Kẻ lạc lõng
Phần 2
Ông bác Wallace trông có vẻ muốn nói rất nhiều nhưng không nghĩ ra được phải nói như thế nào. Với một tiếng càu nhàu thất vọng, bà Ellen đẩy Emily tới chỗ người tiếp theo.
"Bác Eva," bà nói.
Bác Eva đang ngồi lọt thỏm trong chiếc khăn choàng. Bà mang bộ mặt cáu kỉnh của người thiếu trí tưởng tượng. Bà lẳng lặng bắt tay Emily. Emily cũng không nói gì.
"Bác Oliver," bà Ellen giới thiệu.
Emily phần nào thấy mến vẻ ngoài của bác Oliver. Ông to béo, hồng hào và có vẻ vui tính. Bất chấp bộ ria trắng lởm chởm của ông, con bé cho rằng nó sẽ chẳng quá khó chịu nếu ông hôn nó. Nhưng ông bác Oliver đã rút được kinh nghiệm từ bài học của ông bác Wallace.
"Nếu cháu để ta hôn một cái, ta sẽ cho cháu 25 xu," ông thầm thì thân thiện. Ông Oliver định bày tỏ thái độ ân cần thông cảm của mình bằng một câu đùa bỡn, nhưng Emily không ý thức được nên thấy vô cùng phẫn nộ.
"Cháu không bán những nụ hôn của mình," con bé tuyên bố, ngẩng cao đầu với vẻ kiêu hãnh tột cùng không thua kém bất cứ người nào mang họ Murray.
Ông bác Oliver bật cười cùng cục, không những chẳng hề tự ái mà dường như còn thấy thích thú không để đâu cho hết. Nhưng Emily nghe thấy tiếng khịt mũi từ phía bên kia phòng.
Tiếp theo là bác Addie. Bà cũng to béo hồng hào vui tính y hệt ông chồng và bà dịu dàng siết chặt bàn tay lạnh toát của Emily.
"Cháu thế nào, cháu yêu?" bà hỏi.
Từ "cháu yêu" làm Emily mềm lòng và bớt lạnh lùng hơn một chút. Nhưng đến người tiếp theo thì con bé lại thấy cảm tình trong người mình nguội lạnh ngay lập tức. Đó là bác Ruth - Emily biết người này là bác Ruth thậm chí trước cả khi bà Ellen nói thế, con bé biết đó là bác Ruth "giàu có" và cũng chính là người đã khịt mũi. Con bé biết đôi mắt xám lạnh lùng, mái tóc nâu xỉn nghiêm nghị, dáng người mập lùn, cái miệng mỏng tàn nhẫn và keo kiệt.
Bác Ruth chìa mấy đầu ngón tay ra, nhưng Emily không đón lấy.
"Bắt tay bác của cháu đi," bà Ellen giận dữ thì thầm.
"Bác ấy không muốn bắt tay cháu," Emily nói rành mạch, "vậy nên cháu sẽ không làm thế."
Bà Ruth rút hai bàn tay vừa bị từ chối trở lại trên vạt áo lụa màu đen.
"Cháu rõ là không hề được dạy dỗ tới nơi tới chốn," bà nói, "nhưng tất nhiên chẳng thể trông đợi điều gì khác được."
Emily đột nhiên cảm thấy hối hận. Có phải vì lối cư xử của nó mà bà ấy chê trách cha? Có lẽ xét cho cùng con bé nên bắt tay bà Ruth. Nhưng giờ đã quá muộn rồi, bà Ellen đã lôi tuột nó đi.
"Đây là bác họ cháu, ông James Murray," bà Ellen nói bằng giọng kinh tởm như đang phải làm một chuyện không chút bõ công bõ sức, và bà chỉ nhăm nhăm làm cho xong.
"Bác họ Jimmy, bác họ Jimmy," người đó nói. Emily nhìn ông bác họ không chớp mắt, và ngay lập tức thấy trong lòng dâng lên một tình cảm yêu mến không chút kiêng dè.
