Kì cuối: "Ngày hôm nay, tôi chính thức trở thành bạn gái của anh”

Sun Glare

Tân Sinh Viên
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/6/2009
Bài viết
2.855

Ngồi sau xe Kate, Vi đờ người… Đây là lần đầu tiên Kate nói một câu tiếng Việt tử tế với Vi… Kate đã ở Việt Nam tới 5 năm, chàng nói tiếng Việt sõi không kém ai, nhưng chàng luôn bắt Vi phải nói bằng tiếng Anh...





- Kate, 9 tháng trước, I chia tay…

- Và hôm nay, I thấy mắt U rất buồn, không thể che giấu nó đâu.

- Chỉ khi nào không có U ở bên thôi, haha. (Vi cười to, cố lấn át điều gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng).

- Vi này, khi U buồn, tại sao U không khóc?

- Bởi vì… I chẳng còn chút nước mắt nào nữa…



Vi và Kate lại rơi vào khoảng không im lặng, mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ…



- Bao Vi, tôi rất thích nhìn em đàn.




Ngồi sau xe Kate, Vi đờ người… Đây là lần đầu tiên Kate nói một câu tiếng Việt tử tế với Vi… Kate đã ở Việt Nam tới 5 năm, chàng nói tiếng Việt sõi không kém ai, nhưng chàng luôn bắt Vi phải nói bằng tiếng Anh, bởi: “tiếng Anh là thứ em cần, còn tiếng Việt là thứ tôi không kém”.



- Gì cơ? Gì ạ? Kate, anh vừa nói gì đúng không?

- Lần trước, đưa em đến lớp đàn, đứng chờ em, xem em đàn, rất thú vị, một nó gái ngoan, và hiền.

- Dạ. Gì. Ơ Kate ơi, em thích nhất câu này ấy.

- Đừng từ bỏ thứ gì, em có khả năng làm được tất cả mọi thứ, đúng không?

- Kate, cho em ôm anh 1 cái nhé.



Lần đầu tiên từ ngày Vi quen Kate, Vi và Kate nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt. Là lần đầu tiên, Vi thấy Kate không đơn giản chỉ là “gã trai tây” lẻo mép nữa… Càng ngày, Kate càng đưa Vi đến một bất ngờ mới…



- I nói chuyện với mẹ I, rằng I có thể hẹn hò với một học sinh của mình không?

- …

- Mẹ I bảo rằng, như thế là liều lĩnh, vì có thể trong công việc, I hợp cô ấy, nhưng bên ngoài thì có thể không.

- …

- Còn U, U nghĩ sao? I có thể không?

- I không biết, U có nghĩ là U dám liều lĩnh đánh cược cuộc sống của mình không?

- …

........................



Giữa tháng 6 oi ả, đột nhiên Kate phải về nước “có việc” trong vòng 2 tháng, Vi không hỏi lí do rõ ràng, cố cười tươi ở sân bay. Kate nhìn Vi, nói rất nhẹ:



- Ở nhà giải quyết những việc cần giải quyết đi nhé!



Vi im lặng, nó hiểu Kate đang nói gì…



Vi về Hải Phòng, lục tìm cả kỉ niệm xưa cũ, đi qua các con đường cũ, đến các quán cũ, các nơi cũ… Hải Phòng nhỏ bé hơn Hà Nội nhiều… Ở xa Hải Phòng đến 100km, Vi còn thấy bức bối đến nghẹt thở khi nghĩ về Phong, đừng nói là… Vi đang dạo trên những con đường Hải Phòng thân quen in hàng nghìn dấu chân của 2 đứa…



10 tháng rưỡi sau khi chia tay, đột nhiên Phong hẹn gặp Vi… Bất ngờ, luống cuống, Vi thừ người suy nghĩ… Nó đã là Vi khác ngày hôm qua rồi.. Nó đã là Vi mới… Mà dù nó có tự lảm nhảm rằng nó không quên được Phong, nhưng… cuộc sống nó cũng có vài sự thay đổi… Nó không còn là Vi mà lúc nào cũng mong ngóng được gặp 1 người, được ôm chầm lấy người ấy, giữ thật chặt, thật lâu.. Nó không còn là Vi mà cứ mong ngóng những gì tươi đẹp dù biết nó không thể xảy ra... Nó hiểu chính nó, đã có nhiều thứ thay đổi..



Nhưng cũng có một điều gì đó thôi thúc nó: "Gặp đi, nhưng đừng yếu lòng, nhé".. Dù sao 10 tháng rưỡi, nó cũng đã từng ao ước giá 1 lần được gặp Phong trực tiếp, được ngồi bên Phong như xưa… Dù sao,.. Dù sao, ấy cũng là con người nó đã từng rất mong ngóng, đã từng bao lần đứng từ xa nhìn.. "Chẳng phải Vi rất muốn gặp Phong hay sao?"..



Cũng còn gì đâu mà yếu lòng nhỉ, có thể có gì với nhau nữa đâu mà lo sẽ yếu lòng chứ?.. Ngốc thật…




Và… Còn 1 lí do nữa, Vi phải gặp Phong…. Bởi Vi cần phải xác định rõ ràng tỉnh cảm về Phong còn sót lại trong nó, là gì?...



Gặp Phong rồi, đúng là không thể giấu giếm… Tim nó đã bị loạn 1 nhịp.. Chỉ 1 nhịp thôi, cảm xúc của nó dễ bị trấn động, nhưng cũng rất dễ thăng bằng…



Đứng dưới mưa nói vài ba câu chuyện.. Vi hiểu rõ ràng rằng cả nó và Phong đều đã thay đổi nhiều… Cũng lâu rồi còn gì?!




Ngồi sau xe Phong đi qua vài qua con đường xưa cũ.. “Cũng đã 10 tháng rưỡi rồi đấy”.. Đúng là đã có rất nhiều thứ cảm xúc đan xen lẫn lộn, mơ màng hồi tưởng quá khứ có, thẳng mắt đập vào hiện tại có, tìm yên bình ngày xưa có, nhìn sóng gió đã qua có, gần gũi có, và xa cách cũng có, rất nhiều..



Và gặp Phong rồi… Nó mới chợt nhận ra.. Nó đã thay đổi…



Ở một góc tối nào đó trong nó, nó hiểu rằng…



Nó hiểu rằng Vi ngày hôm qua, Vi ngày yêu Phong đã chết…



Phong ngày hôm qua, Phong ngày yêu Vi đã chết…



Còn Phong, và nó, ngày hôm qua gặp nhau, chỉ như những người bạn bình thường, không hơn không kém…



Trong thâm tâm nó hiểu rằng, người nó luôn nghĩ đến thực sự, người sẵn sàng nghe những điều từ đáy lòng dù nó không nói ra, người sẵn sàng làm nó vui, là Kate, chứ không phải Phong…



Trong thâm tâm nó hiểu rằng, người nó mong chờ bây giờ… Là Kate, chứ không phải Phong…



Trong thâm tâm nó hiểu rằng, người ấy.. không phải là Phong…



Có quá nhiều suy nghĩ hòa trộn trong đầu nó lúc này… Không thể phủ nhận rằng nó vẫn còn xao xuyến trước Phong… Nhưng nói nó đã nhạt phai đi nhiều, đã thờ ơ, đã sẵn sàng bình thản nếu Phong yêu 1 người con gái khác, thì cũng chẳng sai…



Nó sao ấy nhỉ?,.. Đến bây giờ, nó nhận ra thời gian đã làm mờ nhạt rất nhiều thứ… trong ấy có cả tình yêu của nó dành cho Phong – thứ tình cảm mà nó đã từng kiêu ngạo quả quyết rằng nó sẽ giữ rất chặt, sẽ nhớ rất lâu, sẽ là người con gái mạnh mẽ nhất thế giới vì có thể chấp nhận sống cùng nó dù nó cũng chính là vết thương dai dẳng…




