Kí Ức Hạnh Phúc

trannguyenthanhduc

Thành viên
Tham gia
10/3/2012
Bài viết
2
1.​
Trưa.
Tôi đạp xe trên con đường quen thuộc, lộ trình đã định sẵn hàng ngày. 7 cây số mang nhiều cực nhọc dường như đã là cơm bữa. Nhưng sao hôm nay sự mệt mỏi ấy đang tăng lên gấp bội, đoạn đường dài dường như dài hơn, trời đang thu hình như bổng nắng gắt. Trên trán tôi đầy mồ hôi nhễ nhại, đôi tay run run nắm chặt lấy gi-đông. Tôi nhớ lại chuyện hôm qua, em đã buông tay và tôi không dám giữ lại, có lẽ sự ngốc nghếch, yếu đuối đã khiến tôi không thể giữ lại đôi tay ấy, mục tiêu sống của tôi đã vụt tắt, người khiến tôi khát khao, phấn đấu đã xa đi, tôi chỉ biết khóc, nước mắt của 1 thằng con trai khiến tôi thấy tủi …
Tôi không hiểu mình đang nghĩ gì, và làm gì nữa,hình bóng của em lại hiện ra trong mớ suy nghĩ mông lung. Thoang thoáng ánh mắt của em lại nhìn tôi, cười rạng rỡ, mái tóc đen của em hất tung xõa trước mặt, bờ môi đầy đặn khẽ rung lên như đang khóc, em thật đẹp, :KSV@12:đẹp vô cùng.
Rồi tôi nhớ lại những kỉ niệm bên em, nhớ từng chiều chắc tay nhau đi trên con phố dài trải đá quen thuộc, nhớ những nụ cười trìu mến em trao, từng cái ôm hờ nhưng thật ấm áp. Chắc giờ đây em cũng buồn như tôi.
Tôi đạp xe thật nhanh. Nhanh đến nỗi không còn biết mình đang ngồi trên thứ gì và đi trên con đường nào. Mắt tôi vẫn nhìn tới trước, nhưng tới những khoảng không vô định.
“RẦM..”
Tôi rơi xuống đường và trời đất xám lại, quay cuồng, một mình, nằm đó, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy đau, nơi gáy toát ra vài giọt mồ hôi lạnh, mắt tôi mờ dần rồi nhắm tịt. Có ai đó đang xốc tôi lên, 1 vài tiếng hô hoáng.:KSV@06:
2.​
Tôi nằm trên chiếc đệm phủ ga trắng xóa, cạnh cái bậu cửa sổ nhìn ra hàng bằng lăng tím nhạt bên bầu trời mùa thu. Thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ cuốn quay những cánh hoa mỏng manh cuối cùng. Đầu tôi hơi nhức, tôi nhớ mình đang nằm trong bệnh viện, chả biết đã bao lâu, bình truyền dịch đã cạn, tôi mệt mõi thiếp đi ít phút trước khi có người đến. “ kétttttttt” :KSV@07:tiếng động phát ra từ cánh cửa phòng bệnh, dáng vóc gầy yếu quen thuộc của mẹ đang tiến đến phía tôi, tôi cố ngồi dậy nhưng không được:KSV@19:.
“ Con đừng cử động mạnh kẻo ảnh hưởng đến vết mổ” mẹ gắt
“Con nằm đây bao lâu rồi”
“Chớm 1 tuần rồi” mẹ nói, “ con bị ngất khi trên đường đi học, Con nhớ k”
Tôi im lặng.<hết phần 1> :KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15:
cuối tuần uP tiếp ... :KSV@05:
 
Cái truyện nì là bạn sáng tác hử?:KSV@02:
 
×
Quay lại
Top