Bên kia đường có đứa dở hơi

minhhang2002

Thành viên
Tham gia
13/2/2019
Bài viết
8
CHƯƠNG 2. NHẢY CÀ TƯNG

Ngày đầu tiên gặp Bryce Loski, trái tim tớ lập tức nhảy cà tưng. Nói thật ấy, chỉ cần nhìn cậu ấy đúng một lần thôi là tớ bị trúng bùa choáng luôn. Chính là đôi mắt của cậu ấy. Có điều gì đó trong đôi mắt Bryce. Đôi mắt xanh biếc được ôm trọn bởi hàng mi đen dày trông lấp lánh khủng khiếp. Đến ngạt cả thở.

Từ đó đến giờ đã hơn sáu năm rồi, và đã từ lâu tớ học được cách che giấu cảm xúc của mình, nhưng mà á, những ngày đầu tiên ấy... Những tháng năm đầu tiên ấy! Tớ nghĩ là mình đã thèm được ở bên cạnh cậu ấy đến chết đi được!

Chuyện đó bắt đầu hai ngày trước khi tớ vào lớp hai. Nhưng mà tớ đã bắt đầu hy vọng, phấp phỏm từ hàng tuần trước kia - từ lúc mẹ nói là một gia đình có cậu con trai tầm tuổi tớ sắp chuyển đến sống ở ngôi nhà phía bên kia đường.

Trại bóng đá hè thì kết thúc rồi, và tớ thì thấy chán kinh đi được vì chẳng có ai, hoàn toàn không có ai luôn, ở khu phố để tớ chơi cùng cả. À, cũng có trẻ con nhưng mà toàn lớn hơn tớ. Mà như thế thì chỉ sướng mấy ông anh trai của tớ thôi chứ tớ thì toàn phải ở nhà một mình.

Mẹ cũng ở nhà nhưng mà mẹ còn bận nhiều việc khác chứ đi đá bóng vòng vòng làm gì. Chính thế nên mẹ nói là tớ muốn tự chơi sao cũng được. Lúc ấy tớ chẳng nghĩ ra được trò gì hay ho hơn là đá bóng, nhất là so với những việc kiểu như giặt giũ, rửa bát hay là hút bụi, nhưng mẹ thì không cho là thế. Và mối nguy hiểm vu vơ khi ở nhà với mẹ là sẽ bị mẹ sai vặt, nào thì rửa nào thì lau nào thì hút bụi. Lúc đó mẹ sẽ không chịu để cho tớ rê bóng quanh nhà mà bắt chạy từ việc này sang việc kia.

Để chắc ăn, tớ đã đợi ở ngoài sân hàng tuần liền vì nhỡ đâu hàng xóm mới sẽ đến sớm. Đúng là hàng tuần thật đấy. Tớ tự giải khuây bằng cách đá bóng với Champ, con chó nhà tớ. Chủ yếu là nó chỉ đứng cản bóng thôi vì chắc phải siêu cẩu thì mới biết đá và ghi bàn, nhưng thi thoảng nó cũng rê được bóng bằng mũi. Chắc là mùi bóng da hấp dẫn với loài chó lắm vì Champ luôn cố nhai quả bóng nên toàn để mất bóng vào chân tớ.

Khi xe chuyển đồ của nhà Loski đến, mọi người trong nhà tớ ai cũng mừng. "Bé Julianna" cuối cùng cũng đã có bạn để chơi cùng mà.

Mẹ, vẫn luôn rất thấu tình đạt lý, đã bắt tớ đợi hẳn một giờ đồng hồ trước khi chạy sang gặp cậu ấy. "Julianna, con phải để nhà người ta nghỉ ngơi đã chứ", mẹ nói. "Người ta sẽ cần có thời gian để thích nghi". Mẹ thậm chí còn không cho tớ đứng ngóng ở ngoài sân nữa. "Cưng à, mẹ thừa hiểu con mà. Thể nào quả bóng của con cũng bay sang sân nhà người ta và thế là con sẽ phải chạy sang lấy nó về, đúng không?"

Chính vì thế mà tớ ngóng từ cửa sổ, và cứ mỗi phút trôi qua tớ lại hỏi: "Bây giờ được chưa mẹ?", và mẹ lại nói: "Để người ta nghỉ ngơi thêm một tí nữa đi con".

Thế rồi điện thoại reo. Và khi biết chắc là mẹ không để ý, tớ bèn giật giật tay áo mẹ và hỏi: "Bây giờ mẹ nhé?"

