Chào cả nhà,mình là mem mới có chuyện cần nhờ giúp đỡ

ForrestGump

Thành viên
Tham gia
21/12/2012
Bài viết
25
Mình vừa xem trên diễn đàn Japanest truyện Bridge to Terabithia rất hay nhưng đang dc giữa chừng thì mấy mem bên đấy không dịch nữa.Hình như chuyển qua Pic khác hay gì đấy mà mình tìm mãi hok dc,vậy bạn nào có link hay dịch truyện ấy cho mọi người xem chung.Mình thank tất cả nhìu:KSV@01:
Truyện ấy rất hay,nội dung cảm động và lý do mà Kartheine Partinson viết nó cũng rất ý nghĩa.
Làm ơn nha,mình chờ đấy :KSV@20:
 
Hok ai up hết thì mình đành up phần đầu cho các bạn xem vậy :KSV@01:
[Tiếng xe] Ba-room, ba-room, ba-room, baripity, baripity.Tuyệt.Bố đi rồi.Thằng bé bây giờ có thể dậy được rồi.
Jess di chuyển nhẹ nhàng ra khỏi gi.ường và mặc áo vào.Nó chẳng cần phải lo lắng gì về cái áo thun vì nó sắp bắt đầu chạy và nó sẽ bị nóng ngay cả không khí se lạnh của buổi sáng hay 1 vài vấn đề khác vì gót chân của nó bền bỉ như chiếc giày đã mòn như đôi giày đã mòn của nó vậy.

"Anh đi đâu vậy Jess" - MayBell nhấc mình dậy trong trạng thái ngái ngủ từ chiếc giờng đôi ngủ cùng với Joyce Ann.
"Sh." Jess cảnh cáo MayBell.Các bức tường khá mỏng,mẹ có thể sẽ nổi điên nếu ai đó chẳng may làm bà ấy thức dậy vào lúc này.

Nó chải tóc cho MayBell và giật mạnh cái phần tóc xoăn xuống cái cằm nhỏ của con bé ."Chỉ đi qua đồng thôi"-Nó nói thầm . MayBell cười và cuối đầu.

"Anh sẽ chạy à?"
"Chắc vậy"

Tất nhiên là nó sẽ chạy.Mỗi buổi sáng mùa hè nó đều thức dậy sớm để chạy.Vì nó nhận ra rằng nếu làm việc này thì nó sẽ là đứa chạy nhanh nhất khối lớp năm khi nó đi học trở lại.Nó muốn phải là người nhanh nhất,chứ không phải là một trong những người nhanh nhất hay kiểu như bên cạnh với người nhanh nhất.Bắt buộc phải là người nhanh nhất.

Nó đi khẽ ra khỏi nhà.Sở dĩ nó làm vậy là vì cái nơi này đầy chuột ,chúng sẽ rít lên nếu như đặt chân vào và nó có thể ra khỏi cửa mà không đánh thức mẹ hoặc Ellie hoặc Brenda ngay cả Joyce Ann.Riêng MayBell thì khác,nó sắp được 7 tuổi và nó là người tôn kính Jess nhất.Khi bạn là đứa con trai duy nhất trong gia đình cùng với 4 chị em gái.Hai người chị lớn luôn khinh miệt bạn khi bạn ngừng để họ sửa soạn bạn và đẩy bạn vòng quanh cái dáng đi kiểu búp bê của họ.Đứa nhỏ nhất sẽ khóc nếu như bạn nhìn thẳng vào mắt nó,thật tốt khi bạn có ai đó tôn trọng bạn trong gia đình ngay cả những lúc bạn vụng về.

Nó bắt đầu chạy ngang qua sân.Nó thở ra 1 hơi lạnh trong cái lạnh của tháng 8 .Nhưng đến trưa,khi mẹ giao nó 1 công việc,thì nó cũng đã đủ thấy nóng rồi.

Cô Bessie nhìn nó 1 cách ngái ngủ khi nó đang cố trèo qua hàng rào và đi vào thẳngcánh đồng."Moo," cô ấy nói rồi nhìn quanh như MayBell với con heo của mình.

"Này,cô Bessie," Jess nói 1 cách nhẹ nhàng. "Cứ ngủ tiếp tục đi"

Jess luôn bắt đầu từ phía bắc của cánh đồng,bắt chước như những vận động viên điền kinh như nó đã thấy trên Wide World of Sports.

"Bang" Jess nói.Cô Bessie đi về phía trung tâm cánh đồng,vẫn đi theo nó với đôi mắt sụp xuống,nhai thật chậm.Cô nhìn không thông minh lắm,ngay cả với 1 con bò,nhưng đủ thông minh để tránh khỏi đường của Jess.

Mái tóc màu rơm của nó chạm vào trán,chân tay đều rã rời.Nó chưa bao giờ học được cách chạy 1 cách đúng đắn,nhưng bù lại nó có 1 đôi chân dài cho 1 đứa nhóc 10 tuổi và không ai có đuợc tính can đảm giống như nó.
Lark Creek thiếu thốn đủ thứ,đặc biệt là những thiết bị điền kinh,vì thế tất cả trái bóng đuợc đưa cho các học sinh lớp lớn sau giờ ăn trưa.Ngay cả khi học sinh lớp 5 bắt đầu vào hiệp với 1 quá bóng,thì nó được chắc chắn nằm trong tay học sinh lớp 6 hay những khối lớp cao hơn nữa trước khi vào giữa hiệp đấu.Những đứa con trai lớn luôn đứng giữa trung tâm cánh đồng cho trận đấu,trong khi mấy đứa con gái chơi nhảy lò cò và nhảy dây hay đứng xung quanh đó mà tán gẫu.các học sinh lớp nhỏ thì tham gia việc chạy đua.Khi 1 người hô lớn "Bang" thì chúng sẽ chạy cho tới cuối đường đua.
.
Nắm ngoái Jess đã thắng.Đây không phải là lần đầu nó nổi danh nhưng nó đã nếm được sự chiến thằng.Khi còn là học sinh năm đầu,Jess được biết đến là " đứa trẻ điên chỉ biết vẽ suốt ngày".Nhưng đến 1 ngày - 22/4,một ngày thứ 2 mưa phùn,nó đã chạy vượt lên các đối thủ để tới được vạch đích màu đỏ.

Vào cuối ngày,nó đã trở thành "đứa trẻ nhanh nhất trong lớp 3,4 và 5" .Qua ngày thứ 3,Wayne Pettis đã thắng trở lại như bình thường,nhưng năm nay Wayne Pettis sẽ lên lớp 6 và chơi bóng đá cho tới Giáng Sinh và bóng chày cho tới tháng 6 với nhưng học sinh lớp lớn còn lại.Bất cứ ai cũng có cơ hội trở thành người chạy nhanh nhất.Đối với cô Bessie,năm nay tới lượt Jesse Oliver Aarons, Jr.
Jess đẩy mạnh tay và lao đầu về phía trước. Nó có thể nghe thấy tiếng hét của bọn học sinh lớp 3 phía sau nó. Và chúng sẽ vây xung quanh Jess như một ngôi sao nhạc đồng quê. Và May Belle sẽ thần tượng nó vì anh nó là người nhanh nhất, tốt nhất. Điều này khiến cho phần còn lại của năm học đầu tiên của May Belle có điều để ngẫm nghĩ.
Bố sẽ tự hào về nó. Jess đi loanh quanh góc phòng. Nó không thể đi quá nhanh, nhưng một lúc sau lại tiếp tục chạy , điều đó làm nó phấn khích. May belle có thể sẽ mách bố nhưng nó sẽ không nghĩ Jess là một kẻ khoác lác.
Bố sẽ tự hào về nó và quên đi những mệt mỏi sau một hành trình dài tới Washington và đào, kéo suốt ngày. Nó đã có thể ngồi xuống sàn nhà và nghỉ ngơi nhơ cách người ta vẫn thường làm. Old Dad sẽ rất bất ngờ khi nó đã khoẻ lên rất nhiều trong những năm gần đây.
Cơ thể nó đã muốn nghỉ ngơi nhưng Jess vẫn tiếp tục. Nó muốn làm chủ cái lồng ngực nhỏ bé của mình.
"Jess" May Belle hét lên từ sau đống phế liệu,"Mẹ gọi anh vào ăn sáng rồi vắt sữa bò kìa !"
Đồ khó chịu . Giờ mọi người đã biết Jess đang ở ngoài và bắt đầu mắng mỏ nó.
Jess quay lại, vẫn chạy và đầu vẫn hướng về phía trước. Không làm lỡ nhịp, Jess nhẩy qua hàng rào và lao về phía trước, đấm nhẹ vào đầu May Belle rồi phi vào nhà.
"ồ , trông như là một ngôi sao của Olympic" , Ellie nói rồi đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn làm cho cà phê trào ra .
Jess vuốt mái tóc ẩm của mình và ngồi xuống chiếc ghế gỗ. Nó thả hai cục đường vào cốc rồi xụp xoạp giữ cho cà phê không làm bỏng miệng.
"ồ mẹ ơi, Nó thật bẩn thỉu" Brend a bịt mũi một cách tế nhị " Kêu nó rửa sạch đi mẹ"
" Ra bồn và tự làm vệ sinh đi " Mẹ nó nói mà mắt không rời khỏi bếp. " Và bột yến mạch đã chín ở dưới nồi rồi này"
" Mẹ ơi, lại thế nữa à?" Brenda rên rỉ
Chúa ơi , nó đã rất mệt rồi . Mọi cơ bắp trên cơ thể đều cảm thấy tê nhừ .
"Mày nghe mẹ nói rồi đấy " Ella hét . "Nhưng con không thể chịu nổi, mẹ ơi" Brenda thêm vào " Đuổi nó ra khỏi ghế đi mẹ !"
Jess đặt mông lên mặt bàn. "Jesse-ee" mẹ nhìn vào chỗ nó và nói " Thay áo đi !"
Jess đầm mình vào chiếc bồn và cảm thấy nước lạnh làm tê buốt d.a thịt như có hàng nghìn chiếc kim chích vào. Nó run rẩy trước những giọt nước lạnh.
May Belle đứng ở cửa bếp và đang nhìn vào nó.
"Đưa anh cái áo, May Belle"
Trông nó như thể sẽ nói không, nhưng nó lại nói " Anh kô nên đánh vào đầu em !" rồi ngoan ngoãn đi ra lấy chiếc áo. Cảm ơn May belle . Joyce Ann đã có thể hét toáng lên với một cú tát nhẹ. Cô em bốn tuổi có vẻ đau thật.
" Mẹ có rất nhiều việc nhà phải làm trong buổi sáng hôm nay" Mẹ nói với chúng sau khi chúng ăn xong bột yến mạch với nước sốt.
" ồ mẹ ơi" Ellie và Brenda đồng thanh , những bà chị này có thể chối việc nhanh nhơ những vật bé xíu trượt qua ngón tay của bạn.
" Mẹ hứa là chúng con sẽ đến Millsburg để mua sắm cho năm học mà!"
"Các con làm gì có tiền mà đi mua sắm"

"Mẹ!Chúng con chỉ nhìn thôi mà".Ngay cả chúa còn cầu cho Brenda ngừng than vãn."Giáng sinh mà mẹ chả cho chúng con vui vẻ gì cả"

"Bất cứ niềm vui nào chứ" Ellie sửa lỗi Brenda 1 cáh nghiêm nghị

"Thôi im đi"

Ellie mặc kệ."Cô Timmons đến và đón chúng con.Con bảo cô Lollie vào chủ nhật mẹ bảo được rồi mà.Con cảm thấy khó xử khi gọi cô ấy và nói cô ấy rằng mẹ đã đổi ý"

"Thôi được rồi,nhưng mẹ chẳng có tiền cho các con đâu nha"

Tiền,cái gì đó đang lầm thầm trong đầu Jess.

"Con biết mà mẹ.Chúng con sẽ chỉ lấy 5 đô,bố hứa rồi.Không hơn đâu"

"Năm đô gì cơ?"

"Oh,mẹ nhớ mà".Giọng Ellie còn ngọt hơn cả mốt thanh kẹo Mars Bar chảy ra.

"Bố nói tuần trước chúng con phải có gì đó ở trường"

"Vậy thì lấy đi",mẹ nói trong giận dữ.

"Mẹ"-Brenda lại bắt đầu-"Bộ chúng con không thể có thêm sao"

"Không!"

Ellie thọc mạnh vào mình bằng cái muỗng.Jess thấy được cái nhìn đó.Brenda im không cằn nhằn.Cô không thông minh như Ellie nhưng thậm chí còn biết không thúc gịuc mẹ quá xa.

Jess làm việc như bình thường.Mẹ chẳng bao giờ để con mình giúp mặc dù nó có làm đúng đi nữa thì nó vẫn đem theo MayBell để làm gì đó.Nó đặt đầu mình xuống bàn.Nó đã hoàn thành xong công việc chạy máy sáng nay mà vẫn nghe thiếng "Thêm dầu" của bố và những âm thanh bên ngoài cửa là Ellie và Brenda đi với nhà Timmonse.

"Được rồi Jesse.Bỏ sự lười biếng của con ra khỏi cái ghế đi.Túi cô Bessie đang kép lê dưới đất kìa và con vẫn còn nhiều đậu để nhặt đấy"

Lười biếng.Nó vốn là 1 tên lười.Nó còn định ngồi lại cái bàn thêm mấy phút nữa cơ.

"Jess-see!"

"Được rồi mẹ,con đi đây"

Mấy con ruồi cứ vo ve quanh mặt đầy mồ hôi và vai nó.Nó bỏ đậu vào xô và đập ruồi trên tay mình.

