( ĐN Harry Potter) Twins- Em gái song sinh của tôi

Các cậu có ý kiến gì muốn đóng góp cho tác phẩm không?

  • Có, tớ muốn góp ý

    Số phiếu: 0 0,0%
  • Không có đâu, truyện hay lắm!

    Số phiếu: 0 0,0%

  • Số người tham gia
    0

Mizukini2204

Thành viên
Tham gia
9/7/2019
Bài viết
3
Chương 1

7:00 AM, số 4 đường Privet Drive


Trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, có hai đứa bé, một trai một gái,cậu bé đang ôm cô bé ở trong lòng, và cả hai đứa vẫn còn đang say giấc ngủ . Cô bé, với mái tóc đỏ nổi bật xoăn nhẹ đáng yêu, vùi gương mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của chú bé nằm bên cạnh, dụi dụi như một chú mèo làm nũng. Trong khi đó, cậu bé, lúc này đã tỉnh giấc vì con mèo lười nào đó, lại có mái tóc đen và dáng người gầy gò, mảnh khảnh. Nhìn sơ qua thì bất cứ ai cũng có thể thấy gương mặt của hai đứa trẻ này có khá nhiều điểm tương đồng, chỉ có chú bé mang nét chững chạc hơn một chút, điều này làm người ta dễ dàng nhận ra rằng hai đứa trẻ là anh em cùng một nhà. Cậu bé tóc đen lúc này đã mở mắt,vì vậy nên ta có thể thấy được màu mắt của cậu, chúng mang một màu xanh dương rất đẹp, tạo cho bất kì ai cảm giác ấm áp khi nhìn vào. Và, đôi mắt ấy ngay lúc này đây đang ánh lên vẻ dịu dàng ,chăm chú quan sát cô em gái đáng yêu của mình, lúc bấy giờ vẫn đang ngủ say bên cạnh. Bất chợt, cậu nghe thấy tiếng chân bước rầm rầm, và vài giây sau là tiếng đập cửa ầm ĩ. Một giọng nói chói tai vang lên.


_ Harry! Halie! Dậy! Dậy mau!!!


Vâng, đến đây thì chắc các bạn đã rõ. Hai đứa trẻ mà tôi vừa miêu tả ở trên chính là Harry Potter, và em gái song sinh của cậu ấy, Halie Potter!


Harry uể oải đáp:


_ Đã dậy rồi ạ...


Nói rồi cậu từ từ ngồi dậy, vừa ngáp vừa vươn vai. Trong khi đó, Halie, cô em gái của cậu, cũng đã mở mắt, nhưng vẫn không chịu ngồi dậy, nằm im trên gi.ường, mắt không chớp chăm chú nhìn Harry. Cậu buồn cười hỏi cô:


_ Sao thế hả, con mèo lười này, bây giờ em có chịu dậy không?


Halie vẫn giữ nguyên gương mặt và ánh mắt đáng yêu, lắc đầu, cả cơ thể không hề nhúc nhích. Harry thở dài. Sáng nào cũng như vậy mà. Lúc nào em cũng để anh phải dùng biện pháp mạnh mới chịu dậy sao, Halie?


_ Hihihi... hahaha..ha... Hai! Tha cho em! Em dậy rồi!...hihihi..Dậy rồi mà!


Harry hừ nhẹ.


_ Hôm nào cũng phải để anh tốn bao công sức gọi em dậy... Đến bao giờ em mới trưởng thành được nhỉ?


Halie cười thầm trong bụng vì cái dáng vẻ ông cụ non này của Harry, giả vờ ngây thơ hỏi lại cậu.


_ Ơ, thế khi nào mà con người ta có thể tự thức dậy mà không cần cù lét mỗi sáng thì tức là đã trưởng thành hả anh hai?


Harry tự tin đáp lại:


_ Chứ sao.


Nhưng rồi cậu suy nghĩ lại.


_ Ừm...ờ...mà cũng có thể là không phải...


Halie còn định trêu chọc Harry thêm một lúc nữa, nhưng đúng lúc đó thì tiếng gọi the thé quen thuộc lại vang lên.


_ Tụi bây đâu rồi!!! Định ngủ đến trưa à? Ra đây mau lên!!!