Mẹ gật đầu, thì thào: "Ừ, nhưng mà từ từ thôi đấy nhé! Tẹo nữa mẹ sẽ sang luôn".

Tớ háo hức đến nỗi chạy vèo qua đường, nhưng tớ đã cố hết sức tỏ ra văn minh khi tới gần cái xe chuyển đồ. Tớ đã chỉ đứng ngoài nhìn vào, chắc phải ghi vào sách kỷ lục về độ lâu ấy chứ. Mà việc đó thì khó khủng khiếp vì cậu ấy ở ngay đấy. Chỉ với tay ra là chạm được ấy! Cậu bạn chắc-chắn-sẽ-là-bạn-thân-mới của tớ, Bryce Loski.

Bryce không làm gì mấy. Cậu ấy chỉ đứng tần ngần, nhìn bố bê mấy thùng đồ lên bậc cửa. Tớ nhớ là khi ấy thấy thương chú Loski ghê gớm. Trông chú ấy mệt bã cả ra vì phải một mình bê vác tất cả các thùng đồ. Tớ cũng nhớ là cả chú ấy và Bryce đều mặc áo phông có cổ màu ngọc lam. Tớ thấy điều này dễ thương kinh khủng. Đáng yêu kinh khủng.

Khi không thể nhin thêm được nữa, tớ lền cất tiếng "Chào cậu!" với vào trong xe. Rõ là Bryce giật nảy cả mình, và nhanh như điện xẹt, cậu ấy bắt đầu đẩy đẩy một cái thùng, làm ra vẻ như đang làm việc từ nãy đến giờ.

Chỉ cẩn nhìn là tớ biết ngay Bryce cảm thấy có lỗi vì lý ra phải bưng bê thùng đồ nhưng cậu ấy đã chán việc đó đến tận cổ rồi. Chắc là ngày nào cậu ấy cũng phải bưng bê đồ đạc rồi! Nhất định ấy chứ! Rõ là cậu ấy cần được nghỉ ngơi. Cậu ấy cần ít nước hoa quả! Hay cái gì đó.

Nhưng cũng chỉ cần nhìn là biết chú Loski còn lâu mới cho cậu ấy nghỉ. Và cậu ấy sẽ phải tiếp tục bê thùng cho đến khi nào mệt lử, mà lúc đó thì có khi Bryce chết mất. Chết trước khi có cơ hội được vào nhà mới!

Thảm cảnh ấy đã thôi thúc tớ vào trong xe. Tớ phải giúp! Tớ phải cứu cậu ấy!

Khi tớ tới bên để giúp Bryce đẩy một cái thùng, cậu bạn tội nghiệp trông kiệt sức đến độ tránh luôn sang một bên và để tớ tự xử lý. Chú Loski không muốn tớ giúp nhưng ít ra thì tớ đã cứu được Bryce. Tớ đứng trong xe được tổng cộng ba phút thì chú ấy bắt Bryce đi giúp mẹ dỡ đồ ở trong nhà.

Tớ chạy theo Bryce đến tận lối đi vào nhà, và đấy chính là lúc mọi việc thay đổi. Nhé, tớ bắt kịp cậu ấy, nắm lấy cánh tay cậu ấy và cố níu lại để chúng tớ có thể chơi được một tí trước khi cậu ấy lại bị nhốt trong nhà, thì điều tiếp theo mà tớ biết là Bryce nắm tay tớ, và nhìn thẳng vào mắt tớ.

Tim tớ ngừng đập. Chính thế. Ngừng đập. Và đấy là lần đầu tiên trong đời tớ có cảm giác đó. Bạn biết đấy, giống như cả thế giới này chỉ đang quay quanh mỗi bạn, mọi thứ dưới chân bạn, mọi thứ bên trong bạn, và chính bạn, tất cả đều bồng bềnh. Bồng bềnh giữa không trung. Và thứ duy nhất níu bạn lại, giúp bạn không bị trôi đi, chính là đôi mắt của người ấy. Đôi mắt ấy đước gắn kết với đôi mắt bạn bởi một lức hút vô hình nào đó, và đôi mắt ấy lập tức chớp được bạn mặc cho cả thế giới đang chao đảo và tan biến.

