Huyền Pii
Thành viên mới
- Tham gia
- 8/2/2017
- Bài viết
- 4
Tên tác phẩm: Hotgirl chảnh chọe và Hotboy lạnh lùng
Tác giả: Huyền Pii (tớ)
Thể loại: Tuổi teen
Tình trạng: Đang sáng tác
Số chương: Chưa biết
Đánh giá truyện theo độ tuổi: Tất cả lứa tuổi
Chú ý:
- Ko edit, copy
- Ko nhận chuyển ver
Cảm ơn mn đã đọc. Nếu có thể hãy cho mk nx nhé!
Chap 1: Khởi đầu cho một cuộc sống mới
Màn đêm buông xuống, những cơn gió lạnh thổi qua, đèn đường đã được bật, dòng sông lấp lánh chảy. Những đôi trai gái đang hẹn hò, quàng tay nhau nói chuyện vui vẻ trong các quán ăn, dọc các con đường, bên những chiếc ghế đá,... Tại trước công viên kia, có một đôi trai gái: một cô gái lùn, một chàng trai cao. Chàng trai bỏ đi, để lại cô gái đau đớn với hai hàng nước mắt.
- Xin anh đừng bỏ em đi, chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? – Cô gái chạy lại, kéo tay chàng trai như muốn níu giữ dù chỉ là những tia hi vọng yếu ớt le lói không bao giờ có chuyện sáng được nữa – Nốt hôm nay thôi, hết hôm nay em sẽ rời xa anh. Xin anh đấy, hôm nay là Valentine mà. Em đau lắm!
Chàng trai như bỏ ngoài tai lời van xin kia, vung tay mạnh làm cô ngã xuống đất. Rồi anh bước đi không do dự, đắn đo. Qua màng nước mắt, cô thấy anh khoác tay một cô gái khác, ngang nhiên trao nhau nụ hôn thắm thiết như của cô và anh vào ngày hôm qua. Tim quặn đau, nó như một nhát dao rạch nát trái tim cô. Chẳng phải hôm qua anh với cô còn nói chuyện, nhắn tin với nhau vui vẻ lắm mà, sao tự nhiên hôm nay anh lại nói chia tay để yêu người bạn thân luôn giúp đỡ, chia sẻ, quan tâm cô?
Con người đâu lường trước được bản tính, tại sao những người thân thiết nhất của cô lại lừa dối cô? Tại sao họ lại đáng sợ đến vậy? Đúng thế, ngay từ đầu anh đã lừa dối cô, anh với cô ta đã là một đôi, tại sao anh lại phải đến bên cô, cho cô hi vọng để rồi dập tắt nó không do dự, đáng tiếc. Đơn giản chỉ vì một chữ: Tiền. Con người không đáng tin, dù là ai thì họ cũng có thể trở mặt như trở bàn tay . Từ nay cô sẽ lạnh lùng, cứng rắn, quyết không để bản thân bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Bắt đổi từ việc đổi tên, tính cách, chuyển trường, chuyển nhà, trang bị cho mình một trái tim băng giá... Tất cả đã tạo cho cô vỏ bọc của một hotgirl lạnh lùng, chảnh chọe, nhưng bên sau lớp bọc đó là một trái tim mỏng manh, dễ vỡ.
Liệu có ai có thể làm trái tim cô rung động thêm một lần nữa không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
1 năm sau
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vang lên, tôi đi vào phòng hiệu trưởng. Bố tôi ngồi trên bàn với mấy sấp tài liệu dày cộp, nhìn thôi cũng đã đủ mệt. Thấy tôi đi vào, ông bỏ tập tài liệu sang một bên, đan chéo tay nhìn tôi. Ông lên tiếng:
- Nhớ lời ta dặn đấy, đừng có hòa đồng, lạnh lùng và chảnh chọe phải được đặt lên hàng đầu, không được rung động trước ai dù chỉ một giây. Nếu không làm được thì đừng trách ta.
Hm… Chả cần nói thì tôi cũng biết. Sau vết thương lớn như thế, làm sao tôi yêu ai được nữa chứ. Tôi sẽ học cách lạnh lùng như bố, chảnh chọe như mẹ thật tốt cho mà xem.
- Vâng – Tôi đáp gỏn gọn, đi ra khỏi phòng rồi lên lớp.
