Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất - Diệp Tử

kelly_ngoc

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
29/9/2011
Bài viết
66
KenhSinhVien.Net-308006-239029162814434-165497923500892-703311-2007963966-n.jpg


Tóm tắt nội dung:

Câu chuyện diễn ra thừ khi Diêu Thiên Thiên- một cô nàng xinh đẹp, đầy cá tính ham mê game online “Hiệp Cốt Nhu Tình”- hiện là đệ tử đời thứ nhất của phái Tuyết Sơn đồng ý kết hôn với Tiêu Dao - cao thủ đời thứ nhất của Thiếu Lâm nhưng vì những quy định nghiêm ngặt trong Hiệp Cốt Nhu Tình rằng khi kết hôn Tiêu Dao sẽ phải chuyển về cùng môn phái và bị hủy hết các thuộc tính đã có, không được kết hôn giữa các đời khác nhau trong game, Việc kết hôn giữa Tiêu Dao và Tâm Hữu Thiên Thiên Kết không thành. Sau đó, Tiêu Dao đã giới thiệu cho Thiên Thiên anh trai mình Trượng Kiếm Thiên Nhai- cũng là game thủ hàng đầu của Hiệp Cốt Nhu Tình cũng chính là sếp của cô ở công ty Quốc Tế Hồng Kỳ- một trong những tập đoàn danh giá hàng đầu của Trung Hoa Đại Lục. Chỉ là một mối tính công sở bình thường nhưng lại không kém phần thú vị bởi những gì tác giả Diệp Tử thổi hồn vào đó. Thẩm Hạo và Thiên Thiên, họ sinh ra như để cho nhau, gặp nhau và sẽ tìm đến được với nhau.



Em gặp ai, và sẽ có cuộc đối thoại như thế nào

Người em chờ đợi, anh ấy ở mãi trong tương lai xa xôi

Một người, tự nhiên khoáng đạt, vác gươm đi khắp chân trời góc bể.

Một ngày không gặp sẽ thấy nhớ, tất cả mọi tâm sự trong long đều muốn thổ lộ cùng anh.

Đứng trước anh, cô mong mình là người con gái hoàn mỹ nhất, là một viên ngọc không tỳ vết.

Một người khác, khôi ngô tuấn tú, lúc thì dịu dàng lúc lại hắc ám. Cô vừa đắc tội với

người ta xong, kết quả lại trở thành cấp dưới của người ta.

Hàng ngày đều phải rón ra rón rén, cẩn thận từng ly từng tí. Đứng trước anh, cô sống rất
tự tại và thoải mái.

Rút cục đâu mới là tình yêu? Một người liệu cùng lúc có thể yêu hai người con trai
không?

Chúng ta thường vướng vào sự mâu thuẫn: Một mặt thì tin rằng dùng tâm sẽ bị cảm giác, một mặt lại gào thét lên rằng thật lòng sẽ bị lừa dối.

Chúng ta cũng thường sống hai mặt: Trên mạng thì tự do tự tại, nhưng trong thực tế lại co ro cúm rúm.

Rồi sẽ có một ngày, ẩn số của chúng ta được mở ra.



Thông tin về tác phẩm:


Tên tác phẩm: Gặp anh là điều bất ngờ tuyệt vời nhất
Tác giả: Diệp Tử
Dịch: Đỗ Mai Dung
Công ty cổ phần sách Văn Việt và NXB Văn Học liên kết xuất bản
Giá: 105.000 Đ
Dự kiến xuất bản 14 tháng 10

Chương 1


Em sẽ gặp ai và có cuộc đối thoại như thế nào (?)


So far away I can hardly make you mine
“Đúng, anh chính là cấp trên của em, Thẩm Hạo” Thẩm Hạo cười rất tươi.
Nhưng trong mắt của Thiên Thiên, thì anh ta không khác gì kẻ tiểu nhân đắc chí.


“Thì ra là em, thật trùng hợp quá! Ha ha!” Thẩm Hạo vẫn cười.


Diêu Thiên Thiên tự dưng thấy da đầu rất ngứa___đúng là oan gia ngõ hẹp! sau này ắt có trò vui để xem đây.



1. KẾT HÔN THÔI MÀ,
PHIỀN PHỨC NHƯ VẬY SAO



“Thiên Thiên, lấy anh nhé!”


Diêu Thiên Thiên đang ngồi trước màn hình máy tính, tay run rẩy, xém chút nữa làm đổ cốc nước.


Lần đầu tiên trong đời được người ta cầu hôn, mặc dù là trong một game online có tên “Hiệp Cốt Nhu Tình”, nhưng cũng đủ để khiến cô cười tươi như hoa mất một lúc.


Trong game, nickname của cô là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, là đệ tử của phái Tuyết Sơn, cũng là cao thủ tà phái võ công đuợc xếp thứ ba trong môn phái này.



Người cầu hôn với cô là một người bạn mới quen trên mạng hai tháng trước__Tiêu Dao, hai người do sự tranh chấp giữa các môn đệ nên mới quyết đấu ở đỉnh núi Hoa Sơn, đúng là không đánh không quen, dần yêu quý nhau, và trở thành những người bạn thân không có chuyện gì không thể nói.


“Anh là đệ tử Thiếu Lâm, có thể kết hôn sao?” Diêu Thiên Thiên chậm rãi gõ xuống dòng chữ này, đôi mắt to sáng long lanh toát ra vẻ thông minh, tinh anh.



“Tại hạ là đệ tử tăng ni của Thiếu Lâm, Thiếu Lâm Tự tuy nhiều quy tắc, nhưng cũng không ngăn cản việc đại sự lấy vợ sinh con của tại hạ.” Tiêu Dao nói chuyện rất lịch sự nho nhã, chỉ tiếc là dùng từ lăng nhăng lít nhít, khiến Diêu Thiên Thiên ở bên này phải ôm bụng mà cười.


“Tiểu sư phụ, vậy lễ vật đính hôn của anh đâu?”


Tiêu Dao nghiêm túc trả lời: “Nhuyễn Ổi Giáp, Đằng Vân Hoa hoặc Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm, em chọn đi”


Diêu Thiên Thiên tỏ vẻ không vui: “Này, anh cũng thật là nhỏ nhen quá đấy”


“Vậy….cả ba thứ đó đều tặng em” Tiêu Dao cũng cảm thấy đau lòng, nhưng để ôm được người đẹp về, đành phải nhịn đau mà cắt bỏ.


“Thế còn tạm được”


Diêu Thiên Thiên dương dương đắc ý chống hai tay vào eo, nhưng cảm thấy mình thật giống một mụ đàn bà ghê gớm, cô vội buông hai tay xuống, dù sao thì Tiêu Dao cũng có nhìn thấy đâu, cần gì phải tỏ vẻ nho nhã thanh tú?


Cô lập tức bắt chân chữ ngũ, tiếp tục lạch cạch gõ bàn phím: “Tiểu sư phụ, vậy chúng ta đi đăng ký kết hôn trước nhé”


Tiểu hoà thượng đầu nhẵn thín mặc tăng bào màu tro đi trước, thiếu nữ tóc thắt hai bím mặc áo trắng thoăn thoắt theo sát phía sau, hai người ngập ngừng đi vào một căn phòng nhỏ cũ nát, tấm biển hiệu ‘Nơi đăng ký kết hôn’ được treo trước cửa phòng, vô cùng bắt mắt.


Thủ tục đăng ký rất đơn giản, chỉ cần nộp 100 tệ tiền ảo trong game, hai bên cùng điểm chỉ vào cuốn sổ hồng là xong.


Tiểu hoà thượng đã nhanh chóng điểm chỉ một cách long trọng, Diêu Thiên Thiên cũng vội di chuột tới thanh công cụ để điểm chỉ dấu vân tay.


Không ngờ vừa ấn chuột điểm chỉ, một hàng chữ thông báo từ hệ thống xuất hiện: Do hai bên nam nữ thuộc hai phái chính tà, mời một trong hai người chơi cải tà quy chính hoặc cải chính theo tà, sau đó tới đăng ký lại. Nơi đăng ký kết hôn không phân biệt già trẻ, đối xử bình đẳng, công chính liêm minh, không nhận bất kỳ khoản hối lộ nào, người chơi cần phải tự trọng.


Khi mấy câu đầu xuất hiện, Diêu Thiên Thiên chỉ cảm thấy buồn cười, đọc mấy câu sau lời lẽ đanh thép, réo rắt vui tai, cô bật phun một ngụm trà lên màn hình máy tính 17inch, sau đó không ngừng kêu lên thảm thiết.


Sau một lúc im lặng, Tiêu Dao gõ xuống dòng chữ: “Vì em, anh nguyện gia nhập phái Tuyết Sơn”


Khí thế xả thân mình vì người khác đó khiến Diêu Thiên Thiên vô cùng cảm kích.

Cô còn chưa kịp trả lời, lại xuất hiện hàng chữ thông báo từ phía hệ thống: Người chơi nếu thay đổi môn phái, thì thuộc tính sẽ về 0, tất cả mọi thứ phải chơi lại từ đầu, hãy suy nghĩ ba lần trước khi thực hiện.



Diêu Thiên Thiên không nhịn được đập bàn nhảy dựng lên: “Cái quy tắc này thật biến thái hết biết”


Đồng nghiệp ngồi phía sau thò đầu lên hỏi, “Sao thế?”


Diêu Thiên Thiên không để ý, thuận miệng đáp: “Kết hôn thôi mà, sao phiền phức thế”

“Hả? em sắp kết hôn?”



Đúng là một hòn đá khuấy động mặt hồ. Trong chớp mắt, Thiên Thiên bị vây chặt tới không còn một khe hở, người nào người nấy đều nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.


