Chuyến xe buýt định mệnh

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Ngày ấy, ngày mà cả bầu trời như sụp đổ trước mặt, nó đã gặp anh. Chàng trai hài hước mà nồng ấm, biết quan tâm và yêu thương chân thành...

Nó vẫn nhớ như in cái cảm giác đất trời bỗng trở nên u ám khi nó biết tin trượt đại học. Nó đờ đẫn, buồn phiền, thất vọng. Nó lang thang, quanh quẩn, rồi lẳng lặng trèo lên xe buýt đi lòng vòng để quên đi sầu muộn.

Đó là một buổi chiều mưa như trút nước. Nó chọn cho mình một góc cạnh cửa sổ tận cuối xe, ngồi đó như một đứa tự kỷ và khóc. Khóc cho vơi đi những thất vọng, mệt mỏi sau những ngày cố gắng mà đổi lại chỉ là thất bại.

Nó không quan tâm người ta có nhòm ngó hay không, nó cũng chẳng để ý xung quanh đang diễn ra chuyện gì, nó cứ khóc thế, khóc mãi, khóc đến đỏ ngầu đôi mắt.

Bỗng có cảm giác đau nhói ở chân, nhìn xuống thấy đôi giày bị lấm bẩn, nó ngẩng đầu lên. Anh chàng nhìn vào mắt nó với vẻ ngạc nhiên lắm rồi xin lỗi rối rít. Vì anh nghĩ đã làm nó đau nên mới khóc. Nó khì khịt mũi nói không sao rồi lại quay đi nhìn làn mưa qua cửa kính. Chắc cũng tại vì chân đau quá nên nước mắt nó lại rơi.

“Em lau đi”, nó ngoảnh lại, thấy anh chìa ra trước mặt nó một mảnh khăn giấy, nó ngây người một lát rồi cũng cầm lấy và nói mỗi hai từ “cảm ơn”.

9561130-7409-1407399838.jpg

Chuyến xe buýt ấy đã khiến chúng tôi trở thành định mệnh của nhau.
Anh ngồi ghế cạnh bên hỏi thăm rồi trò chuyện với nó. Như chỉ chờ có người mở lời quan tâm, có người mở lời hỏi han, nó nói nhiều như chưa từng nói bao giờ, nói hết những gì tồn đọng, ấm ức, phiền muộn trong lòng. Vừa nói vừa khóc đến tèm nhem khuôn mặt.

Anh chỉ ngồi vậy nghe nó nói, thỉnh thoảng bất giác nhíu mày, rồi rút những mảnh khăn giấy đưa nó để lau nước mắt. Cứ vậy cho đến khi nó không còn gì để nói.

Nghe xong, anh an ủi, khuyên giải nó bằng những lời của một người đã bước qua những thất bại. Chẳng hiểu sao nhưng nó tin tưởng anh lắm. Rồi anh kể chuyện vui cho nó nghe.

Qua từng trạm xe buýt, những câu chuyện anh kể, nó thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên, nó cười tươi đầy tinh nghịch, nó lại trở lại lạc quan như trước. Nó thấy anh gần gũi lắm, mới quen thôi nhưng như người bạn đã thân lâu rồi.

Đi mãi rồi cũng tới điểm cuối, nó mỉm cười chào tạm biệt anh rồi lẳng lặng xuống xe. Lúc này nó thầm ước, giá mà chuyến xe cứ dài mãi để được tiếp tục nói chuyện với anh. Nó cười tươi vì ý nghĩ kỳ quặc của mình.

Đang định bắt quay về, bỗng anh xuất hiện trước mặt nó, tóc ướt nhèm, thấy đáng yêu quá nó bất giác mỉm cười. Nhìn vào mắt anh nó thấy bối rối lạ thường. Ậm ừ mãi, thì ra anh muốn xin số điện thoại của nó.

Từ ngày mưa ấy, nó với anh trò chuyện ngày một nhiều hơn, chẳng còn ngại ngần che giấu điều gì. Và từ ngày mưa ấy, một mối quan hệ mang lại cảm giác nhớ nhung, có thương, có yêu nảy nở giữa anh và nó.

Hơn một năm qua, anh luôn ở cạnh nó an ủi, động viên, quan tâm nó. Nó có thêm động lực để phấn đấu. Và không uổng những tháng ngày vất vả, không uổng những quan tâm, lo lắng của anh, nó đã đỗ đại học.

Giờ nghĩ lại nó vẫn thấy tim rưng rưng muốn khóc, bâng khuâng, xúc động. Nhờ ngày mưa ấy, nhờ cái giẫm chân đau điếng ấy, nhờ chuyến xe định mệnh ấy, nó đã gặp được gặp anh, người con trai nó nguyện cả đời chung thủy, nguyện cả đời được ở bên. Người con trai mang lại cho nó cuộc sống tràn đầy tiếng cười.

Một lời cảm ơn với tất cả thương yêu chân thành nó muốn gửi tới anh, người thương của nó.

Tina
Theo ione
 
"Trên chuyến xe lam đông người chiều nay, chúng mình không quen mà ngồi bên nhau..." Làm nhớ hồi xưa chị cũng có kết mô đên một anh tiếp viên xe buýt, đường gần chị cứ đi vòng cho xa để được đón đúng tuyến của bạn ý, giờ nhớ lại vẫn là một kỉ niệm đẹp:x
:D
 
Hồi lâu nghe 1 chị kể chuyện của bạn chị ý, chị kia với anh chồng gặp nhau lần đầu trên cầu sông Hàn khi đi xem pháo hoa, có rất đông người đi xem pháo hoa như anh chị, nhưng 2 người gặp nhau chỉ đúng lần đó và quyết định cưới ^ ^ giờ rất hợp nhau.
Còn có nhiều người yêu lâu lại không thành, định mệnh hay gì đó thì không biết nhưng mà quan trọng là họ quyết định chọn người kia, làm cho họ hiểu mình chứ không đợi họ tự hiểu.
 
ly quoc Em thì sao? Duyện phận đến chưa? ;)
Em đọc truyện Cây, lá và gió chưa? Em có vẻ trầm và ít nói như cây nhỷ? ^ ^
 
@lý quốc sao t hỏi k tl -_-klq nhưng ngày nào cũng gắn liền với xe bus, ra đến bến thì nó chạy mất tiêu --> muộn học :v
 
×
Quay lại
Top