"Lấy anh cái áo MayBell"

MayBell đi tới cuối đường và lấy cho Jess cái áo từ cái nơi mà nó bị bỏ xó trước kia.Con bé trở lại với 2 ngón tay trước mặt.
"Oooo,hôi quá" nó nói như Brenda

"Im đi" Jess nói và túm lấy cái áo tránh xa MayBell.
Ellie và Brenda về lúc gần 7h. Jess đã nhặt hết trứng và bắt đầu giúp mẹ đóng hộp những hạt đậu . Bà sẽ không bao giờ đóng hộp trừ khi nó đã nóng bỏng tay, và tất cả những thứ đang sôi khiến cho nhà bếp có một thứ mùi thật là khó chịu. Vì thế bà đang có tâm trạng không tốt , quát mắng Jess suốt cả buổi chiều và quá mệt để làm bữa tối.

Jess tự làm cho mình một chiếc sandwich bơ lạc cho mình và mấy đứa em, vì căn bếp đã quá nóng và đầy mùi đậu nên chúng quyết định ăn ở bên ngoài.

Cái Xe tải đang ở gần perkins place . Nó không thấy ai đang ở bên ngoài, chắc họ đã dỡ đồ xong rồi .
Em hi vọng bên đó có một cô gái tầm 6 - 7 tuổi " May Belle nói " Em cần một người để chơi cùng"

" Mày có Joyce Ann rồi còn jì "
" Joyce Ann chẳng khác gì một em bé cả !"

Joyce Ann buồn bã bước vào. Hai anh em nhìn nó lo sợ . Rồi Joyce Ann khóc toáng lên.
"Đứa nào trêu em đấy?" Mẹ quát sau cánh cửa.
Jess liền chộp lấy cái bánh và nhét vào mồm Joyce Ann. Hai mắt nó mở to và quai hàm kẹp chặt miếng bánh. Giờ thì đã có một chút bình yên .
Jess đóng cửa nhẹ và đi qua chỗ mẹ nó đang ngồi xem TV. Trong căn phòng mà nó chia sẻ với May Belle , nó chui xuống tấm đệm , lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ.


 
Jess vẽ 1 vài người uống whiskey.Nó cảm thấy dường như cái mệt mỏi không còn và thay vào đó là sự bình yên.Chúa ơi,nó yêu vẽ vời lắm,hầu như là động vật.Không phải là mấy con vật bình thường như là mấy con gà của cô Bessie,nó thích vẽ mấy con súc vật vào mấy tình huống không khả thi.Lần này là 1 con hà mã rời khỏi bờ đá và xoay vòng vòng.Có 1 cái bong bóng trên con hà mã và nhìn giống như con hà mã này đang nghĩ là "Oh!hình như tôi để quên kính mất rồi"

Jess bắt đầu cười.Nếu nó quyết định cho MayBell coi,nó có thể phải giải thích những gì nó vẽ,nhưng có 1 lần nó làm,MayBell cười ồ lên như 1 khán giả xem truyền hình.
.
Nó muốn cho bố xem những gì nó vẽ,nhưng nó lại chẳng dám.Khi còn học lớp 1,có 1 lần nó nói bố rằng nó muốn trở thành 1 hoạ sĩ khi lớn lên."Cái trường khỉ đó đã dạy con cái gì vậy?" bố hỏi."Mấy bà già đó đang biến thằng con trai duy nhất của tôi thành 1...".Ông dừng lại nhưng Jess vẫn hiểu, thậm chí tới 4 năm sau nó vẫn không quên.

Sự giận dữ bố cũng giống như giáo viên trong trường khi nó vẽ vời vậy.Khi họ bắt gặp nó đang nguyệch ngoạc,họ rít lên bảo rằng phí thời giờ,phí giấy,phí cả năng lực của nó nữa.Trừ cô Edmunds,giáo viên nhạc.Cô là người duy nhất mà nó dám bày tỏ bất cứ thừ gì,cô chỉ ở trường 1 năm và vào các ngày thứ 6.

Cô Edmunds là bí mật duy nhất của nó,nó yêu cô giáo của mình.Không phải cái kiểu vớ vẩn như Ellie và Brenda hay tám trên điện thoại.Đây là tình cảm thật và sâu nặng để nói về và để suy nghĩ rất nhiều.Với mái tóc đen qúi phái và cặp mắt màu lam,cô có thể chơi ghi ta như 1 ngôi sao thực thụ vậy và cô có 1 giọng hát mềm mại nhẹ nhàng,đủ sức là Jess chết lặng bên trong.Chúa ơi,cô ấy thật tuyệt vời và cô Edmunds cũng thích nó nữa.

Vào 1 ngày đông năm ngoái nó tặng cô vài bức tranh.Chỉ đặt vào tay cô rồi chạy.Vào thứ sáu sau cô bảo nó ở lại sau giờ học 1 chút.Cô bảo rằng "tài năng khác thường" và cô hi vọng rằng nó sẽ không để bất cứ điều gì làm mình nhục chí.Nó tin rằng cô nghĩ nó là giỏi nhất.Không phải là kiểu như giỏi nhất ở nhà hay ở trường,mà là cái giỏi 1 cách chân thực.

"Nghe có vẻ giống như dân hippy quá nhỉ" mẹ nó nói khi Brenda còn học lớp 7 và mô tả về cô Edmunds cho bà.

Cô có thể đúng như vậy.Jess không tranh cãi gì về chuyện đó nhưng nó thấy cô giáo như 1 sinh vật đẹp đẽ bị bắt vào 1 cái chuồng cũ bẩn thỉu của trường học.Nó hi vọng và cầu nguyện cho cô không phải là 1 cái gì đó mơ hồ và sẽ bay đi xa.Nó sẵn sàng chịu đựng cả 1 tuần chán ngắt đẩ đổi lại nửa tiếng vào các trưa thứ sáu khi bọn học sinh ngồi trên 1 cái thảm mòn trên sàn của phòng giáo viên(chẳng có chỗ nào trong toà nhà cho cô Edmunds chứ đồ đạc của mình cả) và hát những bài hát như "My Beautiful Balloon," "This Land Is Your Land," "Free to Be You and Me," "Blowing in the Wind" và thầy hiệu trưởng Turner khăng khăng đòi thêm bài "God Bless America."

Cô Edmunds sẽ chơi ghi ta và bọn nhóc lấy nhạc cụ theo lượt,keng ba góc,cái chũm choẹ,lục lạc và trống bongo.Chúa ơi,chúng còn có thể làm huyên náo.tất cả các giáo viên đều ghét ngày thứ sáu và nhiều đứa học sinh phải giả vờ như vậy.

Nhưng Jess biết sự giả dối của chúng là gì.Chúng hay đùa với cô Edmunds về việc thiếu son môi hay miếng quần jean của cô.Ở Lark Creek này ai cũng thấy cô là giáo viên duy nhất mặc quần. Ở Washington và cái ngoại thành lạ thường của nó,ngay cả Millsburg thì chguyện đó chả sao cả,nhưng ở Lark Creek là thời trang không đẹp.Phải mất 1 thời gian người ta mới chấp nhận những gì họ thấy trên TV hay ở chỗ nào khác.

Học sinh đều ngồi trên bàn vào thứ sáu,trái tim chúng đập mạnh khi lắng nghe những âm thanh náo nhiệt lan ra cả phòng giáo viên,trải qua nửa giờ với cô Edmunds dưới thần chú của vẻ đẹp hoang dại và trong cả sự nhiệt tình của cô.Chúng ra ngoài và giả vờ rằng không bị cuốn hút bở 1 tí chất hippy trong cái chách mặt quần jean bó,trang điểm toàn mắt và không son môi của cô Edmunds.
Jess vẫn giữ im lặng. Nó không cố gắng giúp đỡ Cô Edmunds khỏi sự bất công vô lý. Vì thế , cô ấy phai chịu những cư xử ngu ngốc. Nhưng điều này sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy. Nhưng bất cứ khi nào có thể , Jess đều tranh thủ một vài phút của ngày thứ sáu để đứng gần và nghe giọng nói của cô, rất dịu dàngvà mềm mại , cam đoan rằng nó là một cậu bé khéo tay.

Bọn họ rất giống nhau, Jess tự nói với mình , nó và cô Edmunds. Julia xinh đẹp. Những điều đó văng vẳng trong đầu Jess như những tiếng đàn. Bọn họ không thuộc về Lark Creek, Julia và nó . " Em là một viên kim cương thô ráp " , Julia nói với nó , ngón tay như có điện giật của cô ấy chạm nhẹ vào mũi của Jess. Nhưng cô ấy mới sự thực là một viên ngọc, toả sáng giữa đống đổ nát , bẩn thỉu.
"Jess-ee"

Jess giấu bút và giấy vẽ dưới chiếc chăn mỏng của nó , tim nó đập nhanh .

Mẹ đang ở cửa " Con đã vắt sữa bò chưa ?"

Nó nhẩy ra khỏi gi.ường , " Con đi đây " . Nó đi xung quanh mẹ nó , chộp nhanh lấy cái xô dưới bồn rửa và cái ghế đẩu , trước khi mẹ nó kịp hỏi nó đã làm jì .

Ánh sáng nhè nhẹ toả khắp căn nhà ba tầng . Trời đã gần tối , cái túi của cô bò Bessie không thấm nước , điều này làm cho nó bồn chồn và không thoải mái. Nó phải được vắt sữa vài giờ đồng hồ trước . Jess ngồi thoải mái trên chiếc ghế đẩu và bắt đầu vắt sữa , dòng sữa bò nóng ấm chảy vào chiếc xô. Phía dưới đường có một chiếc xe tải hiếm hoi đang đi tới với anh đèn của nó.
Bố của Jess sẽ về nhà sớm , ông ấy sẽ biết lũ con gái lười biếng của mình tìm mọi cách để vui vẻ và đẩy mọi công việc về Jess và bà mẹ. Nó đoán rằng họ đã mua sắm hết số tiền và họ có. Chúa ơi, có thể nó sẽ không có được giấy và bút vẽ - thứ mà sẽ ra mực ngay lập tức. Không như những chiếc bút sáp màu ngu ngốc mà bạn phải cố ấn nó cho đến khi ai đó cười bạn về việc làm gẫy những chiếc bút này .

Chiếc xe rẽ vào . Đó là chiếc Timmonses . Lũ chị em gái đã về, qua tiếng gọi hạnh phúc của chúng . mẹ có thể nấu một bữa ăn nhẹ , và khi nó mang sữa vào , nó sẽ nghe thấy những tiếng cười nói rôm rả. Mẹ sẽ quên đi sự mệt mỏi và bực tức . Jess sẽ là người duy nhất phải chịu đựng những vấn đề này.Đôi khi nó cảm thấy lạc lõng giữa những chị em gái - từ khi con gà trống chết và bố mẹ cũng không mua một con mới . Vì bố đi từ sáng sớm đến khi tối khuya , nên ai có thể lắng nghe những cảm xúc của Jess. Và những khi ông ấy không làm việc , bố đều ngủ trước màn hình TV .

"Này , Jess" , May Belle nói . Con bé này không bao giờ để bạn có một chút riêng tư.

" Mày muốn gì thế ? "

" em có điều muốn nói với anh " Cô bé lúc lắc cái đầu.

" Mày đi ngủ đi " , Jess gắt gỏng .

" brenda và ellie về nhà "

" Đã về , đã về " Sao nó không thể thôi gắt gỏng với cô em? Nhưng thông tin này quá thú vị đến nỗi mà Jess không thể ngăn cản MayBelle chia sẻ nó " Ellie mua một cái áo trong suốt và ngay lập tức mẹ đã vứt nó đi !"

Tốt, chẳng có jì đáng để chúc mừng cả.

Brapity,Brapity.

" Bố " May Belle hét lên sung sướng và chạy tót ra ngoài . Jess thấy bố nó dừng xe, mở cửa và quỳ thấp xuống để May Belle có thể trèo lên người ông. Cô bé thật may mắn là có thể chạy quanh , chộp lấy và hôn bố . Điều này làm cho Jess chợt thấy đau lòng khi thấy ông. Jess từ khi mới sinh ra đã bị coi là quá lớn để làm điều đó .
Khi cái xô đã đầy , Jess phát nhẹ vào cô bò Bessie để đuổi nó đi . Kẹp chiếc ghế đẩu vào trong tay , Jess cẩn thận mang chiếc xô vào nhà mà không giọt sữa nào trào ra .

"vắt sữa muộn hả, con trai ?" Đó là điều duy nhất mà bố nó nói với nó trong suốt cả buổi tối.

Sáng hôm sau , nó không dậy ngay khi có chuông báo thức . Nó cảm thấy rằng khi mình tỉnh dậy th.ì vẫn rất mệt . Nhưng May Belle đang cười với nó , chống tay và cằm và hỏi : " Anh sẽ không chạy chứ ?"

" Không" Nó bỏ tấm chăn ra và nói " Anh sẽ bay "

Bởi vì Jess cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường , nên nó sẽ cố gắng. Nó tưởng tượng rằng Wayne Petis đang ở đây, trước mặt nó và nó cần phải cố hơn nữa . Chân nó đạp mạnh xuống mặt đất mấp mô , đập mạnh tay . " Nhìn nè , Petis" nó nghiến răng " Tao sẽ đuổi kịp mày, mày kô thể đánh bại được tao đâu "

" Nếu bạn sợ những con bò " một tiếng nói vang lên " tại sao bạn không nhảy qua hàng rào?"
Nó dừng lại 1 tí,gần như là mất cân bằng để đối mặt với người đặt câu hỏi,đang ngồi trên hàng rào gần Perkins place cũ nhất,đang lắc lư chân mình.Người đó có 1 mái tóc nâu cắt lởm chởm và mặc 1 lớp áo xanh bên trong với 1 cái quần jean ngắn tới đầu gối.Trung thực mà nói thì Jess chẳng biết đó là con trai hay con gái nữa.