Suýt chút nữa thì tớ có được nụ hôn đầu vào ngày hôm đó nữa cơ. Chắc chắn luôn. Nhưng mà mẹ Bryce lại đi ra và cậu ấy thấy ngượng quá đến nỗi hai má đỏ lựng lên, và việc tiếp theo là cậu ấy chui tọt vào trong nhà tắm.

Tớ đang đợi cậu ấy ra ngoài thì chị gái cậu ấy, Lynetta, nhìn thấy tớ đứng ở hành lang. Chị ấy trông lớn và có vẻ rất là bà chị. Và vì chị ấy muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên tớ đã kể lại chút ít. Lẽ ra tớ không nên làm thế vì chị Lynetta đã lập tức vặn vặn tay nắm cửa nhà tắm và bắt đầu chọc ghẹo Bryce rất thô lỗ. "Này cu em!", chị ấy réo qua cửa. "Có em gái xinh tươi đang đứng đợi mày đây này! Sao thế? Sợ con bé có chấy à?"

Ôi trời ơi, ngượng quá đi mất! Tớ giật tay Lynetta, kêu chị ấy đừng có nói nữa nhưng mà chị ấy không nghe. Thế là cuối cùng tớ đành phải về.

Lúc ra ngoài tớ thấy mẹ đang nói chuyện với cô Loski. Mẹ tặng cô ấy chiếc bánh chanh Bundt* cực ngon mà lẽ ra sẽ là món tráng miệng của nhà tớ tối đó. Lớp đường bột trắng mịn và chiếc bánh hãy còn ấm, toả hương chanh ngọt ngào.

*Bánh Bundt: một loại bánh ngọt dùng để uống trà, có nguồn gốc từ Đức, Áo và Hungary và loại bánh này trở bên rất phổ biến vào những năm 1950.

Chỉ nhìn thôi mà tớ muốn rớt cả nước miếng! Nhưng giờ thì chiếc bánh đang ở trong tay cô Loski, và tớ biết là chẳng có tí cơ hội nào xin lại được. Tớ chỉ có thể cố gắng nuốt lấy mùi vị ấy từng chút một trong lúc đứng hóng mẹ và cô Loski nói chuyện về mấy cửa hàng rau quả và dự báo thời tiết.

Sau đó, mẹ và tớ đi về nhà. Nhưng như thế thì lạ quá đi. Tớ chưa chơi được với Bryce tí nào cả. Tất cả nhưng gì tớ biết chỉ là đôi mắt cậu ấy là cả một màu xanh choáng ngợp, rằng cậu ấy có một bà chị gái không thể tin tưởng được, và rằng cậu ấy suýt chút nữa đã hôn tớ.

Đêm đó tớ cứ nằm hình dung mãi về nụ hôn ấy cho đến lúc thiếp đi. Rốt cuộc thì nụ hôn ấy sẽ như thế nào nhỉ? Ít nhất thì tớ biết nó sẽ không giống như nụ hôn mà tớ nhận được từ mẹ hay bố trước khi đi ngủ. Có thể cùng loài nhưng chắc chắn về cơ bản sẽ thuộc chi khác. Giống như chó sói và chó đua ấy - chỉ có mỗi khoa học mới có thể xếp chúng vào cùng một cây sinh học mà thôi.

Mỗi khi nhớ lại năm lớp hai, tớ thích nghĩ là chính vì chút tò mò khoa học nên tớ mới muốn săn đuổi nụ hôn ấy đến thế, nhưng thực ra thì, có lẽ phần nhiều là vì đôi mắt xanh choáng ngợp ấy. Suốt cả năm lớp hai và lớp ba dường như tớ không thể ngăn nổi mình không đi theo cậu ấy, ngồi cạnh cậu ấy, và đơn giản là muốn ở gần cậu ấy.

Lên lớp bốn tớ đã học được cách kiềm chế bản thân. Bóng dáng cậu ấy - suy nghĩ về cậu ấy - vẫn khiến con tim tớ rộn ràng, nhưng đôi chân tớ không còn đuổi theo cậu ấy nữa. Tớ chỉ quan sát, nghĩ ngợi và mơ mộng.

