MaiPhuong2
Banned
- Tham gia
- 10/5/2018
- Bài viết
- 4
Em kém chị 2 tuổi. Chính khoảng cách tuổi tác đó khiến chị ngại ngùng, tự ti, không dám công khai mối quan hệ của cả hai. Mặc dù chị có không ít người theo đuổi. Là Lớp trưởng năng nổ, nổi bật và gương mẫu. Vệ tinh bay xung quanh rất nhiều. Nhưng làm sao đây? Chị đã lỡ thích em rồi. Cậu bé của chị ạ!
***
Em có suy nghĩ lớn hơn chị tưởng. Những ngày đầu mới quen nhau, chị ngại ngùng nhưng cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
Chị và em cùng đam mê nhảy. Cả hai quen nhau trong một CLB Dance Cover. Em cá tính, bụi bặm, lại người lớn hơn so với tuổi, chị lập tức "đổ" em ngay và luôn. Mỗi lần nhảy bài có cặp, là chị cứ nhéo em mà nói "Chị cặp với em nha!" và em gật đầu cái rụp. Mãi sau này khi quen nhau rồi, em mới chịu nói, vì thấy chị cứ đòi bắt cặp nhiều nên từ lúc đó đã bắt đầu để ý đến chị.
Sáng nào em cũng mò lên tận lớp chị chỉ để đưa đồ ăn sáng. Thời gian đầu tụi bạn lớp chị không để ý, nhưng sau đó tụi nó bắt đầu trêu chọc. Một sáng nọ, em lại lên lớp chị như mọi hôm để đưa bánh mì, tụi con trai lớp chị lại nhao lên khi thấy em. Chị vội vàng chạy ra đẩy em ra xa nói em rằng từ nay không cần mang đồ ăn sáng lên cho chị nữa. Chị không muốn em bị mọi người trêu chọc. Nhưng em chỉ đáp lại với chị rằng: "Em không thích bạn gái mình nhịn ăn sáng đâu!". Cái em suy nghĩ trong đầu vẫn là chị. Cảm giác ấm áp mà hạnh phúc khó tả.
Chị lớn tuổi hơn, nhưng lại hay giận dỗi như con nít vậy đó. Một lần cả hai đi xem phim. Tình cờ cô bạn em đang đi làm thêm ở rạp. Nhìn thấy em, cô bạn cười tít rồi lao vào trò chuyện quên mất đi sự hiện diện của chị. Cả em cũng như nhảy vào thế giới riêng đó. Chị thấy khó chịu không thể tả. Chị vùng vằng bỏ vè. Em vội vã chạy theo. Chị khóc thút thít. Em dẫn về nhà, mua kem cho chị. Lúc đưa chị về đến cổng. Em bẹo má chị hỏi đã hết giận chưa. Chị ngúng nguẩy tỏ ý không nghe lời. Em cười lớn: "Thôi đừng giận nữa nhé! Được không? Được không em?"... Chỉ nghe vậy thôi, có muốn giận cũng không thể nào giận thêm được. Chị gục gặc gật đầu.
Em có ngoại hình đẹp trai, sáng sủa, chơi bóng giỏi, nhảy giỏi, khối bạn nữ chết mê e. Nhưng chị lại không đồng ý chuyện công khai, nên không ai biết em đã có bạn gái. Một ngày nọ trên Confession của trường có up 1 lời tỏ tình của cô bạn cùng khối với em. Mọi người trong trường share chóng mặt. Đọc được mà tim chị run liên hồi. Vội vã tìm đủ cách xem người đó là ai. Và vô vọng. Thời gian sau đó chị bù đầu vào đội tuyển, mô hình, không theo lớp nhảy nữa. Nhưng điều chị thấy lo lắng bất an, là em cũng không còn ồn ào, vội vã với chị như trước. Em không còn mỗi ngày nhắn tin, gọi điện cho chị hỏi xem chị đang ở đâu, làm gì. Mỗi tối em chỉ nói mệt rồi chúc chị đi ngủ sớm, không còn lắng nghe những câu chuyện hằng ngày của chị nữa. Em không còn qua lớp chị mỗi ngày chỉ để nhìn thấy chị... Trong khoảng thời gian đó thôi, chị đã nghĩ điều gì đẩy chúng ta trở nen xa cách như thế?
Cả tuần chẳng gặp mặt nhau lấy một lần, tối nào cũng chỉ nhắn vài tin hỏi thăm rồi đi ngủ luôn... Chị không biết liệu chị đã làm sai chuyện gì, nhưng chị cảm nhận được có gì đó đang thay đổi. Một buổi tối, trước khi đi ngủ, chị nhắn tin cho em: "Chị nhớ em!". Em chỉ trả lời ngắn gọn: "Thức khuya quá! Đi ngỉ đi!". Tim chị hụt hẫng... Sao vậy em? Trong thời gian cái gì đã đẩy chúng ta xa nhau vậy?
