/mình viết cái này muốn nhắc nhở bản thân mình/
thật sự, mình không hiểu thời gian qua mình đã làm gì ở sài gòn, đang làm gì ở sài gòn? lúc mà mình bất chợt nhìn lại, mình đã làm được gì, có gì suốt hai tháng qua? mình không có gì cả, ngoài sự mệt mỏi, và những việc chẳng đem lại lợi ích gì cho mình.
lúc mình gap year, mình biết một bạn vừa xinh vừa giỏi nhưng mà độ chịu chơi của bạn cũng không vừa, ba mẹ bạn nói rằng bạn có tố chất là người thông minh. mình gặp bạn rồi, lần đầu tiên mình biết peer pressure là như thế nào, áp lực lắm. mình muốn bản thân mình cũng như thế. nhưng mà, xem đi mình đang làm gì?
ở sài gòn ngộp lắm, mình nhớ cảm giác không khí trong lành ở gia lai, mình nhớ gia lai nhiều. ở sài gòn và bốn bức tường, mình rất khó chịu. đại học không giống mình tưởng.
rồi mình bắt đầu đi làm thêm, đúng tiêu chuẩn 5 tiếng một ngày. ờ đúng rồi, từ lúc này đó. một ngày 24 tiếng, mình dành 1-2 tiếng chỉ cho việc di chuyển. mình về nhà lúc 12 giờ đêm, không có sức để làm bất kì việc gì. nhưng mà mình thích sự bận rộn đó. như câu nói đang viral trên mxh, mình đang sống ngoài đường và về thăm trọ lúc nửa đêm. nhưng mà mình thích việc mình bận rộn, hơn là ở trong căn phòng 20 mét vuông với bốn bức tường. nhưng mình đánh mất bản thân mình, những giấc mơ mà mình từng nghĩ tới.