"Chào" người đó nói về hướng Perkins place."Chúng tớ vừa chuyển đến"

Jess đứng đó và nhìn.
Người đó đi qua hàng rào và hướng về phía nó."Tớ nghĩ chúng ta sẽ là bạn tốt" chẳng có ai đứng cách nhau 1 khoảng.

Con gái,nó xác định.Đích thị là con gái rồi,nhưng nó chẳng thể nói đưọc tại sao mình đột nhiên chắc chắn như thế nữa.Cô bé cao khoảng gần bằng nó,nó vui mừng nhận ra khi cô bé đi tới gần nó hơn.

"Tên tớ là Leslie Burke"

Tên của cô bé thậm chí là 1 trong những cái tên trần lặng,nhưng Jess đã chắc chắn được là lần này nó đã đoán đúng.

"Có chuyện gì thế?"
"Hả?"
"Có chuyện gì à?"

"À.Không"Nó chỉ ngón tay cái của mình về phía nhà nó,và vén tóc mình ra khỏi trán."Jess Aarons" .Nó gật đầu với Leslie."Gặp lại cậu sau nhé".Nó đi về phía nhà mình.Sáng nay thì không cần thiết phải chạy nữa,có thể tốt hơn là vắt sữa Bessie.

"Này!" Leslie đang đứng giữa cách đồng,nghiêng đầu và chống nạnh."Cậu đi đâu thế?".

"Tớ có việc phải làm" nó gọi lại.Sau đó nó trở ra ngoài với xô và ghế đẩu,cô bé đã đi rồi.
 
Jess không gặp lại Leslie mãi cho đến ngày đầu tiên ở trường, hôm thứ Ba, khi ông Turner đưa cô bé đến lớp năm của cô Myers tại trường cấp hai Lark Creek.
Leslie vẫn mặc …….. (em chưa dịch được chỗ này) và cái áo trong màu xanh dương. Cô bé mang đôi giày quần vợt nhưng không có miếng lót. Cả lớp ngạc nhiên, nhốn nháo lên như hơi nóng phát ra từ lò sưởi(?). chúng ngồi ở đó, ăn mặc nghiêm chỉnh vào ngày chủ nhật tuyệt nhất của mùa xuân. Ngay cả Jess cũng mặc cái quần nhung kẻ của nó và một cái áo sơ mi cứng.
Sự phản ứng của cả lớp dường như không gây phiền hà gì cho Leslie. Cô bé đứng giữa lớp, đôi mắt như nói “Được rồi, mọi người, tớ đây”, một cách trả lời cho những cái miệng há hốc trong khi cô Myers bối rối khi cố gắng tìm nơi để đặt thêm một cái bàn. Phòng học quả là nhỏ, năm dãy gồm sáu cái bàn đã chiếm căn phòng nhiều hơn mức thoải mái.
“Ba – mươi – mốt”, cô Myers lẩm bẩm, “ Ba – mươi – mốt. Không phòng nào có hơn hai - mươi - lăm cái.” Cuối cùng, cô quyết định đặt cái bàn dựa vào bức tường gần giữa phòng. “Ừ, tạm thời thế này thôi, Leslie à. Đó là cách tốt nhất chúng ta có thể làm vào lúc này. Đây là cái phòng học tập trung rất đông.” Cô làm một động tác có nét giống với kiểu rút lui của ông Turner.
Leslie im lặng, chờ đợi thằng con trai lớp bảy mang cái bàn vào, đặt quay lại với lò sưởi, bên dưới cửa sổ đầu tiên. Không hề gây ra bất kì một tiếng ồn nào, cô bé kéo cái bàn về phía trước vài inch so với lò sưởi và tự mình ngồi vào bàn. Sau đó, cô bé khẽ cựa mình vài lần, chăm chú quan sát giờ nghỉ giải lao của lớp học.
Thình lình, ba mươi cặp mắt đổ dồn về cái bàn gây tiếng ồn. Jess đưa ngón tay vòng quanh trái tim có hai phần của những chữ viết tắt, BR + SK, cố gắng tìm hiểu chủ nhân của cái bàn mà nó được thừa hưởng. chắc chắn là của Sally Koch. Tụi con gái lớp Năm làm nhiều điều vô lý hơn tụi con trai. Còn BR phải là Billy Rudd, đứa quyến luyến với Myrna
Hauser vào mùa xuân vừa rồi. dĩ nhiên, mấy cái chữ viết tắt đó có thể đã ở đây lâu hơn thế, trong trường hợp …
“Jess Aaron. Bobby Greggs. Làm ơn dẹp mấy cuốn sách số học đi.” Trong từ cuối cùng, cô Myers gán thêm nụ cười ngày - đầu – tiên - ở - trường nổi tiếng của mình. Nói như thế chỉ vì cô Myers chưa bao giờ được trông thấy cười ngoại trừ ngày đầu tiên và ngày cuối cùng ở trường.

.............
to be continue.

Jess nhấc mình và đi tới giữa lớp. khi đi ngang qua bàn của Leslie, cô bé cười toe toét và khẽ đung đưa ngón tay tạo thành dạng gợn sóng. Nó gật đầu, không thể không cảm thấy có lỗi với cô bé. Thật lúng túng để ngồi yên khi bạn nhận ra mình ăn mặc buồn cười trong ngày đầu ở trường.
Nó đập mạnh cuốn sách khi cô Mayer ra lệnh. Gary Fulcher chụp lấy tay nó khi nó gần tới. “Hôm nay chạy chứ?” Jess gật đầu. Gary nở một nụ cười tự mãn. Nó nghĩ rằng nó có thể đánh bại mình, đồ đần độn. Khi nghĩ như thế, có cái gì đó kích động bên trong Jess. Nó biết rằng nó đã tiến bộ hơn năm ngoái. Fulcher có thể nghĩ nó là đứa nhanh nhất, bây giờ thì Wayne Pettis ở vị trí thứ sáu, nhưng Jess lên kế hoạch sẽ cho thằng Fulcher già đầu này một sự ngạc nhiên nho nhỏ vào buổi trưa. Cứ như thể nó vừa nuốt một con châu chấu. Thật khó có thể chờ đợi điều đó.
Cô Mayer cầm lấy mấy cuốn sách như thể cô là tổng thống Mỹ, kéo dài những giai đoạn nghi lễ vô nghĩa. Điều đó gợi cho Jess cảm giác cô, một cách quá đáng, đang trì hoãn đến mức có thể. Khi đưa xong, nó chìm vào sự bình yên của tờ giấy và bắt đầu vẽ. Nó đang đùa giỡn với ý tưởng làm một cuốn sách toàn là hình vẽ. Nó có thể lựa chọn một tên trộm và làm một câu chuyện về hắn. Nó vẽ nguệch ngoạc vài con thú và thử nghĩ một cái tên. Một tựa đề hấp dẫn sẽ dễ cho nó khởi đầu. Ma hà mã? Nó thích tiếng kêu của con hà mã. Herby, con ma hà mã? Hay lắm. Còn Cảnh ngộ của con cá sấu lừa đảo thì sao? Không tệ.
“Vẽ gì thế?” Gary Fulcher chồm lên từ cái bàn của nó.
Jess giấu trang giấy dưới tay. “Không có gì.”
“À, thôi nào. Để tao xem nào.”
Jess lắc đầu.
Gary cúi xuống và thử kéo tay của Jess ra khỏi tờ giấy. “Cảnh ngộ của con cá sấu lừa đảo. Thôi nào, Jess.” Nó thì thầm bằng giọng khàn khàn. “Tao thề là không làm hư bất cứ cái gì mà.” Nó đẩy mạnh ngón cái của Jess.
Jess lấy hai tay đè lên trang giấy và dung gót chân đạp mạnh vào ngón chân của Gary Fulcher.
“Úi da!”
“Hai trò!” Nụ cười biến mất trên khuôn mặt cô Mayer.
“Nó đạp vào ngón chân của em.”
“Ngồi vào ghế đi, Gary.”
“Nhưng nó…”
“Ngồi xuống.”
“Jess Aaron. Chỉ cần một tiếng động nữa phát ra từ chỗ của em là em phải nghỉ giải lao tại đây đó. Ghi vào từ điển đi.”
Mặt Jess đỏ bừng. Nó lôi cuốn tập vào ngăn bàn và gục đầu xuống. Một năm như thế này. Tám năm như thế này nữa. Nó không chắc có thể trụ nổi.
Lũ trẻ ăn trưa tại bàn của chúng. Địa phương hứa hẹn sẽ có bếp ăn đã hai mươi năm nay, nhưng chưa bao giờ thấy họ có đủ tiền để xây. Jess cẩn thận không để lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình khi nó nhai món sandwich kẹp xúc xích với cái môi khép kín. Quanh nó, những tiếng nói chuyện nổi lên râm ran. Chúng không được nói chuyện trong bữa trưa, nhưng đây là ngày đầu tiên và ngay cả Miệng – của – quái – vật Mayer cũng ít phun lửa hơn trong ngày đầu tiên.
"Nó đang ăn clabber(?) kìa!" Xuất phát từ vị trí phía trên cách Jess 2 bàn.Mary Lou Peoples là đứa thứ 2 khó chịu nhất khối 5.

"Sữa chua chứ.Đồ ngu.Bộ mày không coi TV hả?".Lần này là từ Wanda Kay Moore,đứa khó tính nhất,ngồi ngay trước Jess.

"Khiếp quá đi"

Chứa ơi,sao chúng không để người ta sống trong yên bình chứ? Tại sao Leslie không nên ăn bất cứ thứ gì mà cô bé sẵn sàng nguyền rủa?
Jess quên mất là nó đang cố ăn 1 cách cẩn thận và đang hút soàn sọat hộp sữa của nó.
.
Wanda Moore quay lại."Jesse Aarons.Tiếng đó ghê quá đi"
Nó nhìn vào nhỏ rồi làm thêm 1 tiếng soàn soạt nữa.

"Mày gớm quá à!"

Brrrrring.Chuông ra chơi.Với 1 tiếng la lên,bọn con trai chuẩn bị đẩy cửa và chạy ra ngoài.

"Con trai ngồi xuống ngay."Ôi chúa ơi."Trong khi đó thì con gái xếp hàng để ra ngoài sân chơi.Con gái ra trước"

Bọn con trai ngồi xuống chỗ mình như mấy con sâu bướm đánh nhau giành miếng ăn ấy.Có khi nào cô không cho chúng ra chơi không nhỉ?

"Được rồi,bầy giờ nếu các em..."Chúng không cho cô giáo có cơ hội đổi ý.Chúng đã ở giữa đến cuối sân trước khi cô giáo hoàn thành nốt câu nói của mình.

Hai đứa đầu tiên lề mề ra tới vạch đua.Mặt đất vẫn còn bị ẩm ướt do trận mưa nên bọn trẻ vẽ vạch đua với 1 cây gậy.Bọn con trai lớp năm rất háo hức,bọn lớp 4 cũng vậy trong khi mấy đứa nhỏ hơn cố tính luôn chúng vào mà không có sự chú ý.

"Bao nhiêu đứa sẽ thi chạy đây?" Gary Fulcher hỏi.

"Tớ-Tớ-Tớ" mọi người la lên.

"Nhiều quá.Không có khối 1,2,3 trừ phi có lẽ là em họ của Butcher và Timmy Vaughn.Còn tất cả các bạn chuẩn bị "

"OK".Đây là số 26,27 tới 28.Cậu là số 28 hả Greg?".Fulcher hỏi Greg Williams.

"Được rồi.28"

"Được rồi.Bây giờ chúng ta sẽ có 1 cuộc đấu loại như mọi khi.Đếm tới 4 rồi chúng ta sẽ cùng nhau chạy"

"Tụi tớ biết rồi.Biết rồi mà.".Mọi người đã mất kiên nhẫn với Gary đang cố gắng như đây là năm của Wayne Pettis.

Jess ở vị trí thứ 4,cũng khá hợp với nó.Nó hết kiên nhẫn để chạy rồi nhưng nó chả quan tâm xem người ta làm gì kể từ mùa xuân.Fulcher là 1 ví dụ,luôn luôn gây sự với nó.jess cười xếch sau lưng Fulcher và cho tay vào túi,ngó ngoáy ngón trỏ của mình qua lỗ.
Gary thắng cuộc đua đầu tiên tương đối dễ dàng và còn khá nhiều sức cho cuộc đua thứ 2. Một số thằng nhóc dạt ra ngoài để chơi trò King of the Mountain ở khoảng đất giữa sân trên và sân dưới. Jess chợt liếc thấy một ai đó đang đi xuống sân dưới . Nó quay lưng lại và giả vờ như đang để ý tới mệnh lệnh the thé của thằng Fulcher.

"XIn chào " Leslie Burke đã đến bên cạnh nó.

Nó nhẹ nhàng thoái thác " ừm"

"Bạn có chạy không?"

" Một lúc nữa cơ " Có thể nếu jess không ngoái nhìn cô bé thì Leslie đã trở về chỗ của cô ấy/.

Gary bảo Earl Watson ra hiệu lệnh bắt đầu.Nó tập trung chú ý vào chiếc áo sơ mi ở đằng sau lưng.

