Cuối cùng a vẫn k chọn e

falllovely

Tiểu Ngư
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/1/2012
Bài viết
618
E còn nhớ rất rõ...Đó là một ngày chớm hạ...Nắng sớm nhẹ nhàng len qua khung cửa trắng tjnh khôi làm cho căn phòng của E bỗng rực sáng...Ko cần đến đồng hồ báo thức như mọi khj...E cũng đã choàng tỉnh dậy sau 1 đêm dài nhiều mộng...


Đã 1 tuần...Kể từ lúc E thông báo vs A là mình sẽ đi du học....Ngày nào cũng vậy...E chỉ mong A hỏi E rằng..Tại sao lại ra đi vội vàng như thế...Và khj E đi rồi ...Aj sẽ lo lắng cho A đây...Còn có aj chu đáo vs A hơn E ko?Nhưng dù sao đối vs A...E vẫn chỉ là bạn thân...Vì thế mà E chờ đợi mãi mà A vẫn lặng thinh...Phải chăng khj E đi rồi thì A sẽ cảm thấy thoải mái và bớt phiền toái hơn đúng ko?Dù là bạn nhưng A cũng nên hỏi thăm E 1 tiếng chứ..E bjk rằng dạo này A bận hoàn tất đồ án tốt nghiệp...Ko có nhiều thời gian dành cho bạn bè...Nhưng chỉ 1 tin nhắn thôi...Vậy mà E cũng ko có dc... E dặn vs lòng mình rằng...Chỉ 3 ngày nữa thoy...Nếu A vẫn cứ hững hờ như vậy...Thì E sẽ ra đi...Lần này E phải cương quyết..Ko thể cứ chờ đợi A trong vô vọng như vậy dc...Đôi lúc E tự hỏi rằng:"Tình cảm E dành cho bao năm nay chẳng lẽ A ko hề cảm nhận dc?".Chẳng có đứa con gái nào ngốc nghếch đến mức suốt ngày lo lắng cho A như E cả...Và nếu ko yêu A thì E sẽ chẳng làm dc như thế đâu...Thế mà A vẫn cứ vô tình...Nhiều khj E muốn bỏ cuộc lắm A à...Nhưng nhớ đến cái khoảnh khắc A đứng ra bảo vệ cho E trước 1 đám con gái hung hăng vào buổi chiều mưa năm ấy...E lại càng yêu A nhiều hơn...Tại sao lúc ấy A lại làm vậy...E chỉ là 1 người xa lạ thôi màz...Thế mà A vẫn che chở cho E...giữa dòng người qua lại vô tâm trong cơn mưa tầm tã...A tựa như sắc cầu vồng rực rỡ xuất hiện để xua tan đi những u ám đang bủa vây lấy E...Và có lẽ lần tương phùng ấy đã khiến A trở nên quan trọng đ/v E hơn bất cứ aj trên đời này...Mình trở thành bạn...Rất thân là đằng khác...Nhưng ....Tại sao bây giờ A trở nên xa cách vs E quá...Nụ cười thưa thớt dần...Thay vào đó vẻ ngoài lạnh lùng còn hơn cả băng...E phải làm gì để A và E dc vuj vẻ như xưa đây...Dù A đã thay đổi rất nhiều..Nhưng E vẩn sẽ là E của ngày hôm qua...Vẫn yêu A..Dẫu chỉ là âm thầm ...lặng câm...

