Bị sinh viên “hỏi chiều cao”, giảng viên trẻ quyết tâm thay đổi ngoại hình đến bất ngờ

namdephetco

Thành viên
Tham gia
30/8/2016
Bài viết
5
Tôi rất bực vì câu hỏi đó, tôi không thể nào tập trung được khi cứ nghe tiếng cười ở phía dưới. Tôi nghĩ là sinh viên đang bàn tán về chiều cao của tôi. Tôi cố gắng dạy đến hết giờ rồi nhanh chân ra khỏi lớp. (Minh Tâm- giảng viên ĐH – Cần Thơ)


Tôi tên Tâm, nghe mẹ tôi kể, ngày còn bé, tôi rất hay bệnh, sức khỏe yếu lại kén ăn, nhìn tôi cứ như suy dinh dưỡng. Sau này tôi hay đùa là do lúc nhỏ bị chị hai tôi "giành ăn" nên mới như vậy.
Khi lớn, tôi không đến nỗi suy dinh dưỡng, ốm tong teo như lúc nhỏ nhưng khổ một điều là chiều cao của tôi quá hạn chế. Năm tôi lên lớp 10, bỗng nhiên chiều cao của tôi tăng lên được vài cm rồi dừng lại luôn ở 1m67.
14333024_828563023910321_2772301543115352270_n.jpg

Đau đầu vì chiều cao không thể phát triển thêm.
Vào đại học, tôi thấp bé hơn rất nhiều so với bọn con trai và thậm chí còn thấp hơn một số bạn nữ. Tôi cũng tìm mọi cách để cải thiện chiều cao của mình. Tôi cũng đi bơi, uống sữa, ăn thịt ăn cá các loại. Nhưng dường như mọi thứ vào cơ thể tôi đều trở nên mất hết tác dụng của nó. Chị tôi đùa:
  • “Út ăn chi cho uổng, để đó Hai.”- bây giờ chị tôi mới giành ăn với tôi.
Tiếp nối con đường của mẹ, tôi chọn ngành sư phạm nên cũng không chú trọng quá về chiều cao của mình, dần dần tôi cũng buông xuôi việc tăng chiều cao. Tôi chỉ ăn uống đầy đủ và tập vài động tác thể dục cho khỏe người. Tôi không còn chú trọng vào chế độ dinh dưỡng của mình nữa.
12508905_695666490533309_4407156976540687119_n.jpg

Chàng trai luôn vui vẻ và thoải mái.
Năm 3 đại học, tôi quyết tâm ra trường sớm với tấm bằng loại giỏi nên dốc hết sức, tập trung vào việc học. Tôi đi học về có cái gì thì ăn cái đó, dần dần quá chú tâm vào sách vở, tôi bỏ luôn cả việc tập thể dục.
Cuối cùng, tôi cũng đạt được mục tiêu của mình, báo cáo của tôi đạt điểm giỏi, tôi tốt nghiệp sớm nữa năm. Tự hào hơn nữa là tôi được giữ lại trường giảng dạy. Mẹ tôi là người vui hơn hết, mẹ nấu cả bàn tiệc chúc mừng tôi. Mẹ còn chỉ tôi cái đạo đức trong nghề giáo. Tôi cảm nhận được tâm huyết mẹ dành cho nghề và sự tự hào của mẹ vì tôi.
12800297_714906081942683_2667022475345404073_n.jpg

Tâm hoàn thành xuất sắc mục tiêu đề ra và trở thành giảng viên trẻ.
Ngày đầu tiên đi dạy, tôi mặc cái áo sơ mi thẳng trơn mẹ ủi, tự tin bước vào lớp. Tôi dễ dàng nhận ra có tiếng cười đùa chỉ trỏ. Tôi bắt đầu màn làm quen lớp, giới thiệu về mình, tôi cũng khá vui tính, dường như có một số bạn cũng biết tôi nên tôi khá thoải mái. Có một bạn đứng lên, mạnh dạng đặt câu hỏi với tôi.
  • “Thầy có người yêu chưa ạ?”- sinh viên bây giờ dám chọc cả thầy.
  • “Mình còn ế dài dài.”- tôi cũng thoải mái đáp lại.
  • “Nhìn thầy dễ thương quá trời.”- 1 sinh viên khác nói
Cả lớp cười rần lên, làm tôi cũng đỏ mặt.
  • “Có bạn nào thắc mắc gì về môn học của chúng ta không?”- tôi hỏi
  • “Giao lưu thêm đi thầy.”- cả lớp có vẻ muốn thư giản.
Cũng mới ra trường nên tôi hiểu tâm trạng, nhưng không thể cứ ngồi cười với nhau đến hết giờ được.
Tôi quyết định giao lưu thêm vài câu rồi vào môn học.
  • “Thầy ơi! Thầy cao bao nhiêu vậy?”- tôi bất ngờ với câu hỏi đó.
  • “Chiều cao của mình không ảnh hưởng đến lượng kiến thức mình sẽ truyền cho các bạn đâu. Các bạn yên tâm.”- tôi cảm thấy khó chịu vì câu hỏi đó.
  • “Các bạn đừng giỡn nữa. Lớp mình học đi.”- lớp trưởng dường như đã đỡ lời cho tôi.
Tôi rất bực vì câu hỏi đó, tôi không thể nào tập trung được khi cứ nghe tiếng cười ở phía dưới. Tôi nghĩ là sinh viên đang bàn tán về chiều cao của tôi. Tôi cố gắng dạy đến hết giờ rồi nhanh chân ra khỏi lớp.
Về đến nhà, càng nghĩ càng bực mình hơn, tôi đi tắm rồi vào phòng nằm, chẳng thèm ăn uống gì. Đến tối, chị tôi hí hửng vào nhà vừa cười vừa nói.
  • “Có tin vui út ơi, tin vui cho út nè.”- lúc này tôi thấy chị thật ồn ào, tôi chẳng mong tin gì nữa, tôi đang rất không vui.
  • “Út nó nằm trong phòng kìa, không biết đi dạy thế nào mà mặt bí xị.”- mẹ tôi lo lắng.
  • “Mẹ yên tâm, con cho nó cái này là nó vui liền.”- chị tôi tự tiên bảo.
Mở cửa vào phòng, chị tung mền của tôi lên, tôi nhăn nhó kéo mền lại. Chị tôi lấy trong túi xách ra cái hộp màu vàng vàng trắng trắng đưa cho tôi.
  • “Gì vậy Hai?”- tôi nhăn nhó
  • “Bí quyết để út hết lùn á. Bạn chị mới giới thiệu…”- chị tôi chưa kịp nói hết câu
  • “Bộ em lùn dữ lắm hả?”- tôi bực bội hét lên rồi đẩy cái hộp về phía chị tôi.
Chắc có lẽ chị tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra mà tôi lại như vậy, từ nhỏ tôi luôn vui vẻ, chưa khi nào cáu gắt đến vậy. Chị để lại cái hộp trên bàn rồi đi ra.
Tôi nằm không yên, lăn qua lộn lại, suy nghĩ một lúc lâu, tôi quyết định tiếp cận cái hộp. Tôi thấy dòng chữ “GROWTH HEIGHT PRO” màu đỏ, tôi mở hộp ra, một cái hũ màu xanh xanh vàng vàng. Tôi lấy điện thoại ra tìm hiểu thì biết rằng đây là TPCN hỗ trợ tăng chiều cao. Càng tìm hiểu, tôi càng thấy có lòng tin vào sản phẩm này vì có nhiều người đã thành công.
Tôi quyết định dùng sản phẩm theo hướng dẫn, lên lại chế độ dinh dưỡng và tìm cho mình huấn luận viên trong phòng tập. Tôi quyết tâm cải thiện chiều cao của mình. Tôi chăm chỉ tập luyện theo các bài tập tăng chiều cao mà huấn luyện viên đã hướng dẫn. Tôi nhờ sự trợ giúp của mẹ để bổ sung thêm các thực phẩm giàu canxi vào bữa ăn hằng ngày. Không những vậy, tôi còn uống thêm sữa giàu canxi. Có thể thấy quyết tâm của tôi rất cao. Tôi rất có lòng tin.
14045932_814671175299506_3799475408307891993_n.jpg

Sự quyết tâm mang lại kết quả ngoài mong đợi.
Thật không thể ngờ được, kết quả tôi nhận được ngoài sự mong đợi của tôi. Chỉ sau một thời gian ngắn, chiều cao tưởng chừng như đã dừng lại của tôi đã tăng lên 1m 73. Tôi cảm thấy tự tin hẳn ra, vui vẻ hơn trước. Sau lần “trêu” đó, biết tôi giận, các bạn sinh viên cũng không chọc tôi nữa. Tôi không biết các bạn sợ tôi hay sợ điểm tôi sẽ cho.
Tôi đứng giảng bài cũng k cần phải nhón chân mỗi lần chỉ lên cao nữa. Ai cũng nhận rọ được sự thay đổi của tôi. Tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Còn chị tôi cứ suốt ngày nhắc lại cái “thái độ” của tôi lúc đó.
  • “Biết vậy lúc đó khỏi đưa cho, cho lùn mãi mãi.”- chị trêu tôi.
Tôi biết chị thương tôi lắm, nên tháng lương đầu tiên tôi đã mời cả nhà đi ăn một bữa thịnh soạn. Và “người chị khó tính” của tôi có vẻ đã nguôi và không nhắc chuyện cũ nữa.
cao%20cao%20cao%20gh%C3%AA.png

Sự thay đổi về ngoại hình đã làm cho Tâm cảm thấy tự tin hơn rất nhiều.
Cuộc sống của tôi dường như trở nên trọn vẹn hơn khi tôi cải thiện chiều cao thành công. Tôi không trách các bạn sinh viên hôm đó mà ngược lại tôi còn phải cảm ơn các bạn. Vì lời nói đó mà tôi có quyết tâm thay đổi ngoại hình và được như bây giờ. Thật sự tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
 
×
Quay lại
Top