Cô bạn chị nói rằng ở lớp tập nhảy có một thành viên mới, và đó chính là người đã viết confession cho em. Khi cô bạn ấy nói ra chuyện này, em và cả nhóm đã rất ngạc nhiên và thích thú. Những buổi tập nhảy training thành viên mới, cả nhóm đẩy cặp cho hai đứa với nhau. Thời gian và khoảng cách trở nên gần nhau hơn. Chị chỉ biết như vậy thôi, mà tim chị đã thắt lại rồi. Trong khi tan trường chị vội vã phi xe ngay qua nhà Cô học đội tuyển, thì em đang cùng cô bạn đó ở lớp tập nhảy cười nói với nhau. Lúc đó chị đã nghĩ, có lẽ khoảng cách giữa chúng ta đã đủ lớn cho người thứ 3 xen vào rồi. Bây giờ chỉ còn đợi lời nói dừng lại của em nữa mà thôi.
Sáng hôm đó, chị cố tình đi qua lớp em để xuống thư viện. Ngay khi tới cửa lớp, đập ngay vào mắt chị là cảnh cô bạn đó đang với tay lau bảng, em đứng sát ngay sau lưng với tay lên cao hơn dùng phấn vẽ những nét vẽ nguệch ngoạc trêu chọc. Cô bạn ngay lập tức quay lại và đụng ngay vùng ngực mạnh mẽ của em. Chị biết mà, ngay lúc đó tim cô bạn đó đã rớt một nhịp rồi. Chị bỏ đi thật nhanh, cố kìm nén mà nước mắt cứ chảy. Chị tắt hết điện thoại, lock Facebook, Zalo. Tập trung hết tất cả để ôn thi đội tuyển. Quên đi những tổn thương đang xảy ra. Chị đã nghĩ sẵn rằng, có lẽ em đã muốn dừng lại, nhưng lo sợ kết quả thi của chị, nên muốn đợi chị thi xong mới nói, vậy thì ngay sau khi thi xong, chị sẽ nói dừng lại. Nhé em?!
Những lần đạp xe vội vã di chuyển giữa các buổi học, chị lại vô tình thấy em chở bạn ấy cùng đến công viên. Những lần đi xuống thư viện đổi sách, ngang qua lớp lại vô tình thấy em và bạn ấy chúi đầu vào nhau trao đổi bài, hoặc cùng nhau đùa nghịch. Ở trong đâu đó trái tim chị, một sự tổn thương lớn hơn chị nghĩ.
Sau khi thi xong, trút đi gánh nặng bài vở, chị chợt nghĩ rằng, đã đến lúc mọi chuyện cần giải quyết. Chị ngồi trong lớp thẫn thờ nhìn ra cửa sổ thì em đã tới cửa lớp vẫy chị. Chị mệt mỏi đứng dậy ra ngoài. Em thì thào: "Tối nay chị đến Cafe Enuly nhé! Em có chuyện cần nói! Nha! Nha!" Lúc đó chị đã nghĩ rằng, cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến. Chị còn chuẩn bị tâm lý sẵn, tuyệt đối không được khóc, phải mạnh mẽ lên!
Chị tới tìm em. Qua 5 phút, qua 10 phút, chị nghĩ rằng en đến muộn. Bất chợt chị nhân viên phục vụ gọi lớn tên chị, chị ngẩng mặt nhìn lên. Nhạc của quán đột nhiên ngừng phát bài Bolero, chuyển đổi ngay lập tức sang bài "I need a girl". Em và cô bạn ấy cùng các bạn trong đội nhảy chia thành 3 cặp nhảy theo nền nhạc. Chị còn chưa hết ngạc nhiên thì em tiến lại phía chị, kết thúc bài nhảy bằng nụ hôn vào má phải của chị. Lúc đó chị chỉ muốn bay ngay về hành tinh của mình thôi. "Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? OMG!!! Chuyện gì đây? Chuyện gì đây?" Trong đàu chị cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó. Chị cứ thấy "mông lung như một trò đùa", còn em thì đã công khai với bạn bè khi đó rằng chị chính là bạn gái em, và đã quen nhau được 8 tháng rồi.
Chị tối hôm đó cứ khóc mãi từ lúc đó cho tới lúc em chở về nhà. Về đến cổng nhà, chị vẫn còn thút thít. Em thì cứ nhăn răng ra cười. Cuối cùng vẫn chịu hôn tạm biệt chị rồi về.
"Nghe nè. Nói 1 lần thôi đấy!"
"Ừ sao?" - Chị thút thít.
"Anh yêu vợ! Yêu nhiều lắm!"