Diêu Thiên Thiên hối hận tới mức muốn tự cắn đứt lưỡi của mình, làm sao cô lại quên mất người ngồi ngay sau mình là Đại San San- to mồm và lắm chuyện, chuyện gì đã đến tai cô ta, thì chưa tới nửa ngày, toàn bộ công ty từ tổng giám đốc đến chị lao công, không ai không biết không ai không hiểu.


Cô càng quên mất đây là phòng làm việc, mặc dù công ty không có quy định rõ ràng, không được chơi game trong giờ nghỉ trưa, nhưng đây cũng chẳng phải là việc gì đáng tuyên dương.


Diêu Thiên Thiên chột dạ thu nhỏ màn hình game, ngồi cười khúc khích ngây ngô.


“Thiên Thiên, nói ra nghe đi, để mọi người còn chúc mừng em chứ”
Diêu Thiên Thiên buồn bã nghĩ: Nếu để bọn họ biết cô chỉ là được người ta cầu hôn trong game online, thì thật mất mặt.


Nên cô quyết định, sống chết gì cũng không thể mở miệng.


Mọi người thấy không thể cạy được miệng cô, liền mất hứng tản dần đi.
Diêu Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại, thấy Đại San San nhìn cô cười mà như không cười. Tim Diêu Thiên Thiên đập như gõ trống, Đại San San là người chưa đạt được mục đích thì chưa chịu từ bỏ, nhất định là phải hết sức cẩn thận đề phòng, quyết không để mình rơi vào bẫy.
“Thiên Thiên à, chị em mình đã thân nhau như thế, chắc em cũng không định dấu chị chứ” Đây là chiêu đầu tiên của Đại San San– sử dụng tình thân để tấn công.


“Chị San San nói thế chẳng phải coi em là người ngoài hay sao, bình thường chị vẫn chăm sóc em, em lúc nào cũng biết ơn chị” Miệng thì nói thế, nhưng trong lòng Thiên Thiên thầm nghĩ: Chị à, em có thể nói cho bất kỳ ai, chỉ có chị là em không dám nói thôi.


Đôi mắt tròn xoe của San San cười tít lại thành một đường chỉ thẳng tắp: “Vậy em còn không mau nói đi”


Diêu Thiên Thiên suy nghĩ rất nhanh, cô cười hỉ hả đáp: “Chị San San, là bạn học đại học với em sắp kết hôn, muốn em làm phù dâu cho nó”
“Thật không?” San San bán tín bán nghi.


“Đương nhiên là thật rồi” Thiên Thiên thân mật khoác tay San San, “Em với chị chứ có phải ai xa lạ đâu, nếu em kết hôn sẽ thông báo cho chị biết đầu tiên”


Đại San San vỗ vỗ vai cô, hài lòng nói: “Thế còn tạm được”


Khi Đại San San quay về chỗ ngồi của mình, Diêu Thiên Thiên mới mở lại màn hình game.


Tiêu Dao đã gửi liền mấy tin nhắn tới:


“Thiên Thiên, anh sẽ đi đổi môn phái, đừng tiếc cho anh, anh cảm thấy việc này rất đáng”


“Thiên Thiên, em có ở đó không?”


“Thiên Thiên?”


Thiên Thiên nhanh chóng gõ bàn phím: “Đừng, đừng làm thế. Anh luyện được tới cấp này đâu phải dễ dàng gì”


Cô lo lắng tới mức tay đổ mồ hôi, chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, cô không muốn vì nó mà mắc một món nợ ân tình khó trả.


Đối phương mãi không thấy trả lời, Diêu Thiên Thiên liếc mắt xuống góc phải của màn hình máy tính, gần 1g30 rồi, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc.
Cô lại gõ thêm hai dòng nữa: “Tiêu Dao, em đến giờ làm rồi, tối nói chuyện tiếp”
 
Gõ xong còn chưa kịp gửi đi, thì từ hệ thống lại xuất hiện một dòng thông báo: Bạn của bạn_Tiêu Dao đã gia nhập phái Tuyết Sơn. Trở thành đệ tử đời thứ 5 của phái Tuyết Sơn.

Diêu Thiên Thiên sững người, Tiêu Dao gửi một mặt cười tới.



“Tiếc quá” Diêu Thiên Thiên lặng người mất một lúc, rồi mới nặn ra được mấy chữ kia.

Phía bên kia Tiêu Dao vẫn đang gõ gõ gì đó, nhưng một lúc lâu cũng không thấy trả lời lại.



Không biết có ai lên tiếng: Đến giờ làm rồi. Không khí lười nhác trước đó còn tràn ngập trong phòng đã bị xua tan, người nào người nấy đều vươn vai lấy lại tinh thần bắt đầu vào làm việc. Diêu Thiên Thiên cũng vội vàng gửi 88 đi rồi offline.


Bộ phận phục vụ sau bán hàng của Diêu Thiên Thiên là một trong những bộ phận bận rộn nhất công ty.


Công việc hàng ngày của cô là nhận các cuộc điện thoại như: Khiếu nại, báo bảo hành, ghi chép vào hồ sơ, sau đó sắp xếp các kỹ sư bán hàng tới tận nhà phục vụ, sau đó chỉnh lý tổng hợp các sự cố máy móc, các vấn đề còn tồn tại, viết thành báo cáo và nộp cho trưởng phòng.


Trong công việc Diêu Thiên Thiên hoàn toàn khác với Diêu Thiên Thiên trong cuộc sống thường ngày.


Giờ nghỉ, cười đùa ồn ào, có thể kết bè kết phái với tất cả mọi người, có lúc nổi hứng kể truyện cười tục tĩu mà mặt không đỏ tim không run; Lúc làm việc, trách nhiệm cao độ, tất cả các file tài liệu được phân loại xếp rất ngăn nắp gọn gàng, cho dù cô có nghỉ phép không có mặt trong phòng, người khác cũng có thể tìm thấy dễ dàng dưới sự hướng dẫn của cô.
Bạn thân Lâm Hi đánh giá cô rất cao: có thể hoàn toàn tách bạch giữa cuộc sống và công việc, là một cô gái thông minh biết tận hưởng công việc và yêu cuộc sống.


Chỉ trong một buổi chiều cô đã trả lời mấy chục bức thư của khách hàng, tiếp nhận mười mấy cuộc điện thoại báo sửa chữa bảo hành, vừa mới cầm cốc nước lên định giải khát, tín hiệu đèn của điện thoại nội bộ bên tay trái lại nhấp nháy, cô liếc mắt nhìn, là số máy lẻ 118, số máy lẻ của phòng tổng giám đốc.


Cô hắng hắng giọng, giọng điệu hết sức ngọt ngào: “Xin chào”


“Cô Diêu, mời cô vào trong này một lát” Tiếng nói giầu từ tính, không trầm không bổng.

Diêu Thiên Thiên cơ bản đã đoán ra là có chuyện gì.



Cô nổi hết da gà, bực bội lườm Đại San San một cái, mặt mày ủ rũ, lê từng bước nhỏ về phía phòng của Tổng giám đốc.


Khoảng cách có xa tới đâu thì đi mãi cũng phải tới đích, Diêu Thiên Thiên cắn môi, nhẹ nhàng gõ cửa.


“Mời vào” Giọng nói vọng ra không lớn, bất giác Diêu Thiên Thiên đứng thẳng người lên, có làm sai chuyện gì đâu, tại sao phải sợ.


Cô nghiến răng, đẩy cửa bước vào.


“Tiện tay đóng cửa lại, cảm ơn”


Diêu Thiên Thiên làm theo.


Mễ Bác ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, đôi mắt sâu hun hút, không để lộ bất cứ cảm xúc gì, trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười, một bàn tay nhàn rỗi đặt lên trên quyển sổ ghi chép. Anh nhướn mắt, cười: “Mời ngồi, sao đứng mãi ở cửa thế”


“oh” Diêu Thiên Thiên lúc đó làm sao dám không nghe theo mệnh lệnh của anh.


“Em đang sợ?” Mễ Bác nhích người về phía trước, vẻ mặt hết sức hài hước.
Diêu Thiên Thiên lắc đầu ưỡn ngực đáp: “Dạ không”


“Oh, vậy thì tốt” Mễ Bác cầm quyển sổ ghi chép lên, đột nhiên đổi chủ đề, “Nghe nói em sắp kết hôn?”


Diêu Thiên Thiên sớm đã có chuẩn bị, câu hỏi này hoàn toàn không khiến cô bất ngờ, cô lắc đầu mạnh như đang gõ trống vậy: “Đồn nhảm hoàn toàn là đổn nhảm”


“Vậy sao?” Mễ Bác làm ra vẻ không để ý liếc cô một cái.


Trong lòng Diêu Thiên Thiên chuông báo động khẽ reo vang, theo những gì cô hiểu về anh, anh càng tỏ vẻ không quan tâm, thì sự việc càng không bình thường.


Cô cười ngọt ngào đáp: “Tổng giám đốc nhất định là nghe nhầm rồi”


“Lại đây” Mễ Bác vẫy vẫy tay, Diêu Thiên Thiên ngoan ngoãn bước tới.


Một nụ hôn nóng bỏng được đặt lên môi cô, Mễ Bác thỏa mãn khi nhìn hai má cô ửng hồng, “Diêu Thiên Thiên, nhớ rõ: Em là của anh, đừng tìm cách thoát thân làm gì”


Diêu Thiên Thiên thầm than, vừa tốt nghiệp đại học đã bị anh bắt vào công ty này làm việc, nhất cử nhất động đều nằm dưới sự kiểm soát của anh, muốn ‘bật tường’ một lần cũng không có cơ hội.


Cô dang tay ra ôm chặt lấy anh__cả đời này, chỉ còn biết vâng lệnh.


