Hoàn Giấm Không Chua

caoduycanh123

Thành viên
Tham gia
15/12/2014
Bài viết
3
Tác giả: Huỳnh An Di
images-2-.jpg

Căn nhà hắn không to không nhỏ, vuông vắn với những bức tường phân cách. Mẹ đã tuyệt nhiên không để lại bất kì cánh cửa nào ngoài cửa chính vào nhà. Những thứ cần che đi như cửa phòng tắm, phòng ngủ, cửa sổ, mẹ sắm sửa những tấm rèm thật to. Đồ đạc trong nhà không mấy là bao đã tạo ra những khoảng trắng trong không gian ngập màu biển. Mẹ mất một vài khái niệm khi vào nhà, thì khái niệm bật đèn của hắn cũng đã lạc đi đâu đó.

Về đến nhà, cái cảnh lạnh như băng trôi ngoài đại dương đã quá thân quen trong tầm mắt hắn. Đá đôi giày vào tủ đựng dép, hắn vất luôn đôi tất theo cùng. Đoạn đủng đỉnh đi thẳng vào trong bếp cắm nước nấu mì. Nước đã được một nửa ấm, hắn nhận ra một điều.

- Khốn. Con chuột chết tiệt nào cắn đứt dây điện!

Thế là hắn buông thẳng cái ấm xuống bể rửa chén, hắn đi kiếm mì ăn sống. Gói mì giấy nằm gọn trên tay không đủ, hắn tới tủ lạnh vơ cả lốc sữa đi cùng.

- Xem ti vi hôm nay chiếu gì nào!?

Thả người nằm dài xuống ghế sofa, hắn chụp điều khiển bấm liên tục. Dừng đại một kênh nào đấy, hắn bắt đầu đánh chén. Ăn một cách cẩu thả, uống một cách kinh tởm. Vụng mì và sữa văng tung tóe trên thảm. Hắn nhòm nhoàn ăn gói mì như ăn bánh không cần muối hay gì cả, uống sữa như uống coca không cần ống hút. Hắn cứ thế rồi đánh giấc ngủ.

Cái Lan mắng hắn chả sai. Hắn nên chết cho đất Sài Gòn đỡ chật. Nhưng cái Lan nào biết. Khuôn mặt cái Lan trong mơ thật méo mó xấu xí, chất giọng cứ eo éo. Như thế thì đời nào hắn nghe theo. Nhưng rõ ràng cái Lan là giấc mơ dễ chịu nhất. Kết thúc giấc mơ của nhỏ luôn là cái cảnh học hành đáng chán với con điểm cao chót vót.

Tỉnh giấc năm giờ chiều, mẹ vẫn chưa về. Cả gian nhà phủ một màu biển động. Hắn lòm còm bò dậy đi vào phòng mình ngủ tiếp.

Giờ cả cơ thể hắn mới thật sự nhẹ nhàng.

*72*​

Sáng, thức dậy. Cả gian nhà sạch trơn bóng loáng. Những thứ rác rơi vãi ở ghế sofa đã được thu dọn. Tập vở hắn, lẫn quần áo đều được soạn sẳn gọn gàng.

- Mẹ thật sự không muốn nhìn mặt con nữa sao?

Âm giọng trầm khàn của cậu trai mới lớn vang lên phá tan sự im lặng rồi bặt đi như chưa từng, hắn thất thỉu đi tắm rồi sửa soạn đi học.

*72*​

- Con có thể nhường ghế cho ông được không?

Một ông lão nào ấy lên xe buýt xin chỗ hắn ngồi. Hắn nghe thấy và hắn im lìm nhắm nghiền mắt.

- Này!

Ông ta lây mạnh hắn.

- Ông phiền quá đấy!

Mở trừng mắt, hắn thâu tóm ngay trong ánh nhìn của mình đôi mắt già nua đầy nếp nhăn của ông. Mắt đã chạm mắt.

- Không. Không. Cho tôi xuống xe!!!

Xe buýt dừng lại trạm gần đó. Hắn nhảy xuống rồi chạy. Chạy miết. Chạy nhanh như kẻ , cả thân áo ướt sũng, hắn đốc thúc bảnh thân không được dừng lại.

Uỵch.

Một nền nhà nào đấy lát gạch trơn. Hắn trượt chân ngã dài. Vệt máu đỏ loang trên trán.

- Mình không được ngủ. Không được ngủ… Không… Không được..

Giọng hắn yếu dừng rồi tắt lịm. Hắn lại ngủ.

Ông lão trên xe buýt xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Mờ nhạt. Kì cục. Từ ngực trái của ông máu phúng ra lênh láng như một cái vòi bị bể.

- Á…

Hắn gắt lên một tiếng rồi tỉnh dậy. Hắn thấy mình ở một phòng cấp cứu. Không khí xung quanh rất lộn xộn, khá nhiều người gặp tai nạn.

- Làm ơn! Cứu, cứu với bác sĩ!!!

Một chú nào đấy bế xốc ông lão trên xe buýt chạy vào. Mặt ông xám ngắt, đẹn xịt không chút máu. Hắn vội ngồi dậy giật phăng ống dây truyền nước biển ở tay, bước ra phía cửa để ra ngoài. Nhưng những lời nói trong phòng vẫn đuổi theo. Vẫn cho hắn biết kết quả của ông lão.