Một ganh đua nổ ra gần vạch đích giữa Jimmy Mitchel và Slyde Deal. Mọi người đều chạy ra xem . Jess nhận ra rằng Leslie đang đứng ngay bên cạnh nó nhưng nó rất cẩn thận để không nhìn cô bé.

"Slyde" Gary tuyên bố " Đó chính là Slyde"

" Mày nhầm rồi , Fulcher " thằng bé lớp 4 phản đối " Tao ở ngay đây nè"

" Slyde Deal "

Jimmy Mitchell nói " Tao thắng rồi , Fulcher " Ở đây thì mày không thể nhìn thấy điều đó đâu"

" Đó chính là Deal " Gary bỏ qua lời phản đối " Chúng ta đang mất thời gian, ba đứa xếp hàng đi nào "

Jimmy cãi lại " Thế thật không công bằng , Fulcher"

Gary quay người lại và hướng về phía vạch xuất phát.

" Ồ , thì cứ để 2 đứa chúng nó cùng chơi vòng cuối đi , có sao đâu?" Jess nói toáng lên

Gary ngừng lại , quay đầu đối mặt với Jess. Nó nhìn trừng trừng vào Jess và Leslie . " Sau đây " nó chế nhạo Jess "Mày lại muốn một đứa con gái chạy à "
Mặt Jess nóng bừng " Dĩ nhiên" Nó nói một cách coi thường " Tại sao lại kô nhỉ " Nó quay lại hỏi Leslie " Bạn có muốn chạy kô ?"

" Chắc chắn rồi "

" Mày có sợ khi phải thi với một cô gái không hả Fulcher?"

Trong một giây lát Jess nghĩ Gary sẽ thụi vào nó , nó bỗng trở nên cứng rắn
Trong một giây lát Jess nghĩ Gary sẽ thụi vào nó , nó bỗng trở nên cứng rắn . Jess không nên khiến Gary nghi ngờ rằng nó sợ một cô bé .Nhưng kô , thay vào đó Gary đã bắt đầu sắp xếp mấy đứa kia thành hàng lối cho cuộc đua của chúng.

" Bạn có thể chạy với 4 chúng nó , Leslie " Nó hét to để chắc rằng Gary có thể nghe thấy và sắp xếp mấy đứa chạy đua . Nhìn nè , Jess tự nói với chính mình, mày có thể vượt lên khỏi sợ hãi như Fulcher.

Bobby Miller chiến thắng khá dễ dàng . Nó là đứa nhanh nhất khối 4 , gần bằng Fulcher . Nhưng không thể bằng mình được , Jess nghĩ . Nó đang bắt đầu gây ấn tượng với mọi người . Không ai trong số bốn đứa này có thể khiến Jess đua hết sức. Nhưng chạy tốt trong vòng đua này sẽ khiến cho Fulcher cảm thấy sợ hãi .

Leslie đứng ngay bên cạnh Jess trong cuộc đua . Jess dịch sang trái một chút nhưng có vẻ như cô bé không để ý tới điều này .

Khi có hiêu lệnh Jess lao ngay về phía trước . Tốt - mặc dù mặt đất dường như đang chống lại đôi giầy cũ mòn của nó . Jess đã có một khởi đầu tốt . Nó có thể ngửi thấy được sự bất ngờ của Gary Fulcher khi thấy sự tiến bộ của mình . Cả bãi đất ồn ã hơn là khi có những cuộc đua khác . Có vẻ tất cả mọi người đang chú ý đến . Jess rất muốn quay lại xem vị trí của mọi người , nhưng bản thận nó đã từ chối mong ước này . Sẽ là tự phụ nếu bạn quay lại nhìn . Jess hướng về vạch đích . Chiến thắng gần hơn qua mỗi bước chạy của nó . " Ôi Bessie , tiếc rằng mày không nhìn thấy tao bây giờ "
Tuy không nhìn nhưng nó cũng có thể cảm thấy được , ai đó đang vượt lên . Ngay lập tức Jess cố gắng hơn nữa . Sau đó , cái bóng ấy đã ở ngay bên cạnh nó . Jess cố gắng điều khiển cơ thể mình lao về phía trước . Nó thở gấp , những giọt mồ hôi đang chảy vào đôi mắt . Nhưng rồi Jess cũng đã thấy được người đó . Nó chạm đích trước Jess gần 3 feet.

Leslie quay lại , nhoẻn miệng cười .. Jess đã bị vấp, không nói một lời nào , nó nửa đi nửa chạy tới vạch xuất phát. Đây chính là ngày nó trở thành nhà vô địch - đứa chạy nhanh nhất khối 4 và khối 5 nhưng nó thậm chí còn không thắng nổi vòng này . Không có một lời cổ vũ nào . Có vẻ như lũ con trai đã bị choáng giống như Jess . Nó chắc rằng sẽ có những lời phàn nàn , nhưng hiện tại thì không ai nói được câu nào cả .

" được rồi " Gary lên tiếng . " ba đứa xếp hàng mau cho trận chung kết " rồi tiến tới Leslie " Chắc ấy đã rất vui , bây giờ thì trở lại với trò nhảy lò cò đi .

" Nhưng tớ đã thắng mà " Cô bé đáp .

Gary cau mày . " Con gái kô được chơi ở khu vực này , đi đi trước khi một giáo viên nào đó thấy bạn."

" Tớ muốn chạy " Leslie nhỏ nhẹ

" Việc jì nào , Fulcher " Jess giận sôi lên . Nó dường như không muốn dừng lại " Mày sợ thua một đứa con gái à "

Fulcher rất tức giận , nhưng Jess đã ra khỏi chỗ đó . Nó chắc rằng Fulcher sẽ cho Leslie chạy , chắc chắn . Quả nhiên , Fulcher đã đồng ý một cách bực tức.

Cô bé đã đánh bại Gary , dẫn đầu và đôi mắt sáng long lanh trên khuôn mặt nhem nhuốc và đầy mồ hôi. Chuông rung lên , Jess đút hai tay túi quần và bắt đầu băng qua cái sân .Leslie tiến gần đến nó . Jess rút tay ra và như thể trốn chạy cô bé , nó chạy rất nhanh. Nhưng cuối cùng Leslie cũng bắt kịp và nói chuyện với nó.

"cảm ơn"

"ưmh " Vì cái jì , nó tự nghĩ.
 
" Bạn là đứa duy nhất ở cái trường này hiểu tớ " Jess không chắc lắm , giọng cô bé có vẻ run run. Nhưng nó không lấy làm nuối tiếc cho cô bé (?)

" So shoot me " (????)

Trong chuyến xe buýt buổi chiều Jess đã làm một việc mà nó kô bao h làm , nó ngồi bên cạnh May Belle để chắc rằng Leslie sẽ không tới ngồi bên cạnh nó . Chúa ơi , cô bé gần như không có khái niệm về những gì bạn làm hoặc không làm. Jess ngắm qua khung cửa sổ , nhưng nó cũng biết rằng Leslie đang ngồi ở dãy bên cạnh nó .
Nó nghe thấy cô bé gọi " Jess " một lần , nhưng trong xe buýt ồn đến nỗi mà Jess có thể giả vờ như không biết. Đến nơi , Jess nhanh chóng túm lấy May Belle và lôi nó xuống xe , nó biết rằng Leslie đang ở ngay đằng sau nó . Nhưng lần này cô bé không cố bắt chuyện mà cũng chẳng theo đuôi Jess nữa . Cô bé bắt đầu chạy rất tự nhiên . Thật nhẹ nhàng . Cô bé làm Jess liên tưởng đến những con vịt tung cánh giữa trời thu . Từ " đẹp tuyệt " nảy ra trong đầu nó , nhưng nó nhanh chóng rũ bỏ và chạy về nhà.
Vì năm học bắt đầu vào ngày thứ ba đầu tiên sau ngày lao động nên tuần học đó là 1 tuần học ngắn.Đó là 1 chuyện tốt vì càng ngày càng tệ hại hơn trước kia.Leslie tiếp tục tham gia với bọn con trai và ngày nào cô bé cũng dành chiến thắng.Trước ngày thứ sáu,1 số cậu trai lớp 4 và 5 bụ lại chơi Vua Núi ỡ chỗ dốc giữa cánh đồng.Khi tay rời ra,chúng bực tức vì sự hồi hộp bị lấy đi mất rồi.Chạy cũng chẳng vui nữa và tất cả là do lỗi của Leslie.

Jess biết rằng bây giờ thì mình chẳng phải là đứa chạy nhanh nhất khối 4 và 5 nữa rồi,và sự an ủi duy nhất của nó là Gary Fulcher cũng như vậy.Chúng đi đến 1 hành động là sẽ có 1 cuộc thi vào thứ sáu,nhưng khi xong xuôi thì Leslie lại thắng.Mọi người ai cũng biết được phần nào mà không nói đến khi trận đấu kết thúc.

Ít nhất thì hôm đó là thứ sáu và cô Edmunds trở lại.Khối 5 có giờ nhạc ngay sau khi chơi xong ở chỗ dốc.Jess đi ngang qua cô Edmunds ở hành lang sớm trong ngày,và dừng nó lại 1 tí."Hè này em có vẽ không thế?"

"Cô xem mấy bức vẽ được không hay là chúng riêng tư?"

Jess vén tóc ra khỏi cái trán đỏ của nó."Em sẽ cho cô xem chúng"
Cô nở 1 nụ cười đẹp và giũ mái tóc đen bóng của mình ra khỏi vai."Tuyệt!" cô nói."Gặp em sau nhé".

Nó gật đầu và cười lại.Ngay cả khi ngón chân nó cảm thấy ấm áp và ngứa ran.
Giờ nó đang ngồi trên tấm thảm trong phòng giáo viên và cảm thấy ấm áp khi nghe giọng nói cô Edmunds.Mặc dù giọng nói bình thường của cô nổi bong bóng bên trong,đẹp đẽ và du dương.

Cô Edmunds chơi ghita,nói chuyện trong khi cô ấy đang buộc chặt sợi dây vào phần leng keng của cái vòng tay vào phần bập bùng của dây đàn.Cô vẫn mặc quần jean như thường lệ và ngồi đó với kiểu chân bắt chéo trước mặt tụi nhỏ mà cô hay thường làm.Cô hỏi 1 vài đứa chúng thếnào và mùa hè của chúng ra sao.Chúng hầu như lầm bầm lại.Cô không nói trực tiếp với Jess,nhưng cô nhìn nó bằng đôi mắt xanh lam đủ làm nó tràn đầy sức sống như nhưng sợi dây cô đánh đàn bập bùng ấy.
Cô chú ý tới Leslie và yêu cầu cô bé 1 lời giới thiệu,rồi cô cười với Leslie và Leslie cũng cười lại-lần đầu tiên Jess nhớ khi nhìn Leslie cười là lần con bé thắng cuộc thi chạy hôm thứ ba."Em muốn hát gì đây,Leslie?"

"Oh!Bất cứ thứ gì ạ"

Cô Edmund gảy đàn rồi bắt đầu hát,im ắng hơn bình thường so với 1 bài hát phổ biến

"Tôi thấy 1 vùng đất sáng và trong lành
Và thời gian đang đến gần
Khi chúng ta sống trên mảnh đất này
Bạn và tôi,tay trong tay"

Mọi người bắt đầu tham gia vào,sự im lạng hợp với tâm trạng cô Edmunds lúc này,nhưng bài hát đã sôi động hơn ở khúc cuối và giọng hát của bọn nhỏ cũng vậy,vì thế ở câu cuối cùng của bài hát "Tự do khi là bạn và tôi" đến cả trường cũng còn nghe.Jess ngước sang nhìn Leslie và cười với cô bé.Cái gì thế? Chảng có lí do nào mà nó không thể?Sợ cái gì nữa chứ? Nó gật đầu và cười lần nữa rồi Leslie cười lại.Nó cảm thấy như là trong phòng giáo viên đã bắt đầu 1 lí do mới trong cuộc đời mình và nó cân nhắc để tìm hiểu điều đó.

Jess chả có bất cứ biểu hiện nào cho thấy là nó đã thay đổi ý nghĩ về Leslie,nhưng cô bé đã biết rồi.Cô bé ngồi phịch xuống bên cạnh Jess trong xe bus chen vào ngồi gần Jess hơn để còn chừa 1 chỗ cho MayBell trên cùng 1 ghế.Cô bé nói về Arlington,về ngôi trường ở ngoại ô mà cô bé từng đi học với cái phòng nhạc lộng lẫy nhưng không có giáo viên đẹp và tốt như cô Edmunds.

"Cậu có phòng tập thể dục không?"

"Có.Tớ nghĩ là cả trường đều có bằng không thì hầu hết bọn họ".Cô bé thở dài "Tớ thực sự nhớ nó.Tớ khá giỏi trong môn thể dục"

"Tớ đóan là cậu ghét ở đây"

"Ừ"

Cô bé im lặng 1 chút.Jess quyết định,về trường học cũ của Leslie,cái mà nó thấy sáng loáng và mới với 1 phòng tập trắng bóng so với cái trường trung học.

"Tớ đoán là cậu có nhiều bạn ở đó"

"Ừ"

"Sao cậu tới đây vậy?"

"Bố mẹ tớ đang định giá công trình có giá trị của họ"

"Hả?"

"Họ quyết định là đã bị hút quá sâu vào tiền và sự thành công,vì thế họ mua cái trang trại cũ đó và sẽ trồng trọt nó và nghĩ việc gì là quan trọng"

Jess nhìn cô bé với cái mồm mở.Nó biết mà,đó là điều nực cười nhất mà nó từng nghe.