Ông có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào tinh quái với bộ râu muối tiêu toè ra hai bên, mái tóc nâu bóng xoăn tít không mang chút dấu ấn Murray nào, còn đôi mắt to nâu của ông toát lên vẻ chân thành thân thiện như mắt trẻ thơ. Ông trao cho Emily một cái bắt tay nồng ấm, tuy nhiên trong lúc làm vậy, ông ngờ vực liếc nhìn người phụ nữ đối diện.
"Chào mèo con!" ông nói.
Emily mỉm cười với ông, nhưng nụ cười của con bé, như thường lệ, hé nở chậm rãi đến độ chưa kịp toả rạng trọn vẹn thì chủ nhân của nó đã bị bà Ellen lôi đi rồi, vậy nên bà bác Laura trở thành người được hưởng lợi. Bà Laura giật mình, tái mặt.
"Nụ cười của Juliet!" bà nói, gần như chỉ thì thầm. Một lần nữa, bà Ruth lại khịt mũi.
Bác Laura không giống bất kì người nào khác trong phòng. Nhìn bác có thể gọi là xinh đẹp, với nét mặt thanh tú, mái tóc vàng nhạt bóng mượt thấp thoáng sợi muối tiêu được uốn thành nhiều lọn dày ôm sát đầu. Nhưng chính đôi mắt bà mới hoàn toàn chinh phục Emily. Đó là đôi mắt tròn xanh, màu xanh lơ. Người ta chẳng bao giờ có thể thôi choáng váng trước màu xanh của chúng. Và khi bà lên tiếng, giọng của bà mới êm ái và đẹp đến chừng nào.
"Nhóc con tội nghiệp," bà nói, vòng tay dịu dàng ôm Emily.
Emily vòng tay ôm lại bà, và suýt chút nữa con bé đã để cho người nhà Murray thấy nó đang khóc. Nó tránh được chuyện đó trong gang tấc nhờ bị bà Ellen đột ngột đẩy đến góc phòng gần cửa sổ.
"Còn đây là bác Elizabeth."
Phải, đây là bác Elizabeth. Chẳng có gì để nghi ngờ chuyện đó hết, và bà mặc bộ váy xa tanh đen cứng ngắc, cứng và sang trọng đến mức Emily cảm thấy đó hẳn phải là bộ trang phục xịn nhất của bà. Điều này khiến Emily thấy hài lòng. Cho dù bác Elizabeth nghĩ về cha nó như thế nào đi nữa thì ít nhất bà cũng tỏ lòng tôn trọng ông bằng bộ trang phục đẹp nhất của bà. Và bác Elizabeth trông cũng khá dễ mến với vóc dáng cao gầy, phong cách giản dị, đường nét rõ ràng và mái tóc xám chì vấn thành vòng dày cộp dưới chiếc mũ chụp đầu đen viền đăng ten. Tuy nhiên, đôi mắt bà, dù có màu xanh thép, lại lạnh lùng không kém mắt bà bác Ruth, còn đôi môi thì dài mỏng mím chặt đầy khắt khe. Dưới ánh mắt lạnh lùng xét nét của bà, Emily vội rút vào trong cái vỏ ốc của mình và đóng sập cánh cửa tâm hồn lại. Đúng ra nó phải sốt sắng lấy lòng bác Elizabeth - "bà chủ" của Trăng Non - nhưng con bé có cảm giác mình không thể làm thế được.
Bác Elizabeth chỉ bắt tay mà không nói lời nào - thật ra bà không biết chính xác nên nói những gì. Bà Elizabeth Murray sẽ không hề cảm thấy "lo lắng" ngay cả khi đứng trước đức vua hay ngài toàn quyền. Lòng kiêu hãnh của dòng họ Muray sẽ giúp bà vượt qua tình huống đó; nhưng bà lại cảm thấy vô cùng xáo trộn trước sự hiện diện của đứa trẻ khác thường có cái nhìn thẳng thắn đã cho tất cả mọi người thấy rõ tốt hơn hết đừng trông chờ nó tỏ ra ngoan ngoãn khép nép. Dù bà Elizabeth Murray không đời nào thừa nhận chuyện này nhưng quả thật bà không muốn bị mất mặt như ông Wallace và bà Ruth.