Thời gian mà em tự đặt ra cho mình để chờ đợi A lần cuối cùng trôi qua thật chậm..Từng phút từng giây trôi qua làm E cảm thấy mệt mỏi...Bởi vì E cứ đợi hoài đợi mãi mà chẳng nhận dc 1 tin tức gì từ A...Thôi thì E đi vậy...Có lẽ A ko cần E nữa rồi...Sự nghiệp đ/v A quan trọng hơn tất cả...E chẳng đáng là gì cả...E bjk...Đã đến lúc em phải quên... Một đêm dài thức trắng để đấu tranh tư tưởng...Cuối cùng E kiên quyết vs lựa chọn của mình...E sẽ đi du học..E sẽ bước chân vào 1 môi trường mới...Sự bận rộn của 1 sjnh viên chuyên ngành kiến trúc sẽ khiến E quên dc A...E ko dc yếu đuối nữa...Ngần ấy đã quá đủ rồi... Ngày maj E sẽ khởi hành...Sẽ đi đến 1 nơi thật xa...Nơi chỉ có 1 mình em cùng vs nỗi đau sâu kín trong tâm hồn..Tạm biệt A...Tình yêu của E! E bước ra sân bay mà như người mất hồn..Chẳng giống vs tâm trạng của 1 du học sjnh chút nào cả...Gĩa từ gia đình..bè bạn...E cố nén nước mắt ...Nhưng sao khó quá A à...E khóc vì tất cả...Trong đó có lẽ vì A nhiều nhất...Nhưng thôi..E vẫn phải đi.. E đưa tay ra để cho A nắm lấy...Thế nhưng A ko hề nắm lấy tay E...Có lẽ vì A đang nắm lấy tay của 1 aj khác hay mải mê ôm đồm những công việc thường nhật mà chẳng hề mảy may quan tâm đến E...Đúng...Chỉ có mình E yêu thương thầm lặng...Còn A thì không?Hôm nay E đã đi thật rồi...E sẽ đi lâu lắm đấy...Cho đến khj nào E tìm dc niềm vuj của riêng mình...Nhưng chắc phải mất 1 thời gian dài để chữa lành vết thương mà E đã tự tạo nên...A cứ ở lại và đeo đuổi những đam mê của mình A nhé !

Cuộc sống mới có vẽ cũng rất phù hợp vs E...Tiết trời ở Seoul vào mùa thu mát mẻ và tràn ngập nắng vàng...Ngày ngày...E rời khỏi ngôi nhà nhỏ của mình...Đến trường = xe buýt...Sau những giờ học tập căng thẳng...E còn làm gia sư dạy vẽ cho một vài đứa con nít gần nhà....Hoặc ra công viên vẽ tranh kí họa chân dung cho 1 số khách du lịch hay bất cứ aj yêu thic môn nghệ thuật này...Vào những ngày ko có nhiều bài tập trên trường...Để bớt cảm thấy cô đơn..E lại đến 1 phòng trà quen thuộc để đệm đàn piano cho những ca sĩ nghiệp dư ...Và có đôi lúc lại ngẫu hứng tặng cho những đôi tình nhân ở đấy một bản tình ca buồn...Thu nhập từ những công việc ấy cũng chẳng dc bao nhiêu ...Nhưng nó giúp E 1 phần nào đó quên đi hình bóng của A...Làm cho nỗi đau của E như vơi đi vô hạn...Cuộc sống của 1 tân sjnh viên như thế có lẽ cũng ổn định rồi..Và E cũng chẳng mong gì hơn...Bởi vì điều mà E hằng mong dẫu thế nào cũng ko đạt dc... Mặc dù bận rộn như vậy nhưng E vẫn ko quên ngày sjnh nhật của A...E vẫn gửi bưu thiếp chúc mừng và cả quà sjnh nhật cho A nữa...Đó là tấm chân dung thứ 99...Ko cần bjk A có trân trọng nó hay ko..Nhưng đó vẫn là tấm lòng của E...

Mùa thu đầu tiên ở Seoul đối với E mới tuyệt đẹp làm sao..những hàng cây bạch quả đứng lặng trong sắc vàng rực rỡ, bên dưới gốc là thảm lá rụng dầy đặc đan xen với những hàng cây phong thắm đỏ tạo nên một bản hoà ca kỳ ảo và sống động của sắc màu...Nét quyến rũ làm nên vẻ đẹp mê hoặc của thu Seoul là sự hòa quyện sắc độ của màu lá với nhiều cung bậc cảm xúc...E cứ bước từng bước vô hồn dọc theo con đường rải đầy lá thu rơi rụng..Lòng bâng khuâng rối bời lắm A à...Mỗi lần như vậy chỉ khiến E thêm đau...Nhưng ko hiểu sao E lại chẳng hề trốn tránh...E cứ đối diện vs nó như một đứa bạn thân lâu ngày vậy..E đã quen rồi...