Có thể 1 phút giây nào đó trong tương lai, nếu gặp lại Phong, nó vẫn bị chút rung động… Thì chẳng qua là vì nó đang nhớ về quá khứ thôi, không có vấn đề gì với hiện tại và tương lai cả… Nó có thể đôi lúc sẽ vẫn thấy mình có chút yêu Phong, nhớ Phong, có thể… Nhưng… Chỉ là.. quá khứ… Dù sao Phong cũng là người nó đã yêu suốt 2 năm nay…




Về lục tìm các bức ảnh, các entry cũ của blog 360, các note ngày còn yêu Phong ở FB đã save ở khắp nơi trong máy, các archive suốt 2 năm yêu… Vi giật mình… Mọi thứ không còn ở nguyên chỗ cũ… Máy tính của Vi vốn không cho ai chạm vào cả… trừ Kate, lần trước Vi đưa máy nhờ sửa vài thứ linh tinh… Thoáng chút giận dỗi… “Kate đã làm gì vậy chứ?”…




Cố lục lại máy tính, chợt thấy một folder “Memories” trong ổ D, tất cả kỉ niệm với Phong được xếp gọn gàng trong đó… Vi ngỡ ngàng… Lần đầu tiên Vi thấy tình cảm của mình dành cho Kate được xác định rõ ràng đến thế… Không chỉ là mến mộ bình thường, nó biết… Lần đầu tiên, nó nhận ra, Kate đặc biệt đến thế...



Lặng lẽ add folder “Memories” thành “Memories.rar”… Quá khứ mãi mãi là quá khứ. Kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm. Những gì đã qua, không phải sinh ra để cho người ta hối tiếc, ngậm ngùi, hay đóng cửa tất cả. Cũng như không có gì phải né tránh, xóa bỏ, hay vùi dập... :-). Cứ để nó tự nhiên tồn tại, như thế, vì nó đã thực sự tồn tại. Chỉ có điều, những thứ cần được cất vào hòm, thì nên cho vào hòm, khóa lại… Như thế, có phải cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn không?


.................................


Cuối tháng 7... Ở nhà chán với kì nghỉ hè lười biếng. Vi không thích cảm giác này, nó làm Vi thấy mình ù ì và chậm chạp đi. Bấm số điện thoại của Kate bên Anh… Không liên lạc được… Suốt 3 ngày liên tục, không liên lạc được…



Lòng khẽ buồn một nỗi buồn không tên… Vi mường tượng ra một câu chuyện nào đó trong phim, rằng Kate sẽ về nước giải-quyết-việc-riêng, và rồi Vi sẽ ở Việt Nam, ngóng mãi, cho đến một ngày hoàn toàn biết rằng, Kate không bao giờ quay trở lại nữa, Vi chẳng bao giờ gặp Kate nữa, mãi mãi, mãi mãi…




Buồn cười thật… Rút cục, Kate và Vi đã có gì với nhau đâu? Chưa bao giờ Kate một lần ngỏ lời, chưa bao giờ Vi thể hiện tình cảm. 2 đứa cứ ràng buộc nhau theo tiếng “close friend”, và bây giờ, Vi đang buồn một nỗi buồn ngớ ngẩn thế sao? Vậy là,… có những thứ hạnh phúc, đã kết thúc hoàn toàn trước khi bắt đầu… Vi, chưa kịp nói tất cả những cảm nghĩ của Vi sau khi gặp Phong với Kate, chưa hề nói thực sự trong Vi bây giờ ra sao… Chưa kịp nói, rằng… Vi thích Kate…

................................



Ngày cuối cùng của tháng 7. 9h sáng, Vi nhận được một cuộc điện thoại:

- Xin lỗi, đây có phải số điện thoại của chị Dương Bảo Vi?

- Dạ đúng rồi…

- Chị làm ơn đến địa chỉ này nhận đồ…

- Chị có một món đồ được gửi đến, phiền chị đúng 1 tiếng nữa ra bến xe Tam Bạc lấy đồ được k ạ?

- Ơ, vâng, dạ vâng ạ.

[…]



10 sáng, nó thấp thỏm ở bến xe Tam Bạc. Cái gì thế k biết?... Vi chẳng biết ai có ý định gửi đồ cho nó cả.