"Đến ngồi vào ghế sofa đi," bà Ellen ra lệnh.
Emily ngồi lên ghế sofa, mắt nhìn xuống, một hình dáng nhỏ bé mảnh khảnh toàn một màu đen nhưng vẫn toát lên vẻ kiên cường. Con bé úp hai bàn tay vào nhau đặt trên lòng và bắt chéo mắt cá chân. Họ nên thấy rõ ràng nó cũng biết cách cư xử.
Bà Ellen rút lui vào trong bếp, thầm cảm tạ các ngôi sao chiếu mệnh vì cuối cùng chuyện đó cũng đã xong xuôi. Emily không quý bà Ellen, nhưng con bé cảm thấy vô cùng cô độc khi bà không còn ở đấy nữa. Giờ đây, con bé chỉ còn lại một mình trước toà án Murray. Con bé sẵn sàng đánh đổi tất cả để được ra khỏi căn phòng này. Tuy nhiên, trong thẳm sâu tâm trí, con bé bắt đầu manh nha ý định viết lại mọi chuyện vào trong cuốn sổ ghi chép cũ. Hẳn sẽ thú vị lắm đây. Con bé có thể miêu tả tất cả mọi họ, con bé biết rõ nó có thể làm thế. Nó đã tìm ra từ diễn tả chính xác đôi mắt của bác Ruth - "xám đá". Chúng giống hệt hai viên đá, vừa cứng rắn vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc. Rồi trái tim con bé bỗng nhói đau. Cha chẳng bao giờ còn có thể đọc những gì nó viết trong cuốn sổ ghi chép nữa.
Tuy nhiên, con bé vẫn cảm thấy muốn viết hết mọi chuyện lên trên mặt giấy. Đau là cách miêu tả phù hợp nhất cho đôi mắt của bác Laura đây? Một đôi mắt đẹp đến như thế, chỉ đơn thuần tả chúng là "màu xanh lơ" thì chẳng có ý nghĩa gì hết - có đến hàng trăm người mắt xanh lơ - ồ, nó tìm ra rồi - "hồ nước xanh lơ" - đúng là thế đấy.
Và rồi ánh chớp xuất hiện!
Đây là lần đầu tiên kể từ buổi tối khủng khiếp bà Ellen gặp nó trên ngưỡng cửa. Con bé những tưởng ánh chớp ấy sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại lần nữa, ấy vậy mà giờ đây, trong thời gian và địa điểm không ngờ này, nó đã đến - con bé đã nhìn thấy, bằng đôi mắt tâm tưởng, cái thế giới diệu kì phía sau tấm rèm. Lòng dũng cảm và hy vọng dâng trào trong tâm hồn bé bỏng lạnh lẽo của con bé như một con sóng ánh sáng tươi vui. Con bé ngẩng đầu lên và nhìn khắp xung quanh không hề nao núng, một dáng vẻ mà sau này bị bà Ruth tuyên bố là "trâng tráo".
Phải, nó sẽ viết về tất cả bọn họ trong cuốn sổ ghi chép, miêu tả từng người một không để sót bất kì ai - bác Laura ngọt ngào, bác họ Jimmy tử tế, bác Wallace già dữ tợn, và cả bác Oliver mặt tròn vành vạnh như vầng trăng, bác Elizabeth nghiêm trang và bác Ruth đáng ghét.
"Con bé trông có vẻ ẻo lả," đột nhiên bà Eva nói, bằng chất giọng cáu kỉnh nhạt nhẽo.
"Chà, chị còn mong chờ gì khác nào?" bác Addie lên tiếng, kèm theo tiếng thở dài mà Emily cảm thấy ẩn chứa một ý nghĩa kinh khủng nào đó. "Con bé xanh rớt như mồng tơi vậy - nếu hồng hào lên được một chút thì nó trông cũng không đến nỗi lắm đâu."
"Tôi chẳng hiểu nó giống ai nữa," ông Oliver nói, nhìn Emily chằm chằm.
"Nhìn cũng thấy nó không phải người nhà Murray," bác Elizabeth nói, giọng dứt khoát với hàm ý phản đối.