Thế là Harry lật đật đi tìm cái kính gãy gọng dính đầy băng keo dấu yêu của cậu, trong khi Halie thì ngồi chải lại mái tóc cho gọn gàng.Hallie chải tóc xong thì ngồi im, mắt tròn xoe nhìn Harry vẻ mong đợi. Harry mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô bé, bắt đầu buộc tóc cho Hallie. Từ khi còn bé, cậu và Hallie mỗi sáng đều có thói quen này. Harry thì rất thích chạm vào mái tóc mềm mượt óng ả của Hallie, trong khi cô bé cũng rất thích anh hai buộc tóc cho mình. Vài phút sau, mái tóc nâu đỏ gợn sóng của Hallie đã được chia thành hai lọn tóc óng ả xinh đẹp, tạo cho cô bé vẻ đáng yêu , tinh nghịch , chẳng khác gì một chú mèo con. Harry còn cẩn thận thắt lại bím tóc cho Hallie, cậu còn đưa tay chỉnh chỉnh lại những sợi tóc mái tơ trên vầng trán của cô bé. Xong xuôi, hai đứa cùng nhau ra khỏi cái tầng hầm cầu thang ẩm thấp chật chội, tiến vào phòng bếp, nơi dì Petunia đang đứng.


_ Halie, trông chừng món trứng cho tao! Còn Harry, cắt bánh mì ra!


Nói rồi dì vừa đi đi lại lại vừa lẩm bẩm:


_ Hôm nay là sinh nhật bé cưng! Mọi thứ phải thật hoàn hảo!


Halie cười thầm trong bụng. Đây là cái ngày thú vị nhất trong năm. Mọi thứ diễn ra cứ như một tấn hài kịch vậy. Không nằm ngoài dự đoán của cô bé, chỉ vài phút sau, tiếng chân nện rầm rầm phát ra từ phía cái cầu thang tội nghiệp ngày càng vọng lại to hơn, chứng tỏ sự hiện diện của nhân vật mang tên " bé cưng " đang ngày một đến gần. Tiếng chân chạy rầm rập tiến vào phòng bếp. Dì Pentunia ngọt ngào:


_ Chúc mừng sinh nhật, bé cưng! Bố mẹ đã mua rất nhiều quà và chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật dành cho con!


Vâng , và " bé cưng " ở đây chính là ông anh họ đáng ghét của cô và anh hai, cậu quý tử nhà Dursley - Dudley Dursley!


Dudley nhíu mày, nhìn quanh một lượt đống quà chất cao như núi, bắt đầu đếm.


_ ...36,37...


Đếm xong nó quay sang nói với mẹ bằng vẻ mặt sưng vù tức giận.


_ Sao lại chỉ có 37? Ít hơn năm ngoái tận hai món!!!


Dì Petunia nói với nó bằng giọng ngọt như đường.


_ Nhìn kìa bé cưng, con đếm sót rồi kìa. Còn một món nữa đó. Kìa, dưới cái hộp quà to nhất đó.


Dudley xấu hổ trộm liếc Halie.


_ Con biết rồi - nó bất mãn nói tiếp- Nhưng vẫn ít hơn năm ngoái!


Thấy Dudley có vẻ như sắp nổi trận lôi đình, Harry và Halie cố gắng làm cho xong việc để nhanh nhanh chóng chóng đem phần ăn sáng của mình vào căn phòng dưới cầu thang, vì thằng Dudley có nguy cơ hất tung cái bàn bất cứ lúc nào, nhìn mặt nó bây giờ có khả năng làm thế lắm. Có vẻ như dì Petunia và dượng Vernon cũng nhìn thấy trước điều đó, nên khi Harry lôi Halie ra khỏi căn bếp cùng với hai phần ăn sáng trên tay, chúng vẫn còn nghe thấy một giọng nói ngọt ngào văng vẳng vọng lại bên tai.


_ Thôi nào bé cưng! Lát nữa khi chúng ta đi chơi, bố mẹ sẽ mua cho con thêm hai món quà nữa, hai món nữa nha...


~~~~~~~~~~**~~~~~~~~~~~


31/7/19..


11:50 PM





Halie cuộn tròn trong lòng Harry dưới mặt sàn lạnh lẽo của căn phòng khách, trong khi Dudley đang nằm ngáy o o trên chiếc sofa ấm áp. Halie vẫn chưa ngủ. Cô bé đang nghĩ ngợi gì đó...


" Vậy là đã năm năm trôi qua rồi, năm năm kể từ ngày đầu tiên mình nhìn thấy anh hai..."
 
Chương 2
" Vậy là đã 5 năm trôi qua rồi, 5 năm kể từ ngày đầu tiên mình nhìn thấy anh hai"


5 năm trước, thành phố London, Anh.


_ " Benny, cậu đi nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ muộn mất!"


_ " Được rồi. Cậu đi từ từ thôi không được sao Alisa? Chẳng giống quý tộc chút nào cả"-" Nhưng mà, cũng thật đáng yêu..."


_ "Hừm... Cậu nói gì cơ?"


_ " Không! Tôi không nói gì hết!"


_ " Hahaha , cậu đỏ mặt kìa. Đáng yêu quá đi!"


_ " Cậu im đi!"