10h 15 phút. Vẫn chưa thấy số kia gọi điện, Vi bắt đầu mường tượng ngay ra sự tình của mình lúc này: “Thôi xong rồi, vậy là mình đã bị ăn một vố lừa quá đau đớn. Không biết đứa nào lừa mình phải lê lết ra Tam Bạc giữa cái trời đổ lửa này.”



10h 17 phút tự động gọi lại số kia: “Xin lỗi… […]” – “Tóm lại xe về chưa hả anh?”



10h 20 phút: điện thoại lại rung. Số lạ!... “Bảo Vi”.




Vi chết lặng người… Là giọng Việt Nam lơ lớ… Nó lao vù vào bên trong… Ngây người đứng nhìn vài giây… Bẹo má mình 2 cái… Thật không đấy? Thật không đấy hả?...



Mới là cuối tháng 7, Kate về Anh mới được có 1 tháng rưỡi… Vậy, “gã trai tây” đang đứng trước mặt nó kia là ai?



- Có quà cho em đây, có nhớ tôi không?



Vi mở túi bọc một đôi gấu bông, toét miệng cười rõ tươi, mắt lườm giả giận dỗi:



- Sao nói dối em rằng về 2 tháng.

- Tôi đâu có nói dối, chỉ là đổi lịch, về sớm hơn 1 chút thôi mà…

- Đừng bao biện, đồ xấu tính.

- Chúng ta đi đâu bây giờ? Hải Phòng là thành phố của em, hãy cho tôi thử một lần được là người Hải Phòng đi.



[…]



Buổi chiều, trên bãi biển Đồ Sơn, 2 cái bóng đổ dài song song:



- Tôi đã rất nhớ em, Vi ạ.

- Em cũng thế, đồ độc ác. Tại sao đi không báo? Làm em gọi điện sang không liên lạc được, lo kinh khủng! (Vi ào ào nói một tràng tiếng Việt, rồi bất chợt giật bắn mình im lặng, hình như nó vừa nói ra những điều tự cho là cấm kị.)

- Vì muốn gây bất ngờ cho em mà. Tại sao phải lo? Lo tôi yêu một người con gái khác sao? (Kate nhíu mày cười.)

- Hứ, ai thèm.

- Vi này, tại sao, chúng ta không thử đánh cược với số phận của mình, dù chỉ là một lần, nhỉ?

- …

- Vi, em có thể trở thành bạn gái của tôi không?

...

“Những chuyến đi kết thúc bằng cuộc hội ngộ của những người yêu nhau, tất cả những ai khôn ngoan đều biết vậy.”




Tối hôm ấy, Vi viết trong nhật kí:




“Tại sao chúng ta không thử đánh cược với số phận của mình, dù chỉ là một lần, nhỉ?…



Chưa bao giờ tôi thấy mình đặt niềm tin tuyệt đối vào một điều gì đó như vậy. Tôi vẫn gọi Kate là tia nắng của mình.. Có lẽ bởi Kate lạc quan, và Kate giỏi truyền hơi ấm cho người khác…



Con người đẹp nhất là người tin vào chính mình. Quá khứ tồn tại không phải để ám ảnh ta, mà để ta đúc kết kinh nghiệm mà không chết trong đau thương, lo lắng, sợ hãi. Ta không sai, không có gì phải sợ. Ta đang cố gắng sống tốt hơn trước kia, đó là điều tuyệt vời nhất. Sống vì mình, không sợ nhé. Lịch sử không thể lặp lại. Thương tổn sẽ lành, đừng lo vết sẹo sẽ lại sưng tấy, ổn cả mà, Bảo Vi :-).



31.07.2010.



Ngày hôm nay, sau gần 10 tháng quen nhau, một người con trai ngoại quốc đã tỏ tình với tôi bằng tiếng Việt.



Ngày hôm nay, tôi chính thức trở thành bạn gái của anh.”



01-08-2010. Trên Facebook Bảo Vi Dương, status được thay từ “single” thành “in a relationship” :-).
 
×
Quay lại
Top