"Họ đang nói về mình như thể mình không hề hiện diện ở đây vậy,"Emily thầm nghĩ, trái tim như muốn vỡ tung vì phẫn nộ trước lối cư xử bất lịch sự này.
"Tôi cũng sẽ không gọi nó là người nhà Starr đâu," ông Oliver nói. "Tôi thấy có vẻ như nó giống nhà Byrd hơn, con bé có mái tóc và đôi mắt của bà ngoại."
"Nó có cái mũi của cụ George Byrd," bà Ruth lên tiếng, bằng một tông giọng như muốn khẳng định đừng hòng có ai nghi ngờ được ý kiến của bà về mũi của cụ George.
"Con bé có cái trán của cha nó," bà Eva nói, cũng tỏ rõ ý không tán thành.
"Con bé có nụ cười của mẹ nó," bà Laura nói, nhưng giọng khẽ đến độ không ai nghe thấy.
"Và hàng mi dài của Juliet - chẳng phải Juliet có hàng mi rất dài sao?" bà Addie nói.
Sự chịu đựng của Emily đã tới giới hạn rồi.
"Các bác khiến con cảm thấy mình như được làm từ các miếng chắp vá và các mẩu đầu thừa đuôi thẹo vậy!" con bé phẫn nộ hét lên.
Những người nhà Murray chằm chằm nhìn con bé. Có lẽ họ cảm thấy ăn năn phần nào - vì, xét cho cùng, chẳng ai trong số họ là yêu tinh hay quỷ dữ, và không nhiều thì ít, tất cả họ đều có nhân tính. Có vẻ như chẳng ai nghĩ ra được câu gì để nói, nhưng sự im lặng vì choáng váng đã bị phá vỡ bởi tiếng cười cùng cục của người bác họ Jimmy, một tiếng cười khe khẽ, thấm đẫm sự vui vẻ và không vương chút ác tâm.
"Đúng rồi mèo con," ông nói. "Dũng cảm đương đầu với họ đi. Hãy khẳng định mình đi."
"Jimmy!" bà Ruth kêu lên.
Ông Jimmy ngồi thụt vào trong ghế.
Bà Ruth nhìn Emily.
"Hồi còn nhỏ," bà nói, "ta không bao giờ nói trừ phi được hỏi."
"Nhưng nếu chẳng ai nói gì trừ phi được hỏi thì làm sao có cuộc đối thoại nào ạ," Emily lý sự.
"Ta không bao giờ cãi lại ai," bà Ruth nói tiếp với cẻ nghiêm trang. "Thời ấy các cô bé đều được dạy dỗ đến nơi đến chốn. Chúng ta đều tỏ ra lễ phép và tôn trọng bậc bề trên. Chúng ta được dạy cho biết rõ vị trí của mình và chúng ta không bao giờ vượt quá cương vị ấy."
"Cháu không tin rằng bác đã được vui vẻ nhiều nhặn gì cho cam," Emily nói, rồi kinh hãi thở dốc. Nó không hề có ý định nói thành tiếng, nó chỉ định nghĩ thầm thôi. Nhưng con bé đã quá quen với việc nói to suy nghĩ của mình với cha rồi.
"Vui vẻ!" bà Ruth nói, giọng choáng váng. "Hồi còn nhỏ ta chẳng nghĩ gì đến vui vẻ hết."
"Vâng, cháu biết," Emily nói vẻ nghiêm trang. Giọng nói và thái độ của nó lễ phép không chê vào đâu được, vì con bé tha thiết muốn được chuộc lại lỗi lầm vô ý vừa rồi. Tuy nhiên bà Ruth trông như thể chỉ muốn cho con bé một cái bạt tai. Đứa nhóc này đang thương hại bà, sỉ nhục bà bằng cách tỏ ra thương cảm với bà - vì tuổi thơ đứng đắn không chút tì vết của bà. Thật không thể chịu đựng được, nhất là khi nó xuất phát từ một kẻ mang họ Starr. Rồi cái gã Jimmy ghê tởm đó lại còn cười cùng cục nữa! Đáng ra Elizabeth phải ngăn cản gã ta chứ!
