Có những lúc trong đời ....ta bỗng thấy lười yêu

falllovely

Tiểu Ngư
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/1/2012
Bài viết
618
Sáng tối tự đi tự về k cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy mình mạnh mẽ lên nhiều!
Thật đấy! Lười yêu, k phải k có cảm giác với ai, hay k có ai yêu mình. Mà bởi đã nhìn tình yêu bằng một đôi mắt khác. K phải những buổi chiều mưa, con đường, tiếng hát; k phải nụ cười trong bữa ăn nấu cùng nhau; càng k phải góc quán quen hò hẹn, nhìn nhau là đã thấy hạnh phúc... Mà, tình yêu là chờ đợi, là nỗi buồn giấu kín, là chịu đựng, là tổn thương, là đau, là chia ly. Nhìn đâu cũng thấy buồn thấy khổ - lười yêu là phải rồi!
Lười yêu, ta chỉ muốn quanh quẩn với bạn bè, lê la ăn uống, tìm quên trong cà phê, thậm chí là bia rượu. Tự thấy cuộc sống như vậy có vẻ đủ rồi, k cần thêm. Sáng tối tự đi tự về không cần ai đưa đón, lúc buồn ngồi gõ gõ viết viết chẳng cần nhõng nhẽo với ai. Bỗng thấy mình mạnh mẽ lên nhiều!
Lười yêu, sống thoáng ra thì đã sao? Hư hỏng trong nguyên tắc của bản thân thì đã sao? Bởi lười yêu nên chẳng cần phải thật tốt để gây ấn tượng với ai. Chẳng cần phải nết na thùy mị, chẳng cần phải nấu ăn cho ngon hay phải biết cắm hoa thêu thùa... Cũng khỏe phết!
Lười yêu - đôi khi cũng thấy chán. Chẳng có ai bên cạnh mỗi lúc yếu mềm, chẳng có cái ôm vỗ về ấm áp, cũng chẳng biết gọi ai khi gặp khó khăn nguy hiểm. Chẳng thể có được cái cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, chẳng biết bao giờ trái tim lại đập rộn ràng, lý trí mới lại thổn thức, chẳng thể nếm cái hương vị yêu thương bằng ánh mắt, nụ cười... Nhưng chán còn đỡ hơn cái nỗi buồn âm ỉ. (Tất nhiên, Tình yêu k phải lúc nào cũng buồn; đó chỉ là cách ngẫm chủ quan). Sẽ không phải quan tâm đến từng bữa ăn giấc ngủ của ai, k phải âm thầm nén đi cái tôi của mình, không hờn ghen k oán trách, k phải đau phải khóc, k tổn thương! Mọi thứ thật bình yên biết bao... Lười yêu để tránh cái "hạnh phúc đi đôi đau khổ" và chọn cái bình yên. Lựa chọn đâu có lỗi?
Thế nhưng... Sẽ khó khăn biết bao khi đối diện với tình cảm của ai đó. Chân muốn bước tới mà lòng thì níu lại. K phải lòng k yêu thương mà vì chẳng còn lòng tin vào hạnh phúc, cũng k tin vào bản thân mình đủ sức giữ lấy nó. Sợ tổn thương, sợ khổ sợ buồn, sợ đổ vỡ. K tin nên lười yêu, sợ nên lười yêu.
Nhưng nếu cứ như vậy thì làm tổn thương người khác... K bắt người ta chờ đợi, nhưng nếu họ quay đi thì cũng buồn. Chắc do bản thân ích kỷ quá... K cố gắng huyễn hoặc tình cảm của bản thân mà cho mình cơ hội và thời gian để... yêu lại. Mà suy cho cùng, vẫn lười yêu...
Bởi sợ quan tâm người ta k đủ đầy, yêu thương k nhiều để chấp nhận hay sửa đổi, không đủ tốt để tự tin...; trong thâm tâm rất sợ làm tổn thương mình và tổn thương người. Lẩn quẩn. Bế tắc. Đây là "giai đoạn lười yêu" của đời tui sao... Cái tuổi 20 vô cảm...
 
×
Quay lại
Top