_Bác ơi, cho cháu hỏi…
Tôi đến phòng quản lý kí túc xá, may mà bác quản lý đang ở đây.
_Gì vậy cháu – bác ấy cười thân thiện.
_Dạ, cho cháu hỏi anh Đình Phong, học lớp 11 năng khiếu ở phòng nào ạ?
_Đình Phong à, 11 năng khiếu. À, ở tầng ba, phòng 232.
_Dạ vâng, cháu cảm ơn bác ạ.
Tôi lễ phép chào bác rồi đi về phía thang máy. Kí túc xá trường tôi có đến mười hai tầng, mỗi tầng đều có cửa thông sang khu vực lớp học nên mới có thể đi đi thang máy lên chứ đi bộ chắc chết. Rón rén đi ra hành lang, tôi hết sức nhẹ nhàng vì đây là kí túc xá nam, nếu ai nhìn thấy tôi thì xấu hổ lắm, hic. Đi tới đi lui, tôi mới tìm thấy phòng anh. Hic, nhìn cái phòng kí túc xá này khéo to bằng phòng tôi ở nhà mất, nhà bố mẹ ý. Tôi gõ cửa rồi gọi nhỏ:
_Anh Đình Phong…
Im lặng. Không có tiếng trả lời. Tôi hít một hơi dài rồi lại gọi. Sao vậy nhỉ, sao vẫn không có tiếng động gì, anh không có nhà chăng, hay giận tôi không thèm trả lời luôn TT_TT. Chờ một lúc, đánh liều, tôi đẩy cửa. Hóa ra cửa không khóa. Hic, nhẹ nhàng bước vào, tôi thấy anh đang nằm trên gi.ường kia, đang ngủ thảo nào tôi gọi không thấy thưa. Tôi mỉm cười, tiến vào chỗ anh. Nhìn anh ngủ dễ thương chưa kìa, hihi. Đang tính cù anh một cái, tôi bỗng thấy trên trán anh ướt đẫm mồ hôi. Lạ nhỉ, trời lạnh như thế này mà anh lại nóng đến thế sao? Thấy lo lo, tôi sờ nhẹ lên trán anh. Ôi, sao lại nóng thế này. Tôi vội lay người anh:
_Đình Phong, anh sao thế này? Đình Phong…
Lay mạnh như vậy mà Đình Phong vẫn không có cử động gì. Người anh nóng như lửa đốt, mà sao lại ướt sũng thế này. Tôi cuống cuồng lay và gọi anh một lúc lâu nhưng không có phản ứng gì. Tôi vừa lo vừa sợ, vội chạy ra ngoài tìm người giúp. Nhưng sao chẳng thấy có ai thế này, bên ngoài vắng tanh, chắc người ta đi ăn trưa hết rồi. Huhu, phải làm thế nào bây giờ. Tôi gạt nước mắt, luống cuống chạy thang bộ lên tầng bốn. Bỗng có tiếng gọi lớn từ sau lưng tôi.
_Này, cô làm gì ở kí túc xá nam vào giờ này vậy.
Giọng nói này, quen quá. Tôi vội quay lại, là Hạo Du, đúng rồi, là anh ấy. Tôi mừng quá đến nỗi nước mắt lại trào ra. Tôi lao đến chỗ anh, nói không ra hơi.
_Hạo Du….giúp em với…Đình…Đình Phong.
_Sao thế. Cô nói rõ ra xem nào.
Tôi nghẹn ngào, không nói được thành lời. Vội kéo lấy tay anh.
_Đi…đi với em… – tôi lau nước mắt.
Anh chạy theo tôi, vẫn thắc mắc.
_Đi đâu? Nhưng mà có chuyện gì mới được chứ?
_Đình Phong…anh ấy…anh ấy…sao ý…nóng lắm.
Có lẽ do nghe thấy “Đình Phong” nên anh dừng lại ngay, giật tay ra khỏi tay tôi.
_Chuyện anh ta không liên quan đến tôi.
Tôi nhìn anh, giọng van lơn thảm thiết:
_Xin anh…xin anh mà…
Nhìn tôi một hồi, anh nhắm mắt, gật đầu:
_Thôi được rồi, anh ta đang ở đâu?