"Nhưng như vậy là gia đình cậu phải trả tiền đấy"

"Ừ"

"Sao họ không nghĩ đến cậu?"

"Bọn tớ đã nói đến điều đó rồi" Leslie giải thích 1 cách kiên nhẫn."Tớ cũmg muốn đến nữa".Cô bé nhìn Jess "Cậu không bao giờ biết được nhiều thời gian sau này sẽ thế nào đâu"

Xe bus dừng lại.Leslie cầm tay MayBell và dẫn con bé đi còn Jess thì theo sau,đang cố tìm hiểu tại sao 2 người lớn kia và 1 cô bé thông minh như Leslie lại từ bỏ 1 cuộc sống thoải mái ở ngoại ô để về 1 nơi như thế nay.

Chúng nhìn xe bus nổ máy.

"Cậu không thấy hăng hái làm việc tại nông trại ngày nay đâu,cậu biết rồi đấy".Nó kết luận."Bố tớ phải tới Washington để làm việc không thì nhà tớ sẽ chẳng có đủ tiền"

"Tiền chả phải là vấn đề gì đâu"

"Chắc rồi,nó là 1 vấn đề đấy"

"Ý tớ là" cô bé nói 1 cách cứng rắn "không phải đối với chúng ta"

Điều đó làm Jess mất 1 lúc để suy nghĩ.Nó không biết mấy người không xem tiền là 1 vấn đề."Oh" nó cố nhớ ra là nó không nên nói chuyện tiền với Leslie sau này nữa.

Nhưng Leslie có 1 vài vấn đề khác ở Lark Creek om sòm hơn vụ tiền bạc nhiều.Có 1 vấn đề liên quan tới cái tivi.

Nó bắt đầu từ cô Myers đọc to 1 bài luận mà Leslie viết về sở thích của mình.Mọi người ai cũng phải viết 1 tờ giấy về sở thích cá nhân.Jess viết về đá banh cái môn mà nó ghét,nhưng nếu nó viết về vẽ thì cả lớp sẽ cười vào nó.Hầu như mấy đứa con trai nói rằng là coi Washington Redskins trên tivi là sở thích của chúng.Mấy đứa con gái thì chia ra :1 bên là ai không quan tâm cô Myers chọn 1 chương trình trên tivi để viết và 1 bên như Wanda Kay Moore ngừơi đạt mục tiên điểm A trong việc đọc Sách Hay.Nhưng cô Myers lại chẳng đọc bài của ai ngoại trừ bài của Leslie.
" Tôi muốn đọc to bài văn này lên vì 2 lý do. Thứ nhất , đây là một bài viết rất hay . Thứ 2 , đây là một sở thích khá đặc biệt - đối với một cô bé " . Cô Myers nở nụ cười đặc biệt với Leslie . Leslie ngắm bàn của bà giáo. " Thiết bị lặn đặc biệt của Leslie Burke"

Cô Myers luyến giọng làm cho câu văn của Leslie trở nên thật buồn cười , tuy thế những từ ngữ mà Leslie đã viết đã lôi cuốn Jess vào một màn nước tối đen. Bỗng nhiên nó cảm thấy nghẹt thở . Nó giống như khi bạn lặn xuống dưới mặt nạ dưỡng khí bỗng bị tràn đầy nước mà bạn không thể ngoi lên bờ.
Nó cảm thấy như bị bóp nghẹt và vã mồ hôi. Jess cố gắng kìm sự hoang mang đó lại . Đó chính là sở thích của Leslie. Ai có biến sở thích của mình là lặn mà chưa trải qua việc đó ? Điều này cũng có nghĩa là Leslie đã đi lặn rất nhiều lần . Chúa ơi, cô bé không hề sợ việc đi sâu xuống lòng nước , nơi mà không có lấy một chút không khí cũng như ánh sáng mặt trời . Nó bỗng cảm thấy mình là cái thằng hèn nhát. Nó sẽ trở nên như thế nào nếu cô Myers trực tiếp đọc bài văn ấy ? Nó cảm thấy sợ hãi hơn cả Joyce Ann , một đứa bé. Bố luôn mong muốn Jess trở thành một con người mạnh mẽ . Giờ đây nó có thể khiến mấy đứa con gái chưa đầy mười tuổi sợ vỡ mật chỉ bằng cách miêu tả mọi việc sẽ như nào khi bạn ở sâu trong lòng nước .
" Tôi chắc rằng " Cô Myers nói " tất cả các em sẽ cảm thấy ấn tượng như tôi sau khi đọc bài văn tuyệt vời của bạn Leslie "

Chúa ơi , chỉ ấn tượng thôi sao , Jess gần như đã bị chết chìm trong bài văn đó.

Trong phòng học bỗng có tiếng loạt soạt của giày dép và những tờ giấy . " Bây giờ tôi sẽ cho các em bài tập về nhà " - một số đứa lầm bầm - " mà tôi chắc rằng các em sẽ cảm thấy thích thú . Tối nay trên kênh 7 lúc 8 h sẽ có một chương trình đặc biệt về một nhà thám hiểm đại dương nổi tiếng - ông Jacques Costeau. Tôi muốn tất cả các em hãy xem nó và viết một bài luận về những gì các em đã học được "

" Một trang giấy ạ ?"

" Ừm"

" Có tính từng từ không cô"

" Có bao giờ tính từng từ không Gary"

" Hai mặt của trang giấy á?"

" Cô nghĩ một mặt là đủ rồi, Wanda Kay. Nhưng cô sẽ khuyến khích cho những ai làm việc chăm chỉ"

Wanda Kay cười mỉm . Cô bé có thể viết tới 10 trang giấy cũng nên.

" Cô Myers "

" Sao thế , Leslie " Chúa ơi , cô Myers có thể sẽ làm rạn hết khuôn mặt của mình nếu cứ cười như thế .

" Nếu em không thể xem chương trình ấy thì sao ạ?"

" Em có thể nói với bố mẹ của mình đó là bài tập về nhà . Cô chắc rằng bố mẹ em sẽ nhiệt tình ủng hộ việc đó."

" Nếu như ..." - Leslie ấp úng . Nhưng sau đó cô bé lắc đầu và mở miệng nói to " nếu như nhà em kô có TV thì sao ạ ?"

"Chúa ơi . Đừng nói thế Leslie. Bạn luôn có thể xem ở nhà tớ mà ." . Nhưng đã quá muộn để cứu cô bé . Một số tiếng xì xào xen lẫn mỉa mai , khinh miệt vang lên trong lớp.

Cô Myers nháy mắt. " được rồi, được rồi " Cô lại nháy mắt tiếp . Bạn có thể nói rằng bà giáo đang cố gắng để cứu Leslie như Jess " Em có thể viết một bài luận về những vấn đề khác , được không?" Cô Myers cố gắng nở một nụ cười để bảo vệ Leslie nhưng dường như nó kô có tác dụng . " Tất cả lớp thôi đi " nụ cười của cô Myers tắt ngúm và thay vào đó là một ánh mắt giận dữ làm xua tan đi cơn bão hướng vào Leslie.

Cô bé cầm theo mấy bài toán . Jess liếc trộm Leslie . Mặt của cô bé đỏ bừng vì xấu hổ.

Vào giờ giải lao khi Jess đang chơi trò Vua Núi , nó thấy Leslie bị vây quanh bởi đám con gái do Wanda Kay đứng đầu. Nó không thể nghe được chúng đã nói jì , nhưng Jess cảm thây tự hào rằng Leslie đã quay đầu lại mặc cho đám bạn đang ra sức trêu chọc . Greg Williams túm được nó , và trong lúc hai đứa đang vật nhau thì Leslie biến mất. Nó thực sự không quan tâm tới việc đó , tuy nhiên Jess cũng quăng mạnh Greg xuống và hét to với một ai đó " ĐI thôi "

Nó đến phòng của nữ sinh . Vài phút sau thì Leslie bước ra . Nó chắc rằng cô bé đã khóc .

" hey , Leslie " nó thì thào.
" Đi đi " Leslie quay đầu lại và rảo bước . Không rời mắt khỏi phòng giáo viên , Jess chạy ngay phía sau cô bé. Không ai muốn ở hành lang vào giờ này cả . " Có chuyện jì vậy ?"

" Cậu biết là chuyện jì mà , Jess Aarons "

"Ừm " Nó vuốt tóc " Nếu cậu không nói ra câu đó thì cậu luôn có thể xem ..."

Nhưng cô bé đã quay lưng lại với nó và ngắm nhìn cái hành lang. Không để cho Jess nói hết câu , cô bé đã đóng sầm cửa lại ngay trước mũi của nó . Jess lẩn ra khỏi khu nhà . Nó không muốn để ông Turner bắt được nó xớ rớ ở khu học sinh nữ và nghĩ nó là một kẻ hư hỏng hay gì gì đấy .

Tan học, Leslie lên xe buýt trước nó và cô bé đi thẳng đến băng ghế dài dành cho những học sinh lớp 7 . Jess cố gắng ra hiệu cho cô bé lên hàng trên ngồi nhưng Leslie thậm chí còn không thèm nhìn mặt nó . Nó có thể thấy mấy đứa học sinh lớp 7 - những đứa con gái hách dịch và hung dữ cùng những thằng con trai gầy dơ xương , trông có vẻ thiển cận. Chúng có thể giết cô bé nếu ngồi chỗ của chúng . Jess nhảy lên và phi về cuối xe buýt , tóm lấy cô bé . " Bạn nên ngồi những chỗ bình thường khác , Leslie "

Mặc dù đã nói thế nhưng Jess vẫn bị một đứa to con đẩy xuống hàng ghế . Thực vậy , đó chính là Janice Avery , một trong những đứa học sinh lớp 7 dành cả cuộc đời để đe doạ tất cả những ai nhỏ bé hơn mình , đang đứng ngay sau Jess. " Đi đi nhóc " Nó lạnh lùng .

Nó vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù trái tim đập mạnh như muốn giật lên cổ (?) " Đi nào ,Leslie " Nó tránh đường cho Janice , người có một mái tóc quăn và vàng hoe , mặc cái áo choàng cũ , quần bò và một đôi giày khổng lồ . Khi mọi việc đã êm xuôi , nó nuốt nước bọt , nhìn vào khuôn mặt giận giữ của cô bé và nói đều đều " Bạn không nên nghĩ mình có thể chơi được với Janice ! "

Ai đó chế giễu " Những đứa khổng lồ đang chờ mày đấy , Janice "

Đôi mắt của Janice tỏ ra rất tức giận, nhưng nó vẫn tránh đường cho Jess và Leslie trở về chỗ của mình.

Leslie liếc nhìn khi chúng đã ngồi xuống và quay người nói với Jess " Chúng có thể đánh cậu đấy Jess . Nhìn xem , Janice đang rất tức giận."

Jess giả bộ chú ý đến lời của Leslie nhưng nó không thèm nhìn lại " Cậu nghĩ lũ bò này có thể khiến tớ sợ hãi sao ?"

KHi chúng xuống xe , Jess thở phào nhẹ nhõm, thậm chí nó còn vẫy tay như trêu ngươi bọn ngồi cuối xe

Leslie cười toe toét với nó qua đầu của May Belle .

" Ổn rồi " nó nói " hẹn gặp lại "

" Này , cậu có nghĩ chúng ta nên làm jì đó vào buổi chiều kô ?"

" Em muốn . Em rất muốn làm jì đó !" May Belle hét toáng lên . Jess nhìn Leslie . Đôi mắt của cô bé dường như đang nói "không ". " Không phải lúc này , May Belle . Chị Leslie và anh có việc phải làm vào chiều nay . Mang hộ anh cái cặp về và nói với họ anh đang ở nhà của gia đình Burkes được kô "

" Anh ko có điều jì phải làm ! Anh còn chưa có kế hoạch nào cả !"

Leslie bước đến và đặt tay lên vai cô bé " May Belle , em có muốn vài con búp bê giấy không ?"

May Belle ngước nhìn " loại nào ?"

" Loại Life in Conilia America"

May Belle lắc đầu " Em muốn loại cô dâu hay hoa hậu cơ"

" Em có thể giả vờ như chúng là những búp bê cô dâu mà , chúng có rất nhiều váy đẹp"

" Thế thì sao ? "

" Không sao cả . Chúng còn là những loại mới nhất đấy"

" Tại sao chị không muốn những thứ tuyệt như vậy?"

" Khi em lớn lên như chị " cô bé nhỏ nhẹ " em sẽ không muốn chơi với búp bê giấy nữa . Bà chị gởi đến và bà không biết rằng chị đã lớn rồi "

May Belle có một người bà ở Georgia và chả bao giờ gửi cho nó cái jì cả . " Chị thực sự muốn cho em chứ? "

" ừm , dĩ nhiến . Và tất cả những bộ quần áo cho búp bê nữa . Em không cần phải dùng đến kéo nữa "
 
Chúng nhận thấy rằng cô bé đã xuôi xuôi . " Sao em " Jess bắt đầu " không đi xem lũ búp bê đó , và nếu cảm thấy ổn thì mang chúng về và thông báo với mẹ anh đang ở đâu ?"

Sau khi chúng thấy May Belle ngừng khóc và bước lên đồi , tay khư khư giữ lấy kho báu của mình , Jess và Leslie quay lại và chạy qua bãi đất trống xuống một con lạch cạn nước nơi phân định giữa cánh đồng và khu rừng . Nơi đây có một cây táo dại nằm ở ven bờ mà ai đó đã treo một cái dây thừng rồi bỏ quên nó .

