Trong khu căn hộ cao cấp của Mặc Nhẫn Phong
Sau khi được khám và chữa bệnh Điềm Vũ cảm giác th.ân thể thật mệt mỏi, thể lực cũng dần dần khôi phục, đầu óc tỉnh lại. Cô nghe thấy rất nhiều giọng nói quanh quẩn trên đầu, miễn cưỡng mở hai mắt ra, năm tên mặt mày hung ác xa lạ đang nhìn cô chằm chằm, một người trong đó còn mang ánh mắt cáo già nhưng cô một chút cũng không thấy kinh sợ, đàn em của cha cô cũng nhiều người mang tướng mạo như vậy nên nhìn thấy đã quen rồi.
Cô miễn cưỡng xoay người, thoải mái đắp chăn lên người hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi, cha tôi đâu?”
Toàn bộ đám đàn em ngẩn người ra, đều quay đầu nhìn về phía Mặc Nhẫn Phong đang ngồi ở ghế sô pha bên kia. Mặc Nhẫn Phong cũng nhìn thấy tất cả, không hổ là con gái lão đại Hoa bang, thái độ trấn định lúc tỉnh lại như thể đây mới là nhà cô vậy.
“Các cậu còn không đi đi.” Anh vung tay lên rồi đứng dậy.
“Dạ” Đàn em đi ra phía cửa.
Điềm Vũ nghe thấy giọng nói trầm thấp ra lệnh mới phát hiện điều gì đó bất thường, cô sờ sờ nơi mình nằm, là ghế sô pha mềm mại, mở mắt ra nhìn, là sô pha thuộc da màu vàng nhạt, ở nhà cô phải là màu đen mới đúng! Hơn nữa cẩn thận ngửi mùi chăn này, cũng không có mùi hương quen thuộc của cô.
Lẽ nào bây giờ cô không phải ở nhà? Trong mông lung cô cảm giác được có người cứu mình, còn tưởng rằng được cứu về nhà chứ.
Cô thấy hoang mang, mặc dù không xoay người lại nhưng có cảm giác tồn tại ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, là người mới vừa rồi hạ lệnh.
Anh ta là ai?
Cô chậm rãi xoay người sang chỗ khác, thấy có một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, thân hình anh ta hoàn mỹ và rất cao, trong tay đang thưởng thức cái ống nhòm mà cô “mượn tạm” cha.
Lẽ nào anh ta chính là người cha nói….Phi Ưng?
Thực ra cô cũng không phải được cứu, mà là bị….bắt làm con tin?
Nguy rồi nguy rồi, anh ta sẽ làm gì cô? Cô thấy hơi sợ, mà anh ta còn đi trêu cô, tiến đến ngồi đối diện dùng ánh mắt cực lạnh nhìn chằm chằm vào cô.
Điềm Vũ cũng nhìn anh: Tinh thần chấn động, khoảng cách rất gần cô khiến cô thuận tiện nhìn khuôn mặt anh, tướng mạo thật đúng là anh tuấn không thể tưởng tượng nổi, mũi thật thẳng, môi hơi mở, mà ánh mắt sắc bén đầy cá tính lại vừa sâu vừa thâm trầm, như chim ưng làm cho người ta sợ hãi.
Trái tim cô không tự chủ được đập thình thịch, người bị anh bắt đi nhưng tâm trí rõ ràng cũng bị anh chiếm mất.
Cô không dám chắc Phi Ưng có phải là người trên mạng đó hay không, Phi Ưng của cô nhất định là dịu dàng thiện lương hơn tên trước mắt này.
“Có chút nước không?” Cô cần một cốc nước để trấn tĩnh lại.
Lúc Mặc Nhẫn Phong nghe thấy giọng cô vang lên lần đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi, cô lại không có chút sợ hãi nào còn dám giương mắt nhìn thẳng vào anh.
“Sao cô không hỏi tôi là ai, đây là đâu?”
Điềm Vũ thở gấp, nín hơi nói: “Anh là…Phi Ưng, tôi đang ở chỗ của anh.”
Khoé môi Mặc Nhẫn Phong khẽ nhếch lên, vẻ mặt rất lạnh lùng, khó mà tưởng tượng được cô lại có thể bình tĩnh như thế, như những cô gái bình thường chắc đã khóc thét lên rồi.
“Vậy…anh biết tôi là ai à?”
Còn dám hỏi lại anh, đã vậy anh không ngại cho cô biết công dụng của cô, anh tàn khốc nói “Cô là con bài trong tay tôi.”
Điềm Vũ biết đại sự không ổn, anh ta nhất định biết cô là con gái của Hoa lão đại nên muốn bắt cô để trao đổi quyền lợi nào đó, thần kinh cô phải giữ vững một chút mới được. “Xem ra chúng ta đều đã biết nhau, tôi có thể uống nước được chưa?” Cô giả vờ trấn định nói.
“Nước ở đằng kia” Anh chỉ vào cái bàn đặt ở trước có máy nước, ngồi thẳng người không có ý muốn lấy nước cho cô.