Vui quá, tôi cười rồi chạy trước, bảo anh theo. Đến cửa phòng Đình Phong, tôi liền kéo anh vào. Anh đến bên Đình Phong rồi nhìn tôi.
_Anh ta sao thế?
_Hic, người anh ấy nóng lắm, chắc bị ốm rồi.
_Haiz, cô giúp tôi một tay đi.
Rồi anh quỳ xuống, tôi liền đỡ Đình Phong dậy, nhưng nặng quá, không kéo nổi TT_TT
_Làm gì mà lâu thế? – giọng anh khó chịu.
_Anh ấy, nặng lắm, em không kéo được TT_TT
_Aizz…, cô, thật là…
Nói rồi anh đứng dậy rồi giơ tay. Hic, anh ấy định đánh tôi sao, tôi nhắm tịt mắt, cúi đầu. Không thấy động tĩnh gì, tôi mở mắt thì đã thấy anh cõng Đình Phong, giục tôi:
_Mau đi thôi nào!
Tôi vội vã chạy theo đằng sau. Hạo Du khỏe thật đó, nhìn anh mảnh khảnh vậy mà…Tôi mỉm cười, lẽo đẽo cùng anh xuống phòng y tế.
_Hạo Du, là em à, em bị thương sao?
Oái, anh ấy quen cả cô y tế nữa hả.
_Dạ không, là cái tên này đây.
Nói rồi anh ý để Đình Phong nằm phịch xuống gi.ường. Tôi vội chạy lên đỡ anh:
_Hic, anh nhẹ nhàng thôi chứ, anh ấy đang bị ốm mà.
_Cậu ấy bị sao vậy?
Cô y tế vừa nói vừa đến gần Đình Phong. Tôi đỡ anh nằm ngay ngắn rồi mới nói.
_Người anh ấy nóng lắm ạ.
Nghe tôi nói rồi, cô ấy liền sờ tay lên trán anh. Rồi thốt lên:
_Trời ơi, sao nóng thế này, người lại ướt sũng. Mau thay quần áo cho cậu ấy đi, nhanh lên.
Thấy vậy, tôi liền đỡ anh dậy, toan cởi áo khoác thì bỗng Hạo Du đẩy tôi ra.
_Ra ngoài, để tôi thay cho, bộ cô muốn nhìn hả.
_Ơ, dạ…
Tôi ngẩn người ra một lúc rồi mới nhận ra vấn đề, vội chạy ngay ra ngoài. Đứng chờ mà tôi lòng như lửa đốt, tôi lo cho anh quá đi mất TT_TT. Cứ đi đi lại lại ngoài hành lang, mãi mới thấy cửa bật mở và Hạo Du gọi tôi:
_Xong rồi đó, cô vào đi.
Chỉ chờ có thể, tôi chạy ngay vào. Đình Phong vẫn chưa tỉnh sao, cô y tế đang khám cho anh ấy. Tôi vội hỏi rối rít:
_Sao rồi ạ, anh ấy thế nào ạ?
_Viêm phổ do bị nhiễm lạnh dẫn đến sốt sao. Nhưng không đáng lo lắm. Cô đã kẹp nhiệt độ rồi. Các em chờ một lúc thì lấy ra nhé. Mà cậu ấy đã ăn gì chưa?
_Chắc chưa…chưa ạ!
_Cho cậu ấy ăn đồ gì nóng nóng, Cô sẽ đi chuẩn bị thuốc.
_Dạ, vâng ạ.
Nhìn cô ấy đi vào, tôi lại sờ lên trán anh. Nóng quá đi, anh làm gì mà lại để như thế này chứ, hic hic. Có lẽ hôm qua trời mưa to, anh bị dính mưa nên mới bị như vậy, thấy người ướt sũng mà.
Tôi cầm tay anh rồi áp lên má. Đình Phong, sao anh cứ ngủ mãi vậy, tỉnh đi chứ TT_TT
_Này, cô định không cho anh ta nằm yên đó hả.
Tôi quay ra nhìn anh rồi nhẹ nhàng đặt tay Đình Phong xuống, định đi vào lấy túi chườm lạnh cho anh nên quay ra bảo Hạo Du:
_Hạo Du, anh ở đây trông Đình Phong giúp em nhé. Em đi lấy cái này rồi quay lại luôn.