Đây là hôm đi học đầu tiên nên tạo khoảng cách cũng không khó mấy. Đã quen ai đâu mà lo, chỉ cần thành công trong việc lạnh lùng là Ok. Tôi mang gương mặt lạnh như băng lên lớp. Lớp tôi học là lớp giỏi nhất trường nhưng cũng tụ họp đủ các thành phần hotgirl, hotbou, hám trai, mê gái,… như các lớp khác. Chẳng cần nói thì các bạn cũng biết tôi vào thể loại gì rồi. Hotgirl lạnh lùng chảnh chọe chứ gì nữa. Tôi chỉ mới bước vào lớp thôi là cả lớp ầm lên như chợ vỡ rồi. Bàn tán xong lại chuyển qua săm soi, nhìn tôi cứ như người ngoài hành tinh không bằng ý. Không cần phải nói, tất nhiên cô giáo sẽ giới thiệu tôi chứ chẳng đến lượt tôi nói. Đây là ý của bố tôi chứ ai vì một khi tôi mà lên tiếng là bọn con trai sẽ chết mê với cái giọng ngọt ngào di truyền từ bà mẹ ca sĩ nổi tiếng của tôi chứ ai. Một mình một bàn, cũng hay đấy chứ. Không bị làm phiền, ngủ thoải mái. Đối với tôi đi học như cho nó có thôi chứ mấy cái kiến thức này như con kiến bò trên tay thôi. Những tiếng bàn luận dưới lớp bắt đầu “trỗi dậy”. Lại một lũ hám gái, hám tiền đây mà.
- Nhỏ Băng này xinh thật. Thằng nào là bồ nó thì phúc 7 đời
- Gia thế của nó chắc khủng bố lắm thì mới được bà cô sư tử miễn phần giới thiệu, yêu được nó chắc được một đống tiền cho mà xem
- Bé này ngon vãi
…
Tôi nhếch môi lên cười một cách khinh thường. Khinh thường cho sự ảo tưởng của mấy đứa con trai. Bọn này suy nghĩ nông cạn thật. Một lũ ảo tưởng sức mạnh, làm quen được tôi còn chưa đến thì làm người yêu bằng mắt. Nghĩ làm quen được chị đây mà dễ á? Mơ nha mấy bé. Chị sẽ không ngu ngốc như trước đâu. Tôi đeo tai nghe rồi gục xuống bàn ngủ.
_________________________________________
Reng! Reng! Reng
Đeo ba lô vào đi về, tôi cảm thấy ức chế. Tên khốn khiếp đó không ngừng hiện về trong tâm trí tôi. Tôi yêu ngủ, vì sao ư? Chỉ đơn giản là vì tôi có thể quên đi mọi thứ. Nhưng không, nó không cho tôi được thanh thản, luôn làm phiền tôi vì trong mỗi giấc mơ của tôi lại hiện về những kỉ niệm của tôi với cái thêm ngang (dog) kia. Kết thúc rồi, chẳng còn gì để nói, vậy tại sao hắn cứ quấy rầy tôi? Tôi hận không thể chết để quên hắn, hận không thể giết hắn và… hận khi không thể ngừng nhớ hắn. Có lẽ tôi vẫn còn yêu hắn nhiều lắm nên mới như vậy, đến bao giờ những cảm xúc ấy mới biến mất. Hắn là người đã mang đến cho tôi những hạnh phúc vô tận, nhưng bây giờ thì sao? Trong tôi chỉ toàn là đau đớn, đắng cay. Tôi không thể giữ được hắn, không biết cách giữ dây tơ hồng của mình để nó tuột từ lúc nào mà không biết. Cứ nghĩ, nghĩ nữa, nghĩ mãi để rồi nước mắt cứ tuôn ra. May là tôi có tài xế riêng, chứ nếu để bố mẹ nhìn thấy cảnh này, thả nào họ cũng mắng mỏ tôi ngu si, dốt nát khi đi yêu, đi nhớ một người như thế. Có ai hiểu được cảm giác của tôi lúc này? Khi yêu con người ta rất mù quáng mà, sao không cảm thông cho tôi mà toàn mang đi để trêu đùa, rêu ráo thế?
Tôi quệt nước mắt, mở to mắt, lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho bố, xin một việc trong công ty. Tôi muốn làm việc để không có thời gian nhớ đến hắn. Tôi sẽ xóa hình ảnh của hắn ra khỏi tâm trí tôi một cách gọn gàng, nhanh chóng. Tôi sẽ làm hắn phải hối hận vì đã bỏ tôi. Bấm số gọi cho giám đốc công ty gym nổi tiếng, tôi đăng kí tập gym vào tất cả các buổi chiều. Thế là một ngày của tôi sẽ không còn thời gian để nghĩ về hắn rồi. Sáng thì đi học, chiều thì đi tập gym, tối thì làm việc. Nói là tập gym thôi chứ dáng của tôi cũng đâu đến nỗi tệ lắm đâu, chỉ tệ nhất là cái chiều cao “ngất ngưởng” của tôi thôi. Không biết bao giờ tôi mới ngoi lên được mét 70 đây. À mà mét 65 còn chưa đến, đòi gì đến mét 70 cơ chứ. Cứ kế hoạch như này, tôi sẽ sớm hoàn thành kế hoạch xóa hắn ta ra khỏi tâm trí tôi, đồng thời làm lành trái tim đã bị tổn thương bởi cái tên khốn khiếp kia.
Tác giả: Huyền Pii (tớ)
Thể loại: Tuổi teen
Tình trạng: Đang sáng tác
Số chương: Chưa biết
Đánh giá truyện theo độ tuổi: Tất cả lứa tuổi
Chú ý:
- Ko edit, copy
- Ko nhận chuyển ver
Cảm ơn mn đã đọc. Nếu có thể hãy cho mk nx nhé!
Chap 1: Khởi đầu cho một cuộc sống mới
Màn đêm buông xuống, những cơn gió lạnh thổi qua, đèn đường đã được bật, dòng sông lấp lánh chảy. Những đôi trai gái đang hẹn hò, quàng tay nhau nói chuyện vui vẻ trong các quán ăn, dọc các con đường, bên những chiếc ghế đá,... Tại trước công viên kia, có một đôi trai gái: một cô gái lùn, một chàng trai cao. Chàng trai bỏ đi, để lại cô gái đau đớn với hai hàng nước mắt.
- Xin anh đừng bỏ em đi, chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? – Cô gái chạy lại, kéo tay chàng trai như muốn níu giữ dù chỉ là những tia hi vọng yếu ớt le lói không bao giờ có chuyện sáng được nữa – Nốt hôm nay thôi, hết hôm nay em sẽ rời xa anh. Xin anh đấy, hôm nay là Valentine mà. Em đau lắm!
Chàng trai như bỏ ngoài tai lời van xin kia, vung tay mạnh làm cô ngã xuống đất. Rồi anh bước đi không do dự, đắn đo. Qua màng nước mắt, cô thấy anh khoác tay một cô gái khác, ngang nhiên trao nhau nụ hôn thắm thiết như của cô và anh vào ngày hôm qua. Tim quặn đau, nó như một nhát dao rạch nát trái tim cô. Chẳng phải hôm qua anh với cô còn nói chuyện, nhắn tin với nhau vui vẻ lắm mà, sao tự nhiên hôm nay anh lại nói chia tay để yêu người bạn thân luôn giúp đỡ, chia sẻ, quan tâm cô?
Con người đâu lường trước được bản tính, tại sao những người thân thiết nhất của cô lại lừa dối cô? Tại sao họ lại đáng sợ đến vậy? Đúng thế, ngay từ đầu anh đã lừa dối cô, anh với cô ta đã là một đôi, tại sao anh lại phải đến bên cô, cho cô hi vọng để rồi dập tắt nó không do dự, đáng tiếc. Đơn giản chỉ vì một chữ: Tiền. Con người không đáng tin, dù là ai thì họ cũng có thể trở mặt như trở bàn tay . Từ nay cô sẽ lạnh lùng, cứng rắn, quyết không để bản thân bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Bắt đổi từ việc đổi tên, tính cách, chuyển trường, chuyển nhà, trang bị cho mình một trái tim băng giá... Tất cả đã tạo cho cô vỏ bọc của một hotgirl lạnh lùng, chảnh chọe, nhưng bên sau lớp bọc đó là một trái tim mỏng manh, dễ vỡ.
Liệu có ai có thể làm trái tim cô rung động thêm một lần nữa không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
1 năm sau
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vang lên, tôi đi vào phòng hiệu trưởng. Bố tôi ngồi trên bàn với mấy sấp tài liệu dày cộp, nhìn thôi cũng đã đủ mệt. Thấy tôi đi vào, ông bỏ tập tài liệu sang một bên, đan chéo tay nhìn tôi. Ông lên tiếng:
- Nhớ lời ta dặn đấy, đừng có hòa đồng, lạnh lùng và chảnh chọe phải được đặt lên hàng đầu, không được rung động trước ai dù chỉ một giây. Nếu không làm được thì đừng trách ta.
Hm… Chả cần nói thì tôi cũng biết. Sau vết thương lớn như thế, làm sao tôi yêu ai được nữa chứ. Tôi sẽ học cách lạnh lùng như bố, chảnh chọe như mẹ thật tốt cho mà xem.
- Vâng – Tôi đáp gỏn gọn, đi ra khỏi phòng rồi lên lớp.