- Ông ta tắt thở rồi! Mau lấy máy!

*72*​

Thượng Đế thường ban quà cho những đứa trẻ mà ngài thương yêu. Hắn là một trong những đứa trẻ ấy.Và món quà hắn nhận to tới mất muốn nuốt chủng hắn.

Hắn có thể nhìn thấy vận số một người.

Chỉ cần một bước ngoặc biến chuyển trong đời của kẻ đã nhìn vào mắt hắn, hắn đều biết trước thông qua giấc mơ. Năng lực này hoàn toàn khác với khả năng tiên tri. Nó dai dẳng như một con ma đeo bám ăn mòn giấc mơ của hắn và làm mẹ đã coi hắn như một ác quỷ.

Nằm dài ra bàn học ở lớp, hắn cố gắng né tất cả ánh nhìn của mọi người. Chả một ai trong lớp này biết năng lực của hắn. Và họ cứ sống theo lối ích kỉ của con người. Nói chuyện là phải nhìn mặt nhau. Nếu không nhìn hoặc giả có ai sử xự như hắn thì trước sau cũng bị kết án.

- Hải, bài nguyên lý kế toán này làm thế nào?

- Ơi đi hỏi thầy ấy!

Hắn đáp. Dù không nhìn vào mặt thằng bạn nhưng hắn biết thằng này rất muốn đấm một phát vào mặt mình. Nhưng đời nào nó dám. Hắn được cái là học rất giỏi. Hay đúng hơn là không cần học chỉ cần làm bài theo các con chữ, con số xuất hiện trong đầu lúc đòi đáp án là làm đúng. Đúng thật. Chứ chả phải đùa. Bài của hắn chỉ thấp khi hắn không thích làm mà thôi.

Hắn kì dị. Sống kì dị. Và mọi người đối xử với hắn một cách kì dị.

- Quân, mày hết nước mới hỏi bài nó!

- Tại cả lớp mình ngoài nó ra thì chả ai làm bài điểm cao môn này. Hừm.

- Thế thì chịu học lại, chứ hỏi nó mày hỏi bức tường đỡ tức hơn.

- Hừm…

Thằng Quân vừa trò chuyện với bạn vừa nhìn cái dáng người úp mặt hẳn xuống bàn của hắn. Nó tức lắm.

Rầm.

Đoạn nó đá thẳng vào cái ghế tông thẳng tới chỗ hắn ngồi. Theo lẽ nào ấy, hắn lòm còm ngồi dậy rồi đeo cặp đi ra ngoài.

- Ê Hải!

- Kệ nó đi lớp trưởng.

- Quân, mày thiệt là… Lát nữa…

Lan bĩu môi. Mới đi ra photo bài một tí thần giữ điểm của Lan đã bị người ta chọc bỏ về mất. Hải, hắn có vẻ xấu tính nhưng đối với Lan hắn là người rất tốt. Những khi Lan quên bải vở, chỉ cần đừng nhiều lời, hắn cho Lan mượn tất.

- Này, giữ cặp cho tôi. Tôi không khỏe phải về.

Hắn quay lại lớp, quăng thẳng cái cặp vào người Lan rồi bỏ đi.

- Nó coi mày chả ra gì!

- Không sao đâu Quân.

Lan đẩy Quân ra. Nhỏ vào lại chỗ ngồi, tay vỗ vỗ cái cặp của Hải. Hắn thật là người tốt mà.
*72*​

Hắn ton ton đi. Cứ cúi đầu xuống đất mà đi. Dùng giác quan đặc biệt nào ấy bình tĩnh né những vật cản và đi chính xác đến địa điểm mình muốn. Khái niệm nhìn đường cũng như soi gương của hắn đã xếp vào xó xỉn nào ấy.

Bộp.

Ai đó bưng một tấm áp phích lớn lấn vĩa hè làm hắn chao đảo ngã vào vệ tường. Và ai đó ấy trượt rơi tấm áp phích. Hắn vội giơ tay đỡ. Tấm áp phích được làm bằng mica có mảng trắng bóng lóang đè nặng xuống. Hắn vịnh lấy cho ai đó. Ngón tay hắn cọ ma sát với tấm áp phích, theo phản xạ hắn đưa cả vai vào đỡ. Ai đó lấy tư thế nhấc lại tấm áp phích. Một tiếng "cảm ơn" nhẹ vang lên. Hắn không đáp lại.

Hắn ngồi phịch xuống, bần thần, hai tay ôm chặt lấy đầu, ấn sát thái dương.

- Không..g ..Tôi không muốn! TÔI KHÔNG MUỐN!!!!!!!!

Hắn gào lên rồi cả cơ thể đổ gục xuống vỉa hè, quằng quại như con cá mắt cạn, một con tôm co mình búng càng. Hồi nãy hắn đã vô tình mắt chạm mắt chính mình thông qua sự phản chiếu của tấm mica. Và dường như trong tương lai hắn sắp gặp một bước ngoặc nào đó trong đời. Hắn không muốn biết, nhưng mắt lại mỏi nhừ báo hiệu hắn sắp mơ. Mơ thấy vận số bản thân. Mọi người xung quanh tiến lại gần, có những bàn tay can đảm chạm vào hắn, ánh sáng mặt trời heo hắt tắt dần. Hắn đã thua chính hắn như thường lệ.