May mắn thay đúng lúc này bà Ellen Greene xuất hiện và thông báo bữa tối đã sẵn sàng.
"Cháu phải đợi thôi," bà thì thầm với Emily. "Bàn ăn hết chỗ cho cháu rồi."
Emily mừng rơn. Con bé biết rõ nó sẽ không nuốt nổi miếng nào dưới ánh mắt của những người nhà Murray đó. Các ông bác bà bác của Emily lần lượt bước ra ngoài, không thèm liếc con bé lấy một lần - chỉ trừ bác Laura, khi ra đến cửa bác quay lại lén lút gửi cho con bé một nụ hôn gió. Emily chưa kịp phản ứng gì thì bà Ellen Greene đã đóng sập cánh cửa lại.
Emily chỉ còn lại một mình trong căn phòng đang dần đong đầy bóng chiều chạng vạng. Lòng kiêu hãnh từng giúp con bé đứng vững trước sự hiện diện của những người nhà Murray giờ bỗng nhiên cạn kiệt, và con bé ý thức rõ nước mắt mình đang ứa ra. Con bé bước thẳng đến cánh cửa khép kín ở cuối phòng khách, mở ra rồi bước vào trong. Quan tài của cha nó nằm chính giữa căn phòng nhỏ vốn là phòng ngủ. Căn phòng tràn ngập hoa - nhà Murray đã tuân thủ đúng quy tắc trong chuyện này cũng như mọi chuyện khác. Cái mỏ neo vĩ đại kết hoa hồng trắng mà ông Wallace mang tới đứng hiên ngang trên chiếc bàn nhỏ đặt phía đầu. Emily không thể nhìn thấy khuôn mặt cha mình vì bà Ruth đã đặt một tràng hoa dạ hương lan ngào ngạt lên nắp kính, mà con bé lại không dám di chuyển tràng hoa ra chỗ khác. Tuy nhiên, con bé cuộn người trên sàn và áp má vào thành quan tài bóng loáng. Khi mọi người bước vào, họ thấy con bé đang nằm ngủ thiếp đi ở đó. Bà Laura bế con bé dậy và tuyên bố, "Tôi sẽ đưa đứa trẻ tội nghiệp này lên gi.ường. Nó mệt lả mất rồi."
Emily mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh.
"Cháu đưa Mike theo được không ạ?" con bé hỏi.
"Mike nào?"
"Con mèo của cháu, con mèo xám to tướng của cháu."
"Một con mèo!" bà Elizabeth thất kinh kêu lên. "Cháu không được phép cho mèo vào phòng ngủ!"
"Sao lại không chứ, chỉ một lần thôi mà?" bà Laura nài nỉ.
"Tuyệt đối không được!" bà Elizabeth kêu lên. "Trong phòng ngủ thì mèo là loài độc hại nhất. Cô làm tôi ngạc nhiên đấy, Laura! Mang đứa bé đó về gi.ường rồi kiếm chăn đệm nhiều vào. Đêm nay lạnh đấy, nhưng đừng có để tôi nghe thêm lời nào về chuyện ngủ với mèo."
"Mike là con mèo sạch sẽ lắm ạ," Emily nói. "Nó vẫn tự tắm rửa, ngày nào cũng vậy."
"Mang nó về gi.ường đi, Laura," bà Elizabeth nói, phớt lờ Emily.
Bà Laura ngoan ngoãn tuân lời. Bà đưa Emily lên gác, giúp con bé thay quần áo, rồi ủ nó vào trong gi.ường. Emily đã buồn ngủ lắm rồi. Nhưng trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, con bé cảm giác có một thứ gì đó, mềm mại, ấm áp, kêu rừ rừ và rất thân thương đang chuồi xuống cạnh vai mình. Bà Laura đã lẻn xuống dưới nhà, tìm thấy Mike và mang nó lên cho con bé. Bà Elizabeth chẳng mảy may hay biết còn bà Ellen Greene thì không dám hé môi phản đối - vì chẳng phải bà Laura cũng là người nhà Murray ở trang trại Trăng Non sao?