Buổi tối khi Diêu Thiên Thiên đăng nhập vào game, Tiêu Dao đã online đợi khá lâu rồi.

“Em tới rồi à” Như thường lệ vẫn là Tiêu Dao chào hỏi trước.



Diêu Thiên Thiên mở bảng thông tin về anh ra, chỉ một buổi chiều mà anh đã luyện được lên cấp 20 kiến thức cơ bản, thăng cấp thành đệ tử đời thứ tư trong môn phái.


“Anh luyện nhanh thật”


“Đương nhiên rồi” Tiêu Dao vỗ vỗ ngực, kiêu ngạo nói: “Tối nay em lên mạng muộn thế”

Hết giờ làm cô đi ăn cơm nhật với Mễ Bác, sau đó còn đi xem film, tất nhiên là không sớm rồi. Diêu Thiên Thiên hàm hồ nói: “Ah, em đi ăn cơm với bạn vừa về”



“Bạn trai?” Tiêu Dao cười hi hi ha ha thăm dò.


Diêu Thiên Thiên không trả lời thẳng, mà hỏi lại: “Anh có còn muốn kết hôn nữa không?”

“Muốn, đương nhiên là muốn” Nếu không muốn sao anh có thể nín nhịn sự đau đớn từ bỏ thân phận đệ tử đời thứ nhất của Thiếu Lâm Tự, không lẽ là do ăn no dỗi hơi hay sao.


Diêu Thiên Thiên và Tiêu Dao tiếp tục hoàn thành sự nghiệp vĩ đại còn dang dở buổi chiều, hai người lại đi đến nơi đăng ký kết hôn, lần này thì cả hai đều đã là đệ tử của phái Tuyết Sơn, chắc không có vấn đề gì nữa.



Nhưng sự thật chứng minh, không có chuyện gì là chắc chắn cả.


Hệ thống lại đưa ra dòng thông tin, khiến Tiêu Dao đọc xong muốn thổ huyết mà chết: “Đệ tử đời thứ nhất và đệ tử đời thứ tư không thể thông hôn, hành vi này bị coi là loạn luân, người chơi nên suy nghĩ ba lần trước khi quyết định”



Diêu Thiên Thiên khóc không được cười chẳng xong, trên thế giới này không có việc nào được gọi là biến thái nhất, chỉ có rất biến thái mà thôi.
“Vậy…vậy….phải làm thế nào đây?” Tiêu Dao bị đả kích quá nặng, thành ra lắp bắp.

Diêu Thiên Thiên suy nghĩ, “Chỉ còn cách anh khổ luyện kĩ năng, mau chóng thăng cấp đệ tử đời thứ nhất thôi”



Tiêu Dao chần chừ hồi lâu: “Chỉ sợ, đến lúc đó lại có việc gì nữa không chừng”

Đúng thế, Diêu Thiên Thiên cũng không biết nên giải quyết thế nào, cái game biến thái này không biết còn nghĩ ra chiêu gì mới nữa. Cô nhún nhún vai: “Thuyền đến đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng”



Diêu Thiên Thiên thuộc trường phái những người lạc quan, rất nhanh chóng quên ngay sự việc này, chỉ khổ cho Tiêu Dao, cùng một đống rau chim trà trộn ở khu vực dành cho người chơi mới, ngày đêm đánh quái luyện cấp.
Năm nay, muốn lấy vợ phải trả một giá không thấp tí nào.
 
2. CÓ GAN ĐỪNG CHẠY, ĐỢI ĐẤY MÀ XEM!


Thứ 7, như thường lệ Diêu Thiên Thiên hăng hái chiến đấu trước màn hình máy tính, dự định lợi dụng thời gian cuối tuần bế quan luyện cấp, chỉ cần tăng thêm một tầng, là cô có thể được liệt vào danh sách mười đại cao thủ trong sever này.


Vào những này Mễ Bác phải tăng ca, đi công tác hay những ngày không hẹn hò, cô đều giết thời gian như thế.


Diêu Thiên Thiên đang ở Tử Trúc Lâm thách đấu với trưởng môn võ đang- Trương Tam Phong, đúng lúc trận chiến đang hồi khốc liệt, thì chuông điện thoại reo, cô liếc mắt nhìn xem là ai gọi, hậu quả của việc mất tập trung là bị Trương Đạo Nhân liên tiếp ra tay hạ sát, lượng máu rớt đáy thê thảm, xém chút nữa là bị đưa về Tân Thủ Thôn.


Diêu Thiên Thiên toát mồ hôi hột, chết một lần là bị trừ 10% điểm kinh nghiệm, với cấp của cô hiện nay, ít nhất cũng phải mất một tháng mới luyện lại được.



Cô không ngừng ấn nút tháo chạy trên bàn phím, cuối cùng cũng bảo toàn được tính mạng. Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, cô ôm ngực, thở phào.


Sau khi quay về khu vực an toàn, cô mới nghe máy. Là cô bạn thân Lâm Hi gọi, “Thiên Thiên…cậu, đang ở đâu?”


“Ở quảng trường Sư Môn” Thiên Thiên buột miệng.


Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mới tức giận nói: “Diêu Thiên Thiên, cậu chơi game đến tẩu hoả nhập ma rồi”
“Oh” Diêu Thiên Thiên lè lưỡi, ngại ngùng nói: “Đang ở nhà, có chuyện gì?”


“Thì ra đúng là không phải cậu” Lâm Hi đáp nhỏ.



“Đại tiểu thư của tôi ơi, câụ đang nói gì vậy?” Diêu Thiên Thiên không hiểu hỏi lại.


Lâm Hi do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm nói ra: “Thiên Thiên, cậu nghe mình nói đây, nhưng cậu không được kích động đâu đấy”


“Cậu nói đi” Mắt Diêu Thiên Thiên vẫn đang dính vào màn hình máy tính.


“Vừa….vừa rồi, mình nhìn thấy Mễ Bác”



“Thế thì có gì là lạ đâu” Diêu Thiên Thiên vẫn còn kịp trả lời tin nhắn của Tiêu Dao.


Lâm Hi lí nhí: “Anh ấy ….đi cùng với một người con gái khác”
Diêu Thiên Thiên nghe ra ý của Lâm Hi, bình tĩnh đáp: “Rất thân mật phải không?”


“Uh, bọn họ tay nắm tay cùng nhau đi vào phòng ăn đã đặt sẵn trong nhà hàng. Mình không nhìn rõ, ban đầu cứ tưởng là cậu”


Đầu óc Thiên Thiên đặc quánh lại, nhất thời không thông được khí.


“Thiên Thiên, Thiên Thiên, cậu không sao chứ?” Lâm Hi lo lắng gọi.


“Không sao, cậu trông chừng họ cho mình, mình lập tức đến đó”


Lâm Hi đọc địa chỉ, Diêu Thiên Thiên vơ vội chiếc áo khoác, lập tức đứng dậy đi ngay.


Đi được nửa đường thì Lâm Hi lại gọi điện, “Thiên Thiên, bọn họ đã ra khỏi nhà hàng, mình đang bắt taxi theo sau”


“Vậy giờ mình phải tới đâu để tìm cậu?” Tâm trạng Thiên Thiên ổn định, giọng nói vô cùng bình tĩnh, không thấy có gì bất thường.


“Nhìn thì có vẻ họ đang đi vào trung tâm thành phố. Cậu dừng lại đó đợi điện thoại của mình”


Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế taxi: “Xe không được dừng, cứ chạy hai vòng con đường này cho cháu”
Tài xế thấy chuyện lạ nhưng cũng không tỏ vẻ thắc mắc, chỉ cần kiếm được nhiều tiền, thì anh ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu cổ quái của khách.


Khi tài xế chuẩn bị quay đầu lần thứ ba, thì điện thoại Diêu Thiên Thiên báo có tin nhắn: “Ngân Nhân Ngự Thự” tin nhắn do Lâm Hi gửi đến chỉ có 4 từ.


“Thiên Thiên, ở đây” Xe taxi vừa quẹo vào Ngân Nhân Ngự Thự, Lâm Hi vội vàng vẫy tay với cô.


Lúc thanh toán tiền Taxi Diêu Thiên Thiên ruột đau như cắt, cứ giữ mãi hai tờ giấy bạc màu hồng không chịu đưa cho tài xế.
Lâm Hi giật lấy, nhét vào tay tài xế, đồng thời kéo Diêu Thiên Thiên xuống xe: “Đi thôi, cậu còn chần chừ ở đó làm gì?”


“Anh ta còn chưa trả lại tiền cho mình mà” Diêu Thiên Thiên bị kéo tới trước sân một toà nhà, đột nhiên bật lên tiếng kêu thảm thiết.


“Diêu Thiên Thiên, mình thật phục cậu đấy!” Lâm Hi thật sự không biết nói gì.


Ngân Nhân Ngự Thự nằm ở khu vực phồn hoa nhất giữa trung tâm thành phố, sừng sững trước mặt hai cô gái là một toà chung cư được trang hoàng lộng lẫy.


“Tầng 18, mình đợi thấy họ bấm nút gọi tầng xong mới chạy ra đón cậu” Lâm Hi tỏ vẻ mình đã làm việc thì cậu cứ yên tâm.
Hai cái thang máy không cái nào chịu nể mặt cô, một cái thì dừng ở tầng 24 mãi không chịu xuống, còn cái kia lại ở tầng B2 tu thân dưỡng tính.


