21 tuổi, đời tôi trải dài những nỗi đau!

red dust

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
20/12/2011
Bài viết
2.998
21 tuổi, tôi không hồn nhiên như chúng bạn cùng trang lứa. 21 tuổi, tôi sống với những nỗi đau khôn cùng...

Tôi đã gắn bó với Bạn trẻ cuộc sống một thời gian dài và khỏi nói tôi vui mừng, sung sướng như thế nào khi có những người đã "viết hộ" nỗi niềm của tôi. Tôi đã tìm thấy mình trong những bài viết đó của các bạn.

Lúc này đây, khi thực sự bế tắc và hoang mang, khi không còn biết chia sẻ cùng ai những nỗi đau thầm kín của mình thì tôi quyết định tìm tới những người mà tôi không hề quen biết để tìm lấy sự chia sẻ chân thành nhất, những lời khuyên, những sự an ủi cho bản thân mình.

Tôi được sinh ra trong một "gia đình" khá giả. Ba và mẹ tôi ở cùng xã và yêu nhau nhưng không được ông bà nội tôi đồng ý! Từ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã mang tiếng là một đứa con hoang. Rồi tôi và mẹ chuyển nơi ở mới khi tôi vào lớp 1.

Tôi ở cùng với mẹ đến năm học lớp 2, quãng thời gian ở cùng mẹ tôi vô cùng thiếu thốn tình cảm. Khi có tôi rồi, mẹ vẫn rất “ham chơi” mà không biết rằng tôi rất cần mẹ. Có những hôm mẹ đi cả đêm không về, tôi - một đứa bé đang học lớp 1 ngồi cả đêm ngoài cửa để chờ mẹ về (đó cũng là những gì mẹ đã nói và xin lỗi tôi cách đây không lâu).

Đến năm tôi lên lớp 2, mẹ đưa tôi về với ông bà rồi mẹ vào Nam sống. Khi mới vào đó, mẹ hay liên lạc về để trò chuyện cùng tôi… nhưng rồi, những cuộc điện thoại đấy thưa dần, tôi không tìm được lý do để giải thích cho chuyện đó!

Từ nhỏ tôi bệnh tật, đau ốm trung bình một tuần tôi sẽ phải đi đi gặp bác sỹ trên 3 lần. Bệnh tật, không ba mẹ bên cạnh, tôi được ông cưng chiều hết mực, tôi không mấy khi phải động tay, động chân vào bất cứ việc gì. Có lẽ đến giờ phút này những giây phút được sống cùng ông là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi!Trong cuộc đời học sinh, tôi bắt đầu thấy mình già dặn và chững chạc hơn các bạn cùng trang lứa là khi tôi học lớp 3. Một bạn nam trong lớp tôi gọi tôi là “đứa con hoang”! Và tôi đã khóc tức tưởi vì thấy mình bị tổn thương ghê gớm khi không cón mẹ, có ba bên cạnh như chúng bạn.

Tôi kể với ông chuyện trên lớp và tôi nhớ như in lời ông nói cho đến tận bây giờ "Hãy mặc kệ các bạn con à! Các bạn cũng chẳng thể nói mãi được đâu, con phải mạnh mẽ để sống. Đừng để ý đến nó!". Với nhận thức của một đứa đang học lớp 3 các bạn có tin là tôi đã hiểu và làm theo được những lời ông nói không? Đến giờ phút này, khi 21 tuổi rồi, tôi thực sự khâm phục sự mạnh mẽ của bản thân tôi vào vào lúc đó.

1337605251-21-tuoi-1.jpg

Mẹ về rồi lại đi, tôi chỉ khóc một mình, buồn một mình mà không để ai biết!

Hai từ "con hoang" nó theo tôi đến suốt những ngày tôi học cấp 2. Khi các bạn gọi tôi với 2 từ cay nghiệt đó, tôi không còn chạy về méc ông mà tôi chỉ biết khóc trước mặt họ. Tôi chỉ biết rằng, cả tuổi thơ tôi không hề êm đềm như những đứa trẻ khác! Tôi khao khát một mái nhà, tôi khao khát có ba mẹ!

Khi tôi học lớp 8 hay lớp 9 gì đó, tôi cũng không thể nhớ rõ… Tôi đã vô tình gặp người phụ bạc mẹ con tôi, ông đi qua tôi vô tình và lạnh lùng như thể không nhìn thấy sự tồn tại của tôi trên cõi đời này. Tôi cười khẩy và nghĩ rằng sẽ có ngày tôi cho họ biết thế nào là đau khổ - một suy nghĩ không còn đơn giản của một cô học sinh cấp 2 như tôi.

Những ngày tháng sống trong sự yêu thương, chở che của ông bà và mọi người khiến tôi không còn nhớ tới mẹ. Với tôi, mẹ không còn là người quan trọng nhất nữa. Mẹ về rồi lại đi, tôi chỉ khóc một mình, buồn một mình không để ai biết!

Cho đến năm tôi học lớp 10, mẹ về cùng một người đàn ông lạ và nói muốn sống với họ cả đời. Cả nhà mừng vì mẹ có người thương còn riêng tôi không đồng ý! Mẹ cũng chưa một lần dám nói với tôi chuyện quan trọng đó, mẹ chỉ nhờ mọi người thuyết phục tôi.

Tôi nhớ mình đã khóc rất nhiều, tôi thấy mẹ thực sự không còn cần tôi, mẹ không thương tôi, không nghĩ đến cảm giác của tôi. Lúc đó tôi vô cũng ích kỷ vì tôi cần mẹ.Tôi muốn được mẹ chăm sóc nhưng đó chỉ là mong ước của riêng tôi. Rồi mẹ ra Bắc lấy chồng và tôi lại tiếp tục ở với ông bà ngoại!

Năm tôi học lớp 11, ông đã tìm đủ mọi cách để "đuổi" tôi đi. Tôi nhớ từ bé đến năm tôi học lớp 10, số lần ông đánh tôi không thể đếm qua một bàn tay, vậy mà mùa hè năm đó ông đã "thay đổi". Ông hay mắng tôi và lần cuối cùng ông đánh tôi… chỉ vì chút tự ái, tôi đã bỏ ông để về sống với mẹ.

Khi chuyển lên với mẹ, tôi cũng không ở cùng mẹ. Tôi ở nhà mợ ngay cạnh nhà mẹ, tôi ăn ở và sinh hoạt nơi nhà mợ! Tôi vẫn chưa quen với sự có mặt của dượng và tôi thường né tránh để không phải gặp dượng nhiều dù tôi biết dượng thương và yêu quý tôi vô cùng!

Kỳ thi đại học đã đến, hơn ai hết tôi biết mình không bao giờ có cơ hội để học đại học vì tôi ham chơi hơn ham học. Nhưng nhờ vào những lời động viên của cậu, người tôi yêu quý thứ 2 sau ông, tôi đã trở thành sinh viên của một trường cao đẳng. Và lúc này cũng là lúc tôi bắt đầu có mối tình đầu.

Là một người sống thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên tôi là người rất trọng tình cảm. Sau một thời gian yêu nhau, anh rủ tôi làm “ch.uyện ấy” để chứng minh tình yêu dành cho anh. Tôi sợ mất anh và cũng vì tôi tin vào tình yêu của anh dành cho tôi, tin rằng chúng tôi sẽ đi cùng nhau đến hết quãng đường còn lại vì với tôi, tình đầu cũng là tình cuối nên tôi đã chấp nhận lời đề nghị của anh!

Lần đầu tiên tôi không đau đớn, tôi cũng không tìm thấy bất cứ giọt máu nào. Lúc đó tôi không biết vì sao và anh cũng không nói gì với tôi về chuyện đó! Tôi nghĩ mọi chuyện thật đơn giản! Rồi gia đình anh cũng phản đối chuyện của chúng tôi vì hoàn cảnh gia đình tôi. Hai chúng tôi đấu tranh mãi nhưng vô ích nên cuối cùng, tôi chấp nhận buông tay...