Rồi đến năm lớp năm thì Shally Stalls chõ mũi vào. Shelly Stalls là một đứa ngớ ngẩn. Một đứa ngớ ngẩn, thóc mách, lúc nào cũng the thé và chuyên đâm sau lưng người khác. Một đứa chuyên nói với người này một kiểu nhưng lại đi hót với người kia kiểu khác. Bây giờ khi bọn tớ lên trung học cơ sở thì nó đích thị là con công chúa làm trò nhưng ngay từ hồi học cấp một nó đã biết diễn kịch rồi. Nhất là khi tới giờ thể dục. Chưa một lần nào tớ thấy nó chạy tập hay uốn dẻo. Nó lúc nào cũng diễn trò "mỏng manh dễ vỡ", than thở rằng nhất định sẽ bị bong gân, trật khớp nếu như nó chạy, nhảy hay ép người.

Thế mà lại có hiệu quả. Năm nào cũng thế. Nó sẽ nộp mấy cái tờ đơn xin xỏ và để cho chắc thì sẽ giả đò ngất xỉu trong mấy ngày đầu năm học cho thầy cô xem, sau đó thì nó sẽ được miễn hết những trò cần tới cơ bắp. Thậm chí Shelly còn không thèm tự cất ghế của nó vào cuối buổi học. Vùng cơ duy nhất mà nó tập thể dục thường xuyên chính là cơ mồm, mà mấy cái cơ đó thì nó tập không ngừng nghỉ. Nếu mà có Thế vận hội Nói thì đảm bảo Shelly Stalls sẽ càn quét hết các giải. À, chí ít thì nó sẽ giành được huy chương vàng và bạc - mỗi huy chương cho một bên mép.

Điều khiến tớ khó chịu không phải là chuyện nó được miễn môn thể dục - dù sao thì cũng có ai thèm cái con bé đó chơi cùng đội đâu cơ chứ? Điều khiến tớ khó chịu là bất cứ ai chịu nhìn thì cũng đều biết ngay, chẳng phải hen suyễn hay cổ chân yếu hay cái trò "mong manh dễ vỡ" khiến nó không chơi được thể thao. Mà chính là tóc nó. Nó có cả núi tóc, không xoắn kiểu này thì lại vặn kiểu khác, không kẹp thì lại xâu hạt, không tết thì lại uốn xù. Cái đuôi ngựa của nó cứ gọi là vểnh lên còn hơn cả bờm ngựa gỗ đu quay. Còn ngày nào mà để xoã tóc thì nó sẽ dún dẩy và e lệ núp trong cái mớ tóc ấy như thể tóc của nó là cái chăn vậy. Thế nên lúc đó bạn sẽ chẳng nhìn được gì trên mặt nó ngoài cái mũi thò ra. Thử chùm chăn lên đầu rồi chơi bóng ném bốn người* xem? Tớ thách!

*Nguyên bản tiếng Anh là "four-square", môn thể thao với bóng khá phổ biến, gồm bốn người chơi đứng thành bốn góc, không cần nhiều dụng cụ và thời gian chơi chơi mỗi lượt khá ngắn. Môn thể thao này được hình thành năm 1964 và sau đó được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới.

Giải pháp của tớ với Shelly Stalls là lờ nó đi và nhìn chung là khá hiệu quả cho đến giữa năm lớp năm, khi tớ thấy nó nắm tay Bryce.

Bryce của tớ.

Người vẫn còn ngượng ngùng vì nắm tay tớ hai ngày trước khi vào lớp hai. Người vẫn còn nhút nhát đến nỗi không thể nói gì hơn với tớ ngoài câu chào đơn thuần.

Người vẫn nắm giữ nụ hôn đầu của tớ.

Làm sao mà cái con bé Shelly kia dám luồn tay nó vào tay cậu ấy chứ? Cái con công chúa đỏng đảnh ấy không có quyền gì bám vào Bryce như thế!

Bryce ngoái lại nhìn liên tục mỗi khi đi với con bé đó, và rõ là cậu ấy nhìn tớ. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tớ là cậu ấy đang muốn xin lỗi tớ. Và rồi ý nghĩ tiếp theo loé lên - cậu ấy cần tớ giúp. Đương nhiên rồi, chắc chắn là thế rồi. Shelly Stalls mỏng manh thế kia thì làm sao mà hẩy ra được? Nó xoắn xuýt như thế thì làm sao mà tách ra được? Nó mà có bị xây xước gì rồi lại nước mắt ngắn nước mắt dài thì thật là, cậu ấy sẽ ngượng chết mất! Không được, đấy đâu phải là việc mà một cậu con trai có thể làm một cách nhẹ nhàng được. Việc đấy phải để con gái ra tay.