"Nói gì nhỏ quá chẳng nghe!" - Chị vừa thút thít vừa trêu chọc.
"Không nói nữa. Tự hiểu đi!".
Chị còn đang định giả vờ giận dỗi nữa thì cảm giác đã được em ôm trọn ...
***
Em có suy nghĩ lớn hơn chị tưởng. Những ngày đầu mới quen nhau, chị ngại ngùng nhưng cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
Chị và em cùng đam mê nhảy. Cả hai quen nhau trong một CLB Dance Cover. Em cá tính, bụi bặm, lại người lớn hơn so với tuổi, chị lập tức "đổ" em ngay và luôn. Mỗi lần nhảy bài có cặp, là chị cứ nhéo em mà nói "Chị cặp với em nha!" và em gật đầu cái rụp. Mãi sau này khi quen nhau rồi, em mới chịu nói, vì thấy chị cứ đòi bắt cặp nhiều nên từ lúc đó đã bắt đầu để ý đến chị.
Sáng nào em cũng mò lên tận lớp chị chỉ để đưa đồ ăn sáng. Thời gian đầu tụi bạn lớp chị không để ý, nhưng sau đó tụi nó bắt đầu trêu chọc. Một sáng nọ, em lại lên lớp chị như mọi hôm để đưa bánh mì, tụi con trai lớp chị lại nhao lên khi thấy em. Chị vội vàng chạy ra đẩy em ra xa nói em rằng từ nay không cần mang đồ ăn sáng lên cho chị nữa. Chị không muốn em bị mọi người trêu chọc. Nhưng em chỉ đáp lại với chị rằng: "Em không thích bạn gái mình nhịn ăn sáng đâu!". Cái em suy nghĩ trong đầu vẫn là chị. Cảm giác ấm áp mà hạnh phúc khó tả.
Chị lớn tuổi hơn, nhưng lại hay giận dỗi như con nít vậy đó. Một lần cả hai đi xem phim. Tình cờ cô bạn em đang đi làm thêm ở rạp. Nhìn thấy em, cô bạn cười tít rồi lao vào trò chuyện quên mất đi sự hiện diện của chị. Cả em cũng như nhảy vào thế giới riêng đó. Chị thấy khó chịu không thể tả. Chị vùng vằng bỏ vè. Em vội vã chạy theo. Chị khóc thút thít. Em dẫn về nhà, mua kem cho chị. Lúc đưa chị về đến cổng. Em bẹo má chị hỏi đã hết giận chưa. Chị ngúng nguẩy tỏ ý không nghe lời. Em cười lớn: "Thôi đừng giận nữa nhé! Được không? Được không em?"... Chỉ nghe vậy thôi, có muốn giận cũng không thể nào giận thêm được. Chị gục gặc gật đầu.
Em có ngoại hình đẹp trai, sáng sủa, chơi bóng giỏi, nhảy giỏi, khối bạn nữ chết mê e. Nhưng chị lại không đồng ý chuyện công khai, nên không ai biết em đã có bạn gái. Một ngày nọ trên Confession của trường có up 1 lời tỏ tình của cô bạn cùng khối với em. Mọi người trong trường share chóng mặt. Đọc được mà tim chị run liên hồi. Vội vã tìm đủ cách xem người đó là ai. Và vô vọng. Thời gian sau đó chị bù đầu vào đội tuyển, mô hình, không theo lớp nhảy nữa. Nhưng điều chị thấy lo lắng bất an, là em cũng không còn ồn ào, vội vã với chị như trước. Em không còn mỗi ngày nhắn tin, gọi điện cho chị hỏi xem chị đang ở đâu, làm gì. Mỗi tối em chỉ nói mệt rồi chúc chị đi ngủ sớm, không còn lắng nghe những câu chuyện hằng ngày của chị nữa. Em không còn qua lớp chị mỗi ngày chỉ để nhìn thấy chị... Trong khoảng thời gian đó thôi, chị đã nghĩ điều gì đẩy chúng ta trở nen xa cách như thế?
Cả tuần chẳng gặp mặt nhau lấy một lần, tối nào cũng chỉ nhắn vài tin hỏi thăm rồi đi ngủ luôn... Chị không biết liệu chị đã làm sai chuyện gì, nhưng chị cảm nhận được có gì đó đang thay đổi. Một buổi tối, trước khi đi ngủ, chị nhắn tin cho em: "Chị nhớ em!". Em chỉ trả lời ngắn gọn: "Thức khuya quá! Đi ngỉ đi!". Tim chị hụt hẫng... Sao vậy em? Trong thời gian cái gì đã đẩy chúng ta xa nhau vậy?