Chúng bắt đầu đu qua con lạch bằng chiếc dây thừng . Hôm đó là một ngày thu tuyệt vời và nếu bạn nhìn chúng đu bay , bạn sẽ có cảm giác như đang lơ lửng . Jess say sưa ngắm nhìn bầu trời bao la rộng lớn , trong vắt không một gợn mây. Nó cảm thấy mình như đang lững lờ trôi , như một đám mây trắng , to và lười biếng trên bầu trời .

" Cậu có biết chúng mình cần điều gì không , Jessie ? " Leslie gọi nó . Nó nghĩ mình đang ở trên thiên đường , và nó không cần bất cứ thứ gì trên trái đất nữa .

" Chúng mình cần một địa điểm " cô bé nói " chỉ chúng ta thôi. Đó sẽ là nơi bí mật đến mức mà không một ai trong hai đứa không nói ra với bất kỳ ai trên thế giới " Jess dậm mạnh chân để dừng lại . Cô bé hạ giọng và thì thầm " Nó sẽ là một vùng đất bí mật" cô bé nói tiếp " và chúng ta sẽ là người cai quản nó "

Những từ ngữ đó làm khuấy trộn tâm trí Jess . Nó sẽ là người cai trị của một cái jì đó . Thật tuyệt nếu điều đó trở thành sự thực. " OK " Jess nói tiếp " Làm sao chúng ta có thể có được một nơi như vậy ?"

" Phía sau cánh rừng kia là một nơi mà không ai có thể tới và làm hỗn loạn nó"

Jess không hề thích khu rừng này . Nó tối như là ở sâu dưới mặt nước , nhưng nó cũng chẳng nói với Leslie điều này.

" Tớ biết " - cô bé trở nên phấn khích " đấy sẽ là một vùng đất thần kỳ như kiểu Narnia . Nơi mà chúng ta chỉ có thể bước vào bằng cách đu qua sợi dây này." Mắt cô bé bừng sáng . Leslie tóm lấy sợi dây " Đi thôi " cô bé nói " Đi tìm một chỗ mà ta có thể xây một cái lâu đài dành cho riêng mình . "

Chúng đi sâu vào bên trong độ một vài yard và đột nhiên Leslie dừng lại.

" Nơi này thì sao ?"

" Chắc chắn rồi " Jess nhanh chóng đồng ý, tự an ủi mình rằng không cần thiết phải đi quá sâu vào trong khu rừng . Nó có thể giữ cô bé ở đây , dĩ nhiên , sẽ không bị phát hiện là một kẻ hèn nhát với việc khám phá khu rừng rộng lớn tối om với những hàng thông dài và cao . Ở cái vùng đất vĩnh cửu này , nơi mà nó đã chọn - có những cây sơn thù du và những cây gỗ đỏ ẩn hiện giữa những lá sồi non và cây thường xuân. Và khi mặt trời toả ánh sáng vàng lấp ló qua những chiếc lá tạo thành muôn vàn tia sáng nhỏ làm ấm áp đôi chân của hai đứa .

Leslie đặt tên cho vùng đất " Terabithia " , và sau đó cô bé cho Jess mượn tất cả các cuốn sách của mình về Narnia , giờ đây Jess có thể biết được những gì có thể xảy ra ở một vương quốc huyền ảo như thế , làm thế nào cỏ cây và muông thú được bảo vệ và những người cai trị xử sự ra sao . Đó quả là một phần rất khó khăn. Khi Leslie nói , lời lẽ của cô bé nghe thật vương giả , cố bé xứng đáng như một nữ hoàng . Jess có thể nói tiếng Anh tương đối khó khăn , nhưng kém chất thơ hơn ngôn ngữ của một nhà vua .

Nhưng Jess có thể làm một điều gì nó . Hai đứa lấy những miếng ván và những vật liệu khác từ bãi phế liệu gần nơi chăn thả cô bò Bessie và xây một lâu đài ở nơi mà chúng đã tìm thấy . Leslie đổ đầy 3 can cà phê 1 pound bằng bánh và hoa quả khô , và một can đầy đinh và dây nhợ . Chúng tìm thấy 5 vỏ lon Pepsi rồi rửa sạch , đổ đầy nước, để theo lời Leslie " để tấn công"

Giống như Chúa ở trong Kinh thánh , hai đứa thấy những gì mình đã làm thật tuyệt .

" Cậu nên vẽ một bức tranh về vương quốc để treo trong lâu đài của chúng ta"

" Tớ không thể " . Jess không thể tìm ra cách nào giải thích cho Leslie hiểu .
Nó không thể giải thích cho Leslie hiểu nó mong mỏi như thế nào được thoát khỏi cuộc sống nhàm chán , buồn tẻ và mỗi lần nó cố gắng thì mọi thứ lại trôi tuột ra khỏi tầm tay của nó " Tớ còn không cảm nhận được sự thi vị của khu rừng ! "

Cô bé gật đầu " Đừng lo , một ngày nào đó cậu sẽ làm được " Nó rất tin điều đó vì có vẻ như dưới bóng râm của lâu đài thì mọi việc đều có thể xảy ra . Hai đứa nó làm chủ một thế giới không có những kẻ thù , không Gary Fulcher , Wanda Kay , Janice Alverys , không sợ hãi cũng như thiếu thốn , không cả những kẻ thù mà Leslie tưởng tượng ra , những thứ mà có thể đánh bại hai đứa.

Vài ngày sau khi hai đứa hoàn thành toà lâu đài , Janice Avery bị ngã trên xe buýt và quả quyết rằng Jess đã ngáng chân nó . Janice làm om sòm khiến cho ông tài xế Prentice đã bắt nó phải xuống xe và Jess phải đi ba dặm mới về được đến nhà.

Khi nó tới Terabithia , Leslie đang ngồi đọc một thứ gì đó . Đó là một bức tranh trong đó vẽ một con cá mập đang tấn công con cá heo .

" Cậu làm gì thế ? " Nó bước tới và ngồi ngay cạnh cô bé.

" Đọc sách . Tớ cần một việc gì đó để làm , con gái mà ! " Mặt cô bé có vẻ giận dữ .

" Không sao đâu , đi bộ 3 dặm không là gì với tớ . Đi bộ một chút đổi lại Janice đã ngã đau trên xe buýt còn gì ?"

" Nhưng đó chính là nguồn gốc của mọi việc , cậu phải hiểu điều đó Jess ạ . Ta phải ngăn chặn những người như Janice . Bằng không thì chúng sẽ ngày càng bạo ngược , vô lý "

Nó giật lấy quyển sách từ tay cô bé , giả vờ như đang chú ý đến những màu loang lổ trên áo vét của Leslie " Cậu có ý nào hay không ?"

" Gì cơ ?"

" Tớ nghĩ rằng cậu có ý tưởng nào đó để ngăn chặn Janice "

" Không , ngốc ạ . Chúng ta đang cố gắng cứu loài cá voi , chúng có thể bị tuyệt chủng đấy "

Nó trả lại cô bé cuốn sách " Cậu cứu loài cá voi và trả thù những con người , hả ? "

Cô bé mỉm cười " Điều gì đó tương tự , tớ đoán thế . Cậu đã bao giờ nghe câu chuyện về Mobby Dick chưa ?"

" Là ai thế ?"

" Ừm , đó là một con cá voi trắng khổng lồ có tên là Mobby Dick." Rồi cô bé bắt đầu kể một câu chuyện thú vị về con cá voi và những sinh vật điên rồ tự coi mình là chúa tể muốn tiêu diệt nó . Jess cố gắng để thể hiện điều đó ra giấy . Nếu như nó có những chiếc bút mực màu , nó có thể vẽ ra một cách dễ dàng . Nó có thể vẽ một con cá voi lung linh huyền ảo giữa màn nước tối om .

Sau đó hai đứa tách xa nhau một thời gian trong suốt giờ học . Nhưng vào quãng tháng 10 thì tình bạn của chúng bỗng trở nên lung lay . Gary Fulcher , rất thích thú trêu trọc Jess và " bạn gái " của nó . Điều này làm Jess rất bực mình . Nó nghĩ rằng bạn gái là một người suốt ngày theo đuổi nó , tóm lấy và hôn nó . Nhưng việc Leslie theo đuổi một ai đó còn khó tưởng tượng hơn cô Myers trèo lên cột cờ . Thằng Gary Fulcher luôn muốn tìm ra điểm yếu và khống chế bạn .

Thực sự mà nói thì không hề có thời gian rỗi ngoài giờ giải lao , và bây giờ cũng không có một cuộc đua nào cả , nó và Leslie thường tìm một chỗ vắng vắng để ngồi và nói chuyện . Ngoại trừ 30 phút huyền diệu vào buổi chiều thứ 6 thì giờ giải lao là lúc Jess mong đợi nhất khi đến trường . Leslie luốn mang đến một thứ gì đó buồn cười khiến cho một ngày trôi qua nhanh hơn . Thường thì đó là một câu chuyện phiếm về cô Myers . Leslie là một trong những đứa luôn giữ trật tự , không ngủ gật cũng như nhai kẹo cao su , làm tốt bài tập về nhà và cô bé có thừa thông minh , láu lỉnh đến nỗi nếu như một giáo viên nào đó có thể nhìn thấu qua vỏ bọc hoàn hảo thì bà ấy có thể ngất xỉu đi ấy chứ .

Jess luôn cố gắng giữ trật tự để tưởng tượng ra những gì đằng sau vẻ đẹp thiên thần của Leslie . Vào một buổi sáng , cô bé kể rằng trong giờ giải lao mình đã tưởng tượng ra cô Myers trên một cánh đồng rộng lớn ở Arizona . Ở đó , cô Myers là một kẻ ngốc nghếch đến nỗi mà giấu những thanh kẹo ở một nơi kỳ cục - ngay trên vòi nước nóng ! - rồi bị phát hiện và làm bẽ mặt trước các bà cô béo ú . Và suốt cả buổi chiều Jess mơ màng rằng cô Myers với thân hình gầy nhom , chỉ mặc mỗi cái áo ngực mầu hồng . " Lại chơi xấu rồi , Gussie " , cô Myers chỉ chực khóc .

" Jesse Aarons " Tiếng nói sắc lạnh của bà giáo đã đánh thức Jess khỏi cơn ngủ gật . Nó cảm thấy rất hối hận và luôn cúi đầu xuống đất .

" Vâng ạ " Nó sắp sửa phải học tập Leslie . Bà Myers thường xuyên bắt được nó đang mơ màng , nhưng bà ý chả bao giờ nói Leslie khi cô nàng không chú ý . Nó thoáng liếc cô bé . Leslie dường như hoàn toàn bị thu hút bởi quyển sách Địa lý , không để ý tới mọi việc xung quanh.

Tháng 11 ở Terabithia trời khá lạnh . Chúng không muốn nhóm một ngọn lửa trong lâu đài , nhưng thỉnh thoảng cũng nhóm lửa ở chỗ khác và ngồi xung quanh nó . Có một thời gian Leslie mang đến 2 cái túi ngủ ở lâu đài nhưng rồi cô nàng lại trả lại khi bố cô bé biết điều đó . Jess đã để cô bé làm điều này . Không hoàn toàn vì nó sợ gia đình Burke . Bố mẹ Leslie đều rất trẻ , họ có hàm răng trắng đều và tóc rậm rạp. Cô nàng gọi họ là Judy và Bill , điều này làm Jess không hài lòng . Leslie gọi bố mẹ cô bé là jì thì cũng chẳng phải việc của nó , nhưng Jess mãi vẫn không quen với điều này .

Cả hai vợ chồng nhà Burke đều là nhà văn . Theo lời Leslie thì mẹ cô nàng có vẻ nổi tiếng hơn vì viết tiểu thuyết thay vì như ông Burke chỉ viết về chính trị. Thật thú vị nếu bạn thấy tủ sách của nhà Burke . Bà Burke có nghệ danh là " Judith Hancock " nhưng nếu bạn nhìn vào mặt sau của quyển sách , hẳn bạn sẽ bất ngờ khi thấy một tấm ảnh rất đẹp của bà . Ông Burke phải đi đi về về tới Washington để hoàn thành một cuốn sách với ai đó . Nhưng ông hứa với Leslie rằng sau Giáng Sinh ông sẽ về sửa lại nhà , trồng vườn , nghe nhạc , đọc sách và chỉ viết văn khi đã rỗi rãi.

Họ không giống như gia đình giàu có mà Jess tưởng tượng . nhưng Jess có thể chắc rằng quần áo của họ không đến từ những quầy hàng ở NewBerries. Ở đây không có TV , nhưng lại có hàng núi băng và đài cát sét như trong phim Star Trek . Và mặc dù chiếc xe của họ nhỏ và bẩn thì nó cũng là của Ý và đắt tiền.

Họ đối tốt với Jess khi nó đến nhà , nhưng họ cũng có thể đột nhiên tranh cãi về chính trị ở Pháp , hoặc làm thế nào để cứu những cánh rừng , những con sói và khiến Jess sợ phải nói ra bất cứ điều gì để che dấu sự ngốc nghếch của mình .

