Chuyện vui lính Hà Nội

dgoanh

Ước mơ tôi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2010
Bài viết
1.453
Một lần tôi và thằng Tuấn có biệt danh Tuấn cao bồi vì nó hay kể chuyện phim cao bồi(Hồi đó phim này làm gì có trên rạp.Nó có bố làm bên an ninh văn hóa nên mới hay được xem} rủ nhau đi đánh cá bằng bộc phá để cải thiện cho anh em.Nó bên làm đường khác trung đoàn tôi ( làm cầu ) nên thuốc nổ dễ kiếm ,còn tôi lúc nào cũng thủ mấy cái kíp nổ ( Kíp nổ quản lý rất chặt,phát bao nhiêu kíp đếm bấy nhiêu tiếng nổ, thuốc thì dễ ăn gian ).Do tôi ở chốt nên có nhiều võ để kiếm kíp, thường xin từ nhiều nguồn. Thằng này là dân nội thị không biết bơi nên bây giờ mới có chuyện vui để kể .

Hôm đó là ngày chủ nhật, sẵn xe quá giang,hai thằng đi về chỗ đơn vị tôi đóng quân ( cách chốt tôi 6km ) chủ yếu là để tiện khi mang cá về cho gần .Nó biết một chỗ thỏa mãn yêu cầu tôi đưa ra, nó còn nói cách đó không xa có rừng dâu gia. (thằng này chưa bao giờ đánh cá,chủ yếu là ham vui ). Do lén bỏ chốt nên tôi không qua đơn vị mình ,sợ phát sinh phiên phức.Khi có cá bảo nó thò mặt gọi mấy thằng trong đơn vị thẩy cá cho bọn nó là xong .
Ai dè chỗ nó có thể lội qua được lại là bến tắm của chị em,tưởng giữa trưa chẳng có ma nào tắm, nào ngờ có gần một trung đội lính nữ (khoảng 20 cô ) đang ngâm mình đùa giỡn.Nếu không băng qua đươc chỗ này thì phải đi chừng 3km rồi bọc lại mới tới điểm.
Thấy hai thằng tôi đứng tần ngần trên đường ,mấy cô gọi giọng Quảng bình :
- Hai eng xuống tắm tiên với bọn ni cho vui
- Cho tụi anh mượn đường qua suối, tí nữa hái dâu gia về cho , tụi anh nhắm mắt,bọn em hụp xuống là xong đảm bảo không nhòm ngó gì đâu .-tôi cất lời
- Hai eng người Hà nội hả- một cô lên tiếng hỏi
- Ừ... Làm ơn. cho tụi anh qua đi- Tôi trả lời.
Chả hiểu các cô ấy nói gì với nhau, rồi cả đám cười vang.Một cô cất tiếng ngâm :
- “Hết nước rồi mới nghiêng thùng
Hết trai Hà nội mới dung các nơi
“( Đây là câu thơ phổ biến cả tuyến đường ).
- Ngâm xong cô cười như nắc nẻ, giơ cao tay ngoắc ngoắc hai thằng tôi và nói:
- Hai eng cứ xuống đây, có gì tụi em bồng qua suối.
- Động tổ quỉ rồi - Bụng tôi bảo dạ. Liếc thằng Tuấn tôi hỏi : “Tính sao mày,không lẽ lội bộ tiếp “
- Cứ xuống xem tụi nó dám làm gì- Hắn trừng mắt nhìn xuống.
- Thôi đi cha, bữa trước thằng Hải con ( dân Ngọc Hà ) tưởng các em làm đường chỉ bạo mồm xà vô giỡn, bị cả chục em quay lại bấu véo đủ chỗ, thiếu điều chắp tay lạy mới được tha ( Thằng này phải nói : “ Em chắp tay xin các chị tha cho “ như yêu cầu của các cô mới đươc buông tha ).Mày ngon thì xuống , tao hổng dám(Ở miền trung nên tôi cũng hay nói theo kiểu miền trung ).
- Trai Hà nội gì mà nhát thế.- thấy hai thằng vừa trao đổi vừa nghiêng ngó, một cô trêu ghẹo