~~~~~**~~~~~


_ Alisa! Cậu đừng bỏ tôi! Cậu mau tỉnh lại đi! Tôi không cho cậu đi đâu! Alisa!!!


_ Benny... Tạm biệt...


_ Vớ vẩn! Tạm biệt cái gì! Cậu phải ở đây, ở cạnh tôi! Tôi không cho phép cậu...


_ Benny... Cậu phải hứa với tôi... sẽ sống tốt...


_ Alisa... Alisa!!!


~~~**~~~~


_" Alisa Ellis, con mang trong mình một sứ mệnh đặc biệt. Cơ thể của con ở thế giới này vẫn sẽ sống, nhưng nó không có linh hồn. Linh hồn của con sẽ được tái sinh dưới cái tên:Halie Potter. Đến một thời điểm thích hợp, khi đã hoàn thành xong sứ mệnh của mình, con có thể trở về thế giới cũ..."


" Trừ khi con không bao giờ muốn thế..."


~~~~**~~~~


Và thế là, đã năm năm trôi qua kể từ khi Hallie gặp anh hai. Hai đứa sắp bước sang tuổi 11. Chỉ còn 5 phút nữa thôi là ngày sinh nhật chẳng có mấy gì vui vẻ này sẽ trôi qua một cách lặng lẽ ,và ,chẳng được bất kì ai nhớ đến, như bao lần sinh nhật trước đây.


Harry ngồi im lặng một lúc lâu. Rồi bất chợt,cậu bật dậy, dùng tay vẽ nguệc ngoạc lên mặt đất đầy cát. Một lúc sau, một cái bánh sinh nhật méo mó hiện ra, với dòng chữ: "HAPPY BIRTHDAY HALLIE AND HARRY"


Hallie bỗng dưng cảm thấy từng giọt chất lỏng ấm áp đang ứa ra, từ từ tràn khỏi khoé mi , làm cho đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô bé được bao phủ bởi một tầng nước mắt. Bao nhiêu năm rồi, ngày mà anh hai và cô xuất hiện trên cõi đời này... Từ trước đến giờ, cô và Harry chưa bao giờ có được một ngày sinh nhật đúng nghĩa. Ngày đó...luôn rất cô đơn...và...rất buồn. Nếu như..., nếu như cô không có anh hai...


Hallie cảm động nhìn sang phía Harry, còn cậu chỉ mỉm cười hiền lành đáp lại.


_ Chúc mừng sinh nhật, em gái bé bỏng của anh!


Cậu vừa dịu dàng xoa đầu Hallie, vừa nói với cô bé bằng giọng trìu mến, tràn đầy yêu thương.


Còn Hallie, cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ôm chầm lấy anh hai, nghẹn ngào nói, nước mắt như chực ứa ra một lần nữa.


_ Chúc mừng sinh nhật anh, Harry! Cảm ơn anh, vì đã là anh trai của em!


Harry ân cần vuốt ve cô em gái nhỏ. Cậu chỉ muốn làm cho con bé vui thôi mà. Sao cuối cùng lại là làm cho Hallie khóc chứ. Trời ạ, cậu đúng là thật vụng về trong những chuyện như thế này.


_ Hallie nè - Harry lên tiếng hỏi sau khi trong lòng cậu không còn vang lên những tiếng thút thít khóc của con mèo nào đó - Em có muốn thổi nến không?


Hallie cố gắng lấy lại nét vui vẻ thường ngày, ngẩng mặt lên, tươi cười đáp lại:


_ Có chứ ạ! Anh hai, anh thổi cùng em nha?


_ Tất nhiên rồi- Harry mỉm cười- Anh đếm đến 3, chúng ta cùng thổi nhé!


_ Vâng!


_ 1,2...3!