Nó thấy không thoải mái khi Leslie đến nhà mình . Joyce Ann thì luôn thò lò mũi xanh . Brenda và Ellie luốn trêu cô nàng là bạn gái của nó . Mẹ nó thì cố giả vờ vui tính y như khi bà phải đến trường để làm jì đó . Rồi sau đó bà lại mỉa mai cách ăn mặc của Leslie . Cô bé luôn mặc quần Jeans kể cả khi đến trưởng . Nào là "Tóc thì ngắn hơn cả của con trai" , bố mẹ cô nàng " còn hơn cả dân híp pi " . May Belle luôn vào hùa với Jess bằng cách hờn dỗi ra ngoài . Bố Jess thì mới chỉ thấy Leslie một vài lần , và mỗi khi nhìn thấy cô nàng , ông chỉ gật đầu . Nhưng mẹ nó lại quả quyết rằng ông bố đang bực tức vì Jess không làm jì cả , chỉ chơi với đứa con gái và quan ngại rằng " nó sẽ trở nên như thế nào "
Bản thân Jess không bận tâm đến chuyện “nó sẽ trở nên thế nào”. Lần đầu tiên trong đời, nó thức dậy sớm mỗi buổi sáng với điều gì đó để trông chờ. Leslie còn hơn cả bạn của nó. Cô bé là bản sao của nó, hơn thế nữa, còn là con đường đưa nó tới Terabithia và cả thế giới đằng xa ấy.
Terabithia là bí mật của hai đứa, một điều tốt đẹp, làm sao Jess có thể tiết lộ cho những người xung quanh? Chỉ cần đi bộ xuống ngọn đồi theo hướng rừng cây cũng khiến cho nó ấm người và toát mồ hôi. Càng tiến đến vùng thung lũng khô và những cây táo dại, nó thấy tim càng đập nhanh hơn. Nó nắm lấy phần cuối của sợi dây và đu sang bờ bên kia với niềm hân hoan tột độ, tiếp đất nhẹ nhàng, cảm thấy cao hơn, mạnh mẽ hơn và khôn ngoan hơn trên vùng đất huyền bí ấy.
Địa điểm ưa thích của Leslie bên ngoài tòa lâu đài vững chãi là rừng thông. Cây cối phát triển dày đến mức che cả ánh sáng mặt trời. Không có những bụi cây thấp nào có thể phát triển trong điều kiện ánh sáng như thế, do đó mặt đất chỉ toàn là những lá thông vàng úa.
“Tớ thường nghĩ nơi này bị ma ám.” Jess dùng hết lòng can đảm của nó thú nhận với Leslie vào buổi chiều đầu tiên khi nó cùng cô bé đến đó.
“Ôi, quả thực là thế.” Cô bé nói. “Nhưng cậu không việc gì phải sợ. Nơi này không bị những thứ xấu xa ám đâu.”
“Sao cậu biết?”
“Cậu có thể cảm thấy điều đó. Lắng nghe đi.”
Ban đầu nó chỉ thấy nơi này rất yên tĩnh. Trước kia, sự yên tĩnh luôn làm cho nó sợ hãi, nhưng lần này, điều đó giống như giây phút sau khi cô Edmunds kết thúc bài hát, sau khi bản hợp xướng lặng dần. Leslie đã đúng. Họ đứng đó, không di chuyển, không muốn tiếng xào xạc của lá thông dưới chân họ phá vỡ lời nguyền. Tách biệt hẳn khỏi thế giới thực tại, lời kêu gọi tiến về phương nam vang lên.
Leslie hít sâu. “Đây không phải vùng đất bình thường.” Cô bé thì thầm. “Ngay cả những người cai quản Terabithia cũng chỉ tiến vào đây những khi tuyệt vọng cùng cực hoặc vui sướng tột độ. Chúng ta cần phải giữ sự linh thiêng của nơi này. Không được làm điều gì tổn hại tới các vị thần.”
Nó gật đầu. Không nói gì nữa, chúng quay trở lại vùng đất của mình, chia cho nhau bữa ăn gồm bánh quy giòn và trái cây khô.
Leslie thích tô điểm cho câu chuyện về những gã khổng lồ thường đe dọa đến sự bình yên của vương quốc Terabithia, nhưng cả hai đứa đều biết về tên khổng lồ đang hiện diện trong cuộc sống thực tại của chúng là Janice Avery. Dĩ nhiên, không chỉ có Jess và Leslie là những đứa phải đứng sau con nhỏ đó. Janice có hai đứa bạn, Wilma Dean và Bobby Sue Henshaw, và bộ ba này thường lang thang dưới sân trường, chụp lấy những hòn đá chơi lò cò, chạy qua những sợi dây nhảy và cười ngất trong khi mấy đứa lớp Hai la hét om sòm. Chúng nó thường đứng bên ngoài nhà vệ sinh nữ đầu tiên và bắt mấy đứa nhỏ hơn phải nộp tiền mua sữa của chúng trước khi để cho chúng vào.

Không may, May Belle là đứa chậm tiếp thu. Bố nó mang cho nó một gói Twinkies, nó tự hào tới nỗi quên hết mọi thứ đã biết và kêu to một đứa lớp Một khác. “Đoán thử xem bữa trưa của tớ là gì nào Billy Jean?”

“Gì thế?”

“TWINKIES!” Nó la to đền nỗi từ hàng ghế sau, dù điếc cả hai tai bạn cũng có thể nghe thấy. Dù ngoài tầm mắt nhưng Jess cho là nó đã nhìn thấy Janice Avery vểnh tai lên.

Khi chúng nó ngồi xuống, May Belle vẫn tiếp tục la toáng lên về gói Twinkies của nó át cả tiếng gầm rú của động cơ. “Bố tớ mang về từ Washington đấy nhé!”

Jess ném cái nhìn vào hàng ghế sau. “Tốt hơn là em nên im về cái gói Twinkies đi,” nó nói và tai cô em.

“Anh ganh tỵ chỉ vì bố không mang cho anh cái nào.”

“Tốt thôi.” Nó quay sang Leslie và nói. “Tớ đã cảnh báo nó rồi phải không?” Leslie gật đầu.

Và không đứa nào ngạc nhiên khi thấy May Belle kêu la về phía chúng vào giờ giải lao.

“Chị ta lấy Twinkies của em rồi.”

Jess thở dài. “May Belle, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao?”

“Anh phải xé xác chị ta ra. Hạ chị ta đi! Hạ chị ta đi!”

‘Suỵt,” Leslie nói và xoa đầu May Belle, nhưng cô em vẫn không thỏa mãn, nó muốn trả thù.

“Anh phải đập chị ta ra thành ngàn mảnh!”

Nó rối tung lên với quý bà Godzilla này. “Đánh nhau chả ích gì đâu, May Belle. Dám cá giờ này gói Twinkies đang trên đường tiến vào dạ dày của Janice Avery rồi.”

Leslie cười khúc khích, nhưng May Belle vẫn không bị phân tâm. “Jess Aaron, anh chỉ là kẻ nói suông thôi. Nếu không phải là kẻ nói suông, anh đã nện cho kẻ dám lấy Twinkies của em gái rồi.” rồi nó bắt đầu thút thít.

Jess cứng người. Nó tránh ánh mắt của Leslie. Chúa ơi, hết lối thoát rồi. Bây giờ nó phải đánh nhau với con đười ươi cái đó rồi.
“Nhìn chị này, May Belle,” Leslie nói “Nếu như Jess đánh nhau với Janice Avery, em biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy.”

May Belle lấy tay quệt mũi. “Chị ta sẽ nện anh ấy trở lại.”

“Khônggggg. Jess sẽ bị đuổi học vì đánh nhau với bạn nữ. Em biết thầy Turner hay bênh vực bạn nữ mà.”

“Nhưng chị ta lấy Twinkies của em.”

“Chị biết, May Belle à. Và Jess cùng chị sẽ tìm cách khác để bắt chị ta trả lại, phải không Jess?”

Jess gật đầu quyết liệt. Bất cứ cái gì cũng tốt hơn lời khuyên phải đánh nhau với Janice Avery.

“Làm thế nào đây?”

“Tớ chưa biết. Chúng ta phải vạch kế hoạch thật cẩn thận, nhưng chị hứa với em, May Belle, bọn chị sẽ hạ chị ta.”

“Đặt – tay – lên – tim – và – thề – dù – phải – chết?” (đây là lời của May Belle)

Leslie đặt tay lên trái tim. May Belle chờ Jess, nên nó cũng đành làm theo, cố gắng để không cảm thấy mình là thằng ngốc khi đặt tay lên tim trước con nhóc lớp Một ngay giữa sân trường.

May Belle sụt sịt rõ to. “Thật không có gì sướng hơn là thấy chị ta bị đập ra thành ngàn mảnh.”

“Không,” Leslie nói “Chắc chắn chúng ta sẽ không làm thế, nhưng với thầy Turner chạy trong sân trường, rất tốt để tụi mình hành động phải không Jess?”

“Đúng thế.”

Chiều hôm đó, trốn trong lâu đài của vương quốc Terabithia, hai đứa mở hội nghị về chiến tranh. Làm thế nào để hạ Janice Avery mà không bị đập te tua hoặc bị treo lơ lửng – đó là vấn đề của chúng nó.
“Chúng ta có thể bắt chị ta rượt theo cái gì đó.” Leslie đưa ra một ý tưởng khác sau khi cả hai đứa loại trừ phương án để mật ong lên chỗ ngồi của con nhỏ trên xe buýt và đổ keo dán vào lọ rửa tay của nó. “Cậu biết chị ta hút thuốc trong phòng của nữ. Nếu như chúng ta có thể đưa thầy Turner đi ngang qua trong khi khói thuốc thoát ra ngoài…”

Jess lắc đầu một cách không tin tưởng. “Chị ta không mất quá 5 phút để tìm ra ai chỉ điểm.” Một khắc im lặng trong khi cả hai đứa nghĩ tới việc Janice Avery sẽ có thể làm gì với bất cứ ai thông báo cho thầy hiệu trưởng. “Ta phải khiến cho chị ta không biết được ai đã làm.”

“Ừ,” Leslie nhai đi nhai lại quả mơ khô. “Cậu biết những đứa nữ như Janice ghét cái gì nhất không?”

“Cái gì?”

“Bị làm cho thành kẻ ngốc.”

Jess nhớ lại Janice đã nhìn thế nào khi mọi người cười vào chị ta trên xe buýt. Leslie nói đúng. Đó là vẻ mặt nhăn nhó của một con hà mã già. “Ừ,” Nó gật đầu, nở một nụ cười “Ừ. Chúng ta có làm cho chị ta trở nên béo ị không nhỉ?”

“Bao nhiêu,” Leslie chậm lại “Có bao nhiêu đứa nam? Chị ta bám dính vào ai nhỉ?”

“Willard Hughes, tớ dám cá. Mọi đứa nữ lớp Bảy thường bám theo mỗi khi anh ta đi qua.”

“Ừ,” Mắt Leslie sáng lên. Kế hoạch diễn ra trôi chảy. “Chúng ta viết cho chị ta một ghi chú, cậu biết đó, làm như nó là quà từ Willard.”

Jess lấy bút chì và xé một trang giấy vở trắng. Nó đưa cho Leslie.

“Không, cậu viết đi. Nét chữ của mình quá đẹp đối với Willard Hughes”

Nó đặt bút và chờ đợi.

“Được rồi,” cô bé nói. “Uhm, Janice thân mến. Không. Janice yêu quý.”

Jess do dự, nghi ngờ.

“Tin tớ đi, Jess. Chị ta sẽ đọc ngấu nghiến cho mà xem. Rồi. ‘Janice yêu quý’. Đừng bận tâm về dấu chấm câu hay bất cứ cái gì. Chúng ta sẽ làm như thể Willard Hughes thực sự viết nó. Rồi. ‘Janice yêu quý. Có thể em không tin anh, nhưng anh yêu em.’ “

“Cậu nghĩ chị ta sẽ …?” Nó hỏi trong khi viết.

“Tớ đã bảo rồi, chị ta sẽ đọc ngấu nghiến cho mà xem. Những đứa nữ như Janice tin rằng chỉ có chúng mới có những tình huống kiểu thế này. OK, bây giờ. ‘Nếu em nói rằng em không yêu anh, điều đó sẽ làm tan nát trái tim anh. Vì vậy, xin đừng làm thế. Nếu như em cũng yêu anh như anh đã yêu, tình yêu của anh - …”’

“Chậm lại. Tớ không thể viết nhanh như thế.’

Leslie chờ đợi, và khi nó ngẩng lên, cô bé tiếp tục giọng điệu thân mật. “’Gặp anh trước trường chiều nay sau giờ học nhé. Đừng lo về việc em bị trễ xe buýt, anh muốn đi bộ về nhà với em và cùng nói về US’ – ‘us’ viết hoa – ‘tình yêu của anh. Yêu em và tặng em vài cái hôn, Willard Hughes.’”

“ Vài cái hôn ư?”

“Ừ, vài cái hôn. Thêm vào một hàng vài chữ x ở đó.” Cô bé dừng lại, nhìn qua vai nó trong khi nó kết thúc. “Tốt rồi. Thêm ‘P.S.’”

Nó làm như thế.

“Uhm. ‘Đừng kể cho bất – kì – ai. Hãy để cho tình yêu đôi ta chỉ là bí mật của riêng đôi ta mà thôi.’”

“Vì sao phải viết như thế?”

“Vì đảm bảo chị ta sẽ đi nói với ai đó nếu không viết thế, ngốc ạ.” Leslie đọc lại ghi chú, gật đàu hài lòng. “Tốt. Cậu đánh vần sai chữ ‘tin’ và ‘đôi.’” Cô bé đọc mất 1 phút. “Tuyệt, tớ thật tài giỏi trong lĩnh vực này.”

“Chắc rồi. Dám cá là cậu đã có một vài tình yêu vĩ đại bí mật ở Arlington.”

“Jess Aaron. Tớ sẽ giết cậu.”

“Khoan nào cô gái, cậu mà giết vua của vương quốc Terabithia thì cậu cũng gặp rắc rối đó.”

