- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.548
Cho tới bây giờ anh chưa từng để tình cảm cá nhân lẫn lộn với chuyện trong bang, ba ngày nay là anh cố ý tránh né tới gần cô.
Suy nghĩ tỉ mỉ mức độ nặng nhẹ trong đó, thành thật mà nói anh không thể đối xử với cô như là con gái kẻ thù được.
Trưa ngày hôm qua, Hoa Tuấn Hồng đã tự mình liên lạc với anh, hai bên bố trí thương lượng bên ngoài. Vì cô, Hoa Tuấn Hồng đã nhượng bộ đến cực hạn, chủ động đồng ý lập cam kết, anh sẽ bỏ đi địa bàn ở phía tây, hai bang phái vĩnh viễn nước sông không phạm nước giếng, nhưng điều kiện trước tiên là phải đảm bảo con gái ông ta không có một chút bất trắc nào.
Anh đồng ý, chỉ sợ nếu Điềm Vũ biết anh đã dùng cô để làm vật trao đổi thì sẽ nghĩ ra sao?
Anh đặt cuốn sách trong tay xuống. “Để tôi đi xem”
Tên cường tráng gật đầu rồi đi khỏi, Mặc Nhẫn Phong cấp tốc đi xuống tầng, mở cửa phòng cô ra.
Điềm Vũ nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là tên đàn em kia lại đến nên không để ý, vẫn dựa vào cửa sổ, buồn bã nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Sao không ăn cơm? Chẳng phải cô nói không thể bị đói sao?”
Âm thanh nặng nề đưa cô từ trong vực sâu trống rỗng trở về thực tại, là anh ta, rốt cuộc anh ta cũng xuất hiện!
Cô từ từ quay đầu lại, chạm trán với ánh mắt thâm trầm của anh, lúng túng nắm chặt cái quần quá lớn đang mặc, cúi xuống, lắc đầu yếu ớt “Tôi ăn không nổi.”
“Tại sao?” Mặc Nhẫn Phong đến gần cô, đau lòng nhìn đôi mắt đã mất đi tinh thần vốn có, khuôn mặt nhỏ tươi cười đổi lại trở nên yếu ớt, mày anh nhíu chặt lại.
“Tôi không muốn lúc nào cũng buồn chán ở trong phòng.” Điềm Vũ than nhẹ.
“Vậy cô muốn thế nào?” Anh kiềm chế cảm xúc lại, hít một hơi thật sâu hỏi.
“Tôi…tôi muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, có thể chứ? Anh có thể ở bên cạnh tôi mà canh chừng, tôi sẽ không chuồn đi đâu, chỉ là đi ra ngoài thôi.” Mặt cô ngẩng lên, dè dặt hỏi anh….
Để anh không rung động trước cô là rất khó, mà bắt anh cứng rắn tàn nhẫn cự tuyệt cô lại càng khó hơn, tận sâu trong đáy lòng, cô chính là “bạn gái” của anh.
“Có thể” Anh đồng ý.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, thấy anh ta đột nhiên trở nên ôn hoà, nhìn lại càng đẹp trai hơn. Nhìn thẳng vào anh, trong lòng cô chợt cảm thấy rối loạn, “Tôi rất muốn biết tại sao đột nhiên anh lại trở nên….tốt như thế? Rốt cuộc có chỗ nào không ổn?”
“Vậy sao?” nếu như anh nói anh chính là bạn trai trên mạng của cô, sợ rằng cô cũng sẽ khiếp sợ!
Nhưng anh hiểu rõ cô không hề biết gì cả, vì vậy anh phải giữ vững ranh giới không cho cô vượt qua, mặc dù đáy lòng anh đang mâu thuẫn tới cực điểm. “Đi thôi, tôi đi cùng cô ra vườn.”
“Ừ” Điềm Vũ gật đầu.
Anh dẫn cô ra vườn, đây là lần đầu tiên Điềm Vũ bước chân ra khỏi căn nhà này, bên ngoài thật rộng lớn, có vài khu đất trống, mấy cái bàn, hai bên còn có cây cổ thụ che bóng mát, bề mặt cỏ như toả ra ánh sáng, khung cảnh rất lãng mạn, không khí lại trong lành.