Và hắn ngủ.

Và hắn mơ.



Trong mơ, hồn hắn ngồi trên một đám mây trắng. Viễn cảnh dưới đám mây là vận số người nhìn vào mắt hắn. Và hôm nay là chính hắn.

Hắn bên dưới đang rất đau đớn. Với chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ, quần tây bạc màu lắm cát đất. Mọi người quanh hắn như một đám khói đen.

Một chiếc xe tải từ từ quẹo cua tới. Ông tài xế vừa lái vừa nghe điện thoại. Có gương mặt đỏ bừng bừng.

- Đừng... ĐỪNG!!!- Hồn hắn muốn khóc hét trên cao.

Hắn không muốn chết. Hồn hắn nhảy khỏi đám mây, bay xuống đẩy đầu xe tải sang bên trước khi nó bay hẳn vào vệ tường gây ra tai nạn kinh hoàng.

Hắn cũng không biết sao mình có sức mạnh lạ kì. Đây là lần đầu tiên hồn hắn hoạt động trong giấc mơ. Hắn đã hất tung chiếc xe qua bên kia đường.

Và rồi một bàn tay nào ấy túm hồn hắn quăng lại cơ thể như ném một quả bóng tennis vào không khí.

*72*​

Rầm mmm.

- Á... Trời ơi..

- Tai nạn rồi! Mau gọi cấp cứu!!!

- Gọi cấp cứu mau!

- Công an giao thông! Công an!

Hắn tỉnh giấc, quá nhiều lời nói đổ trút vào đầu.

Hắn lòm còm bò dậy, tranh thủ sự ngạc nhiên của mọi người nhìn bên đường mà đi ra. Hắn thấy một sự hưng phấn nhẹ dâng lên. Đoạn hắn móc điện thoại gọi.

- Mẹ, ba đã đúng. Năng lực của con không phải là một thứ kinh khủng, không phải giết người, mẹ à!

Bên kia đầu dây điện thoại, giọng mẹ ầm ừ không đáp.

- Mẹ con nói thật đó! Con có thể...

Tút..Tút... Tiếng điện thoại ngắt ngang. Hắn thấy xé cả ruột gan. Phải chi chiếc điện thoại này đừng là kỉ vật của ba hắn. Hắn sẽ đập tan thành từng mảnh vụn nhỏ. Rồi từng mảnh vụn nghiền ra thành nước. Thành nước rồi hắn sẽ uống để dung dịch trong bao tử ăn mòn đi. Thề là sẽ như thế.

Nhưng không được.

Một giọt lệ lớn tràn kín một bên mắt hắn rồi đổ dài xuống một bên má.

Tít. Tít. Hắn gạt nước mắt. Hắn dò danh bạ tìm một hàng số quen thuộc.

- Bác sĩ tôi có năng lực đặc biệt. Nó không dừng lại như ba tôi, bác sĩ Hồ Văn Tâm đã nói. Mã hồ sơ GT072.

Ba của hắn đã từng là một bác sĩ của viện nghiên cứu mật trong thành phố, trước khi các nhà ngoại cảm được chứng nhận đều phải có mặt ở đây. Nó không to không nhỏ, đơn giản là một viện nghiên cứu khả năng con người rồi lập hồ sơ. Tại đây có một ngăn kéo tên là GT. Chứa những hồ sơ mang những năng lực kì lạ nhưng không may sống không lâu hoặc năng lực có rồi mất.

Vì muốn hắn có cuộc sống bình thường, ba đã đưa hồ sơ hắn vào GT trước khi đón nhận vận số cái chết sắp xảy ra do hắn đoán trước. Ba trao cho hắn trách nhiệm chăm sóc mẹ và không được bỏ mẹ một mình trên đời. Hắn nghe lời ba, hắn đã sống tới nay. Hắn vẫn luôn cố gắng tìm hiểu năng lực của mình và khống chế nó. Một ngày nào đó, nhất định cho mẹ cảm giác an toàn và ở cạnh bên. Bây giờ hắn đã có một phát hiện lớn. Hắn quyết định tìm tới viện nghiên cứu bất chấp hậu quả.
13709256994-ca38e2e285-o.jpg

*72*​

- Năng lực của cậu xuất hiện khi nhìn vào mắt người khác, nếu tôi bịt mắt hoặc đeo kính râm cho cậu thì sao?

- Qua giọng nói.

- Tức là nếu mắt cậu không thấy thì năng lực sẽ xuất hiện qua việc nghe giọng nói của người khác.

- Phải.

- Cậu có biết rõ chính xác năng lực mình là gì không?

- Đoán vận số.

- Nghĩa là...

- Nếu ông là người đã nhìn vào mắt tôi thì sau này mỗi khi có việc gì biến chuyển trong đời như giàu thành nghèo thì tôi sẽ biết trước.

- Ồ.

- Tuy nhiên, vận số mọi người nhìn vào mắt tôi thường phải chết rất nhanh sau đó.

Viện nghiên cứu cử một bác sĩ tới nhà hắn làm một số câu hỏi. Nói là một số nhưng đã kéo dài hơn bốn tiếng. Cuối cùng, vị bác sĩ cũng về, hắn đi quanh nhà tắt từng cái đèn.

Reng. Reng. Reng. Hắn bắt máy điện thoại.

- A lô, mẹ!

- Con trai, hãy ngưng lại việc làm ngu ngốc của con hiện giờ. Đám bác sĩ đó không giúp gì được đâu.

- Mẹ, thế mẹ sống với con có được không? Hãy để con làm tròn lời hứa với cha.

- ...

- Mẹ

- Giờ con có nghe lời mẹ không?

- Dạ. Nhưng…

- Con có ngưng hay không?

- Con…

Tút..Tút. Lại tiếng điện thoại ngắt ngang. Hắn ngồi phịch xuống ghế sofa. Mẹ nói gì thế kia!?

Từ cái ngày, mẹ rời bỏ hắn như thể bà chưa bao giờ có mặt trên đời bằng cách chỉ xuất hiện khi hắn không thể thấy được bà. Liệu bà có biết những điều đó làm hắn phiền muộn thế nào!? Làm hắn ghê tởm bản thân mình thế nào!? Hắn đã gần bước sang hai mươi. Hôm nay hắn suýt chết. Mẹ có biết?

Mẹ có biết…

Hắn mong mỏi một vòng tay. Một cái ôm nhẹ. Và ba chữ "Mẹ yêu con."

Nhưng có lẽ…

Mẹ nghĩ rằng hắn đã khôn, đã lớn,…

Và…

Đ

A

U

Mấy con chữ cái này đang in hằn lên tim con mẹ à!

*72*​

12 giờ đêm, gian nhà hắn lạnh ngắt hơn cả.

Gió thổi tung từng rèm cửa, cho hắn thấy thứ chúng đang che lấp.

Ánh đèn trong đêm. Bụi vàng trong không khí.

Hắn bỗng đứng bật dậy, rời ghế sofa đi thẳng ra ngoài. Đi hết hành lang. Đi hết cầu thang. Đi ra khỏi chung cư. Hắn cứ bước đi thất thỉu như kẻ mộng du.

Giờ hắn thấy mệt mõi lắm. Nghĩa lý sống trên đời của hắn bỗng tròn trĩnh. Hắn không còn loạn nghĩ. Bởi giờ đầu hắn chỉ còn chứa một bộ óc rỗng. Hắn đã không biết tồn tại sao cho phải. Mọi quan điểm, mục tiêu sống của hắn đang tan nát theo từng ngày.

Ba.

Mẹ.

Bản thân.

Người thì đã mất, người thì khó hiểu và chính bản thân mình thì ngày dị hợm khó coi.

Sống thật khó.

Khó lắm cơ!

Khó nhất là phải tồn tại sao cho phải, sao cho hợp lý, sao cho người ta đừng lơ mình như người chết.

Hắn chả biết mình đã đi đâu, đang đứng đâu nữa. Tiếng xe tải cứ chạy ù ù bên tai.

- Thằng điên! Mày không có mắt hả?

- Hả?

Hắn giật mình lặng nhìn người quát nạt trước mặt. Đó là một bà cô đen ngòm với chiếc áo bà ba tím sẫm và quần đen, đang lom khom cúi lượm ve chai.

- Tránh ra!!!

- Dạ.

Hắn nhảy lùi vài bước. Bà cô không thèm nhìn mặt hắn, tập trung lượm đồ cho vào túi ni lông.

- Mẹ bà nó, buộc bao gì chặt giữ vậy trời! Khốn…

Cô lầm bầm rủa chửi chủ nhà bao rác. Hắn nhìn cô, nhìn trời, rồi đưa tay vào túi quần, vét hết số tiền trong túi.

- Này cô, con gửi…

Hắn ngoay mặt nhìn bức tường gần đó, tay đưa tiền trước mặt cô. Không rõ cô đã vui mừng thế nào nhưng nghe giọng nói, hắn có thể rõ sự hân hoan của cô.

- Con cho cô hả?

- Dạ.

- Cám ơn, con thật lạ người tốt.

- Cô về nghỉ đi ạ.

- Cám ơn con nhiều lắm.

Những ngón tay gầy trơ xương, run rẩy chạm vào bàn tay của hắn để lấy tiền. Thoảng hoặc. Hơi lạnh đâu đó đã truyền sang hắn.

- Đã tối rồi, sao con còn ở đây?

- Dạ. Con…

- Bên kia có gì ư?

- Không. Cô đi đi.

Hắn nắm chặt hai bên quần, cúi đầu nhìn xuống đất, lắc đầu.

- Đã tối rồi con nên về. Nhìn con là con nhà đàng hoàng lại tốt bụng thế này. Con không về ba mẹ lo lắm đó! Con ơi…

Tay cô nắm lấy bàn tay hắn. Lạnh lắm.

Hắn bỗng,

- Sao cô không chửi con như hồi đầu? Sao không lấy tiền bỏ điiii!?? Tại sao cô lại nắm tay con. Cô không biết con ghê tởm thế nào đâu… Con đem cái chết cho người khác c..

Hắn ngồi xỏm, ôm đầu gối khóc nấc.

- Mẹ không cần con. Không ai cần con cả. Chả ai cần!!!!!!