Diêu Thiên Thiên không thể đợi thêm nữa, kéo tay Lâm Hi chạy vào cầu thang bộ, chạy liền một mạch lên tận tầng 6.
“Mình không thể đi được nữa” Lâm Hi thở không ra hơi.
Đây chính là kết quả của việc hàng ngày không chịu luyện tập, Diêu Thiên Thiên khinh miệt nhìn bạn: “Vậy mình lên trước, cậu cứ ở đây từ từ đợi thang máy”


Cô vừa chạy vừa thở lên tới tầng 18, chỗ này mỗi một tầng chỉ có một phòng, thật đỡ phiền phức.


Diêu Thiên Thiên nén cơn giận trong lòng lại, nhấn chuông cửa.


Không có ai trả lời.


Diêu Thiên Thiên cố gọi với giọng hết sức ôn hoà: “Mễ Bác, anh ra đây đi”


Vẫn thế, không có ai mở cửa.


5 phút sau thì Diêu Thiên Thiên đã mất hết kiên nhẫn : “Mễ Bác, anh mau cút ra đây cho tôi”


Cô đập cửa thình thình, dùng cả chân lẫn tay.


Trong mắt Diêu Thiên Thiên cô không chấp nhận dù chỉ là nửa hạt sạn, hành động của Mễ Bác như giọt nước tràn ly, cô không thể chịu đựng được nữa.


Dường như người bên trong muốn thi gan với cô, cửa vẫn đóng im ỉm.


Diêu Thiên Thiên tức giận, hai tay chống nạnh, đôi mắt như toé lửa.


Và đúng lúc ấy, cánh cửa lặng lẽ được mở ra.


Người ra mở cửa vẫn còn ngái ngủ, cởi trần, vừa mở cửa vừa nhíu máy ngáp một cái khá to.


Diêu Thiên Thiên tức đỏ cả mắt, không thèm bận tâm xem cơ thể anh ta có hoàn mỹ hay không, tỉ lệ có cân xứng hay không, đánh móc một cú từ dưới lên, sau đó thêm một cái quét chân, thoả mãn nhìn anh ta tay ôm mặt chân khuỵu xuống.


Diêu Thiên Thiên khinh miệt phủi phủi tay, khịt khịt cười mũi, 5 năm luyện Taekwondo của cô quả không uổng phí. Cô lao thẳng vào trong phòng, bắt trộm phải bắt tận tay, bắt kẻ gian dâm phải vào tận gi.ường, hôm nay phải nhìn nhìn rõ bộ mặt thật của con hồ ly kia.


Căn phòng rất rộng, Diêu Thiên Thiên choáng váng chạy khắp phòng một lượt, thậm chí đã tìm cả trong tủ quần áo, gầm gi.ường, ban công, những nơi có thể dấu người cô đều tìm cả, đến cả những góc khuất cô cũng không bỏ qua, nhưng hoàn toàn không phát hiện thấy sự tồn tại của người thứ ba.


Cô lo lắng, theo lý mà nói cô đã hành động rất nhanh, quyết không có cơ hội cho kẻ kia chạy thoát.


Lúc này, anh chàng bị Thiên Thiên tung chưởng hạ ngục dưới đất cũng đã hồi phục lại, anh ta đứng dậy mặt mày nhăn nhó, vơ vội chiếc điện thoại di động trên ghế sofa trong phòng khách rồi chạy ra ngoài, đóng sập cửa lại bắt đầu bấm số: “110 phải không? Có kẻ vào phòng ăn cướp, đúng, các anh mau tới đi”


Ba phút sau, Diêu Thiên Thiên bị cảnh sát dân sự được trang bị đầy đủ vũ trang túm chặt dí nằm sấp dưới đất trong khi vẫn đang tìm đông kiếm tây trong phòng, đồng thời vặn hai tay cô ra phía sau khoá lại.


Diêu Thiên Thiên hết sức kinh ngạc: “Các anh định làm gì?” Gan của cô cũng không phải là nhỏ, người bình thường gặp cảnh này chắc chắn sẽ sợ tới lắp bắp, cô vẫn còn dám phản kháng và chống cự.


Đội trưởng không khách khí nói: “Thành thật đi”


Thấy những người khống chế mình mặc cảnh phục màu xanh, Diêu Thiên Thiên nhận thấy có gì đó bất thường.


Cảnh sát hỏi người đàn ông vừa gọi điện: “Là cô gái này sao?”
Anh chàng kia gật đầu.


“Nhìn cô nhỏ bé, lại có vẻ trí thức thế này, không ngờ gan cũng to đấy!”


“Cô ta biết võ” Anh chàng kia vội thông báo, lườm Diêu Thiên Thiên một cái.


Diêu Thiên Thiên hốt hoảng: “Anh là ai?” Anh chàng đứng trước mặt cô mắt thâm xì, trên người còn lưu lại dấu giầy, chắc chắn là kiệt tác của cô. Nhưng hai chưởng đó rõ ràng là dành cho Mễ Bác, chuyện này là thế nào đây?


“Đưa cô ta về đồn” Vừa nghe anh cảnh sát ra lệnh, Diêu Thiên Thiên giật mình.


“Trời ơi, Thiên Thiên, Sao cậu lại chạy đến đây?” Lâm Hi chen vào từ giữa đám người đang vây quanh cửa, hệt như thiên sứ xuống trần, Diêu Thiên Thiên bật khóc thảm thiết.


“Hi Hi, Cậu mau giải thích với họ đi, mình bị bọn họ bắt vì nghi là kẻ cướp” Lâm Hi cũng cuống lên, khó khăn lắm cô mới đợi được thang máy để lên tầng 18, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Diêu Thiên Thiên đâu, cô không biết là liệu Diêu Thiên Thiên đã xông vào phòng rồi hay vẫn chưa tới nơi, nên không dám tuỳ tiện hành sự, cứ ở đó chờ đợi. Cho tới khi nghe thấy tiếng cãi vã và ồn ào ở tầng trên vọng xuống, cô hiếu kỳ muốn xem, liền đi lên trên đó, mới nhìn thấy Diêu Thiên Thiên đang nước mắt nhạt nhoà.


Lâm Hi chỉ liếc nhìn tình hình trước mắt, hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì, cô ứng biến cực nhanh, ngắn gọn thuật lại nội tình câu chuyện từ đầu tới cuối, và cả mục đích mà hai cô tìm tới chỗ này cũng nói luôn, cô cười cười : “Cô ấy lên nhầm tầng, vì thế chỉ là hiểu lầm thôi”


“Bất luận là sự việc có giống như những gì cô nói hay không, tất cả về đồn lâp biên bản đã”


Diêu Thiên Thiên mặt mày ủ ê bị áp giải ra cửa, chán nản vô cùng, lần này thì lớn chuyện rồi, không chừng ngày mai cô sẽ được lên trang đầu của các tờ báo sáng.


Cô tức giận đùng đùng đã vào cánh cửa sắt một cái, đột nhiên cột sống thẳng đứng, vẻ mặt hết sức lúng túng.


Lâm Hi nhìn theo ánh mắt của bạn, Mễ Bác-Người khởi xướng sự việc bi thảm này đang đứng cách đó không xa nhìn ngó xung quanh, bên trái anh ta là một cô gái với thân hình bốc lửa diện mạo xinh đẹp, hai người đan mười ngón tay vào nhau, trong hoàn cảnh này vẫn không quên thể hiện tình cảm.


“Thiên Thiên, chính là cô ta” Lâm Hi nói nhỏ.


Mễ Bác bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Thiên Thiên, lập tức buông tay.


Khi còn chưa được tận mắt chứng kiến chân tướng sự việc, Diêu Thiên Thiên đã vô cùng tức giân, nhưng khi sự thật được phơi bày ra trước mắt, cô lại rất bình tĩnh. Cô lạnh nhạt liếc nhìn Mễ Bác, mặt không cảm xúc nói với anh cảnh sát: “Đi thôi!”


Chuông điện thoại reo vang, cô nhìn màn hình hiển thị thông tin người gọi tới, nhấn nút tắt.


Lai gọi, lại tắt.


Lúc này mà giải thích thì chính là muốn che đậy, huống hồ Thiên Thiên luôn tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến và phán đoán của bản thân.


Cô vùi đầu vào game online, có như thế cô mới có thể quên hết những chuyện không vui.


Những lúc tâm trạng không vui, muốn giải toả, cô thường chơi game và giết người trong đó.


Gặp người giết người, gặp phật giết phật, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết bất khả chiến bại, điểm uy tín của thủ lĩnh tà phái không ngừng tăng cao.
 
“Thiên Thiên, cậu làm như vậy sẽ khiến quần chúng căm phẫm” Lâm Hi rất ít khi online cũng phải ra mặt khuyên nhủ.


Trong game vì muốn tránh những cảnh tượng bạo lực và máu me, nên thi thể người bị giết lập tức biến mất, sau đó hồi sinh ở Tân Thủ Thôn, Lâm Hi đứng trong Tân Thủ Thôn, sau khi nhìn thấy rất nhiều người chơi bị Diêu Thiên Thiên giết sống lại ở đó, lại mua trang thiết bị chuẩn bị thành lập đội ngũ để báo thù.


Diêu Thiên Thiên càng giết người càng hứng khởi, nên cũng chẳng thèm để ý. Bất cứ ai tiếp cận cô trong vòng ba bước, lập tức hệ thống nhảy ra một dòng thông báo: “Người chơi Tâm Hữu Thiên Thiên Kết ác ý công kích bạn”

Sau đó máu tươi bắn xa ba thước, lập tức bị đưa về Tân Thủ Thôn để hồi sinh.


Đương nhiên, cũng không có ít cao thủ qua đường, nhưng cao thủ thì ai cũng có giá trị và phong độ của mình, chẳng ai lại đi đối đầu với một người con gái như đang phát điên kia.


“Thiên Thiên, cậu vẫn ổn chứ?” Lâm Hi thăm dò hỏi.