Những hạt cát xao động. Chiếc bánh sinh nhật, cùng những cây nến mang theo những ước mơ của hai đứa trẻ, dần méo mó, biến dạng,rồi...cuối cùng là dần dần tan biến. Chẳng mấy chốc, đã trả lại mặt cát bằng phẳng như lúc ban đầu. Chiếc bánh này... sao mà mong manh quá. Mong manh và dễ tan biến đi hệt như niềm vui bình dị nhỏ nhoi của hai đứa trẻ đáng thương. Và như cả một ngày sinh nhật mà không ai trên cõi đời này còn nhớ đến...


"Rầm!!!" Hai đứa trẻ giật mình, ngồi thẳng dậy. Hallie nói nhỏ:


_ Có chuyện gì thế nhỉ?


Harry đáp lại , với vẻ mặt biểu lộ sự hoang mang:


_ Anh cũng không biết...- Nhưng rồi trong mắt cậu ánh lên tia dịu dàng- Đừng lo, anh nhất định sẽ bảo vệ em.


Đúng thế! Cho dù có phải đối mặt với thứ gì đi chăng nữa, cậu nhất định phải bảo vệ Hallie!


"Rầm!!!" Tiếng đập thứ hai xuất hiện, lần này làm rung chuyển cả ngôi nhà. Thằng Dudley giật bắn mình, vội vàng ngồi dậy. Dượng Vernon cuống quýt chạy xuống với cây súng trên tay, theo sau là dì Petunia, gương mặt cũng lộ rõ sự hốt hoảng chẳng khác gì ông chồng.


" Rầm!!! Rầm!!!" Hai tiếng đập liên tiếp vang lên. Có vẻ như căn nhà sắp không chịu nổi nữa rồi. Và đúng lúc dượng Vernon đang chuẩn bị đi báo cảnh sát, còn dì Petunia đang nhìn cánh cửa với gương mặt xanh lét kinh hãi như đang sắp sửa lăn đùng ra ngất đến nơi, thì cánh cửa to lớn đồ sộ đã rung lắc dữ dội nãy giờ bất chợt đổ sầm xuống , và đi kèm theo là một trận bụi mịt mù trắng tinh, có lẽ xuất phát từ tấm vách ngăn của bức tường bên cạnh.


Sau khi bụi đã tan bớt,một bóng người sừng sững đen sì xuất hiện trên bậc cửa,đằng sau là khung cảnh ngoài trời bão tuyết mù mịt trắng xoá. Người đó lững thững tiến vào trong nhà. Chỉ đến khi lão ta đã đứng dưới ánh đèn, Hallie mới nhìn thấy rõ hình dạng kì quái khác thường của người đàn ông này. Lão có một thân hình to quá khổ, mà không,có lẽ phải gọi lão ta là người khổng lồ mới đúng. Điều ấn tượng thứ hai đằng sau kích cỡ bất thường của lão ta chính là bộ râu của lão. Lão có một bộ râu vừa dày vừa dài, đi kèm với bộ tóc cũng dày và dài y như thế, xoăn tít, màu nâu. Lão mặc một bộ đồ tạo cho người ta cảm giác rằng nó khá rách rưới, vì có những chỗ được chắp nối từ nhiều mẩu vải khác nhau, và áo khoác của lão thì đầy rẫy những túi lớn túi nhỏ, làm cho lão mang thêm vài nét bụi bặm. Nói thế thôi, chứ nhìn chung vẫn là khá gọn gàng và sạch sẽ. Trên tay lão ta cầm một cái hộp bìa màu nâu méo mỏ, được thắt dây một cách vụng về, lỏng lẻo. Lão giơ tay còn lại lên, thân thiện vẫy chào.


_ Harry! Hallie! Đã lâu lắm rồi ta không được gặp các cháu! Thế nào, vẫn khoẻ chứ hả?- Lão vừa nói vừa tiến đến gần, đưa cái hộp bìa nâu cho Harry.


_ Xin lỗi vì đem quà sinh nhật của các cháu đến muộn nhé!
 
Chương 3
Trên tay lão ta cầm một cái hộp bìa màu nâu méo mỏ, được thắt dây một cách vụng về, lỏng lẻo. Lão giơ tay còn lại lên, thân thiện vẫy chào.


_ Harry! Hallie! Đã lâu lắm rồi ta không được gặp các cháu! Thế nào, vẫn khoẻ chứ hả?- Lão vừa nói vừa tiến đến gần, đưa cái hộp bìa nâu cho Harry.