Tớ còn chẳng thèm xem xét xem xung quanh có ai giúp được không - Chỉ trong vòng hai giây, tớ đã lôi được Shelly ra khỏi cậu ấy. Bryce chạy đi ngay khi được tự do, nhưng Shelly thì không. Ồ, không-không-không! Nó lao vào tớ, cào xé và cấu véo bất cứ cái gì nó chạm tay vào được, gào lên rằng Bryce là của nó và sẽ không đời nào nó để cậu ấy đi.

Mỏng manh thế đấy.

Tớ đã hy cọng là lúc đó thầy cô sẽ có mặt ở đấy để xem xem bộ mặt thật của Shelly Stalls là như thế nào, nhưng lúc mọi người đến được hiện trường thì cũng muộn rồi. Lúc đấy tớ đã khoá đầu được cái con Bông Xù ấy và bẻ quặt được tay nó ra đằng sau. Còn nó thì dù có cố quàng quạc cái mồm hay cào xé thế nào thì cũng không bắt được tớ thả nó ra cho đến khi thầy cô tới.

Cuối cùng, Shelly được cho về sớm với cái đầu tung xù tổ quạ còn tớ thì phải tường thuật mọi thứ với cô hiệu trưởng. Cô Shultz là một người thẳng băng không màu mè gì, chắc trong lòng cũng khoái kiểu đá móc trúng mục tiêu như tớ. Mặc dù cô nói là tớ nên để người ta tự giải quyết vấn đề của họ, nhưng chắc chắn cô hiểu chuyện về Shelly Stalls và tóc tai của nó. Cô còn nói rằng cô rất mừng vì tớ đã tự kiềm chế được và không làm việc gì quá trớn hơn việc khoá chân tay con bé.

Hôm sau Shelly đến trường với cái đầu toàn là bím tóc tết. Và đương nhiên là nó lôi kéo được mọi người bàn ra tán vào về tớ nhưng tớ thây kệ. Cây ngay không sợ chết đứng. Bryce chẳng thèm đến gần nó cho đến hết năm học.

Điều này không có nghĩa là sau đó Bryce chịu nắm tay tớ, nhưng cậu ấy bắt đầu tỏ ra thân thiết hơn với tớ. Nhất là vào năm lớp sáu, sau khi thầy Mertins xếp hai đứa tớ ngồi cạnh nhau ở hàng thứ ba.

Ngồi cạnh Bryce rất là thích ấy. Cậu ấy thật đáng yêu. Cậu ấy nói "Chào cậu, Juli" với tớ vào mỗi sáng, và thỉnh thoảng tớ bắt gặp cậu ấy đang nhìn tớ. Những lúc bị bắt quả tang như thế, cậu ấy toàn đỏ mặt, quay đi, vờ tập trung vào việc của mình. Tớ thì cười không thể khép miệng lại được. Cậu ấy thật nhát quá đi. Và dễ thương hết mức ấy!

Bọn tớ cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn. Nhất là sau khi thầy Mertins chuyển chỗ tớ ra ngồi sau cậu ấy. Thầy Mertins có một hình phạt cho môn Đánh vần, nếu học sinh nào sai nhiều hơn bảy trên tổng số hai mươi lăm từ thì sẽ phải ăn trưa trong lớp với thầy ấy và chép đi chép lại các từ.

Áp lực về hình phạt khiến Bryce lo ra mặt. Và mặc dù trái với lương tâm nhưng tớ đã nhoài người lên trên và thì thầm đáp ăn cho cậu ấy với hy vọng là biết đâu tớ có thể ăn trưa cùng cậu ấy. Tóc cậu ấy có mùi dưa hấu, và dái tai cậu ấy có lông tơ. Những sợi lông tơ màu vàng mềm mại. Và tớ đã băn khoăn về điều đó. Làm sao mà một cậu con trai có mái tóc đen dường ấy lại có lông tơ màu vàng nhỉ? Mà đám lông tơ đó để làm gì nhỉ? Tớ đã soi gương, tự kiểm tra dái tai mình nhưng chẳng tìm thấy mấy, mà tớ cũng chẳng thấy ai có hết.

Tớ đã nghĩ tới việc hỏi thử thầy Mertins về lông tơ ở dái tai khi lớp đang học về tiết khoa học, nhưng rồi tớ đã không hỏi. Thay vào đó, tớ đã dành cả một năm trời thì thầm đánh vần, ngửi mùi dưa hấu, và mơ mộng không biết đến bao giờ mới có nụ hôn của mình.
 
×
Quay lại
Top