Đã chẳng còn giữ được mùa Thu lại nữa

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Giữa chiều cuối Thu nắng nhạt, thẫn thờ chắp lại từng mảnh vụn thời gian của một thời chưa quá cũ. Một thời tình nhân hanh hao nắng Thu, một thời đơn độc trong cái se lạnh của gió mùa Đông Bắc. Ru lòng mình hoang hoải để nghe mùa Đông gió bấc đã về, để cảm nhận ngỡ ngàng nét đẹp se lòng cô độc…


Trong ngổn ngang ký ức, một nỗi nhớ được se sẽ gọi tên. Nhớ một bàn tay đã ủ ấm bàn tay lúc gió chuyển mùa. Nhớ chiếc lá cuối cùng nắm níu mong được ở lại với cây. Nhớ những dòng sông tuổi thơ chạy dọc hai bên cánh đồng lộng gió mùa, lạnh đến tái tê lòng. Nhớ khoảng sân đầy xác lá vàng ủng nước, là nơi chứng nhân mọi thứ yêu thương còn đọng lại bên hạt nắng hanh vàng.

Thấm dần vào nỗi nhớ yêu thương là những kỷ niệm vụt trở về trong khoảnh khắc. Nhớ nhung khiến cho con người ta buồn nhiều hơn. Vẫn biết thế nhưng không ngăn lòng được. Nhất là nhớ về một mùa Đông còn chưa xa lắm.Đâu đó tận sâu thẳm tâm hồn, vẫn là nỗi nhớ dài, lẫn lộn buồn vui về những hình ảnh hạnh phúc nhất. Ngày còn thơ bé, mùa đông trong ta chỉ là mùa của mưa dầm và gió rét. Thời ấy ta rất sợ phải mặc những tấm áo bông to xù quàng khăn kín mặt, không được chạy nhảy vui đùa cùng chúng bạn …


e4fc0433792caba7b666a054e91e511e-snow.jpg


Nhưng nay mùa đông lại là những ngày mong đợi nhất, lãng mạn nhất. Phải chăng cái se lạnh của nó không chỉ mơn man ngoài d.a thịt mà thấm đẫm tận cõi lòng, như sáng mùa đông được ngồi trong không gian tĩnh lặng của một quán cà phê dân dã làm mê đắm lòng người. Ngoài kia mưa bụi giăng dày, mặt Hồ Tây phủ trắng sương mờ tạo cho lòng người cảm giác buâng khuâng, nao nao… Ta bỗng dưng nhớ quay quắt mối tình đơn phương từ thủa nào đó, người xưa giờ đã xa xôi trong xô dạt của cuộc đời mà ta chưa một lần gặp lại, nhớ phút giây thơ trẻ đã qua…nỗi nhớ thương da diết đến thắt lòng…

Hương cà phê đưa ta về quá khứ nhưng tiếng khuấy cà phê lách cách quanh ta lại kéo ta về thực tại.Tất cả, tất cả tạo nên màn sương khói rưng rưng buồn. Ta bỗng thấy mùa đông nay sao ấm áp lạ lùng. Ly cà phê nóng và tình bạn giúp ta giữ cân bằng trở lại. Để rồi ta lại trở về với cuộc sống thường ngày với bao công việc bộn bề.

Những sáng mùa đông cứ thế... cứ thế trôi qua mà ta không thấy nhàm chán, không thấy u buồn. Lặng lẽ âm thầm nhưng chứa đựng trong đó biết bao dự định của tương lai. Cái màu nâu đặc trưng của ly cà phê, cái sóng sánh dìu dịu của mặt hồ mới ngắm nhìn đã khiến ta thanh thản. Nó là gạch nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai – ta tin như vậy – bởi khi ta dùng vị giác để thưởng thức nó không chỉ có vị ngọt, vị bùi, vị béo của đất trời hoa lá mà còn có vị cay vị mặn vị đắng chát của cuộc đời khiến ta không thể phung phí nó.


97d6b0c32efe79d2ea413eea79cfcca0-winter-is-coming.jpg


Mùa đông là mùa cô đơn. Dẫu vào thời điểm ấy, cô đơn có gõ cửa hay chào tạm biệt bạn để ra đi, thì mùa đông, với những ngày u ám và lạnh lẽo, vẫn luôn là khoảnh khắc người ta thường nghĩ về cảm giác đơn độc nhất. Có người tựa cửa, nhìn ra nền trời và tự nén một tiếng thở dài, ra là ta cô đơn đến thế ! Có người vì sợ hãi ngày đông giá lạnh không có ai đó nắm lấy bàn tay mình, bèn co ro, sợ hãi, rồi vội vàng lao vào một cuộc tình không biết đầu biết cuối.

Những kỷ niệm tình yêu luôn gắn liền với mùa Đông, thật nhẹ nhàng, như xua tan cái lạnh giá để lòng cảm nhận biết rằng giữa mùa Đông vẫn còn thấy ấm áp. Những ước ao được sống lại với kỷ niệm của ngày nào, là sự trăn trở u mê, là sự khát khao của kẻ lạc lối trong tình yêu. Rồi sẽ tất bật, sẽ ngột ngạt giữa cảm xúc xô bồ. Ngập tràn cảm giác stress, khi cứ viển vông tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu đã đang ở thì quá khứ. Và từ góc sâu thẳm trong tâm hồn, nó như một bản nhạc nhấn chìm tâm tư trong nốt trầm xao xuyến chen lẫn nốt lặng giữa những phím đàn, nó đánh thức mọi nhớ thương đang sống động ùa về từng khoảnh khắc.

Thực tế cuộc đời cho thấy, hình ảnh hạnh phúc dù có đẹp đến đâu thì cũng chỉ có giá trị một thời. Cho dù nỗi nhớ có len đến, như một ánh mắt, một nụ cười năm nào, cứ như ngước nhìn chầm chậm xoáy mòn mọi thứ muốn lãng quên. Hãy tự ru cõi lòng, hãy tự an ủi một thực tại rất hững hờ đó, nếu không nó sẽ đánh đổi mọi thứ đang có trong hiện tại.

Nhìn lại, tình yêu lúc nào cũng thật mong manh dễ vỡ. Một chút đắng chát, một chút tiếc nuối, miên man trong khắc khoải về miền ký ức xa xôi. Thời gian đã trôi qua không khi nào quay lại được, làm sao có thể trở về ngày xưa để làm ấm lại nhưng buổi chiều xa vắng.

Lòng vẫn mong bình yên, dù là sự bình yên ngắn ngủi, thoáng qua. Mọi thứ hôm nay đã trầm khuất trong cô tịch, tĩnh lặng. Sự khát khao được trở về giấc ngủ trong thế giới yên bình, không có bão giông. Để lắng lòng trong cõi hư vô, để không còn cảm giác sợ hãi lo sợ về một bình yên không ở kế bên. Dù qua bao mùa Đông nữa, bình yên vẫn hiện hữu kế bên, nó như một ngọn đèn chiếu sáng mỗi khi đêm về bên trong cánh cửa đang khép lại.

Mọi thứ vẫn tồn tại ở đây, đang gom góp từng hạt nắng đắp vào trái tim lãng mạn, vậy mà vẫn nghe quanh mình như có gió lạnh ùa về, run rẩy và cô độc, chới với giữa lúc gió chuyển mùa.

Đã chẳng còn giữ được mùa Thu lại nữa, dù là lá vàng hay chút nắng se nhẹ thì cũng vậy thôi…

Theo Lao động thủ đô
 
×
Quay lại
Top