Cô bạn chị nói rằng ở lớp tập nhảy có một thành viên mới, và đó chính là người đã viết confession cho em. Khi cô bạn ấy nói ra chuyện này, em và cả nhóm đã rất ngạc nhiên và thích thú. Những buổi tập nhảy training thành viên mới, cả nhóm đẩy cặp cho hai đứa với nhau. Thời gian và khoảng cách trở nên gần nhau hơn. Chị chỉ biết như vậy thôi, mà tim chị đã thắt lại rồi. Trong khi tan trường chị vội vã phi xe ngay qua nhà Cô học đội tuyển, thì em đang cùng cô bạn đó ở lớp tập nhảy cười nói với nhau. Lúc đó chị đã nghĩ, có lẽ khoảng cách giữa chúng ta đã đủ lớn cho người thứ 3 xen vào rồi. Bây giờ chỉ còn đợi lời nói dừng lại của em nữa mà thôi.
Sáng hôm đó, chị cố tình đi qua lớp em để xuống thư viện. Ngay khi tới cửa lớp, đập ngay vào mắt chị là cảnh cô bạn đó đang với tay lau bảng, em đứng sát ngay sau lưng với tay lên cao hơn dùng phấn vẽ những nét vẽ nguệch ngoạc trêu chọc. Cô bạn ngay lập tức quay lại và đụng ngay vùng ngực mạnh mẽ của em. Chị biết mà, ngay lúc đó tim cô bạn đó đã rớt một nhịp rồi. Chị bỏ đi thật nhanh, cố kìm nén mà nước mắt cứ chảy. Chị tắt hết điện thoại, lock Facebook, Zalo. Tập trung hết tất cả để ôn thi đội tuyển. Quên đi những tổn thương đang xảy ra. Chị đã nghĩ sẵn rằng, có lẽ em đã muốn dừng lại, nhưng lo sợ kết quả thi của chị, nên muốn đợi chị thi xong mới nói, vậy thì ngay sau khi thi xong, chị sẽ nói dừng lại. Nhé em?!
Những lần đạp xe vội vã di chuyển giữa các buổi học, chị lại vô tình thấy em chở bạn ấy cùng đến công viên. Những lần đi xuống thư viện đổi sách, ngang qua lớp lại vô tình thấy em và bạn ấy chúi đầu vào nhau trao đổi bài, hoặc cùng nhau đùa nghịch. Ở trong đâu đó trái tim chị, một sự tổn thương lớn hơn chị nghĩ.
Sau khi thi xong, trút đi gánh nặng bài vở, chị chợt nghĩ rằng, đã đến lúc mọi chuyện cần giải quyết. Chị ngồi trong lớp thẫn thờ nhìn ra cửa sổ thì em đã tới cửa lớp vẫy chị. Chị mệt mỏi đứng dậy ra ngoài. Em thì thào: "Tối nay chị đến Cafe Enuly nhé! Em có chuyện cần nói! Nha! Nha!" Lúc đó chị đã nghĩ rằng, cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến. Chị còn chuẩn bị tâm lý sẵn, tuyệt đối không được khóc, phải mạnh mẽ lên!
Chị tới tìm em. Qua 5 phút, qua 10 phút, chị nghĩ rằng en đến muộn. Bất chợt chị nhân viên phục vụ gọi lớn tên chị, chị ngẩng mặt nhìn lên. Nhạc của quán đột nhiên ngừng phát bài Bolero, chuyển đổi ngay lập tức sang bài "I need a girl". Em và cô bạn ấy cùng các bạn trong đội nhảy chia thành 3 cặp nhảy theo nền nhạc. Chị còn chưa hết ngạc nhiên thì em tiến lại phía chị, kết thúc bài nhảy bằng nụ hôn vào má phải của chị. Lúc đó chị chỉ muốn bay ngay về hành tinh của mình thôi. "Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? Chuyện gì đây? OMG!!! Chuyện gì đây? Chuyện gì đây?" Trong đàu chị cứ lặp đi lặp lại câu hỏi đó. Chị cứ thấy "mông lung như một trò đùa", còn em thì đã công khai với bạn bè khi đó rằng chị chính là bạn gái em, và đã quen nhau được 8 tháng rồi.
Chị tối hôm đó cứ khóc mãi từ lúc đó cho tới lúc em chở về nhà. Về đến cổng nhà, chị vẫn còn thút thít. Em thì cứ nhăn răng ra cười. Cuối cùng vẫn chịu hôn tạm biệt chị rồi về.
"Nghe nè. Nói 1 lần thôi đấy!"
"Ừ sao?" - Chị thút thít.
"Anh yêu vợ! Yêu nhiều lắm!"
"Nói gì nhỏ quá chẳng nghe!" - Chị vừa thút thít vừa trêu chọc.
"Không nói nữa. Tự hiểu đi!".
Chị còn đang định giả vờ giận dỗi nữa thì cảm giác đã được em ôm trọn ...