_ Xin lỗi vì đem quà sinh nhật của các cháu đến muộn nhé!


_ Quà sinh nhật?- Hallie trợn tròn mắt- Cho chúng cháu ư?


Vừa nói cô bé vừa tiến ra trước Harry, cẩn thận mở cái hộp.


_ Ôi, anh Harry! Xem này! Một cái bánh sinh nhật dễ thương!


Harry ngó vào cái hộp. Đúng là có một cái bánh sinh nhật thật. Nó được trang trí bằng kem tươi màu hồng, điểm xuyết viền bằng một loại kem màu trắng, mà Harry đoán là kem vị vanni. Cậu bé nghĩ thầm, thế này chắc Hallie sẽ thích lắm đây. Cậu ngước nhìn lão khổng lồ, đáy mắt hiện lên tia cảm động xen lẫn biết ơn. Nhưng Harry vẫn không quên hỏi lão với vẻ thắc mắc.


_ Xin lỗi... nhưng... ông là ai vậy ạ?


Lão ta vừa nói vừa cười khùng khục,tiến đến đứng đối diện với Harry.


_ Ta sao? Ta là Hagrid. Rubeus Hagrid. Người gác cổng ,đồng thời cũng là người giữ chìa khoá của Hogwart, nơi mà mấy đứa sắp đến học ấy. Mấy đứa cứ gọi ta là bác Hagrid.


Ánh mắt tràn đầy háo hức, lão ta vui vẻ nói tiếp.


_ Hai đứa sẽ thích lắm cho xem. Ta sẽ dẫn hai đứa đi mua những thứ có trong danh sách vào ngày mai. Mà hai đứa đã xem qua cái danh sách đó chưa, nó ở đằng sau bức thư nhập học của cụ Dumbledore ấy.


Harry ngờ nghệch hỏi lại:


_ Bức thư nào ạ? Mà hồi nãy bác bảo bọn cháu sắp đến học ở đâu cơ?


Hagrid vui vẻ:


_ Ngôi trường pháp thuật Hogwart!- bỗng nhiên lão khựng lại - Mà chờ đã Harry, cháu vừa nói gì? Các cháu vẫn chưa nhận được thư nhập học sao?


Nói rồi, lão hùng hổ tiến về phía dượng Vernon với vẻ mặt tức giận, trong khi cặp sinh đôi vẫn đang không tránh khỏi hoang mang. Trường học pháp thuật?


_ Chính là do ngươi!- Hagrid gương mặt đỏ bừng bừng, giận dữ tột độ- Lũ Muggle các ngươi lại to gan dám can thiệp?!!


Dượng Vernon tay run run cầm khẩu súng, gương mặt không giấu nổi vẻ sợ hãi.


_ Từ khi gia đình tôi nhận nuôi hai đứa nó, tôi đã quyết định không để cho chúng dính dáng gì đến cái thế giới phù thuỷ kì quái chết tiệt đó nữa. Đặc biệt là cái ngôi trường Hogwart quái dị... Harry và Hallie sẽ không được đi đâu hết!- ông ta nói trong khi tay vẫn không ngừng run.


Phù thuỷ sao? Harry nghĩ thầm.


_ Còn bây giờ- Vernon vừa nói vừa chĩa cây súng vào Hagrid- Mời ông ra khỏi nhà chúng tôi ngay! Ông đang xâm nhập bất hợp pháp! Tôi cũng không ngại phải sử dụng cây súng này đâu.


Lão Hagrid cười khẩy. Một tay lão cầm vào nửa trên của cây súng trường dài, chẳng cần tốn chút công sức nào cũng đã dễ dàng bẻ cong nó, khiến cho khi Vernon sợ hãi bóp cò, viên đạn bay thẳng lên trần nhà ,để lại một lỗ thủng hình tròn đẹp đẽ. Rồi mặc kệ nhà Dudley bần thần đứng đó, Hagrid rất tự nhiên ngồi xuống cái ghế sofa, thả lỏng người, nói với Hary.


_ Ái chà chà, ta lại thấy đói rồi đây này ! Harry, ta sẽ không ngại nếu được thưởng thức một miếng bánh sinh nhật của cháu đâu.


Rồi lão quay đi tìm chiếc bánh ,thì thấy thằng Dudley đang chúi mũi ăn vụng. Lão liền cho nó một cái đuôi heo, rồi nháy mắt với Hallie.


