- Tham gia
- 15/4/2014
- Bài viết
- 47
Có một người tôi đã từng yêu
Anh Vũ
Có một người tôi đã từng yêu... nhưng liệu người có bao giờ yêu tôi.
1. Thời niên thiếu ấy.Anh Vũ
Có một người tôi đã từng yêu... nhưng liệu người có bao giờ yêu tôi.

Trường tiểu học Bình Minh.Bầu trời xanh với những đám mây trắng lững lờ trôi như những chú cá voi trắng to lớn bơi chầm chậm trong biển cả mênh mang.Gió nhẹ mùa thu lững lờ lướt qua, tinh khôi và mát lành.
Cô bé nhỏ nhắn chừng chín mười tuổi, cầm chiếc thiệp màu hồng phấn, nép mình phía sau cây cột, bé cúi đầu đếm từng bước chân đi ngang qua. Từng đôi chân lướt qua thật nhanh chỉ để lại cho đôi mắt dư âm về màu sắc, cho đến khi một đôi giày thể thao nhỏ màu trắng dừng lại ở phía trước cây cột. Cô bé ngẩng đầu lên. Một nụ cười ngây thơ nở rộ trên khuôn mặt. Cô bé ấy không xinh xắn nhưng có một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt bồ câu với con ngươi màu nâu trong sáng và hàng mi cong dài.
“Bạn hẹn tôi ra làm gì vậy, Linh Như.” Cậu bé mang giày thể thao màu trắng hỏi cô bé. Âm thanh của cậu nhóc trong trẻo và có phần ngang tàng.
“Bạn nhớ tên tôi?” Cô bé mừng rỡ kêu lên, hai chiếc bím tóc xinh xinh cột nơ lắc nhẹ.
Cậu bé dễ thương kia đưa ra một mảnh giấy nhỏ màu xanh nhạt tươi sáng được gấp bốn một cách gọn gàng.
“Bạn chẳng viết vào đây rồi còn gì.” Dĩ nhiên đó là một điều hiển nhiên.
“À… đúng vậy.” Cô bé con gật gù.
“Nhưng bạn vẫn chưa trả lời tôi, bạn hẹn tôi ra đây làm gì?”
Cô bé kia hơi cuống lên chìa ra tấm thiệp màu hồng mà mình vẫn giữ nãy giờ trên tay.
“Tôi muốn mời bạn đến dự sinh nhật mười một tuổi…”
Cậu bạn nhỏ cầm tấm thiệp mở ra xem xét một lúc mới ngẩng đầu lên: “Xin lỗi bạn, chủ nhật này tôi đã đồng ý với mẹ đến nhà Mỹ Linh mừng sinh nhật bạn ấy rồi.”
Sau đó cậu bé trả lại tấm thiệp màu hồng được trang trí rất kì công cho cô bé kia và đi mất. Bóng dáng màu trắng kia nhanh chóng mất hút.
Cô bé đứng nhìn theo bóng lưng cậu bé cùng với sự thất vọng trên khuôn mặt. Hai hàng lông mày đen nhạt khẽ nhăn lại, cô bé òa khóc.
Khi bạn còn bé, nếu có một điều ước không thực hiện bạn sẽ khóc thật lớn và sau đó sẽ nhanh chóng quên mất. Trẻ con, dễ cười cũng dễ khóc. Nhẹ nhàng và bất chợt giống như những cơn mưa đám mây.
Sẽ rất nhanh quên thôi...
2. Khoảnh khắc gặp gỡ.
7 năm sau. Trung học Sant.
Thời gian luôn luôn lướt qua rất nhanh, trôi đi để rồi nuối tiếc qua những lần ngoảnh đầu nhìn lại.
Tiếng mưa rơi rào rào.Những cơn mưa cuối mùa hạ, nhanh chóng đến và nhanh chóng đi. Những cơn mưa luôn khơi gợi lên một vài kí ức vốn đã bị lãng quên ở một một góc nào đó. Mưa từ bầu trời đổ xuống, trắng xóa cả không gian.
Hôm nay trời lại mưa, mùa mưa cũng lại sắp bắt đầu…
Ở mái hiên tòa nhà A trong trường học, người ta đứng chờ mưa tạnh. Tôi cùng với bọn họ chờ cơn mưa bất ngờ này tạnh đi, khẽ đưa tay ra hứng từng giọt nước rơi xuống, lòng bàn tay nắm lấy một vài giọt ở miền nào đó xa xăm gửi đến. Một vài người dường như đã không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi, đội mưa chạy ào ào ra ngoài kia. Tôi cúi đầu đếm từng bước chân ngang qua, trời mưa làm cho những bước chân vội vã, dư âm màu sắc của những đôi giày lại càng tan nhanh trong màn nước trắng xóa.
Tôi vẫn đang chờ, chờ mưa tạnh và chờ một người.Một người xa lạ… đã từng quen. Từng lướt qua và vẫn đang ở lại mãi trong cuộc sống của tôi dù người chẳng hề hay biết.
Trong một thoáng, khi dưới mái hiên chỉ còn lại mình tôi lẻ ra, một đôi giày thể thao màu trắng bước lên ngang chỗ tôi đang đứng. Khuôn mặt ấy đẹp và dễ thương đến từng đường nét, người đó nở nụ cười thân thiện.
“Có muốn đi nhờ ra trạm chờ xe buýt không?” Âm thanh tươi mát của thành niên tràn đầy nhựa sống và chứa đầy ngạo mạn của tuổi trẻ. Một chiếc ô màu xám được bật lên bởi người vừa đứng ngay bên cạnh tôi.
Tôi gật đầu cảm ơn và cùng đi với chàng trai ấy ở dưới cơn mưa. Giữa màn mưa trắng, có hai người cùng che chung một chiếc ô màu xám. Mưa hắt vào cả hai, làm cho bước chân càng trở nên vội vã.
… Chờ đợi quá lâu khiến con người ta thường hay nản lòng… và lại là người chẳng hề hay biết có người vẫn đang chờ đợi mình.
Tôi cùng cậu bạn kia cùng lên một chuyến xe buýt, ngồi với nhau trên một hàng ghế và chẳng nói thêm với nhau một câu nào. Chiếc ô xám kia cụp lại gọn gàng để giữa. Ngăn cách hai thế giới… của hiện thực và hoài niệm.
Trời mưa nên xe khá vắng.Bầu trời qua ô cửa xe buýt màu xám nhạt nhòa ảm đảm, từng hạt mưa hắt nhẹ lên tấm kính. Mưa làm không khí lạnh thêm.
Vì mưa lạnh hay vì một người đã lãng quên…
Cậu bạn đó xuống ở tuyến trước, bỏ lại chiếc ô ở trên chiếc ghế mình vừa ngồi. Trên cán chiếc ô có khắc một hàng chữ. Mà dù trên chiếc cán ô không ghi tên thì có ai mà không biết cậu ta. Tôi xốc lại ba lô và cầm lấy nó khi chuẩn bị xuống xe, ngày mai sẽ mang lên lớp 12A1 trả.
Hoàng Thành Vũ. 12A1.
(... còn tiếp)
Hiệu chỉnh: