Bài ca loài thảo mộc

dakazino

Ngày mai của những ngày mai
Thành viên thân thiết
Tham gia
7/4/2013
Bài viết
1.689
Hương cỏ mùa thu vương vấn, một thoáng ngai ngái pha lẫn hơi nồng của đất. Một ngày người ra đi, cỏ xao xác nhè nhẹ, đôi mắt ta dõi theo... người nói rằng ta là cọng cỏ thi nhỏ bé nhưng đủ làm rối lòng người đi.

***
Có một ngày cỏ bật lên tiếng nói "Từng bước chân lướt qua vuông cỏ kia ơi, có hay đôi lúc cỏ thèm sự bình yên trước gió, đừng làm cỏ đau nhé!". Cỏ mọc hoang vu lẻ loi trên triền đồi một sớm sương chửa tan, bình minh chạm giọt sương óng ánh nắng từng giọt long lanh như hạt ngọc. Ta ngắm nhìn chợt nghĩ "Phải chăng sương là đôi mắt cỏ, nhìn đời trong một sớm mai về. Hay sương là những giọt nước mắt cỏ còn đọng lại của ngày hôm qua? Ta có vẩn vơ, ta có ngu ngơ trước nỗi niềm của cỏ?".

Hương cỏ mùa thu vương vấn, một thoáng ngai ngái pha lẫn hơi nồng của đất. Một ngày người ra đi, cỏ xao xác nhè nhẹ, đôi mắt ta dõi theo... người nói rằng ta là cọng cỏ thi nhỏ bé nhưng đủ làm rối lòng người đi.

Vâng! Là thế! Cỏ rối lòng người đi - Cỏ đắng lòng người ở lại!

Có một ngày ngồi lặng im bên triền con dốc vắng. Tình cờ thôi, phóng mắt về phía xa, nơi khoảng mênh mông gió. Nơi khoảng mênh mông sắc màu của cỏ trên triền đồi xao xác. Cỏ mọc bên lề những con dốc ngày qua. Ngày nắng cỏ óng ánh màu hổ phách, những con đường nắng lướt qua trông xa xa chập chờn, đôi khi khiến ta cảm tưởng như những thướt lụa được các nàng thôn nữ vắt ngang lên trời nhuộm vàng rực màu nắng.

256.jpg

Gió lay động trượt qua từng nhánh cỏ mềm, gió ôm lấy triền đồi, men theo bờ cỏ dại phóng vút vào không gian bao la. Một lúc nào đó sau những giờ lang thang đó đây, gió ngẩn người đứng sững lại nhìn cỏ mê say. Những đám cỏ vô danh sống một vòng đời nối tiếp nhau không hẹn mà vẫn vươn lên. Mạnh mẽ lắm sức cỏ - rễ bám chặt lòng đất, nhưng mềm yếu lắm thân cỏ phất phơ trước gió. Ngày nắng cỏ vàng rực chói chang. Ngày mưa cỏ run rẩy rạp mình đón từng giọt lạnh. Gió đến rồi gió lại đi, gió như góp cho cỏ sức sống bền bỉ, từng đợt nhấp nhô cỏ uốn mình như những ngọn sóng biển nhấp nhô ngoài khơi xa. Mưa đến cỏ bật lên sức sống càng mãnh liệt, run rẩy trong mưa đấy thôi nhưng khi mưa đi qua cỏ xanh um một màu đầy tràn nhựa sống. Thiên nhiên có khắc nghiệt chăng? Không sao cả, cỏ vẫn sống.

Cái màu xanh mãnh liệt của cỏ khiến mây ngừng bay từ bao giờ chẳng rõ. Mây nghiêng mái tóc dài xoã xuống bờ cỏ dại, phủ trắng một màu trinh nguyên. Trên triền đồi ngày đầy mây, cỏ hé mắt nhìn đầy hờ hững. Từ đôi mắt cỏ ta nhìn thấy một tình yêu xa xôi đang dần tắt. Phải chăng ta quá đa cảm để nhận ra những hạt bụi vô tình vương đầy thân cỏ... Bụi thời gian gió chẳng mang đi, gió gửi lại trên từng vuông cỏ để tình yêu chìm vào lãng quên. Ta bỗng nhận ra, cỏ ơi sao cỏ quá vô tình!

