết làm thế dù còn nhỏ vậy thì thật ra đó chỉ là chuyện bình thường thôi, chắc là trong hoàn cảnh như thế nên việc phải trưởng thành là đương nhiên đấy ạ haha. Bị kì thị. Là chuyện đương nhiên rồi. Thằng nhóc hay có những hành động kì lạ và tự lẩm bẩm một mình, với bất cứ một ai khác mình thì con người theo phản xạ sẽ tự nhiên phân biệt. Em mất đi đứa bạn thân duy nhất hồi tiểu học cũng chỉ vì điều này, khi một lần em vô tình nghe thấy con bé nói chuyện với một đứa khác "Em nó bị thiểu năng trí tuệ đấy, nhìn thấy nó là thấy ghê." Dù biết chuyện người thường phân biệt là đương nhiên thôi nhưng nghe những lời ấy, đau lòng lắm chứ. Có đứa em như thế, nên em phải dành hết thời gian cho nó. Không tham gia bất cứ một hoạt động ngoài giờ nào ở trường, cũng không một lần đi chơi với bạn, cứ học xong là em về nhà, cũng chưa từng làm bất cứ cái gì cho bản thân cả. Em đã nghĩ chắc thế này là đã hết rồi nhỉ, nhưng nếu cuộc đời này là một trò đùa, thì nhất định là một trò đùa độc ác với em. Em có thêm một đứa em trai nữa 2 năm trước. Ừm... có vẻ tốt thật nhỉ. Em đã nghĩ thế đấy... Ừm... Thằng nhóc này mắc hội chứng Down. Cái này thì chắc ai cũng biết rồi nhỉ. Nghe giống đùa lắm phải không? Nhưng em không nói đùa đâu. Vì sức khỏe mẹ em không tốt nên đã không thể làm xét nghiệm chọc ối đếm nhiễm sắc thể trước sinh được, mà 3 tháng đầu siêu âm cũng không hề thấy khoảng trắng sau gáy của thằng nhóc. Thằng nhóc bị tắc tá tràng, hở van tim nên bị đẻ sớm hơn 1 tháng. Thực ra thì tiên liệu ban đầu vốn là không qua khỏi, đã bị trả về nhà lần cuối rồi. Cái cảm giác lần đầu tiên chứng kiện tận mắt ai đó sắp mất đi, em không biết diễn tả ra sao nữa. Nhưng bằng cách nào đó, phẫu thuật thành công, thằng nhóc sống. Trong khoảng thời gian đó bác sĩ đã xét nghiệm lại lần nữa để xem thằng nhóc có mắc hội chứng này thật không. Và nó là thật. Em vẫn nhớ như in ngày biết tin này, bà ngoại khi đó đang ở bệnh viện, gọi điện cho bà nội đang ở nhà em, nói rằng bố mẹ em là súc vật... Từ nguyên văn. Em không nói quá cũng không cường điệu bất cứ chuyện gì cả. Nghe từ đấy từ chính bà của mình. Buồn thật nhỉ. Lần đầu tiên sau rất lâu em mới khóc. Và nói với mẹ rằng không phải sợ, có em đây em sẽ chăm lo được cho 2 thằng nhỏ thật tốt. Em đã nói vậy. Lần thứ 2. Nhưng em vẫn sợ. Đủ để em nhận ra rằng thật ra cái phần của một đứa trẻ 17 tuổi vẫn còn ở đó. Dù là 11 năm trước. Hay bây giờ. Cũng vẫn thế. Đã rất nhiều lúc em muốn bỏ đi cái trách nhiệm đó. Bố mẹ em kì vọng rất nhiều. Em biết. Giữa một đống họ hàng miệt thị như thế, bố mẹ chỉ có em là chỗ dựa. Em cũng biết. Dù có nói thế, thì rốt cuộc em vẫn sợ. Em thật sự rất sợ. Sợ mình sẽ không làm được. Sợ sẽ không biết phải làm gì. Em mệt lắm. Nhiều lúc em không muốn phải làm bất cứ gì cả, phải nghĩ bất cứ gì cả, phải chịu trách nhiệm cho bất cứ thứ gì cả. Em chỉ muốn đến một nơi nào đó, và nằm xuống, rồi cứ lặng lẽ như vậy thôi. Không phải nghĩ gì cả. Cũng chẳng chịu đựng gì hết. Đã từ rất lâu rồi em vốn không tồn tại khái niệm muốn hay không muốn, thích hay không thích. Ở trong một hoàn cảnh như thế, thì chừng nào còn chịu đựng được, vẫn phải chịu thôi, làm mọi thứ đều là vì người khác, em không có ý niệm gì về việc mình muốn làm gì cả. Những thứ như không muốn, không thích, làm gì tùy ý, đều không hề tồn tại. Em đã từng nghĩ chắc sẽ chẳng còn gì tệ hơn thế này đâu, nhưng có lẽ không phải rồi. Em bắt đầu hành hạ bản thân mình, để rồi giờ nó trở thành một thói quen. Đến mức mà cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa. Em không biết phải làm gì cả. Bản thân em làm em vô cùng buồn nôn. Đầy tội lỗi. Đáng ghê tởm. Chỉ đơn giản em cần phải làm một cái gì đó, bởi việc nói ra là không thể, làm sao có thể nói ra được chứ, người ta sẽ sợ hãi mất. Trách móc em, nói rằng em cố tình không chịu hiểu nhưng thật ra em biết. Em biết hết tất cả những lời khuyên đấy, em đâu cần những câu như thế vì chính em đã từng viết trong các bài văn của mình đến hàng nghìn lần. Hãy yêu bản thân mình. Trân trọng cuộc sống. Đừng là kẻ yếu đuối hèn nhát. Nhưng em phải cố gắng đến thế nào nữa thì mới được coi là không yếu đuối. Em thật sự không lười biếng mà. Em vẫn đang cố. Đang cố mà. Mỗi lần nhìn vào bản thân mình em chỉ có cảm giác muốn cầm cái gì đấy lên rồi hủy hoại cho bằng sạch, tại sao phải sống, em cũng không biết nữa. Em viết ra những dòng này không phải mong muốn mọi người thương hại hay gì đâu ạ, em chỉ đơn giản là muốn nói ra dù chỉ 1 lần thôi. Làm ơn, có thể nói với em một lần thôi được không, em đã cố gắng mà..