- Mấy eng chỉ dám núp bụi lau nhìn tiên tắm thôi, xuống đây các chị cho ngắm thoải mái.Cô khác cất lời khiêu khích.
- “Lũ quỉ sứ này ,dám thách heo ăn cám , thách chó ăn phân”. Chạm tự ái tôi bắt đầu động nộ, bụng nghĩ kế chơi lại.
- Đi..! - tôi kéo tay thằng Tuấn , quay trở ngược phía thượng nguồn. ( Không đi xuôi như lộ trình ).
- Đ. Mẹ ,lội bộ tiếp hả ? Sao lại đi ngược ?
-Không , để tao cho lũ này một bài học !
Biết tôi là thằng nhiều trò , vì có lần nó dại dột lấy nguyên cây thuốc nổ ( 3,8kg ) của đơn vị tôi bỏ ngay vào cốp tôi ( cốp giống như cái hòm dính dưới đầu gi.ường có khóa thường chứa tư trang –lính nào cũng có ). May tôi phát hiện kịp , xử lý nhanh không thì nằm boong ke (nhà giam quân đội ) mấy tháng. Bữa đó thiếu điều tôi cho nó một phát đạn vì cái tôi ngu xuẩn của nó khiến tôi suýt chết oan. Thằng này cao 1.75m nặng chừng 70 kg. Được cái nó biết lỗi, sau thường hay kiếm màu cho tôi.
- Mày tính làm gì ? Đi một đoạn nó hỏi.
Tôi nói cho nó biết trò của mình, rồi dặn dò kỹ nó kế hoạch thực hiện.
Thấy tụi tôi bỏ đi các cô nói lớn với nhau cốt để tụi tôi nghe :
- Mấy eng ni chỉ dám bú tí mẹ thôi, tí các chị đây thì chẳng dám.- Nói xong các cô cười khanh khách., vang cả suối.
- Cứ cười đi mấy em, chút nữa thôi rồi biết ! - Vừa đi tôi vừa nhủ thầm
Đi vừa khuât tầm mắt , tụi tôi băng ngang xuống suối, đưa mắt ước cự ly, tôi lấy dây cháy chậm cắt môt đoạn vừa đủ thực hiện ý đồ và cắt miếng ni lông,lượm mấy cành khô nhỏ bọc lại ( làm như gói thuốc nổ đánh cá vậy ) . Sau đó tôi cắm sợi dây cháy chậm vào gói đó châm lửa,thả xuống nước, cho nó xuôi về bến tắm.
- -Đ. Mẹ… mày làm gì thế, lỡ chết người thì sao- tôi la thật lớn ,rồi vừa chạy về phía các cô ,tôi vừa khoát tay chỉ cái bọc có cái dây cháy chậm đang xì khói trôi từ từ .
Ôi chao ! cảnh tưởng thật quá đã, tất cả các cô la hét rầm trời, vọt hết lên bờ chẳng có gì trên người cả.
- Tất cả nằm xuống , nó nổ bây giờ đấy- Tôi la lớn rồi làm bộ nằm xuống. Thằng Tuấn từ phía sau vọt lên băng xuống nước, lội sang .
Tôi cũng vọt người theo, vừa chạy vừa cười ha hả.
Các cô vẫn còn nằm, có cô còn khóc hu..hu.., chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì bọn tôi đã tới bờ bên kia. Lên bờ tôi quay lại nói lớn :
- Làm gì có thuốc nổ các em. Biết dân Hà nội chưa, hôm nay được xem tiên chạy trên bờ sướng quá. Cám ơn đã cho mượn đường,.chịu khó chờ anh mang dâu gia về ,mỗi cô hai trái nhé. Nói xong tôi lăn ra cát cười cho đã.
Biết bị lừa thế là các cô chu chéo bằng tiếng Quảng. Nghe cứ như chim hót. Tất nhiên là chửi rồi. /.:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
 
Hahaha, đáng đời mấy cô xí xớn :))
 
Nhưng câu chuyện của lính đều rất vui, thú vị.
 
Mình nghe bạn kể chuyện trong bộ đội mà cười đau cả bụng :D
 
×
Quay lại
Top