Đây là hôm đi học đầu tiên nên tạo khoảng cách cũng không khó mấy. Đã quen ai đâu mà lo, chỉ cần thành công trong việc lạnh lùng là Ok. Tôi mang gương mặt lạnh như băng lên lớp. Lớp tôi học là lớp giỏi nhất trường nhưng cũng tụ họp đủ các thành phần hotgirl, hotbou, hám trai, mê gái,… như các lớp khác. Chẳng cần nói thì các bạn cũng biết tôi vào thể loại gì rồi. Hotgirl lạnh lùng chảnh chọe chứ gì nữa. Tôi chỉ mới bước vào lớp thôi là cả lớp ầm lên như chợ vỡ rồi. Bàn tán xong lại chuyển qua săm soi, nhìn tôi cứ như người ngoài hành tinh không bằng ý. Không cần phải nói, tất nhiên cô giáo sẽ giới thiệu tôi chứ chẳng đến lượt tôi nói. Đây là ý của bố tôi chứ ai vì một khi tôi mà lên tiếng là bọn con trai sẽ chết mê với cái giọng ngọt ngào di truyền từ bà mẹ ca sĩ nổi tiếng của tôi chứ ai. Một mình một bàn, cũng hay đấy chứ. Không bị làm phiền, ngủ thoải mái. Đối với tôi đi học như cho nó có thôi chứ mấy cái kiến thức này như con kiến bò trên tay thôi. Những tiếng bàn luận dưới lớp bắt đầu “trỗi dậy”. Lại một lũ hám gái, hám tiền đây mà.
- Nhỏ Băng này xinh thật. Thằng nào là bồ nó thì phúc 7 đời
- Gia thế của nó chắc khủng bố lắm thì mới được bà cô sư tử miễn phần giới thiệu, yêu được nó chắc được một đống tiền cho mà xem
- Bé này ngon vãi
…
Tôi nhếch môi lên cười một cách khinh thường. Khinh thường cho sự ảo tưởng của mấy đứa con trai. Bọn này suy nghĩ nông cạn thật. Một lũ ảo tưởng sức mạnh, làm quen được tôi còn chưa đến thì làm người yêu bằng mắt. Nghĩ làm quen được chị đây mà dễ á? Mơ nha mấy bé. Chị sẽ không ngu ngốc như trước đâu. Tôi đeo tai nghe rồi gục xuống bàn ngủ.
_________________________________________
Reng! Reng! Reng
Đeo ba lô vào đi về, tôi cảm thấy ức chế. Tên khốn khiếp đó không ngừng hiện về trong tâm trí tôi. Tôi yêu ngủ, vì sao ư? Chỉ đơn giản là vì tôi có thể quên đi mọi thứ. Nhưng không, nó không cho tôi được thanh thản, luôn làm phiền tôi vì trong mỗi giấc mơ của tôi lại hiện về những kỉ niệm của tôi với cái thêm ngang (dog) kia. Kết thúc rồi, chẳng còn gì để nói, vậy tại sao hắn cứ quấy rầy tôi? Tôi hận không thể chết để quên hắn, hận không thể giết hắn và… hận khi không thể ngừng nhớ hắn. Có lẽ tôi vẫn còn yêu hắn nhiều lắm nên mới như vậy, đến bao giờ những cảm xúc ấy mới biến mất. Hắn là người đã mang đến cho tôi những hạnh phúc vô tận, nhưng bây giờ thì sao? Trong tôi chỉ toàn là đau đớn, đắng cay. Tôi không thể giữ được hắn, không biết cách giữ dây tơ hồng của mình để nó tuột từ lúc nào mà không biết. Cứ nghĩ, nghĩ nữa, nghĩ mãi để rồi nước mắt cứ tuôn ra. May là tôi có tài xế riêng, chứ nếu để bố mẹ nhìn thấy cảnh này, thả nào họ cũng mắng mỏ tôi ngu si, dốt nát khi đi yêu, đi nhớ một người như thế. Có ai hiểu được cảm giác của tôi lúc này? Khi yêu con người ta rất mù quáng mà, sao không cảm thông cho tôi mà toàn mang đi để trêu đùa, rêu ráo thế?
Tôi quệt nước mắt, mở to mắt, lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho bố, xin một việc trong công ty. Tôi muốn làm việc để không có thời gian nhớ đến hắn. Tôi sẽ xóa hình ảnh của hắn ra khỏi tâm trí tôi một cách gọn gàng, nhanh chóng. Tôi sẽ làm hắn phải hối hận vì đã bỏ tôi. Bấm số gọi cho giám đốc công ty gym nổi tiếng, tôi đăng kí tập gym vào tất cả các buổi chiều. Thế là một ngày của tôi sẽ không còn thời gian để nghĩ về hắn rồi. Sáng thì đi học, chiều thì đi tập gym, tối thì làm việc. Nói là tập gym thôi chứ dáng của tôi cũng đâu đến nỗi tệ lắm đâu, chỉ tệ nhất là cái chiều cao “ngất ngưởng” của tôi thôi. Không biết bao giờ tôi mới ngoi lên được mét 70 đây. À mà mét 65 còn chưa đến, đòi gì đến mét 70 cơ chứ. Cứ kế hoạch như này, tôi sẽ sớm hoàn thành kế hoạch xóa hắn ta ra khỏi tâm trí tôi, đồng thời làm lành trái tim đã bị tổn thương bởi cái tên khốn khiếp kia.