Khi đọc bài viết này, thực sự mình đã rất xúc động và suýt phát khóc. Mình thích lối hành văn và thích cả cô bé nữa, bởi cô bé có gì đó giống cuốn tự truyện "Không nơi nương tựa" của Dave. Dave tha thứ cho mẹ lẫn cuộc đời mình, và cô bé cũng vậy - ở một cái tuổi thật nhỏ mà dù có lớn thì cũng ko mấy ai làm được.

Bài viết được khá nhiều bạn comment và chia sẻ. Một điều khi lớn lên mình mới biết đó là có những câu chuyện dù được nghe kể tường tận tới đâu thì cũng ko bao giờ có thể thực sự hiểu được nếu ko tự mình trải qua hay gặp chuyện tương tự. Và lời khuyên, lời an ủi đôi khi lại là thứ tệ nhất. Bởi người ta đã tự nói những câu đó cả trăm, cả nghìn lần mà kết quả vẫn là ko tự cứu rỗi được tâm hồn mình.

Chẳng biết nói gì với cô bé, thôi thì một cái ôm chân thành còn hơn cả vạn lời vậy ☺️
 
Lướt fb thấy một bài khá hay của bác Nguyễn Ngọc Tư. Văn của bác này giống gừng, vừa cay vừa ấm, càng già càng thấm

Một dạo chiêm bao toàn thấy vía mình… chạy. Thấy mình lao đi trên những con đường ngoằn ngoèo, chân vướng dấp dúi vào những bờ cỏ dày mịt, chằng chịt. Mặt mình bị những tay chuối khô quất vào, rát buốt. Mặc kệ, mình hồng hộc luồn lách qua những liếp chuối, phóng vút qua những con kinh, ngoi ngóp lội qua dòng sông dập dờn những giề rau muống. Cuộc chạy trốn bời bời trong một thứ âm thanh câm lặng. Trong bụng hãi hùng bởi ý nghĩ, có một… bà khùng đang rượt đằng sau. Nhưng chẳng thấy bóng ai, riêng mình chạy và chạy. Điên dại. Rã rời. Tỉnh giấc nghe đôi chân mỏi nhừ. Tỉnh giấc, nhớ ra những tháng ngày qua mình sống chẳng ra sao, không làm việc gì có ý nghĩa. Gió chướng thổi bồn chồn ngoài cửa. Dường như ngọn gió này đã buộc mình chạy hoảng loạn trong mơ.