Điềm Vũ cố gắng chống đỡ th.ân thể, hai chân đặt trên mặt đất mới phát hiện ra không đi giày. Anh ta sợ cô chạy nên mới lấy giày của cô sao? May mà ở đây có tấm thảm nên cô không thấy lạnh.
Cô kéo chăn ra đi tới góc sô pha, hơi vuốt mái tóc dài một chút, sau đó thử đứng dậy, cảm thấy hơi hơi choáng váng, từ từ đi tới bàn, tìm một cái cốc để uống nước.
“Cho hỏi…toilet ở đâu?” Cô cũng không phải muốn đi vệ sinh mà là muốn tránh xa cái tên đáng sợ này, tại anh ta cứ nhìn nên cả người cô thấy không được tự nhiên.
Mặc Nhẫn Phong không mở miệng, chỉ tay ra một chỗ khác, muốn xem cô định giở trò gì, cô cũng không phải con gái của một người tầm thường, không nên khinh thường cô, nói không chừng lại đang muốn dùng quỷ kế gì đó.
Điềm Vũ đặt cái cốc không xuống, đi theo hướng mà anh chỉ, cảm giác anh đang dùng ánh mắt theo dõi cô, không hiểu sao lại đi nhanh hơn, một cảm giác rất quái lạ lan truyền trong lòng cô.
Cô dùng toilet rộng rãi thoải mái, rửa sạch khuôn mặt, lề mề một lúc lâu mới trở lại chỗ cũ, thấy anh ta vẫn đứng đó không nhúc nhích giống như tượng đồng vậy, nhưng mà lại là một tượng đồng biết mở trừng mắt.
“Thật ngại quá đã để anh đợi lâu, tôi cần rửa sạch nên mới lâu như thế.” cô nói.
Mặc Nhẫn Phong nhìn chằm chằm vào bộ dạng thoải mái của cô không biểu lộ gì trên nét mặt. Cô ta không sợ? Sao có thể đi vào miệng cọp mà cũng không biết?
Anh nghi ngờ cô cố tình lừa bịp, nếu không là đang trêu đùa anh, hay cô căn bản là ngu ngốc, nói không chừng tiếp theo sẽ hỏi anh có đồ nào ăn được hay không!
“Anh có gì cho tôi ăn không?” Cô quả thật mở miệng hỏi như vậy.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cô, dùng giọng điệu nghiêm nghị hỏi: “Chẳng lẽ cô không biết tình cảnh hiện nay ra sao à?”
Đáy lòng Điềm Vũ chấn động, anh ta giống như hận không thể bóp nát tay cô ngay lập tức vậy.
Cô hít vào một hơi, nhún nhún vai: “Tôi biết tôi là con tin của anh”
Anh lạnh lùng hỏi: “Bị bắt làm con tin mà còn như thế này sao?”
“Tôi đây thì thế nào? Tôi cũng chưa từng trải qua việc như vậy, lẽ nào phải thể hiện là rất sợ anh mới có thể thoả mãn phẩm chất anh hùng của anh à?” Cô nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lông mày khẽ nhướng lên.
Anh khó tin nhìn cô, bề ngoài thì vô cùng trẻ con nhưng lời nói lại tràn đầy sức mạnh, đôi mắt trong trẻo linh hoạt đầy dũng khí. Hừ! cô gái nhỏ này thật không thể coi thường, cô ta không ngu ngốc, ngược lại còn rất khôn khéo.
…
“Tốt nhất cô nên an phận ở đây chờ tôi xử lý.” Anh bỏ tay cô ra.
Cô xoa xoa cánh tay bị anh nắm, khẽ thở dài, cô tin Phi Ưng của cô sẽ không thô bạo như anh ta.
Mặc Nhẫn Phong liếc mắt nhìn cô một cái rồi rời đi không nói một câu.
Điềm Vũ nhìn anh đóng cửa, một lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta đến nữa, thầm nghĩ anh có thể sẽ không trở lại nên lén lút đi thăm dò một chút, xem cảnh tượng bên ngoài ra sao, cô mở cửa ra.
Phòng khách còn lớn hơn nữa, căn phòng thật tráng lệ, trần nhà cao treo chùm đèn thuỷ tinh rất lớn, một cái cầu thang hình cong phía bên phải…cô còn chưa xem đủ thì một người khoẻ mạnh có đôi mắt đen láy bê một bát mỳ thịt bò nóng hầm hập tiến đến, cản tầm nhìn của cô.
“Đây là do anh cả Phi Ưng bảo đưa tới.” Hắn đặt trên bàn rồi nói nhỏ “Chẳng hiểu anh cả nghĩ gì nữa, đối đãi với con gái kẻ thù chỉ cần đem bát mỳ trứng là được rồi, lại còn dùng thịt bò để nấu?” nói xong hắn lập tức đi ra.
Điềm Vũ nghe thấy rất rõ, hoá ra đây là cách anh ta “đặc biệt chiêu đãi” với con gái kẻ thù, cô cảm thấy rất kinh ngạc, cũng thấy đói bụng rồi!
Đã như vậy cô sẽ không khách khí, dù sao cũng phải duy trì thể lực, tránh bị ngất lần nữa, bây giờ cô muốn đi thăm dò địa hình, hiểu rõ xem mình rốt cuộc mình đang ở đâu.