Học xong kỳ một năm nhất, tôi bỏ học vì không thể theo nổi sự ăn chơi của những sinh viên học nghệ thuật, không phải vì tôi không có điều kiện mà đơn giản là tôi không muốn. Tôi ôn thi năm 2 với sự cố gắng của bản thân và mong sẽ có cơ hội được quay trở về bên anh. Nhưng với tôi, con đường học hành thật quá gian nan, mặc dù với mọi người, tôi là một đứa vô cùng thông minh và nhanh nhẹn.

Khi tôi vẫn đang ôn thi đại học thì ông đã ra đi, để tôi bơ vơ một mình trên cõi đời này...

Đến năm sau, tôi trở thành sinh viên một trường đại học có tiếng ở Hà Nội. Lúc này tôi đang hạnh phúc với người yêu thứ hai của mình. Sau khi nghe tôi nói tất cả về cuộc sống, quá khứ của tôi, anh đã chấp nhận bỏ qua cho tôi tất cả. Anh đưa tôi về nhà ra mắt ba mẹ anh, khi đó gia đình tôi vẫn khá giả nên ba mẹ anh cũng không phản đối chuyện của chúng tôi. Tôi sống trong hạnh phúc với một cuộc sống tràn đầy màu hồng.

Nhưng khi gia đình tôi phá sản, tôi khuyên anh hãy nói với ba mẹ anh về hoàn cảnh của tôi thì ba mẹ anh đã phản đối chúng tôi kịch liệt. Tôi yêu anh, lo lắng cho anh hơn cả bản thân mình... nhưng rồi, tôi lại quyết định buông tay… Tôi đau khổ, khóc lóc khi hai đứa quyết định xa nhau.

1337778448-dau-1.jpg

Tôi có thể đánh đổi tất cả để có được tình cảm!

Trong thời gian này, tôi vô tình quen một người con trai rất "lạ". Chúng tôi có những cuộc chuyện trò thâu đêm, suốt sáng, tôi cũng không còn thời gian để khóc, để nghĩ về mối tình vừa qua nữa. Tôi nhanh chóng đến với người thứ ba không một chút suy nghĩ... Tôi có thể sống không cần vật chất nhưng với tôi, tình cảm không thể thiếu được. Chính tình cảm đã nuôi tôi sống trong những ngày qua... Tôi cần người chở che, cần người yêu thương và tôi có thể đánh đổi tất cả để có được tình cảm!
Khi chúng tôi vừa quen nhau thì ba anh đang nằm ở viện. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã chăm sóc anh và ba anh từng ly từng tí, từ tình cảm cho đến vật chất. Tôi luôn bên cạnh anh, động viên anh vượt qua tất cả những khó khăn trong cuộc sống.

Một đứa sinh viên vẫn ngửa tay xin tiền ba mẹ hằng tháng như tôi thì lấy đâu ra tiền để mua quà cho ba anh, cho anh? Vậy là tôi đã lấy hết số tiền tiết kiếm và số tiền làm thêm được để mua thức ăn, đồ uống và thuốc thang cho ba con anh hằng ngày.

Tôi thương anh vất vả một mình nên tôi không còn màng tới sự tồn tại của bản thân mà chỉ biết suốt ngày chăm sóc hai ba con anh. Ngày nào tôi cũng có mặt trong bệnh viện nhưng chưa một lần tôi vào thăm ba anh vì anh không muốn tôi lui tới. Vì thế nên mỗi ngày, tôi chỉ qua bệnh viện đưa đồ cho anh, rồi trò chuyện cùng anh một lúc lại ra về.