Lại chìm vào mộng mị. Lòng đinh ninh là mình đang đi, nhưng chỉ thấy chấp chới chiếc ba lô nghêu ngao trên những đồng cỏ vàng. Thấy chen vào đám đông, gào thét tên những đôi bò đua chạy lồng lên trên mảnh ruộng còn xem xép nước. Tránh nước bùn đang văng trắng xóa, mình nhún chân một cái nhảy lên… đỉnh núi cao, mịt mù mây trắng, trơ trọi giữa bốn bề biển xanh ngằn ngặt. Hoa nở xập xoè tựa bướm. Bỗng nghe lạnh buốt chân, như đang đi qua mấy con đường rêu phủ, như đang bước lên thềm của những toà thành hoang phế. Đâu đó, bồng bềnh trôi những tiếng chuông chùa binh boong.

Vía tôi hay phiêu lãng trong cái ba lô cũ kỹ, bạc màu. Tỉnh giấc bồi hồi rất lâu. Lục lọi trong mớ ký ức rối bù, dường như bữa trước có người bạn rủ tôi đi dọc miền biên giới chơi. Tôi bảo không đi, mắc công chuyện quá. Tôi nói rất nhanh như một chuyện đương nhiên và không hề có cảm giác tiếc nuối. Tôi không kịp nhận biết là mình khao khát được đi chuyến đó, và vùng vẫy tuyệt vọng vì những mối vướng bận chằng chịt của cuộc đời. Ngay từ khi mới chớm cựa mình, những ước mơ đã bị tôi vùi lấp.

Tôi hay bận lòng vì những giấc chiêm bao. Những cảm giác không thể rũ bỏ khi tỉnh giấc. Là nỗi thất vọng, chưng hửng sau mơ thấy vía mình là một ông vua, một mình diệt ác trừ gian, chém đầu mấy tên cà chớn nhiểu nhương giữa đời, chẳng gặp phải thứ ô dù nào ngăn trở. Những giấc mơ đó ngày càng dày, cùng một nội dung, chỉ nhân vật bị kết tội là thay đổi. Là tâm trạng nhẹ nhàng, xốn xang, ngộ nghĩnh khi vía thụi gảy răng một gã mà hằng ngày mình phải cười cười vâng dạ, một cũng thưa anh Hai, hai cũng thưa anh Hai; lúc khác lại thấy vía cột tóc sừng trâu, vừa mút kem vừa nhảy dây trên mảnh ruộng quê nhà; nhiều khi, trong mơ mình ca một bài tình, sến thiếu điều chảy nước, nghêu ngao lạc giọng trên đường, như người đời biến mất rồi, chẳng ai nghe…

Tôi bận lòng, vì khi chiêm bao lại có cảm giác mình sống thật. Hồn nhiên. Ngay thẳng. Nhưng nghĩ kỹ thì hơi… ngược ngạo. Đời dài thăm thẳm, nhưng vẫn chưa đủ cho tôi sống nên phải mượn chiêm bao để tiếp tục làm việc, vui chơi, hy vọng? Hay vì thường sống dối lòng, diễn suốt nên sống thật trong mơ? Nên khép mắt như khép một màn kịch. Nghĩ tới điều đó, thấy buồn…

May nhờ mộng mị đêm đêm mà những khát khao, những mơ mộng, những yêu thương và sợ hãi mà tôi đã kìm nén, chôn chặt, và vì không có thời gian nên tôi lướt qua nhanh đến mức chính mình cũng không kịp nhận biết bỗng hiện ra, ngời ngợi. Tôi nhận ra mình.