- Con…- Cô bối rối chạm vào tóc hắn,- cô không biết gia đình con thế nào. Nhưng tự hành hạ bản thân để được sự thương yêu là cực kì ngu ngốc. Con cần làm bản thân tỏa sáng để họ yêu con.

Cô choàng ôm hắn. Một cái ôm nhẹ nhàng.

- Không ai ghê tởm bản thân mình ngoài chính mình đâu con à!!

Đoạn nói rồi cô bỏ đi. Dáng cô tan dần trong con hẻm vắng xa xa.

Hắn vẫn ngồi yên. Vẫn khóc.

- AAAAAAAAAAAAA……

Hắn gào lên cho tới khi cổ họng khản đi.

Hắn hít nước mũi vào trong, lau khô những giọt nước mắt còn đọng. Đứng bật dậy, hắn chạy.

- Gương ở đâu.. Mày ở đâu? Ở đâu??

Dừng chân lại kính chiếu hậu một chiếc xe tải, hắn quyết soi mình vào trong gương, nhìn hẳn mắt mình lâu hơn.

"Không ai ghê tởm bản thân mình ngoài chính mình đâu con à!!"

Bà cô ấy nói đúng. Bấy lâu nay chính hắn còn sợ sử dụng năng lực lên chính bản thân thì ai không sợ, không rẻ rúng. Mẹ chắc cũng không ngoại lệ. Giờ mọi thứ quanh hắn đang dần tắt ngắm như đèn hết tiêm, không thấy tương lai ngày mai. Tại sao hắn không thử sử dụng năng lực để coi vận số của mình. Sẽ chết hay sẽ …

Hắn chạm nhẹ lên kính chiếu hậu, bẻ nó quay về phía mình. Mồ hôi chảy dài xuống mang tai.

Ừ,

thì…

- Nè thằng kia, mày làm gì xe tao?

- Hả?

- Thằn khốn mày dám bẻ kính chiếu hậu của tao. Khôn hồn đứng lại.

Hắn. Hắn chạy thụt mạng. Đang tập trung để có can đảm, vậy mà đâu ra gã tài xế, làm hắn biến can đảm thành sức mạnh bẻ được luôn cái kính. Ôi, trời ơi.

Chạy thoát khỏi gã tài xế, hắn ngồi xuống thở dốc tại hẻm nhỏ đầy rác.

- Ôi, trời ơi! Chết mất!

Đưa tay vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, hắn nhìn ra phía ngoài con hẻm, an tâm rằng đã không còn kẻ đuổi theo. Đời lắm cái bất ngờ oái oăm. Giờ thì tâm trạng của hắn khi nãy đã bị phá băng hoàn toàn. Hắn không còn sâu sắc nữa. Hắn đã quên khi nhịp tim tăng dần thì phải?

- Ngày mai tao sẽ thử mày vậy!

Hắn quăng kính chiếu hậu đi.

Choang.

Cái kính va trúng gì đấy. Hắn nhìn lên. Một cái gương cũ kĩ, đen, nhưng đủ thấy mặt người.

*72*​

Trường đại học đầy nắng và cũng lắm rối rắm. Hắn có chút bàng hoàng vào ban đêm, chút điên rồ ban ngày, giờ thì chút hững hờ vào ban trưa. Giờ hắn đang đến trường.

- Mình đã nhìn mình ở tấm áp phích kia đường thì cũng đã coi như suốt đời thấy vận số bản thân thì phải!? Xui ngay lúc đó rồi không phải phút dại dột tối hôm qua… Tối hôm qua, tự nhiên ngu quá!

Hắn lầm bầm.

Có gì đó ngậm ngùi lắm ở con tim…

Tiếc. Tiếc nuối. Dám lắm?

Sang ngày mới rồi, và sẽ còn nhiều ngày mới nữa, đâu có thể bỏ mẹ. Ba không nhờ thì cũng thể. Nhưng giờ hắn chả được chọn, một hắn khác sẽ chọn cho hắn.

- Hải, cặp cậu nè!

Lan lớp trưởng chạy lại đưa hắn cái cặp. Hắn đón lấy rồi te te vào trường.

Nắng vàng như mật có thể thấy ở sân trường đại học Văn Hóa quận 9 này, hắn và tất cả những ai đến đây học, đều ngán ngẫm cái nền gạch hồng nhạt xen vàng của sân và con đường tráng nhực đen trơn láng, cành cây bụi cỏ hóa vàng. Nó rực rỡ đến chói chang khi nắng chiếu xuống. Hắn thì cứ cúi đầu mà đi. Nắng cứ thế hất cả vào mặt. Bình thường thì hắn chả thấy sao, nhưng hôm nay bỗng thấy khó chịu lạ lùng.

Lạ lắm.

Thứ 6, môn các mặt hàng sách, cô giáo ê a về sách giáo dục, phân biệt giữa sách giáo trình và giáo khoa. Hôm nay, hắn nghe giảng và rồi tự nhiên tò mò bản thân: sao mình học ngành này nhỉ?

Nhớ không lầm thì mẹ đã đăng kí cho hắn. Vào buổi sáng nào ấy, mẹ để mảnh giấy cùng bao hồ sơ. Mảnh giấy đại khái ghi "mai con thi khối c, giấy báo thi và chứng minh thư mẹ để ở giỏ". Thế là hắn thi và đậu vô trường này.