Buổi chiều ở đồn cảnh sát, Diêu Thiên Thiên bình tĩnh tới không ngờ, cô tường trình lại sự việc một cách trôi chảy rõ ràng không cần Lâm Hi phải bổ xung câu nào.


Lâm Hi và cô đã làm bạn với nhau mười mấy năm nay, hiểu rất rõ về cô, Diêu Thiên Thiên ngoài mặt thì mạnh mẽ nhưng trong lòng lại là người hết sức yếu đuối, ngoài mặt càng tỏ ra gió yên sóng lặng, thì bên trong đang sóng thần trào dâng, nếu không để cô ấy được giải toả, cô ấy chắc chắn sẽ phát điên.


“Mình không sao” Diêu Thiên Thiên cuối cùng cũng trở về khu vực an toàn, lúc ấy mới có thời gian trả lời tin nhắn của Lâm Hi.


Lâm Hi vẫn lo lắng cho bạn: “Thiên Thiên, đừng ở nhà mãi thế, chúng ta đi hát Karaoke đi”


“Không đi đâu” Diêu Thiên Thiên từ chối, cô hiểu là Lâm Hi quan tâm đến cô, tuy nhiên có những chuyện tự mình phải đối mặt, người khác không thể giúp được.


Lâm Hi vẫn còn muốn tiếp tục khuyên can, nhưng thấy màn hình máy tính hiện lên một dòng thông báo được gửi tới từ hệ thống: Cửu Đại Kiếm Khách của phái Thiên Sơn gửi thư muốn được quyết đấu với Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, Tâm Hữu Thiên Thiên Kết đã ứng chiến.

Lâm Hi thất kinh, mặc dù cô không ham mê game online như Thiên Thiên, nhưng cũng hiểu quyết đấu có nghĩa là gì.


Không kiên nhẫn để gõ chữ, bấm điện thoại gọi cho Thiên Thiên, bên kia vừa bắt máy, cô nói ngay: “Thiên Thiên, cậu điên rồi sao?”


Diêu Thiên Thiên bình tĩnh như không có chuyện gì: “Cậu phải tin vào thực lực của mình”


Cô không ngốc, nếu không nắm chắc phần thắng, quyết không giơ đầu ra chịu trận.


Gác máy xong, Diêu Thiên Thiên theo sự chỉ dẫn của hệ thống đến đỉnh núi cao nhất của Thiên Sơn, đối phương muốn chiếm ưu thế thiên thời địa lợi nhân hoà, cô cũng không thèm kỳ kèo với họ.
Diêu Thiên Thiên đã xem qua hồ sơ của họ, đối phương mặc dù người đông thế mạnh, lại tự xưng là Cửu Đại Kiếm Khách, nhưng trên thực tế, điểm kinh nghiệm và lực chiến đấu nếu so sánh với cô, còn thua một bậc.


Vừa lên tới đỉnh núi còn chưa đứng vững, đã có người nhằm vào cô xuất chiêu.


Cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang cô kéo chuột về bảng kĩ năng, chọn sử dụng Huyền Cơ Kiếm Pháp đã luyện tới mức cao nhất. Đây là kĩ năng mạnh nhất của cô, suốt từ chiều cô tự nhốt mình trong phòng để luyện game, người có phần mệt mỏi, thêm vào đó sáng mai đến công ty còn có một trận chiến thực sự phải tham gia, cô cần phải tốc chiến tốc thắng.


Cô đánh vài chiêu tinh diệu nhất trong Huyền Cơ Kiếm Pháp, 9 người đã mất 2. Đang định xuống tay hạ sát thêm, thì hệ thống báo có tin nhắn đến, cô vừa mở ra lại có tin gửi đến, toàn bộ là do 9 người kia gửi, khiến cô mất tập trung không thể xuất chiêu được, sắp tức phát điên.


Cho tới khi cô hạn chế quyền gửi tin nhắn từ người lạ, nhìn lại, thấy lượng máu của mình đã chỉ còn lại 1/10.


Cũng may là trang bị của cô đầy đủ, công phu của cô lại cao, trước khi giọt máu cuối cùng biến mất, nuốt vội một vốc thuốc khôi phục thể lực và bổ xung huyết dịch, hồi phục lại như cũ.


Diêu Thiên Thiên biết luyện cấp không dễ dàng gì, vốn chỉ định đánh cho họ ngất xỉu, giờ quyết không dung tình, cô xuất chiêu liên tiếp, chém bên này chém bên kia, tống cả 9 kẻ kia về lại Tân Thủ Thôn, mỗi người bị tụt một cấp.


Diêu Thiên Thiên là người bụng dạ nhỏ nhen, hành vi bỉ ối vô sỉ của bọn họ khiến cô tức giận, cô đi theo sau, giết mỗi người thêm một lần nữa, lúc đấy mới thật sự giải toả được mối hận trong lòng.
Vừa mở bảng tin nhắn ra, những tin nhắn được gửi đến từ người lạ liên tiếp xuất hiện, Diêu Thiên Thiên kiên nhẫn đọc từng tin, đọc mấy tin cuối cùng, cô không nhịn được phá lên cười.


“Có gan đừng chạy, đợi đấy mà xem!”


“Bọn ta sẽ tìm người tới đối phó với ngươi, đến lúc đó đừng khóc”


Trong ti vi những kẻ lưu manh khi bị hiệp sỹ đánh cho phải vắt chân lên cổ mà chạy, trước khi thoát thân đều ném lại một hai câu hù doạ để giữ thể diện, cảnh tượng trước mắt cô vô cùng giống những gì cô từng được chứng kiến.
Tâm trạng của Diêu Thiên Thiên lúc này rất tốt, chuyện của Mễ Bác cũng dần dần nguôi ngoai.


Lâm Hi tận mắt chứng kiến trận quyết chiến này, ngẩn ngơ mất nửa ngày mới có phản ứng, vội gửi một dòng “………..” qua cho Thiên Thiên.


Diêu Thiên Thiên đắc ý vô cùng, qua trận chiến này, thấy điểm uy tín của lãnh tụ tà phái của mình tăng thêm một bậc, gần đạt tới 5 cấp cao nhất. Mà một khi đã lọt vào danh sách 5 cấp cao nhất, thì sau này điểm kinh nghiệm mỗi lần đạt được sẽ tăng gấp đôi.


Rất nhiều người lựa chọn gia nhập tà phái, đa số đều nhắm vào điều kiện phúc lợi này mà thôi.


Diêu Thiên Thiên gửi tới cho Lâm Hi một tin nhắn chúc ngủ ngon: “Mình muốn đi ngủ rồi”


Đang định offline, thì hệ thống nhắc nhở: Người chơi Trượng Kiếm Thiên Nhai muốn được thêm bạn vào danh sách bạn tốt.


Thiên Thiên sững người, Trượng Kiếm Thiên Nhai, đệ nhất cao thủ của phái Thiên Sơn, và cũng là nhân vật đứng thứ hai trong sever này.



Ngón tay cô còn nhanh hơn cả tư duy của cái đầu, vội vàng nhấn nút đồng ý.


Trượng Kiếm Thiên Nhai nhanh chóng gửi tin nhắn tới: “xin chào”


Đầu óc Thiên Thiên cũng vô cùng linh hoạt, Trượng Kiếm Thiên Nhai kết bạn với cô tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tìm người để trò chuyện, cô trả lời: “Tìm tôi để báo thù phải không? cứ thẳng thắn đi, không cần khách khí”


“Cô đã giết rất nhiều đệ tử phái Thiên Sơn chúng tôi, tôi cũng phải lấy lại chút danh dự cho họ”


“Không vấn đề gì” Diêu Thiên Thiên lập tức đồng ý.


Đùa gì thế không biết, Trượng Kiếm Thiên Nhai, một nhân vật như thần nhân, có thể giao đấu với anh ta là một vinh hạnh, cho dù có thua thảm hại, cũng không sao.


Hơn nữa, cứ cho là chết dưới tay anh ta, cô cũng chẳng mất gì, bởi vì trò chơi muốn đề phòng cao thủ cậy mạnh hiếp yếu, có quy định những cao thủ nằm trong top 10 nếu giết người, không những không được lợi gì, mà còn bị mất điểm kinh nghiệm.


Diêu Thiên Thiên không có gì để phải sợ hãi.


Trượng Kiếm Thiên Nhai quả là có phong thái của một đại hiệp, để Diêu Thiên Thiên đươc lựa chọn địa điểm.


Diêu Thiên Thiên cân nhắc cả nửa ngày, dù sao cũng phải tìm một nơi sơn thuỷ hữu tình để làm chứng cho trận quyết đấu xưa nay chưa từng có này. Cuối cùng cô chọn Tử Trúc Lâm, cũng là nơi mà Trương Tam Phong-Trưởng môn phái Võ Đang trấn giữ.


Trường Kiếm Thiên Nhai lịch sự nhã nhặn nói: “Cô nương mời xuất chiêu”


Diêu Thiên Thiên cũng không khách khí, một chiêu Ngọc Nữ nhằm mặt đối phương lao tới. Phái Thiên Sơn nổi tiếng nhất là Đại Tu Di kiếm pháp, cùng một chiêu kiếm nhưng được đánh từ tay của Trượng Kiếm Thiên Nhai, uy lực khác một trời một vực.


Mới giao đấu được hai chiêu, Diêu Thiên Thiên biết mình còn kém anh ta nhiều, không tới mười chiêu, chắc chắn sẽ bại.


Cô không lo lắng, tốt xấu gì cũng là đấu với đệ nhị cao thủ trong sever, dù bại vẫn vinh.


Quả nhiên, vừa qua 10 chiêu, cô trúng một trọng quyền ném ngã trên mặt đất, Diêu Thiên Thiên lại có cảm giác yên tâm, tạm thời rời khỏi máy tính, đi rót cho mình một cốc nước.