“Kẻ giết vua.” Cô bé nói một cách kiêu hãnh

“Kẻ - gì cơ?”

“Tớ chưa kể cho cậu câu chuyện về Hamlet sao?”

Nó lắc đầu. “Chưa hề,” nó nói một cách vui sướng. Chúa ơi, nó yêu những câu chuyện của Leslie. Ngày nào đó, khi nó đủ giỏi, nó sẽ bảo cô bé viết truyện và nó sẽ vẽ toàn bộ tranh.

“Được rồi,” cô bé bắt đầu, “có một hoàng tử Đan Mạch tên là Hamlet.”

Trong đầu, nó vẽ ra lâu đài bóng tối với một hoàng tử bị tra tấn dưới chân tường. Làm thế nào để khiến một con ma bước ra từ sương mù nhỉ? Bút màu thì không thể làm được rồi, dĩ nhiên là thế, nhưng bằng những nét vẽ, nó có thể đặt một lớp màu mỏng trên một tờ giấy khác, như thế nó sẽ thấy một hàng rào che phủ di chuyển từ sâu bên trong tờ giấy. Nó bắt đầu rùng mình. Nó biết nó có thể làm điều đó nếu như Leslie cho phép sử dụng bút vẽ của cô bé.

Phần khó nhất của kế hoạch là khiến Janice Avery nhận được tờ ghi chú. Sáng hôm sau, tụi nó lén lút bước vào phòng trước khi chuông reo. Leslie đứng cách ra vài thước để nếu như hai đứa bị bắt gặp thì cũng không ai biết là chúng cùng làm với nhau. Cô bé tiến đến cửa sổ phòng học của lớp Bảy và hé nhìn. Sau đó cô bé ra hiệu cho Jess và tiến vào trước. Mái tóc cứ chọc vào cổ nó. Chúa ơi.

“Làm thế nào chúng ta tìm ra bàn của chị ta?”

“Tớ nghĩ cậu biết chị ta ngồi ở đâu.”

Nó lắc đầu.

“Tớ đoán cậu phải nhìn vào từng cái bàn tới khi tìm ra nó. Nhanh lên. Tớ sẽ trông chừng cho cậu.” Cô bé nhẹ nhàng đóng cửa lại và để nó lần mò mấy cái bàn, cố gắng không để bị xáo trộn, nhưng cái tay ngu ngốc của nó cứ run lên nhiều tới nỗi nó phải lật bất kì thứ gì một cách khó khăn để nhìn thấy cái tên.

Đột nhiên nó nghe thấy tiếng của Leslie. “Ôi, thưa cô Piece, em đứng đây chỉ để chờ cô thôi ạ.”
Chúa ơi, giáo viên lớp Bảy đứng ngay bên ngoài sảnh, hướng vào trong phòng học. Nó như bị đóng băng. Nó không thể nghe thấy cô Piece nói cái gì với Leslie qua cánh cửa đóng kín.

“Vâng, có một cái tổ rất hấp dẫn ở phía nam cuối dãy phòng học, và từ bây giờ - “ Leslie nói tiếng lớn hơn – “Cô biết nhiều về khoa học, nên em đang hy vọng cô có thể dành vài phút để nhìn nó với em và kể cho em nó được xây thế nào.’

Có một tiếng trả lời nhỏ.

“Ôi, cảm ơn cô Piece.” Leslie kêu to. “Chỉ một phút thôi cũng có ý nghĩa với em nhiều lắm.”

Ngay khi nghe tiếng bước chân của họ nhỏ dần, nó tiến về những cái bàn còn lại cho tới khi, ô kìa, niềm vui xuất hiện, nó tìm thấy một cái trên đó có cuốn vở đề tên của Janice. Nó để tờ ghi chú lên trên mọi thứ trong ngăn bàn rồi rút về phòng dành cho nam, trốn vào một trong những ngăn tủ cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên.

Vào giờ nghỉ, Janice Avery mang một đống lộn xộn thầm kín trong lòng cùng với Wilma và Bobby Sue. Và rồi, thay cho những lần chọc ghẹo lũ nhóc nhỏ hơn, bộ ba tay trong tay di xem trận bóng đá nam. Khi bộ ba đi ngang qua chúng, Jess thấy khuôn mặt Janice màu hồng và lộ vẻ hãnh diện. Nó quay đầu nhìn sang Leslie, cô bé cũng quay sang nhìn nó.

Khi xe buýt chuẩn bị xuất phát vào chiều hôm đó, một trong những đứa lớp Bảy, Billy Morris, gọi cô Prentice rằng Janice chưa lên xe.

“Mọi thứ vẫn bình thường thôi, thưa cô Prentice.” Wilma Dean nói lớn. “Hôm nay bạn ấy đi xe đạp,” rồi nó thì thầm. “Tất cả mọi người ai cũng biết Janice Avery có một ngày quan trọng với người mà ai cũng biết.”

“Ai cơ?” Billy hỏi.

“Willard Hughes chứ còn ai. Anh ta say mê bạn ấy đến đứng còn không nổi. Hôm nay anh ta sẽ đi về cùng với bạn ấy.”

“Chắc không? Cái ghế số 304 ở hàng ghế sau đã được Willard Hughes giành trước. Nếu như thằng đó có một ngày trọng đại như thế, thì chắc vì lí do nào đó nó đã không biết gì về cái đó.”

“Mày nói láo, Billy Morris.”

Billy chửi một tiếng, hàng ghế sau bí mật chìm vào những cuộc thảo luận nóng bỏng đại loại như có đúng là Janice Avery và Willard Hughes yêu hay không yêu nhau và thấy hay không thấy.

Khi Billy xuống xe, nó hét với Wilma. “Tốt hơn mày nên nói với Janice rằng Willard sẽ phát điên lên khi nó nghe thấy những gì con nhỏ đó đang lan truyền khắp trường.”

Khuôn mặt Wilma đỏ bừng lên khi nó hét ra ngoài cửa sổ. “Được thôi, thằng đần! mày cứ nói với Willard đi, rồi mày sẽ thấy. Hãy hỏi anh ta về bức thư! Mày sẽ thấy!”

“Khổ cho Janice Avery già đầu.” Jess nói khi hai đứa ngồi trong lâu đài sau đó.

“Khổ cho Janice già đầu ư? Chị ta xứng đáng với mọi thứ mà chị ta nhận được.”

“Tớ đồng ý.” Jess thở dài “Nhưng còn…”

Leslie nhìn với vẻ xoi mói. “Không phải cậu đang hối hận về những gì chúng ta đã làm đó chứ?”

“Không, tớ tán thành những gì mà chúng ta đã làm, nhưng còn…”

“Còn cái gì?”

Nó cười tới mang tai. “Dường như những gì tớ làm lần này cũng giống như những gì cậu đã làm với mấy con cá voi ăn thịt của cậu ấy nhỉ.”

Cô bé đấm vào vai nó. “Ra ngoài đi tìm những gã khổng lồ đi hoặc là tìm cái chết để chiến đấu. Tớ phát ốm với Janice Avery rồi.”

Ngày hôm sau, Janice Avery bước nặng nề lên xe buýt, đôi mắt con nhỏ liếc nhìn những người dám phát ra một từ. Leslie thúc khuỷu tay vào May Belle.

Mắt May Belle mở to. “Có phải anh chị…?”

“Suỵt, ừ.”

May Belle ngó quanh và chiếu vào hàng ghế sau, rồi nó quay trở lại và thúc vào Jess. “Anh chị làm chị ta phát điên hả?”

Jess khẽ gật đầu đến mức có thể làm được.

“Anh chị đã viết lá thư đó.” Leslie thì thầm. “Nhưng em không được nói với bất kì ai, nếu không chị ta sẽ giết chúng ta.”

“Em hiểu,” May Belle nói, đôi mắt sáng lên. “Em hiều rồi.”
Giáng sinh kéo dài cả tháng, thế mà ở nhà của Jess, mấy cô chị cứ bị ám ảnh bởi nó. Năm nay, cả Ellie và Brenda đều có bạn trai ở trường trung học và vấn đề tặng gì cũng như nhận gì từ họ luôn là nguyên nhân của những cuộc tranh cãi vô tận và đánh nhau. Đánh nhau, vì bình thường, mẹ của họ thường biện bạch rằng khó có đủ tiền để tặng cho họ món gì đó cúa ông già Noel, chứ đừng nói đến chuyện còn thừa tiền để mua một đĩa nhạc hoặc mấy cái áo cho hai chàng trai mà bà chưa thấy mặt mũi bao giờ.

“Em định tặng gì cho bạn gái thế Jess?” Brenda làm mặt xấu. Nó thử phớt lờ bà chị. Nó đang đọc cuốn sách của Leslie, và những chuyến thám hiểm của anh chàng phụ giữ heo còn quan trọng với nó hơn nhiều so với sự thích thú của Brenda.

“Chị không biết sao?” Ellie chen vào. “Jess chưa có bạn gái.”

“Ừ, em nói cũng đúng. Chả ai có đủ các giác quan lại đi làm bạn gái với cái que đó”. (em không chắc dịch câu này có đúng không, kiểm tra lại hộ em) Brenda dí mặt vào nó và kéo dài chữ “bạn gái” qua cái môi to được vẽ. Có cái gì đó to tướng và nóng hổi chạy lướt bên trong người nó, và nếu nó không nhảy khỏi cái ghế và đi dạo thì chắc nó đã đập bà chị một cái.

Nó thử hình dung cái gì đã khiến nó tức giận đến thế. Một phần, đương nhiên rồi, nó điên tiết khi bất kì ai ít nói như Brenda dám nghĩ rằng có thể lấy Leslie ra làm trò đùa. Chúa ơi, bụng nó thót một cái khi nhận thấy bà chị ruột Brenda và thực tế, bất kì ai khác có quan điểm cho rằng nó và Leslie không hề có mối liên hệ nào hết. “Có thể,” nó nghĩ “mình là một đứa bị bỏ rơi, giống như trong truyện. Lối quay lại đã bị nước nhận chìm, mình nằm trong chiếc giỏ bằng tre bị nước cuốn đi, trồi lên hụp xuống. Bố tìm thấy mình và đưa về đây vì bố muốn có con trai nhưng chỉ toàn là những cô con gái dở hơi. Bố mẹ cũng như anh chị em thật sự của mình ở rất xa, xa hơn cả Tây Virginia hoặc cả Ohio. Ở nơi nào đó mình có một gia đình, có một căn phòng chỉ toàn là sách và có những người vẫn còn đau buồn vì đứa con bị đánh cắp.”

Nó quay lại với nguyên nhân cơn tức giận của nó. Nó quá bực, bởi vì gần đến Giáng sinh rồi mà nó vẫn chưa có gì để tặng cho Leslie. Không cần phải là thứ đắt tiền , nó chỉ cần tặng cho cô ấy thứ gì đó quan trọng như thể nó cần phải ăn khi đói.

Nó nghĩ tới việc làm một cuốn sách có những hình vẽ của nó cho cô bé. Nó có thể lấy trộm giấy và màu vẽ ở trường để thực hiện nó. Chỉ có điều không có thứ gì nó vẽ trông đẹp cả, nó sẽ phải kết thúc trang giấy đã – xong – một – nửa và ném vào trong lò để đốt mất.

Tuần lễ trước khi được nghỉ lễ, cơn tuyệt vọng của nó tăng lên. Không có ai để nó nhờ giúp đỡ hoặc cho lời khuyên. Bố nó bảo sẽ tặng nó 1 đô cho mỗi thành viên trong nhà, nhưng ngay cả khi nó gian lận trong việc tặng quà cho gia đình thì cũng không có cách nào để nó kiếm đủ để từ đó mua bất cứ thứ gì đáng giá tặng cho Leslie. Ngoài ra, May Belle đòi một con búp bê Barbie, và nó vừa hứa sẽ hùn tiền với Ellie và Brenda cho việc đó. Vật giá leo thang, và nó nhận thấy phải tích cóp để đủ tiền cho May Belle. Bằng cách nào đó, năm nay May Belle phải có món gì đó đặc biệt. Con bé luôn nheo nhéo xung quanh. Jess và Leslie không thể cho nó tham gia vào những hoạt động của hai đứa, nhưng thật khó để giải thích cho ai đó như May Belle. Sao con bé không chơi với Joyce Ann chứ? Nó không thể lúc nào cũng trông nom con bé. Tuy nhiên, tuy nhiên, con bé vẫn có thể có Barbie.

Không có tiền, nó cảm thấy bị động trong mọi nỗ lực phải làm cái gì đó cho Leslie. Cô bé không giống Ellie và Brenda. Cô bé sẽ không cười nó việc nó tặng cái gì, nhưng vì lợi ích của chính nó, nó phải tặng cái gì đó mà nó có thể tự hào.

Nếu như có tiền, nó sẽ mua cho Leslie một cái TV. Một cái cỡ nhỏ của Nhật để cô bé cất trong phòng mà không làm phiền đến Judy và Bill. Thật không công bằng so với những người có tiền để sắm TV. Không phải Leslie xem theo cách của Brenda – miệng mở to và cặp mắt trợn trừng như cá vàng từ giờ này sang giờ khác. Ai mà chẳng thích xem TV cơ chứ. Ít ra, nếu cô bé có một cái, nó sẽ làm giảm việc mấy đứa trẻ ở trường cười nhạo. Nhưng dĩ nhiên không có cách nào để nó mua TV cho cô bé. Đó chỉ là sự hão huyền của nó mà thôi.
 
×
Quay lại
Top