Nhớ đến đây, hắn bỗng lia mắt nhìn xung quanh một tí. Đã gần hết năm nhất, nhưng hắn chả biết ai.

Lại ngậm ngùi…

Thương. Thương thân. Dám lắm?

Thời gian trôi, giờ ra chơi đến, hắn thèm rửa mặt kinh. Hắn không biết hôm nay mình có là mình không nữa.

Quân nhìn hắn ra ngoài. Nó ngoay sang kêu Lan:

- Lớp trưởng, thằng Hải bị gì, mày đi coi đi kìa!

- Ừ.

Dáng Lan vừa khuất khỏi lớp. Nó mở cặp lấy một chai nước đi sang chỗ hắn. Đổi với chai nước hắn đang dùng.

- Mày làm gì vậy Quân!?

- Suỵt. Lát sẽ có trò hay coi. Ai bảo miệng nó thúi.

Mọi người có mặt trong lớp không ít thì nhiều đã biết Quân đang tính chuyện gì. Nhưng rõ trường đại học cũng chỉ là một nơi tập trung những ai không có việc gì làm phải đi học để tìm con đường mà bản thân đã đi học suốt 12 năm vẫn chưa tìm ra. Không cần Quân bảo, ngoài bạn Quân thì chả ai để ý chuyện gì với chai nước Quân đổi cho Hải.

Hắn trở lại lớp với gương mặt đẫm nước. Vẫn cúi đầu lầm lũi tới chỗ mình ngồi, vơ chai nước uống.

Thịch.

Tim như đập lạc nhịp. Hắn bỗng thấy có gì không hay lắm sẽ xảy ra. Nhưng mà rõ ràng hắn không hề buồn ngủ. Nếu có vấn đề gì thay đổi cuộc sống hiện tại thì chắc chắn hắn sẽ được báo trước, bởi hắn đã tự nhìn vào mắt mình. Không chỉ một mà hai.

Đúng. Không chỉ một mà hai.

Hắn nhìn vỏ chai quen thuộc, mở nắp và tu.

Ưm.

Bộp.

Đầu tiên là chai nước hắn cầm rớt xuống.

Òng ọc.

Thứ hai là tiếng nước đổ lênh láng.

Rầm.

Thứ ba là hắn ngã quỵ.

Thứ nước hắn uống có vấn đề rất nặng nề với cuống họng của hắn. Hắn thấy khó thở và xây xẩm. Cả cơ thể như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa nào ấy.

Quân bước tới.

- Cho mày chừa thói kiêu căng, miệng nói chuyện thúi như cứt.

Tại sao lại như vậy. Tại sao không có dự báo rằng mình sẽ bị Quân đầu độc. Mình chết thì cuộc sống hiện tại sẽ bị thay đổi mà.

Hắn ngất lịm.

*72*​

- AAAAAAAAA…

Hắn bừng tỉnh sao tiếng hét thất thanh của mình.

Không gian tối màu quen thuộc đập vào mắt, hắn thấy mình đang nằm ở gi.ường.

- Mình đã nằm mơ sao? Vậy việc mình ra ngoài… Việc Quân đầu độc mình..

Đen và tối quá. Nhưng hắn chả dám bật cái đèn tuýt bên cạnh. Hắn mất khái niệm bật đèn từ khi nào nhỉ? Hẳn là đã rất lâu?

*72*​

Tự nhiên hắn thấy mọi thứ sáo rỗng lạ thường. Không phải chỉ bên ngoài mà cả bên trong hắn. Giờ đây hắn thật muốn tự hỏi: mình thật có thể thấy vận số của mình không? Có khi nào tự mình sử dụng năng lực cho mình nên năng lực đó chỉ phát huy một lần…

- Mình ghét hoang mang.

Ăn xong bữa sáng thường lệ, hôm nay mẹ để lịch là học buổi sáng môn Chủ Nghĩa Mác Lênin và tập vở lẫn quần áo đã soạn sẵn. Hắn tuần tự làm theo rồi lấy tiền đi xe buýt.

- Mình cứ như mình mọi ngày là được.

Thế là hắn tới trường. Vẫn chịu cái nắng nóng sân trường, vẫn lầm lì cúi đầu đi, mặc cho các mũi giầy dừng trước mặt mình, cứ đi họ sẽ né. Cứ lên ba vòng cầu thang, chịu sự chói chang do các miếng kiếng lắp gần đấy. Lên thẳng quẹo phải 306, thật đơn giản. Tới dãy hai, qua sáu cái bàn, đến bàn bảy. Chỗ ngồi của hắn đây rồi.

Gục xuống bàn. Ngủ. Và không ngủ.

- Hải!

Quân bước lại chỗ hắn ngồi.

- Tao xin lỗi. Tao không biết mày dị ứng với giấm. Tao chỉ định đùa thôi. Không tính làm mày nghĩ học cả tuần nay đâu.

- Nghĩa là mày có đầu độc tao?

- Không. Tao không có đầu độc mày. Giấm đã pha loãng đến nỗi không có chua. Do mày dị ứng thôi.

- Mày làm tao suýt chết mà còn bảo do tao!?