Suy nghĩ tỉ mỉ mức độ nặng nhẹ trong đó, thành thật mà nói anh không thể đối xử với cô như là con gái kẻ thù được.
Trưa ngày hôm qua, Hoa Tuấn Hồng đã tự mình liên lạc với anh, hai bên bố trí thương lượng bên ngoài. Vì cô, Hoa Tuấn Hồng đã nhượng bộ đến cực hạn, chủ động đồng ý lập cam kết, anh sẽ bỏ đi địa bàn ở phía tây, hai bang phái vĩnh viễn nước sông không phạm nước giếng, nhưng điều kiện trước tiên là phải đảm bảo con gái ông ta không có một chút bất trắc nào.
Anh đồng ý, chỉ sợ nếu Điềm Vũ biết anh đã dùng cô để làm vật trao đổi thì sẽ nghĩ ra sao?
Anh đặt cuốn sách trong tay xuống. “Để tôi đi xem”
Tên cường tráng gật đầu rồi đi khỏi, Mặc Nhẫn Phong cấp tốc đi xuống tầng, mở cửa phòng cô ra.
Điềm Vũ nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng là tên đàn em kia lại đến nên không để ý, vẫn dựa vào cửa sổ, buồn bã nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Sao không ăn cơm? Chẳng phải cô nói không thể bị đói sao?”
Âm thanh nặng nề đưa cô từ trong vực sâu trống rỗng trở về thực tại, là anh ta, rốt cuộc anh ta cũng xuất hiện!
Cô từ từ quay đầu lại, chạm trán với ánh mắt thâm trầm của anh, lúng túng nắm chặt cái quần quá lớn đang mặc, cúi xuống, lắc đầu yếu ớt “Tôi ăn không nổi.”
“Tại sao?” Mặc Nhẫn Phong đến gần cô, đau lòng nhìn đôi mắt đã mất đi tinh thần vốn có, khuôn mặt nhỏ tươi cười đổi lại trở nên yếu ớt, mày anh nhíu chặt lại.
“Tôi không muốn lúc nào cũng buồn chán ở trong phòng.” Điềm Vũ than nhẹ.
“Vậy cô muốn thế nào?” Anh kiềm chế cảm xúc lại, hít một hơi thật sâu hỏi.
“Tôi…tôi muốn ra bên ngoài đi dạo một chút, có thể chứ? Anh có thể ở bên cạnh tôi mà canh chừng, tôi sẽ không chuồn đi đâu, chỉ là đi ra ngoài thôi.” Mặt cô ngẩng lên, dè dặt hỏi anh….
Để anh không rung động trước cô là rất khó, mà bắt anh cứng rắn tàn nhẫn cự tuyệt cô lại càng khó hơn, tận sâu trong đáy lòng, cô chính là “bạn gái” của anh.
“Có thể” Anh đồng ý.
Cô nghiêng đầu liếc nhìn anh, thấy anh ta đột nhiên trở nên ôn hoà, nhìn lại càng đẹp trai hơn. Nhìn thẳng vào anh, trong lòng cô chợt cảm thấy rối loạn, “Tôi rất muốn biết tại sao đột nhiên anh lại trở nên….tốt như thế? Rốt cuộc có chỗ nào không ổn?”
“Vậy sao?” nếu như anh nói anh chính là bạn trai trên mạng của cô, sợ rằng cô cũng sẽ khiếp sợ!
Nhưng anh hiểu rõ cô không hề biết gì cả, vì vậy anh phải giữ vững ranh giới không cho cô vượt qua, mặc dù đáy lòng anh đang mâu thuẫn tới cực điểm. “Đi thôi, tôi đi cùng cô ra vườn.”
“Ừ” Điềm Vũ gật đầu.
Anh dẫn cô ra vườn, đây là lần đầu tiên Điềm Vũ bước chân ra khỏi căn nhà này, bên ngoài thật rộng lớn, có vài khu đất trống, mấy cái bàn, hai bên còn có cây cổ thụ che bóng mát, bề mặt cỏ như toả ra ánh sáng, khung cảnh rất lãng mạn, không khí lại trong lành.