Một ngày, cảm giác mơn man ram ráp nơi bàn chân trần khi cỏ chạm vào khiến ta thấp thỏm. Bốn mùa cỏ vẫn thế, hồn nhiên mọc - hồn nhiên xanh - hồn nhiên úa. Thỉnh thoảng ta bỗng nhớ trong những giấc mơ hồ điệp mộng mị đêm thanh, ta thấy cỏ huyền ảo mơ hồ như Lưu Nguyễn tìm đến chốn Đào Nguyên, như áo hồng phất phơ mộng sông Ngân cho Lộng Ngọc -Tiêu Sử lạc xuống trần nối bước hoa lạc nẻo ngàn, như thư sinh hò hẹn gái Liêu Trai bên thư phòng chuốc chén say đàn ca trăng sáng thưởng hoa...

257.jpg

Có một ngày ta bàng hoàng thẫn thờ trước triền dốc thẳng đứng kia, lặng người nhìn ngọn lửa táp vào từng vuông cỏ. Sức nóng của lửa táp điên cuồng rát bỏng khiến cỏ đớn đau oằn mình quằng quại gục ngã. Màu hổ phách trở nên xám xịt. Màu mướt xanh một vùng ngày nào chỉ còn lại một đống tàn tro đen xám bay lả tả trong gió. Ta thấy hồn mình hụt hẫng đến lạ kỳ. Gót chân quay về mà nghe lòng chông chênh lao đao. Một sự nuối tiếc ập vào mảnh hồn đa cảm như sóng biển xô ập vào ghềnh đá tung bọt trắng xoá, thẩn thờ ta ngồi lặng trong đêm. Cỏ đã nhuộm sắc màu của thời gian tự bao giờ! Cỏ đã chết rồi ư?

Nhưng... một ngày ta giật mình thức giấc, mở choàng đôi mắt đón tia nắng đầu tiên. Ta lại bất chợt reo lên mừng rỡ "Ôi, cỏ!". Vươn mình chạy vụt ra cánh đồng trên triền dốc hôm nao. Cái màu xanh bé bé lại thấp thoáng trên cánh đồng xơ xác. Ta reo lên như trẻ thơ. Sau một đêm mưa những nhánh cỏ mới đã xuất hiện trở lại. Ngàn lá cỏ lại bắt đầu nhịp sống mới, mạch suối nguồn của đất lại nâng cỏ đứng dậy. Lại nối tiếp vũ hội của cỏ không hề ngơi nghỉ. Gió lại lướt qua khai điệu ngày hội. Những vuông cỏ lại mọc trên triền đồi đầy nắng, cỏ lớn lên thật nhanh - chẳng mấy chốc đã phủ xanh đồi trọc. Cỏ lại gọi hạt sương về trên mắt cỏ. Không phải cỏ khóc đâu, vẫn là những hạt ngọc long lanh trong suốt hồn nhiên của cỏ. Cỏ lại mạnh mẽ gọi mời tia nắng, cỏ vươn mình với sức sống mãnh liệt muôn đời... Để riêng ai từng chiều hồn nhiên chạy đùa trên cỏ, để gió vẩn vơ vuốt ve thân cỏ mềm, để mây vẫn bay và ngày vẫn nắng. Để ai đó vẫn cảm nhận sự mướt mềm ram ráp chạm khẽ bàn chân...

Vâng! Cỏ vẫn hồn nhiên sống rất vô tư. Cỏ vẫn mãi ca vang bài ca loài thảo trên đồi!



...Theo Yume
 
Bình yên quá... Một cách đồng đầy cỏ và gió... Ở ngoài đời thực hiếm thật... Tất cả chỉ là khói, bụi và những bộn bề của cuộc sống... Cám ơn bài viết của anh!!!
 
×
Quay lại
Top