_Ờ, nhanh lên đấy, tôi không rảnh đâu.
Tôi gật đầu rồi nhanh vào trong hỏi túi chườm lạnh mang ra, lòng cứ lo lắng khôn nguôi. Tôi tí còn phải mua đồ ăn gì cho anh Đình Phong nữa, không có người trông anh ấy thì biết làm sao. Chợt nhớ đến Hạo Du, tôi tự gõ đầu mình đãng trí rồi chạy vội ra. Bỗng thấy anh đứng lên, nói:
_Tôi về đây, đói rồi. Cô về không?
Tôi vừa đắp nhẹ cái túi lên trán Đình Phong vừa lắc đầu:
_Anh về tự nấu gì ăn nhé, không thì ra quán mà ăn, đừng nhịn đấy. Chiều em không phải đi học nên em sẽ ở đây.
_Bộ cô không đói hả?
_Em không sao. Đình Phong thế này có đói thì cũng phải trông anh ấy chứ. Mà chắc tí em đi mua cháo cho Đình Phong rồi mua luôn thứ gì ăn cũng được.
_Haiz, cô cứ như vậy thì người ốm sẽ là cô đó. Thôi được rồi, dù sao tôi cũng không muốn tự nấu ăn. Tôi sẽ đi mua đồ ăn trưa cho cả ba, cho cả cái tên kia nữa.
Nghe anh nói mà tôi ngạc nhiên quá phải quay ngay lại. Rõ ràng là dạo này, Hạo Du rất khác mà. Tôi gật đầu rồi nói khẽ:
_Vâng, vậy thì cám ơn anh nhiều.
Hạo Du đi rồi, tôi ngồi một mình, lau mồ hôi cho Đình Phong mà vẫn thấy lo lắng vô cùng. Nhìn đồng hồ, tôi liền rút nhiệt kế ra xem rồi tá hỏa luôn vì tận 41°C. Tôi vội vội vàng vàng chạy vào bảo với cô y tế.
_Cô ơi, anh ấy sốt cao quá, huhu, tận 41°C cô này TT_TT.
_Cao vậy cơ à, ừ được rồi, em cứ ra ngoài đi, cô sẽ mang bình truyền ra ngay.
_Dạ vâng ạ.
Rồi tôi ngoan ngoãn gật đầu, đi ra ngoài. Nhìn Đình Phong nằm ngủ mê mệt trên gi.ường mà tôi thương anh quá. Không phải anh bị thế này là do tôi đấy chứ, hic.
_Nào, vén tay áo cậu ấy lên đi.
Tôi giật mình, luống cuống làm theo. Cô ấy cầm cái mũi kim mà tôi sợ quá, vội quay ngay đi. Lúc sau thì đã không thấy cô ấy ở đấy nữa. Nước trong bình đã bắt đầu chảy rồi, hic, tôi sợ kim tiêm từ bé nên chưa phải (dám) truyền nước bao giờ, không biết anh có đau không nhỉ >.<
Tôi im lặng thở dài, nhìn theo mấy giọt nước đang chảy từ từ vào cơ thể anh. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang phá tan không gian yên ắng hiện giờ. Chắc là Hạo Du, tôi nghĩ vậy. Tiếng động càng ngày càng lớn. Tôi quay ra phía cửa thì đã thấy Hạo Du ở phía sau, đang đi vào.
_Anh về rồi ạ?
_Ừ. Tôi mua cơm đó, cô ăn đi. Còn đây là cháo cho tên đó.
Anh để đồ lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Tôi mở túi đồ, lấy hộp cơm rồi đưa cho anh.
_Anh ăn đi kẻo đói. Đi có lạnh lắm không ạ.
Đỡ lấy cơm từ tay tôi, anh chỉ đáp gọn:
_Bình thường.
Tôi cười nhẹ, lấy cháo rồi đút từng thìa cho Đình Phong. Mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền. Mỗi lần đút cho anh tôi lại phải nâng đầu anh dậy, vất vả nhưng thương anh nhiều hơn.
_Cô ăn đi đã chứ, kệ hắn ta đi, tôi ăn sắp xong rồi đây này.