Link bài viết gốc: facebook.com/1524579424433232/posts/2831222817102213
 
Lướt fb, thấy mấy tấm nhìn cũng hay hay

FB_IMG_15565368110487050.jpg


FB_IMG_15565368205023399.jpg


FB_IMG_15565368404707703.jpg


FB_IMG_15565368503312876.jpg


Trích từ album của bạn nào đó, ko nhớ credit do lướt thấy hay nên tiện tay lưu về =.=
 
Dạo này mình đọc nhật ký của Franz, mới mỗi phần 1. Nó vừa giống, vừa khác với Thiêu sống và Không nơi nương tựa. Người ta nói Franz rất khó hiểu, nhật ký của ổng ngay cả dịch giả cũng bảo là khó dịch. Nhưng theo một cách ngộ nghĩnh nào đó, mình cảm giác đọc hiểu đôi chút.

Cũng buồn cười thật, mình phát hiện ra ổng có gì đó rất giống mình. Ko phải cái kiểu cố tình bắt chước nhau, mà là tự nhiên nó thế. Cái lối viết hay liên tưởng của ổng, thỉnh thoảng hay lan man về những cái mà người khác thấy là tào lao, và suy cả suy nghĩ nữa. Ổng có nhiều suy nghĩ rất giống mình. ? Cái cách diễn đạt của ổng, cha mạ ơi, nếu viết về cái đấy mình cũng sẽ diễn đạt như thế.

Ổng có gì đó giống với Nam Cao. Hồi trước mình từng đọc tuyển tập truyện ngắn của Nam Cao, và tất nhiên là mình chẳng nhớ cụ thể truyện nào cả. ? Mình chỉ nhớ những truyện của ổng thường rơi vào ngõ cụt, những nhân vật chính loay hoay trong bế tắc và kết thúc ảm đạm. Những suy nghĩ, chiêm nghiệm được chen vào, và hay có cái gì đó rất ẩn dụ. Chẳng biết, nguyên cái tuyển tập truyện ngắn đấy nó buồn. Còn nhật ký của Franz giống như lá bài Cross vậy. Có lẽ Hóa thân là một cuốn nhật ký khác của ổng. Cũng ngộ, đọc nhật ký của Franz giống như đọc truyện của Haruki, có gì đó rất lôi cuốn ko biết tại sao. Kiểu mạch truyện chầm chậm, ko lên ko xuống, ko kịch tính cũng ko dồn dập, theo kiểu fan của ngôn tình hay phim mì ăn liền sẽ bảo là chán. Rõ chán thật nhưng có gì đó làm người khác muốn đọc, chẳng biết có phải là sự tò mò ko, mà chắc là ko. ?
 
“Code never lies, but comments (and variables name) sometimes do.” — Ron Jeffries

Cảm thấy câu này đúng vỡi nồi ?
 
20200827_211726.png


Trích dẫn từ cái truyện gì quên mẹ tên rồi, nhưng nói chung là thấy true vãi nồi :-j
 
Viết cho Noel.

Hôm nay Noel, ước ké. Nếu ông già Noel có thật thì hy vọng ổng sẽ biến điều ước của mình thành sự thật. Mình ước được dọn khỏi xóm này, ko có bất kì quan hệ hay dính dáng gì tới bất cứ ai ở chỗ này. Mình ước có nhà nữa. Cái này có vẻ hơi xa xôi, nhà giờ tiền tỷ mới đủ mua. Nhưng thôi kệ, ước để đó cũng chả sao. Và tất nhiên cái nhà đó nai xừ 1 tí, càng xa chỗ này càng tốt, ko có mấy thể loại giống ở đây thì quá là tốt luôn. :3

Mình có rất nhiều giấc mơ, cũng có rất nhiều thứ để ước. Thật hy vọng mấy cái ở trên sớm thành sự thật. :3 Có những người mà ở gần họ mình luôn thấy zui và thoải mái, cũng có những người thì ngược lại. :) Và tất nhiên là ở đây thì lúc nào mình cũng trong cái trạng thái tệ nhất, chán nhất, ghét nhất. Túm ống quần lại là chưa bao giờ thấy khá nổi. :)

May Santa Claus bring what I always wished for. :3
 
Quay lại
Top