_ Đừng nói với ai chuyện này nhé- lão thì thầm- các cháu biết phù thuỷ không được sử dụng phép ở những nơi như thế này mà!


~~~~~~~~***~~~~~~~~~


_ Vậy tức là cháu và Hallie là phù thuỷ ư? Thật không thể tin được!- Harry kinh ngạc, nói.


_ Chứ còn gì nữa! Cháu và Hallie không những là phù thuỷ, mà hai đứa còn là hai phù thuỷ nổi tiếng từ khi mới sinh ra. Nhìn vết sẹo trên trán cháu và trên cổ tay Hallie là đủ hiểu. Không một ai trong thế giới phù thuỷ này lại không biết đến tên hai cháu.


Hallie thắc mắc:


_ Hai vết sẹo này chứng minh điều gì ạ?


Từ nhỏ, cô bé đã thấy anh hai và mình có vết sẹo mang hình thù kì lạ. Của anh hai là hình tia chớp, nằm ở trước trán. Còn của Hallie là hình ngôi sao năm cánh, nằm ở cổ tay trắng trẻo của cô bé. Hallie nghĩ rằng những vết sẹo này chỉ là trùng hợp, không ngờ chúng cũng có ý nghĩa. Hagrid gãi đầu.


_ Hừm... ta nghĩ ta không phải người thích hợp để nói với các cháu điều đó.


Lão Hagrid dừng chân trước một cửa hàng nhỏ tồi tàn. Lão nói:


_ Ái chà chà, chúng ta đã đến nơi rồi đấy. Giới thiệu với hai đứa, đây là quán Cái Vạc Lủng.


Harry đưa mắt nhìn cái nơi mà Hagrid vừa giới thiệu. Cậu cảm thấy nó khá mờ nhạt và rất, rất không nổi bật. Cậu nghĩ rằng rất có thể mình sẽ đi qua nó luôn như đám người Muggle kia nếu như bác Hagrid không làm cậu chú ý đến nó. Hagrid bước vào quán. Harry nắm chặt tay Hallie, cậu và cô bé cũng chầm chậm tiến vào. Bên trong quán cũng tồi tàn và ẩm thấp y hệt bên ngoài, vậy mà hôm nay lại có khá đông khách. Đa số khách trong quán đều ăn mặc kì dị, hoặc ngồi lặng lẽ tán chuyện, hoặc vừa chăm chú đọc báo, vừa thưởng thức đồ uống. Họ có vẻ cũng chẳng quan tâm mấy đến đám người vừa bước vào. Cho đến khi một người đứng ở đằng sau quầy pha chế nhận ra Hagrid và lên tiếng hỏi lão:


_ Vẫn như mọi khi chứ, Hagrid?


Lão trả lời, ngực ưỡn lên vẻ tự hào.


_ Hôm nay thì không được rồi. Như anh thấy đấy, tôi đang đi công cán cho trường Hogwart.


Người đó, lúc bấy giờ mới chú ý đến hai đứa trẻ đứng lấp ló đằng sau Hagrid, gương mặt lộ rõ sự kinh ngạc.


_ Ôi quỷ thần ơi!- Người đó vừa nói vừa đi ra đằng trước quầy pha chế, đứng đối diện Harry - Có lẽ nào là cô cậu nhà Potter?


Người đó vừa nói xong, ngay lập tức tất cả sự chú ý của mọi người trong quán dồn tất lên người cặp song sinh. Đám đông nhanh chóng xuất hiện, tạo thành một vòng tròn nhỏ . Một bà phù thuỷ già nhăn nheo với khuôn mặt phúc hậu tiến đến gần, cầm tay Hallie.


_ Lạy ngài Merlin! Những đứa trẻ còn sống!


Một người khác với bộ phục trang đẹp đẽ và khuôn mặt lộ rõ sự tôn trọng, gập người chào Harry.


_ Thật là vinh dự cho tôi! Không thể tin được đây lại là cô cậu Potter nổi tiếng!


Cứ như thế, đám đông vây quanh hai đứa trẻ một lúc khá lâu, cho đến khi Hagrid lôi chúng ra cửa sau của quán và nói rằng họ có việc phải làm ngay bây giờ. Một khoảnh khắc trước khi cánh cửa đóng lại sau lưng Hallie, cô bé cảm thấy một hơi thở hắc ám yếu ớt toả ra từ bên trong quán, nhưng nó lại nhanh chóng biến mất.
 
×
Quay lại
Top