Lúc quay lại, hệ thống đã ra một loạt thông báo: Bạn đã bị “Trượng Kiếm Thiên Nhai” đánh ngất xỉu; Bạn bị “Lộ Nhân Giáp” soát người, lấy đi Nhuyễn Ổi Giáp và Hiên Viên Hạ Vũ Kiêm; Bạn bị “Tùy tiện đặt một cái tên” soát người, lấy đi Ủng Đằng Vân; Bạn bị “Ta là S” giết chết, đối phương thu được 1000 vạn điểm kinh nghiệm của bạn.


Phải tới gần 5 phút, Diêu Thiên Thiên ở trong trạng thái kinh ngạc bàng hoàng: 1000 vạn điểm kinh nghiệm, thế là mất đi một cấp rưỡi, cô phải luyện bao lâu mới có thể lấy lại chứ.


Tự nhiên một cơn giận vô cớ bốc lên, Diêu Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, mới trước đó còn cảm thấy Trượng Kiếm Thiên Nhai phong độ ngời ngời lại còn rất nho nhã, rất có cảm tình với anh ta, không ngờ sau lưng người khác lại nham hiểm như vậy.


Hắn biết rõ có giết cô cũng chẳng được lợi gì, nên đánh cô ngất, để cho những người chơi các cấp khác nhau tới soát người cô, đồng thời giết chết cô để lấy điểm kinh nghiệm.


Lễ vật cầu hôn Tiêu Dao tặng cô quên trả lại cũng không cho vào kho hàng, lần này tổn thất quá nặng nề, Thiên Thiên quả thật khóc không ra nước mắt.


Cô rất muốn ném lại vài câu tàn nhẫn rồi hùng dũng bỏ đi, nhưng nghĩ lại, nếu làm như thế, có khác gì đám người cặn bã kia đâu, hơn nữa cô cũng chẳng có người hỗ trợ, trước kia, Tiêu Dao còn có thể giúp cô một tay, bây giờ anh ta còn đang mất tích ở Tân Thủ Thôn, đến thân mình còn chưa lo xong, làm sao có thể giúp cô báo thù chứ.


Đánh thì không thắng, mắng chửi cũng không thể mắng chửi, làm thế nào bây giờ?


Nhẫn nhịn nuốt giận không phải là phong cách của cô. Dù gì thì Diêu Thiên Thiên cũng không phải người bình thường, nhíu mày một lúc, cô đã có cách.


Cô không kèn không trống offline, sau đó nhanh chóng đăng nhập bằng một user phụ khác, lấy tên là Mi Vũ, gia nhập Võ Đang Môn Hạ.


Sau khi online tìm ra tung tích của Trượng Kiếm Thiên Nhai, cô bắt đầu kế hoạch báo thù của mình.


Trượng Kiếm Thiên Nhai cấp bậc cao, nơi anh ta đánh quái để thăng cấp thường là những nơi sâu trong rừng rậm, nơi đó ẩn nấp một số quái vô cùng khó triệt hạ, tục danh là Đại Boss. Muốn đối phó với bọn chúng không dễ dàng gì, tuy nhiên một khi đã bắt được, điểm kinh nghiệm thu về hơn rất nhiều lần so với các loại quái khác, thậm chí có thể gấp đến mấy chục lần. Những Cao Thủ có khả năng để khiêu chiến với Đại Boss, toàn sever chỉ có vài người, Trượng Kiếm Thiên Nhai là một trong số đó.


Khi Tiêu Dao còn chưa thay đổi môn phái, cô cũng thường cùng Tiêu Dao vào trong rừng rậm, liên thủ giết được Đại Boss, nhưng cũng chỉ một lần đấy thôi, Thiên Thiên không chịu quay lại nơi đó lần nữa.


Một là, vì trò chơi này thật sự rất biến thái, chỉ có người chơi cuối cùng giết được Đại Boss mới thu được toàn bộ điểm kinh nghiệm của nó, cho dù trước đó bạn đã tốn bao nhiêu sức lực, thì cũng đều không được tính công; Hai là, dựa vào khả năng của Diêu Thiên Thiên và Tiêu Dao, phải đối phó với mỗi một Đại Boss không phải là việc dễ dàng gì, chỉ cần thiếu thận trọng một chút là sẽ mất mạng, nếu chết, chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao.


Vì thế Diêu Thiên Thiên chấp nhận điểm kinh nghiệm ít, nhưng được luyện cấp ở một nơi tuyệt đối an toàn.


Tuy nhiên tình hình hôm nay lại khác, dù gì cũng là user phụ, vốn cũng chẳng có nhiều điểm kinh nghiệm, chết cũng không đáng tiếc. Nếu có thể cướp về số điểm kinh nghiệm Trượng Kiếm Thiên Nhai khổ sở mới giành được, thì quả là sảng khoái vô cùng.


Diêu Thiên Thiên lén lút, lặng lẽ theo sau Trượng Kiếm Thiên Nhai, chuẩn bị 12 phần tinh lực, để có thể cướp quái bất cứ khi nào.



Thoạt đầu Trượng Kiếm Thiên Nhai không để ý, bởi vì cũng thường có những người chơi vì yêu mến mà đến, có người nhân cơ hội này để bắt chuyện, muốn lừa từ anh một hai thứ trang bị, cũng có người nhân cơ hội này xin anh mang theo để cùng luyện cấp, cũng có những người chơi có những sở thích kỳ quái, thích được ngắm nhìn tư thế đánh quái oai hùng của anh, thậm chí có thể quan sát liền mấy tiếng đồng hồ cũng không biết chán.


Trượng Kiếm Thiên Nhai từ ngạc nhiên tới tê liệt, giờ đã đến ranh giới anh có thể tự do phát huy sự lững lờ bất động của mình.


Bên này Trượng Kiếm Thiên Nhai chuyên tâm luyện cấp, còn Diêu Thiên Thiên nhắm trúng thời cơ, nhẩm tính khi lão quái mặc áo xanh kia sắp kiệt sức, liền ra tay trước để cướp về, bỏ tọt toàn bộ số điểm kinh nghiệm ngay trong tầm tay của Trượng Kiếm Thiên Nhai vào trong tay nải của mình.


Lần đầu tiên, Trượng Kiếm Thiên Nhai nhịn.


Diêu Thiên Thiên không có ý định dừng lại, mục đích của cô là chọc giận Trượng Kiếm Thiên Nhai, mà tới lúc này thì tâm nguyện của cô vẫn chưa được thực hiện.


Diêu Thiên Thiên lại nỗ lực, liên tiếp ba lần liền hớt tay trên toàn bộ số điểm kinh nghiệm tưởng trừng sắp thuộc về Trượng Kiếm Thiên Nhai đến nơi, lần này thì đã thành công trong việc chọc tức anh ta.


Trượng Kiếm Thiên Nhai: “Này, đừng quá đáng thế chứ”
Trên môi là nụ cười đắc thắng vì âm mưu đã thành công của Thiên Thiên, cô từ chối trả lời, ấn vào nút thoát, ra khỏi trò chơi.


Và trong khi Trượng Kiếm Thiên Nhai lại tiếp túc đánh quái, cô thần không biết quỷ không hay đột ngột xuất hiện trước mặt anh ta, nhẹ nhàng lấy đi 100 vạn điểm kinh nghiệm.


Cô lên cấp rất nhanh, dễ dàng trở thành đệ tử đời thứ ba của phái Võ Đang.


Trượng Kiếm Thiên Nhai tức tới mức muốn hộc máu, lũ Boss ở đây đâu phải dễ xơi, giải quyết được một con phải hao tốn không biết bao nhiêu tinh lực, anh không phải là thánh nhân, không có thứ lý tưởng cao đẹp quên mình vì người khác, mà hành vi của Mi Vũ ảnh hưởng nghiệm trọng tới tâm trạng và hành động của anh, anh phải tìm cô để nói lý.


Trượng Kiếm Thiên Nhai:”Tôi biết cô chính là user phụ của Tâm Hữu Thiên Thiên Kết”


Mi Vũ: “Không sai, vậy thì sao”


Trượng Kiếm Thiên Nhai: “Gan không nhỏ đâu nhỉ”


Mi Vũ vô cùng kiêu ngạo: “Không vui thì tới giết ta đi”


Trượng Kiếm Thiên Nhai không thể nhịn hơn được nữa, mà cũng không cần thiết phải nhịn, thế là thỏa mãn yêu cầu của cô, tống thẳng cô về Tân Thủ Thôn.


Còn Diêu Thiên Thiên cũng đã đạt được tâm nguyện, Trượng Kiếm Thiên Nhai vì bắt nạt người chơi mới, bị tước mất mấy trăm vạn điểm kinh nghiệm.


Mặc dù số điểm kinh nghiệm anh ta mất cách xa với con số 1000 vạn điểm kinh nghiệm cô đã mất, nhưng cộng thêm số điểm mà nick phụ cướp được nữa, tính toán lại thì cũng tàm tạm rồi, Thiên Thiên thấy vô cùng dễ chịu.


Diêu Thiên Thiên tâm trạng đang rất vui, việc Mễ Bách ăn vụng bị cô ném tít lên tận chín tầng mây. Cô thỏa mãn offline. Tắm rửa, nghỉ ngơi, ngủ một đêm không mộng mị, say sưa tới tận sáng hôm sau.
 
3. CHÚNG TA ĐÃ Ở BÊN NHAU 5 NĂM RỒI,
EM THẬT SỰ NỠ LÒNG SAO?


Sáng hôm sau thức dậy, tinh thần Diêu Thiên Thiên vô cùng sảng khoái.