Những tháng ngày đó với tôi dài vô cùng... vì tôi luôn lo lắng chi tiêu sao cho hợp lý và không để ba con anh bị "đói". Tôi thấy mình thật quá ích kỷ với bản thân nhưng vì tình yêu tôi có thể làm tất cả! Tình cảm, thời gian, vật chất tôi dành cho anh không chút suy nghĩ. Nhưng những gì tôi nhận lại từ anh là con số không tròn trĩnh...
Tôi luôn động viên, an ủi mình rằng, anh quá bận rộn nên không có nhiều thời gian để chăm sóc tôi. Tôi cũng sẽ không đòi hỏi bất cứ điều gì ở anh lúc này vì tôi tin, sẽ có ngày anh bù đắp tất cả cho tôi. Nhưng ngày đó đã không bao giờ đến...

Sau khi ba anh ra viện được một thời gian, anh nhanh chóng nói lời chia tay tôi với lý do đơn giản: "Anh không thể chăm sóc em!". Tôi đã biết trước kết quả này khi anh nói với tôi về thân phận của mình... nhưng tôi vẫn cố gắng, vì tôi ngây thơ nghĩ rằng, tình yêu chân thành sẽ chinh phục được mọi thứ.... Nhưng giờ đây, tôi mới biết rằng, giữa cái xã hội này, ngoài tiền thì chẳng có gì có thể chinh phục được người khác!

Trước khi chia tay anh, người đàn ông đã từng phụ bạc mẹ con tôi muốn quay về nhận lại tôi. Cũng thời điểm đó, tôi biết dượng muốn chia tay mẹ vì mẹ không thể có con cho dượng. Nhưng càng đau lòng hơn khi tôi biết mình bị bệnh mà không thể chữa khỏi...Máu tôi bị nhiễm khuẩn và còn một căn bệnh quái ác nữ, nó ảnh hưởng đến khả năng làm mẹ của tôi sau này. Bác sỹ nói rằng, nếu tôi không chữ trị thì vĩnh viễn, tôi sẽ mất đi khả năng làm mẹ.

Khi nghe bác sỹ nói vậy, tôi đau đớn và chỉ nghĩ đến cái chết. Mới 21 tuổi nhưng sao cuộc đời tôi lại phải chịu nhiều đắng cay vậy? Tôi không dám nói với mẹ vì tôi biết căn bệnh đó không thể chữa trị và tôi cũng không muốn mọi người lo lắng cho tôi, không muốn làm mất thêm tiền của mẹ. Trong lúc vật vã đau đớn, tôi chỉ biết trông chờ vào anh... nhưng rồi, cũng chính anh đã bỏ tôi đi. Tôi cũng không hiểu được vì sao mọi thứ tôi làm cho anh, mọi chông gai hai đứa đã phải vượt qua... vậy mà cuối cùng, anh vẫn rời xa tôi.

Bây giờ tôi thấy mình tuyệt vọng vô cùng! Một tuổi thơ không êm đềm, một gia đình không hoàn hảo và một th.ân thể bệnh tật đã cướp đi tất cả niềm tin vào cuộc sống của tôi. Mấy ngày nay, tôi chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, đó là làm sao giải thoát cho bản thân mình?

Tôi không còn thấy luyến tiếc với cuộc sống này nữa? Vậy thì lý do gì khiến tôi không đủ can đảm để giải thoát cho bản thân mình?

Tôi đã từng khao khát tìm được một ai đó yêu thương tôi thật lòng, bỏ qua quá khứ của tôi và che chở cho tôi những tháng ngày sắp tới... Nhưng đến bây giờ thì tôi chắc chắn rằng, người đàn ông ấy sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi!

Khi đối mặt với nỗi đau cùng cực này, tôi chỉ mong ước được sống trong một gia đình đúng nghĩa... nhưng sao nó xa xỉ đến vậy?


Ngọc Anh
 
một câu chuyện thật ý nghĩa khiến tôi phải suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống. tôi thật sự mong bạn có thể sống tốt hơn. đừng để những khó khăn làm mình gục ngã. cuộc sống là 1 lần và là duy nhất, hãy trân trọng nó và làm cho nó có ý nghĩ hơn!
 
×
Quay lại
Top