_Anh không phải lo, hì, để Đình Phong ăn hết rồi em sẽ ăn.
_Ai thèm lo cho cô chứ, là tôi tiếc hộp cơm của tôi mua về bị nguội thôi.
Nghe anh nói mà tôi chỉ biết thở dài thất vọng. Cứ tưởng anh lo cho tôi chứ TT_TT. Rồi tôi chẳng nói gì nữa, chỉ tập trung vào đút cháo cho Đình Phong thôi. Anh ấy còn chẳng lo cho tôi bằng hộp cơm anh ấy mua về thì tôi còn biết nói gì nữa đây TT_TT
Im lặng một lúc, anh lại cất tiếng trước:
_Thôi cô ăn đi, để tôi đút cho hắn cho.
_Thôi, em không cần. – tôi đáp, giọng giận dỗi.
_Có nghe không hả?
Anh bỗng nói to làm tôi giật cả mình. Tôi quay ra nhìn anh e dè rồi gật đầu liền mấy cái (hic, dễ bị bắt nạt TT_TT) rồi đứng dậy đổi chỗ cho anh.
_Này, ăn đi.
Tôi đỡ lấy hộp cơm rồi ăn. Nó hơi nguội thật nhưng là Hạo Du mua nên vẫn còn ngon lắm. Mỗi tội là…nhiều quá, một hộp đầy luôn, lại còn là hộp lớn nữa chứ. Tôi vừa ăn vừa nhìn anh chăm Đình Phong, mãi mới hết được một nửa hộp mà đã thấy no lắm rồi.
_Sao thế, không ngon à. – thấy tôi để hộp cơm xuống bàn, anh nhìn nó rồi lại quay ra hỏi tôi.
_Dạ không, ngon lắm ạ. – tôi cười tươi.
_Sao ăn ít thế?
_Em no rồi, hì, đợi em tẹo.
Nói rồi, tôi đi liền vào trong để lấy thuốc cho Đình Phong. Hi, gọi là phòng y tế chứ nó có mấy phòng bệnh liền, sâu hun hút. Mãi mới tìm thấy cô ấy.
_Thế nào rồi, cậu ấy đã tỉnh chưa? – vừa đi theo tôi, cô vừa hỏi.
_Dạ, chưa ạ.
_Vậy à, thôi được rồi, để về cô xem. Mà… Hạo Du vẫn ở đấy chứ? – cô bỗng quay ra nhìn tôi, chớp chớp mắt (_ _”)
_A, dạ..vâng ạ. Hạo Du đang cho anh ấy ăn giúp em ạ. – tôi cười méo mó.
Về đến phòng có Đình Phong, tôi thấy Hạo Du đã cho anh ăn xong rồi.
_Hạo Du, em cho cậu ấy ăn sao. Ôi, thật tốt quá.
Bà cô y tế này nói rồi đến ngay chỗ Hạo Du cười rất tươi, lại còn khẽ đưa mắt nhìn và…chớp chớp mới kinh chứ. Tôi đứng nhìn thấy mà nổi hết cả da gà. Không phải là cô ấy cũng thích chồng tôi đấy chứ.
Lén quay ra nhìn Hạo Du, tôi thấy anh cười gượng gạo rồi vội lùi ra chỗ tôi đứng. Haha, chắc anh cũng thấy sợ bà cô kia đây mà.
_Này, em vào trong kia mang một cái khăn lạnh ra đây lau mồ hôi cho cậy ấy đi, còn Hạo Du… – chợt cô ấy lại nhìn Hạo Du cười ~.~ – …em ở đây với tôi.
Tôi bịt miệng cười, vâng dạ rồi đi vào. Bỗng nghe thấy tiếng Hạo Du: “Em…em đi cùng bạn ấy ạ” rồi thấy anh đi vào sau tôi. Tôi quay nhìn anh, cười:
_Ơ, anh không ở lại với cô hả, hihi.
Vừa nói đã bị anh lườm cho phát, tôi im bặt. Lấy được khăn lạnh rồi, tôi nhanh chóng chạy về, Hạo Du cũng đi đằng sau tôi.