Nhớ lại chuyện xảy ra vào chiều hôm qua và cuộc đối mặt sắp tới trong sáng nay, mặt Thiên Thiên lại xịu xuống. Cô chậm chạp làm vệ sinh cá nhân xong, tảng lờ ánh mắt lạ lẫm của mẹ, ngồi phịch xuống cạnh bàn ăn, ngoạc miệng ra hỏi: “Mẹ, bữa sáng có gì ngon không?”


Thói quen cố hữu của Diêu Thiên Thiên, ngủ tới sát giờ mới dậy, và cứ thế đi thẳng tới văn phòng, làm gì có thời gian mà ăn sáng.


Hôm nay đã quá cả giờ đi làm, cô vẫn ung dung ngồi đó, làm sao không khiến người khác kinh ngạc chứ.



Mẹ bê từ trong bếp ra một nồi cháo, hai đĩa rau dầm tương, múc một bát đưa cho cô. Diêu Thiên Thiên từ từ ăn hết bát cháo, rồi còn tự múc cho mình thêm nửa bát nữa, cô ợ một tiếng rồi nói: “Mẹ, ngon quá” .


Hàng ngày cô thường mua hai chiếc bánh bao trên đường đi làm, hai ngày nghỉ cuối tuần thì ngủ cho tới lúc mặt trời đã lên cao mới thức dậy, lâu lắm rồi không được ăn cháo trắng với thức ăn, hôm nay được thưởng thức, cảm giác mùi vị thật đặc biệt.


“Hôm nay con không phải đi làm sao?” Bà Diêu không bị những lời hoa mỹ của cô bịt mắt.


Diêu Thiên Thiên nghẹn lời, im lặng một lúc rồi cũng thật thà đáp: “Con sắp thất nghiệp rồi, mẹ, mẹ chuẩn bị tâm lý nuôi con mấy tháng nhé”


Bà Diêu cho rằng cô chỉ nói đùa vậy thôi, nên cười trừ cho qua, Diêu Thiên Thiên cũng không giải thích thêm.


“Mẫu hậu” vô cùng hài lòng với chàng rể quý là Mễ Bách, không ít lần giục hai đứa nhanh chóng kết hôn, nhưng lần nào cũng bị Thiên Thiên lấy lý do là tuổi còn nhỏ gạt đi, giờ nghĩ lại, thấy thật may mắn vô cùng. Nếu kết hôn rồi mới nhìn ra bộ mặt thật của Mễ Bách, thì đúng là hớ to.


Diêu Thiên Thiên đi giầy chơi bóng và mặc áo T-shirt rồi ra khỏi nhà, bước vào cửa lớn của công ty, bắt gặp ngay ánh mắt sững sờ của cô nàng lễ tân.


Mặc dù công ty không quy định đi làm phải mặc âu phục, nhưng chưa có người nào dám ngông cuồng như thế.


Trên đường cô đi, không biết bao nhiêu tròng mắt rớt xuống.
Người nào người nấy đều nhìn cô với ánh mắt vừa như đăm chiêu lại vừa như khó dùng lời để diễn đạt.


Hàng ngày Thiên Thiên dù không thể được gọi là nhân viên ưu tú, cũng chưa từng đi muộn về sớm, cô không có chí tiến thủ, nhưng luôn hoàn thành công việc một cách hết sức nghiêm túc.
Nhưng hôm nay cô không những đi muộn tới hai tiếng đồng hồ, mà còn ăn mặc rất thoải mái, rõ ràng là đang xảy ra một chuyện hết sức bất thường.


Tật nhiều chuyện của Đại San San lại ngứa ngáy chuyển động. Chị ta đưa tay ra kéo Diêu Thiên Thiên lại khi cô đi ngang chỗ chị ta ngồi, dùng ánh mắt để dò hỏi.


Diêu Thiên Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng giật tay ra, “Chị San San, em đến phòng nhân sự trước đã”


Tai của tất cả mọi người lập tức dựng đứng lên, chuyện tình giữa Thiên Thiên và tổng giám đốc Mễ Bác mặc dù không công khai, nhưng bọn họ ai ai cũng đều rất tinh tường, nhìn kiểu gì cũng ra manh mối.


Theo phân tích của bọn họ, Diêu Thiên Thiên đến phòng nhân sự mười phần thì đến tám chín phần là xin nghỉ việc, mà lý do khiến cô ấy phải nghỉ việc, chỉ có một khả năng duy nhất, Diêu Thiên Thiên và Mễ Bác chuẩn bị kết hôn, sau đó yên tâm ở nhà làm bà chủ, để cho chồng nuôi.


Nhưng bọn họ đều không thể ngờ rằng, nguyên nhân Diêu Thiên Thiên xin nghỉ việc còn là vì một khả năng khác.


Diêu Thiên Thiên đặt lá đơn xin nghỉ việc lên trên bàn của giám đốc nhân sự -Khúc Viễn Hàng, vẫn giữ nụ cười trên môi.
Khúc Viễn Hằng mở ra đọc, khó xử nói: “Thiên Thiên, việc này e là tôi cũng không thể quyết định được”


Diêu Thiên Thiên phì cười, “Giám đốc Khúc, anh đùa phải không”


Vừa nói xong thì điện thoại bàn đổ chuông. Khúc Viễn Hằng nghe điện thoại xong, thở phào: “Thiên Thiên, Mễ tổng muốn cô vào phòng anh ấy một lúc”


Thiên Thiên từ chối: “Em không đi đâu”


Khúc Viễn Hàng không biết nội tình, tiếp tục khuyên: “Mỗi người nhượng bộ một chút chẳng phải tốt sao, em cũng đừng nghĩ mình là đại tiểu thư thế chứ, bây giờ, những người đàn ông tốt như Mễ tổng không nhiều đâu”


Đàn ông tốt?Diêu Thiên Thiên chán nản muốn đập đầu vào tường.


Tiếp tục đứng đây mà nghe Khúc Viễn Hằng giáo huấn, không bằng đi gặp Mễ Bác mặt đối mặt nói cho rõ ràng. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, không do dự đi thẳng vào phòng tổng giám đốc.
“Thiên Thiên, em qua đây ngồi đi” Nụ cười của Mễ Bác ấm áp như gió xuân, giọng nói dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra vây.


Anh ta có thể giả vờ như không có chuyện đó, nhưng Diêu Thiên Thiên không thể, cô lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì anh mau nói đi”


Mễ Bác làm động tác muốn ôm lấy Thiên Thiên, nhưng cô xoay người né tránh, Thiên Thiên giận dữ nói: “Đừng động bàn tay bẩn thỉu của anh vào người tôi”


“Thiên Thiên, hà tất phải làm thế?” Mễ Bác mặt không cảm xúc, “Anh với cô ta chỉ là gặp dịp thì vui thôi, anh nghĩ em sẽ hiểu”


Diêu Thiên Thiên cười nhạt: “Thật là một dịp vui”


“Người anh muốn lấy trước sau chỉ có mình em” Mễ Bác cho rằng cô sẽ bị câu nói này của anh ta làm cho cảm động, vì vậy lại đi tới nắm lấy tay cô.


Diêu Thiên Thiên chán ghét hất ra, “Xin lỗi, bổn cô nương tôi không thích”


“Thiên Thiên!” Mễ Bác cao giọng.


Diêu Thiên Thiên khẽ nhếch mép, anh ta chắc nghĩ mình không coi trọng ý tốt của anh ta, còn anh ta thì chẳng làm sai gì cả. Không cùng chí hướng thì sao có thể cùng vạch kế hoạch chứ, trong tình yêu cũng vậy thôi. Vậy thì thế này đi, yêu được thì cũng chia tay được.


Thiên Thiên nói rất nhẹ nhàng: “Mễ Bác, chia tay đi”


“Không thể nào” Mễ Bác phản đối rất bản năng.


Diêu Thiên Thiên nhún nhún vai, “Người như anh cần loại con gái nào chẳng có, cần gì phải níu kéo”


“Chúng ta đã ở bên nhau 5 năm rồi, em thật sự nỡ lòng sao?”


“Anh đừng nhầm lẫn, người phản bội là anh” Diêu Thiên Thiên nhướn nhướn mày.


“Cứ cho là anh sai đi cũng không được sao?” Thái độ của Mễ Bác nhún nhường vài phần, dường như đấy đã là ân huệ lớn nhất của anh ta rồi.


Diêu Thiên Thiên không dao động: “Muộn rồi”


Tính cách của cô là như vậy, chung thủy là tiền đề cho quan hệ của hai bên nam nữ, một khi đã vi phạm, cắt đứt không dung tình.


“Còn có thể cứu vãn không?”


Diêu Thiên Thiên liếc nhình anh ta một cái: “Không thể”



“Thiên Thiên….”


Diêu Thiên Thiên ngắt lời anh ta: “Không cần nói nữa, anh biết tính tôi mà”


Mễ Bác sao có thể không biết. Tính cách của Thiên Thiên thẳng thắn và mạnh mẽ, một khi cô đã quyết định, không ai có thể thuyết phục được cô thay đổi.


Anh ta cười đau khổ: “Như vậy chẳng khác nào phán anh tội tử hình. Quá tàn nhẫn”


Diêu Thiên Thiên không muốn tranh cãi với anh ta nữa, có thể đối với anh ta những chuyện như thế chẳng là gì, nhưng với cô mà nói, cô không thể chấp nhận được.


Im lặng hồi lâu.


“Vẫn có thể là bạn?” cuối cùng Mễ Bác nhượng bộ, giờ chắc chắn không phải là thời cơ thích hợp để giải thích.


“Đương nhiên” Diêu Thiên Thiên rộng lượng đáp.