- Không. Mày bình tĩnh. Mày đã chết đâu.

Quân nạt hắn. Hắn tức tối muốn gào lên, muốn đòi công bằng mà vẫn phải cúi gầm mặt xuống.

- Ai biểu mày đáng ghét quá chi!

- Bạn bè trong lớp bỏ qua đi…

- Mày muốn kiện nó ra hội đồng kỉ luật sao?

- Ác thì ác vừa vừa thôi…

- Mày tha cho Quân đi. Nó tính dạy dỗ mày thôi.

- Đùa tí xíu. Gì mà thuốc độc. Thấy gớm. Đã chết đâu.

Rầm.

Hắn đập tay xuống bàn. Rồi xô ngã hàng loạt bàn ghế, đồ đạc xung quanh.

- Tại sao ai cũng đúng. Còn tôi cái gì cũng sai. Sao tôi luôn phải nghe lời tất cả mọi người.- Hắn gào lên.- Có một mẹ là quá đủ rồi!

Khó chịu quá. Hắn ào chạy ra ngoài. Hắn thấy bất công ghê gớm. Sao chả ai bênh hắn. Lỡ hắn chết vì uống thứ giấm pha kia thì sao? Mọi người đốt pháo ăn mừng ư? Có năng lực khác biệt thì bị rẻ rúng thế này sao?

"Không ai ghê tởm bản thân mình ngoài chính mình đâu con à!!"

- Là do mình ăn ở mà.

Hắn chạy vào phòng vệ sinh đóng xầm cửa lại, ngồi bệch xuống sàn. Hắn đã cách ly bản thân mình trước mà.

Renggg.

- A lô…

- A lô, con mau tới bệnh viện làm cuộc kiểm tra năng lực này!

- Tôi bình thường mà, ông khùng hả?

Hét lên thế, hắn tắt điện thoại.

- Mình đang làm mọi thứ phức tạp lên. Mình sống sao cho phải đây? Làm sao cho bản thân không khó chịu như thế này…

- Con trai.

- Mẹ!

Hắn đừng bật dậy toan mở cửa thì bên kia cửa mẹ đã chặn lại.

- Mẹ không thể gặp con lúc này. Con trai à! Qua cánh cửa này mẹ có thể đứng bên con một lát. Mẹ yêu con.

- MẸ!!!

Cạch. Cạch.

Hắn ra sức vặn cửa. Hắn muốn, muốn gặp mẹ.

- Con trai, con có thấy mình đang sống rất khốn khó không? Sao con cứ trốn chạy? Sao con không đòi quyền lợi cho bản thân? Con khóa mình lại, con sống khác đi vì con khác biệt ư? Nhìn lại đi, con khác họ đơn giản chỉ là vì con có một năng lực tiềm tàng.

- Mẹ…

- Mỗi con người khi sinh ra điều có những năng lực khác nhau. Năng lực lãnh đạo, năng lực viết văn… Năng lực của con chẳng qua chỉ là đoán vận số. Con người trước sau cũng chết chứ không phài do con xem vận số của họ.

- Con không biết. Con không muốn. Con không thích năng lực này.

- Hãy tập thích nó rồi mẹ sẽ về với con.

- Mẹ..Mẹ đừng đi!!!

- Quân bạn con đã có sự trừng phạt thích đáng lúc con gặp chuyện rồi. Câu ta đã thức cả đêm canh chừng con và khóc hết nước mắt vì sợ con chết. Tuổi trẻ thật dám nghĩ dám làm nhưng hậu quả thì không bao giờ chịu. Bạn trong lớp con bênh Quân chẳng qua vì họ đã bao che Quân hại con. Họ muốn Quân đúng để lương tâm không cắn rứt. Con đúng hay sai là do cách con nghĩ và việc con làm.

- Con…

Khóe nước mắt hắn tưởng chừng khô cạn lại căng tràn.

- Mẹ gặp con vì mẹ sợ sẽ mất con. Đừng bao giờ bỏ mẹ. Đừng bao giờ đụng đến giấm pha loãng.

- Dạ… Mẹ! Mẹ..

Cạch.

Lần này cái vặn cửa của hắn trơn tru. Nhưng mẹ đã trốn đi đâu mất.

- Mẹ ơi!

Hắn ngậm ngùi. Lâu rồi mẹ mới nói chuyện nhiều với hắn như thế. Có lẽ vì hắn suýt chết. Nhưng để nói chuyện với mẹ mà phải thế này thì hắn không dám lặp lại đâu. Tính mạng đâu đùa được, lỡ hắn chết chắc mẹ sẽ đau đớn lắm.

- Nhưng mẹ vẫn không gặp con…

Rõ ràng có rất nhiều vấn đề trong chuyện này. Nhưng từ nay hắn nên thay đổi cách sống. Thay vì tránh sử dụng năng lực, hắn nên quen cảnh người ta chết và tốt hơn nếu được sẽ tập làm anh hùng cứu người được thì cứu.

Lòng hắn cảm giác như đang nở hoa vậy. Một bông hoa lụa biết nhảy múa. Mang một màu đỏ.

Hắn vuốt ve tay cầm cửa mà mẹ đã vặn, hôn nhẹ lên nó.