_Cô đã cho cậu ấy uống thuốc rồi. Em lau mồ hôi rồi mang đổi túi lạnh đi. Nếu có chuyện gì nhớ gọi cô ngay. Cô làm sổ sách ngay trong kia kìa, nhớ chưa.
_Vâng ạ.
Cô ấy nói xong rồi đi luôn nhưng mắt vẫn cứ hướng về Hạo Du của tôi mới bực chứ. Nhưng tôi mặc kệ, chờ cô ấy đi rồi mới lại ngồi bên Đình Phong, gạt nhẹ những sợi tóc mướt mồ hôi ra cho anh rồi lau mặt, cổ và tay anh. Bỗng thấy giọng anh yếu ớt:
_Vịt con…
Nghe tiếng anh, tôi vui mừng khôn xiết, chưa kịp đáp lại thì lại thấy anh gọi. Vẫn là gọi tôi:
_Vịt con…em đâu rồi…
Hơi thở anh nóng bừng. Tôi vội cầm lấy tay anh:
_Em đây mà.
_Vịt con…vịt con…
Rồi anh mở mắt. Ôi, tôi mừng quá, rối rít cả lên:
_Đình Phong, anh tỉnh rồi sao, em đây mà…
_Vịt con…em đang ở bên anh sao?
_Vâng, em đây ạ.
Anh nhìn tôi rồi đưa tay lên vuốt má tôi, cười. Tôi nhìn thấy cả nét rạng rỡ trên đôi môi trắng nhợt nhạt của anh:
_Vịt con…đúng là em rồi, may quá…
Tôi cười tươi lắm, nhưng không hiểu sao mắt cứ ngân ngấn nước. Anh đã tỉnh rồi, tốt quá rồi, có lẽ tôi mừng quá nên mới vậy.
_Thôi, tôi lên lớp đây.
Bỗng tiếng Hạo Du vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi vội quay ra nhìn anh rồi lại nhìn đồng hồ, đã đến giờ anh phải đi rồi sao. Tôi liền gật rồi, rồi lại quay vào với Đình Phong:
_Vâng ạ, chào anh.
Nghe tôi nói, anh đi luôn. Tôi lại lau mồ hôi cho Đình Phong. Bỗng anh ho rất dữ dội. Tôi vội đỡ anh ngồi dậy. Ho xong một hồi, mặt anh tái nhợt, có vẻ mệt mỏi lắm.
_Đình Phong, anh không sao chứ? – tôi sốt sắng.
_Không, anh…không sao đâu.
Vừa nói rồi anh lại ho. Anh ôm ngực, có lẽ đau lắm. Tôi vội vỗ lưng cho anh để anh ho dễ hơn. Anh thở dốc, rên lên khe khẽ. Nhìn anh vậy mà tôi chẳng biết làm sao cả, huhu. Sau đó, mỗi lần ho anh lại ôm lấy ngực, mặt nhăn nhó. Môi trắng nhợt nhạt. Vậy mà mỗi lần nhìn lên tôi, anh lại cố gượng cười.
_Vịt con, em ở đây lâu chưa? – anh vuốt nhẹ tóc tôi.
_Từ lúc phát hiện ra anh thế này. – tôi cúi gằm mặt – anh làm em lo lắm biết không hả?
_Anh xin lỗi, vịt con, anh xin lỗi. Cứ tưởng em vẫn còn giận anh chứ, giờ thì may quá rồi,.
_Anh ngốc này, người đáng bị giận phải là em chứ. Cái tát đó, em xin lỗi. Anh tha lỗi cho em nhé…
Tôi nhìn vào mắt anh,đầy vẻ tội lỗi, lời nói cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Rồi anh cười với tôi, hiền lắm.
_Không sao mà, chỉ cần ở bên em…
Nói đoạn anh lại ho. Nhìn anh ho khó nhọc, tôi thương anh quá mà chẳng biết làm sao, chỉ biết biết cầm chặt lấy tay rồi vỗ lưng cho anh mà thôi.
_Vịt con à, anh mệt quá, anh ngủ tí nhé.
Tôi khẽ cười, gật đầu rồi đỡ Đình Phong nằm ngay xuống, đắp chăn lên giúp anh. Anh ngủ mà nhìn cũng mệt mỏi quá, hơi thở phả ra cũng nóng như người anh vậy.