Mễ Bác hơi nhướn mày hỏi: “Vẫn muốn nghỉ việc sao? Em hận anh, nhưng cũng không nên kéo lây sang cả công việc”


Giọng anh ta đều đều, phảng phất có ý cười nhạo.


Cô hiểu ý của anh ta, anh ta nghĩ, bản thân cô vừa mới ra trường đã tới núp dưới cánh của anh ta mà trưởng thành, nếu rời khỏi đây, sợ là không thể tìm được một công việc lý tưởng khác.

Đọc nhiu hơn ti:

www.vanvietbooks.wordpress.com

www.vanvietbooks.vn

 
Có điều, Diêu Thiên Thiên hoàn toàn không tin vào điều đó, cô thản nhiên nói: “Cứ để tôi đi thì tốt hơn” Nghĩ thế nào, cô lại bổ xung thêm một câu, “Đối với những người tôi nhìn không thuận mắt, tôi không dám đảm bảo sẽ không có hành động quá khích với cô ta”

Mễ Bác sững người, không hiểu lắm hàm ý sâu xa trong câu nói của cô.

Nhưng chỉ vài phút sau, thắc mắc của anh ta đã có câu trả lời đầy đủ.

Khi Diêu Thiên Thiên bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, đúng lúc thư ký riêng của anh ta – Trần Tuệ Tuệ cầm theo một tập tài liệu vào cho anh ta ký, đụng phải người Thiên Thiên.

Kẻ thù gặp mặt hết sức gai mắt, Diêu Thiên Thiên tức tối nhìn thẳng cô ta, khuôn mặt vì giận mà đỏ ửng cả lên.

Mễ Bác cười, anh ta có đầy đủ lý do để tin rằng, Diêu Thiên Thiên hoàn toàn vẫn chưa tuyệt tình với mình, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, cô nhất định sẽ trở về bên cạnh anh ta.

*******

Diêu Thiên Thiên dường như bị nghiện việc đùa cợt với Trượng Kiếm Thiên Nhai, phải tới mấy ngày liền hễ đăng nhập vào trò chơi là cô đều search xem anh ta có online hay không.

Nếu đúng lúc anh ta đang online, thì xin lỗi nhé, Thiên Thiên lập tức đổi sang nick phụ là Mi Vũ, lại làm theo cách cũ, không chỉ cướp điểm kinh nghiệm mà còn không quên ngạo mạn khiêu khích.

Vai trần không ngại mặc quần áo, cô dùng trang bị cấp thấp nhất cũng có được vài trăm điểm kinh nghiệm, trừ số lần bị giết ngày một gia tăng, và mặt mũi lúc bị giết không dễ coi lắm ra, những thứ khác trăm lợi mới có một hại.
Diêu Thiên Thiên vô cùng đắc ý với phương pháp làm người khác tổn thất lợi ích như thế.Tuy nhiên, hôm nay Trượng Kiếm Thiên Nhai không cho cô có cơ hội lợi dụng mình, anh ta vừa thoáng thấy bóng Mi Vũ xuất hiện bên cạnh, không nói lời nào, bỏ của chạy lấy người.

Diêu Thiên Thiên đi theo anh ta vào quảng trường, thì thấy anh ta đứng yên tại chỗ.

Mi Vũ là nick phụ mà Thiên Thiên đăng ký dành riêng vào việc gây phiền phức với Trượng Kiếm Thiên Nhai, vì thế cũng không thêm bạn, cũng chẳng vào bang phái nào, không có ai nói chuyện, lại không thể đi luyện cấp, rất nhanh Thiên Thiên bắt đầu thấy nhàm chán.

Ngược lại, Trượng Kiếm Thiên Nhai vẫn đứng đó mà không chịu offline, nhất định là đang tán dóc với bạn bè rất hăng say, Diêu Thiên Thiên ngứa ngáy khó chịu, cân nhắc một lúc, liền đổi sang nick chính để online.

Vừa online, Tiêu Dao đã gửi tin nhắn tới: “Cuối cùng em cùng on rồi, mấy ngày nay đi đâu thế?”

“Ngày nào em cũng lên mà” Diêu Thiên Thiên cắn nửa quả táo, nghĩ thế nào thấy không đúng lắm, liền xóa dòng chữ vừa gõ đi.

Dùng nick phụ để cướp quái của người khác không phải là việc làm quang minh chính đại gì, Tiêu Dao là người của chính phái, bình sinh ghét nhất loại người đó, mặc dù chỉ là mạng ảo không ai biết ai, nhưng cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng anh.

“Mấy ngày nay công việc bận rộn quá, không vào được game” Lần đầu tiên Thien Thiên nói dối Tiêu Dao, mặt không nóng tim không nhảy.

Tiêu Dao cũng không để ý, nhiệt tình gửi đến một cái ôm: “Chào mừng em trở lại”

Diêu Thiên Thiên còn chưa kịp gửi tin trả lời, Tiêu Dao lại gửi tin tới: “Thiên Thiên, anh giới thiệu với em người bạn thân nhất của anh, cậu ta cấp cao, sau này có nhiệm vụ nào em không thể hoàn thành, có thể tìm cậu ta nhờ giúp đỡ”
Tiêu Dao lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cho Thiên Thiên, làm gì cũng suy nghĩ chu đáo, trước kia anh ta và Thiên Thiên lập đội đi đánh quái thăng cấp, cùng hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, giờ cấp của anh ta kém Thiên Thiên rất xa, ngược lại còn sợ liên lụy tới cô, mới nghĩ ra cách này để giúp cô.

Mặc dù tình cảm mà Thiên Thiên dành cho anh ta không giống như dành cho bạn trai, nhưng thấy anh ta nghĩ cho mình như thế, cũng có vài phần cảm động.

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Cảm ơn nhé”

Tiêu Dao: “Đến Vọng Nguyệt Lâu, anh ở đó đợi em”

“Được”

Thiên Thiên cười tinh nghịch, mở bản đồ ra, sử dụng tính năng di chuyển nhanh, vèo một cái đã bay tới Vọng Nguyệt Lâu.

Tiêu Dao đang ở đó đợi cô, người ngồi bên cạnh anh ta, không chỉ quần áo mà trang bị đều nhìn rất quen, Thiên Thiên cầm chuột di tới mở bảng thông tin của anh ta ra, cứng đờ cả người, không trùng hợp tới thế chứ….

“Thiên Thiên lại đây” Tiêu Dao làm sao biết được Thiên Thiên đang có những suy nghĩ quỷ quái chất chứa trong lòng, còn nhường chỗ của mình cho Thiên Thiên ngồi.

Diêu Thiên Thiên đành ngồi xuống, cũng may tửu lầu là nơi không được sử dụng vũ khí, nếu không e rằng Trượng Kiếm Thiên Nhai sẽ ra tay báo thù ngay tại trận.

Tiêu Dao: “Bạn anh, Trượng Kiếm Thiên Nhai, đệ nhị cao thủ trong sever này, chắc em cũng đã nghe qua danh tiếng của cậu ta”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngượng mộ đã lâu”

Trượng Kiếm Thiên Nhai: “Hận hanh, hân hạnh”

Trong lòng Diêu Thiên Thiên thầm nghĩ, giả bộ cũng được đấy.

Tiêu Dao: “Thiên Thiên, sau này anh Thiên Nhai đây sẽ bảo vệ em, không còn ai dám bắt nạt em nữa”

Trượng Kiếm Thiên Nhai: “Yên tâm, sau này mình sẽ để mắt tới cô ấy”

Rõ ràng trong câu nói đó hàm chứa rất nhiều ý tứ, Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp: “Vậy xin được cảm tạ trước”

Trượng Kiếm Thiên Nhai mặt không biến sắc: “Nói hay lắm, nói hay lắm”

Tâm Hữu Thiên Thiên Kết: “Em đi luyện cấp, hai người cứ tiếp tục nói chuyện”
Cô đâu có muốn luyện cấp, rõ ràng định chuồn đi, Trượng Kiếm Thiên Nhai biết rõ ý định của cô, nhưng cũng không bóc mẽ, mà gật gật đầu mỉm cười.

Diêu Thiên Thiên định offline để nghỉ ngơi, nhưng lại nghĩ, nhân lúc Trượng Kiếm Thiên Nhai không rảnh để tìm cô báo thù, phải luyện thêm ít điểm kinh nghiệm nữa, để đề phòng sau này.

Cô đến một một bãi cỏ vô cùng bí mật, đây là nơi mà trước kia cô và Tiêu Dao vẫn đến để đánh quái, là do Tiêu Dao vô tình phát hiện ra, rất ít người biết.
Điều Thiên Thiên không ngờ tới là, cô mới giết xong 1 Boss, còn đang đợi hệ thống cập nhật, thì Trượng Kiếm Thiên Nhai và vài đệ tử nữa trong phái Thiên Sơn đột ngột xuất hiện.

Thiên Thiên vội vàng rời đi, trở về khu vực an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, tin của Thiên Nhai lập tức gửi đến: “Này, chạy đi đâu thế, tôi nhận lời với Tiêu Dao tới giúp cô luyện cấp”

Thiên Thiên không tin vào những lời quỷ quyệt của anh ta, bị anh ta giết Thiên Thiên không tổn hại gì, nhưng anh ta và vài người khác nữa cùng đến thì rõ ràng không có ý định gì tốt cả. Bản tính của Tiêu Dao lương thiện, dễ dàng bị lừa nói ra nơi mà Thiên Thiên thường tới luyện cấp, nhưng cô—Diêu Thiên Thiên, không dễ dàng mắc lừa thế đâu.

Cố gắng điều hòa lửa giận trong lòng, lạnh lùng trả lời: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi xin nhận” Rồi out.
 
×
Quay lại
Top