- Con yêu mẹ.
Một cảm giác không tên
.
images.jpg


*72*​

Tách.

- Cậu đã thấy những gì sao khi tôi thôi miên cậu vậy, Hồ Văn Hải?

Hắn giật mình nhìn lại sao khi nghi nghe tiếng ông bác sĩ viện nghiên cứu nói. Nảy giờ đây, hắn đang ở ngay trong nhà mình, vẫn đang ngồi ở ghế sofa, vẫn đang tiếp chuyện bác sĩ.

- Nghĩa là mọi chuyện xảy ra khi nảy không thật sao?

- Ôi cậu nghĩ vậy?

Nước mắt hắn lăn dài, hắn bỗng cảm giác thấy bực mình ghê gớm.

Đúng rồi, làm sao cuộc sống của hắn có thể trở nên tốt hơn như thế, làm sao có những chuyện đó xảy ra. Làm sao hắn có ngày nhận ra một cái chân lý tươi sáng muốn hướng tới cái tốt chứ!? Làm sao mẹ có thể… Làm sao…

- Ông biến ra khỏi nhà tôi? CÚT NGAY!!!

Hắn gào lên. Hắn dữ dằn đẩy ông bác sĩ ra ngoài, không cho ông nói điều gì. Vẻ mặt ông co rúm đầy sợ hãi ú ớ, nhưng phản ứng của hắn. Ông không thể. Ông bất lực.

- Hức hức. Ông ta đã làm gì mình vậy? Trao cho mình cảm giác ngu ngốc gì vậy?

Hắn lại ngã dài ra ghế sofa nức nở. Nước mắt cứ ứa ra không ngừng. Thật là… sao ông trời lại cho con người có thể lâu lâu trở nên ướt át thế này!?

*72*​

- Này. Những gì cậu thấy là vận số của ai đó. - Bác sĩ đập cửa sau hồi lâu nghe gian nhà bên trong im ắng.- Tôi đã dùng thôi miên để đốc thúc năng lực cậu phát triển. Cậu hãy kể cho tôi những gì cậu thấy để tôi có thể kiểm chứng.

Bên trong chả có một ai trả lời cả.

Rầm. Rầm.

Ông đập mạnh cửa.

- Hải, cậu không sao chứ?

Cạch.

- Ông vừa nói gì?

- Chúa ơi! Cậu…

Mồm miệng của hắn đầy máu chảy ra. Giấc mơ kia, giấm là thứ ám ảnh hắn ghê gớm. Giấm đã suýt giết hắn để rồi mẹ can đảm xuất hiện dạy dỗ hắn. Thế là, trong khoảnh khắc, hắn uống giấm thử có điều kì diệu đó xảy ra không.

Chả biết.

Nốc cả ly.

Rồi lời bác sĩ.

Rồi mở cửa.

Và giờ.

Máu.

Giấm không chua.

Hắn chết?

Giấc mơ kia?

Mẹ?

Vận số?

Quá nhiều câu hỏi, nhưng giờ hắn chỉ có thể tự trả lời một câu bằng câu nói của…

"Không ai ghê tởm bản thân mình ngoài chính mình đâu con à!!"

.

.

.

.

.

Vận số là bước ngoặc của đời người. Mỗi người có một vận số khác nhau, lúc này lúc khác, luân phiên biến chuyển. Nó như một tình huống đẩy con người ta thay đổi tử người này sang người khác vậy. Bởi thế đời có câu : không ai biết được chữ ngờ; con người thì phải trưởng thành, phải có lúc khác đi. Con người giống như giấm pha nước, luôn tự giày giò bản thân vì những suy nghĩ phức tạp sẽ trở nên trưởng thành hơn, hấp dẫn hơn. Đâu biết rằng nếu quá đà trong suy nghĩ thì sẽ trở thành thứ vô dụng.

Giờ hắn đã biết. Nhưng hắn đã trở thành hũ giấm không chua, pha quá nhiều, không ai dùng, sắp đem vất.

- Con trai, con cố lên!

Mẹ nắm tay hắn, lây mạnh hắn trên băng ca trong xe cấp cứu. Giá như hắn có thể bình tỉnh, giá như đừng nông nổi chịu nghe bác sĩ nói hết. Hắn có thể chờ vận số kia đến rồi.

- Con trai!

Hắn không thể mở nổi mắt, hắn cứ muốn ói và dường như mùi tanh nồng nặc của máu xông khắp nơi. Mọi âm thanh đang ù tắt dần.

Tay mẹ hắn gầy lắm, trơ xương, không láng mịn mà thô ráp. Quen lắm… Bà cô..

M

E

!

Có hai chữ cái và dấu chấm than trong lòng hắn xuất hiện.

Vận số đã đổi?

20 của hắn ước?
"Trích từ tuyển tập Ebook Dấu Ấn 20" - tuyển tập truyện ngắn những xung biến tuổi 20
Mã:
https://www.mediafire.com/view/90ivj404mey05lp/Dauan20.pdf
 
Đóng góp nhỏ nha, là Dấm chứ không phải Giấm ;)
 
Tùy mỗi vùng miền ngta phát ngôn bạn ak..! Cảm ơn bạn đã quan tâm truyện của mình nha :3
 
  • Thích
Reactions: nho
×
Quay lại
Top