Mãi đến cuối thu E mới nhận dc thư của A...Hay chính xác là 1 ngày chớm đông...Đó là bức thư đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng..Nụ cười chưa kịp hé trên môi thì E đã ngã quỵ xuống và khóc như một đứa trẻ vậy...Trên tay E là tấm hình của A và 1 người con gái khác..A nói đấy là bạn gái của A..Một cô sjnh viên của đại học Bách Khoa...Trông 2 người cũng xứng đôi lắm...Tại sao khj E cần thì A ko hề hỏi han đến mà bây giờ đây lại báo cho cái điều mà E ko hề muốn nghe...A nói rằng...Ngày ấy tình yêu trong A ko đủ lớn để níu giữ E lại...E có nên tjn ko đây...Chỉ cần A nói "đừng đi" thì E sẽ từ bỏ tất cả...Thôi thì bây giờ tay A đã chính thức nắm lấy bàn tay khác rồi...E chúc A hạnh phúc vậy...

Tuyết bắt đầu rơi đếu trên khắp mọi con phố...Lòng E giá băng...Lạnh còn hơn cả tuyết nữa...Khóc ...Cũng ko dc nữa rồi...Ngày em ra đi ...Sự vô tâm của A đã đẩy E xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng..Nhưng khj ấy đôi bàn tay bé nhỏ của E còn níu giữ lại 1 tja hy vọng le lói...Và lần này..A đã giẫm lên tay E một cách ko thương tiếc..E rơi xuống 1 cách đau đớn...E ko chết..Nhưng tình yêu trong E thì đã chết rồi... Khoảng thời gian ấy thật sự rất khó khăn đ/v E..E tưởng E đã chết cùng vs những mảnh vỡ của trái tim mình..Thế nhưng rồi...E cũng đã bình tĩnh lại...E nhận ra bấy lâu nay E thật quá ngốc nghếch..Chỉ bjk yêu A mà thoy...E từng tự nhủ rằng:
-E ko thể cùng A đi dạo khắp mọi nẻo đường...Nhưng E có thể làm con gấu bông trắng để A tâm sự hàng giờ
-E ko thể giải giúp A một bài toán nâng cao của đại học nhưng E có thể giúp A viết vô số những bài luận văn nếu A muốn
-E ko thể tặng A một món quà đắt giá nhưng E có thể ngồi hàng giờ chỉ để vẽ chân dung của A mà thôi..
-E ko thể nổi tiếng như ca sĩ hay diễn viên nhưng E có thể đàn cho A nghe một giai điệu piano mà A yêu thích...Và cũng có thể bỏ ra hàng đêm chỉ để sáng tác riêng cho A một bản nhạc...

Mọi thứ mà E có thể làm...E sẽ ko còn cơ hội để làm...E chấp nhận thua cuộc... Cho đến phút cuối cùng...A vẫn ko chọn E...Đau thật đấy nhưng vì hạnh phúc của A...E sẽ mỉm cười...

P/S: Chiếc lá theo làn gió từ đâu đến khẽ chạm vào bờ vai, ta nâng niu chiếc lá trong tay: "Lá ơi có phải duyên số đưa lá đến với ta?”. Nhìn lá rơi mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau về cuộc đời, về bản thân mình. Người đang vui vẻ, mỉm cười mân mê chiếc lá trong tay như giữ gìn hạnh phúc mình đang có. Ai tâm trạng buồn lại chạnh lòng, tiếc nuối những kỷ niệm xưa "lá xa cành!”. Đừng giữ chiếc lá trong tay! Đừng khép chặt tâm hồn mình! Hãy để làn gió đưa lá đến một nơi thật xa, hãy để nỗi đau hôm nay trôi vào quá khứ, lá lìa cành nhưng ngày mai dưới nắng xuân ấm áp, từ cành cây kia sẽ nhú lên những chồi non mới, bên mình vẫn có người đang thật sự yêu thương quan tâm đến mỗi bước đi của mình. Sống đẹp với chính mình, với cuộc đời, rồi mai kia, khi gặp chiếc lá thu rơi, bạn sẽ mỉm cười mà giữ chặt trong tay.
 
Anh k chọn em thì sẽ có 1 người đàn ông tốt hơn anh chọn em.:)
Nỗi cô đơn bắt kịp bạn thì có sao. Cứ để hồn mình thật phẳng lặng…Một ngày thu trong vắt,có chiếc lá vàng chao nghiêng…Mặt hồ gợn sóng lăn tăn…vậy thôi…Ta sẽ lại yêu như mới yêu lần đầu…
 
×
Quay lại
Top