Yêu Không Phân Biệt Giàu Nghèo

Võ Vạn Trang

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/6/2015
Bài viết
114
Tác giả : Viết lách
Tình trạng: đang sáng tác
Tên truyện: Yêu không Phân Biệt Giàu Nghèo
Thể loại: Tình Cảm
Giới thiệu sơ về tác phẩm:
Có một cô gái tuổi mười chín cái tuổi này là phải đi học nhưng cô luôn phải lao động vất vả nuôi mấy em đở đần cha mẹ . Cô gái bất ngờ gặp một công tử nhà giàu vô tình nhìn thấy từ đó công tử đó suốt ngày gọi cô là Tiểu Lệ ,cô một mực từ chối khẳng định rằng đã nhìn nhầm người nhưng công tử vẫn gọi cô cái tên lạ hoắc,thế là cô đành mặc kệ và rồi cái duyên đã đến hai người họ ở bên nhau nhưng bị gia đình phía bên công tử từ chối không chấp nhận một đứa con dâu nghèo nàn không xứng với gia tộc ... Vậy hai người họ làm gì để gia đình chấp nhận? Hừm ..coi bộ khó đây !.
 
Hiệu chỉnh:
Bạn ôm nhìu fic nhỉ? Ms đầu ko có gì để chém. Nhưng Yupi khuyên bạn nên dùng dấu chấm ngắt ý nhé. Đọc dài qá kì kì. Lặp từ nữa. Cố lên nhé Yupi ủng hộ nhen :) :) ;))
 
Chương 1: tình cờ
Buổi trưa cái nắng chói chang ai ở ngoài đường cũng mong nhanh chóng về nhà, nên dọc hai vỉa hè và lòng đường giờ vắng tanh ,à không có một cô gái đi thất thểu trên tay cầm tờ giấy xin việc,có vẻ người ta không chấp nhận một cô gái trong tay không có một bằng cấp nào, nhìn mấy nhà cao tầng mọc lên san sát, cô lại nghĩ đến gia đình mình ,rồi bật khóc ,có lẽ nên kết thúc cuộc đời tại đây ,sống mà chơi vơi đâu khổ thì chỉ mệt mỏi thêm mà thôi. Đúng rồi có chiếc ôtô đang chạy đến ,cô không suy nghĩ nhiều vội vàng lao đầu xuống giữa lòng đường dang rộng đôi tay ,mắt nhắm nghiền ,phút giây tử thần sẽ đến và lấy mạng cô một cách nhẹ nhàng . "Chuyện gì vậy?" Cô hé mắt tự hỏi trong đầu, ngạc nhiên làm sao, cả người cô giờ đang nằm gọn trong vòng tay của một người thanh niên ,theo phản xạ cô vội vàng đẩy người đó ra làm hắn bật ngửa và chiếc xe hồi nãy giờ không còn nữa. Hắn đứng dậy phủi tay "mạng là cha mẹ ban cho, sao cô nở xem thường như thế chứ?" ,cô gạt nước mắt cúi đầu xuống "cảm ơn anh, dù gì đó là chuyện của tôi không liên quan ...thôi tôi đi đây" cô ngẩng đầu lên xoay người bước đi , hắn thấy có điều gì đó, hay có cái cảm giác quen thuộc từng gặp cô gái này vội chạy theo kéo tay " xin lỗi, cô có quen tôi không?" ,cô gái ngạc nhiên" không, đây là lần đầu tôi thấy anh!" Hắn không thể lầm được, đây là người hắn yêu là người có rất nhiều kỷ niệm sao cô không thể nhận ra chứ ,chỉ khác là cách ăn mặc rất binh dị ,trông gầy và sắc mặt nhợt nhạt hơn. "Tiểu Lệ em không nhận ra anh sao? Cô bàng hoàng "ơ, tôi không biết anh là ai, chắc nhìn giống người ,tôi là Băng my!" Hắn kiên nhẫn giải thích " anh là Tường Quân, đến cái tên em không nhớ sao, ngày ấy em làm anh phải đi tìm khắp nơi, họ nói em chết rồi nhưng anh không có tin và sẽ chờ ngày em trở về..." ,cô nhìn từ trên xuống dưới lắc đầu " nhà tôi nghèo xơ nghèo xác lấy đâu ra mà quen biết người giàu có! Cô ngập ngừng "nếu anh không tin thì mời anh ghé thăm nhà tôi ,nó sẽ chứng minh những điều anh vừa nói hoàn toàn không chính xác!" "Được, anh theo em sẽ rõ". Tiểu Lệ khựng lại" nhưng có điều, anh đi bộ được chứ?" Hắn gãi đầu gật gật "không vấn đề!" . Hai người đi giữa trời như chảo nóng một người đi trước còn một người theo sau ,luồn qua vài con hem nhỏ thì cô đứng lại chỉ tay " đấy, nhà tôi giờ không có ai hết, mấy đứa em đi học ,còn ba mẹ tôi đi làm cả rồi, giờ thì anh đã tin chưa?" Tường Quân lúng túng khó hiểu ,đây là một căn nhà nằm khuất trong vách tối, chuột gián chạy khắp nơi ,rong rêu phủ kín tường, con đường anh đi qua có nhiều chỗ lõm bõm nước và vài bịch rác vứt bừa bãi và còn hôi âm ướt, khác rất xa với anh đã từng đến nhà Tiểu Lệ trước đây, nhà cô có hoa ti gôn hồng ly ty rất đẹp, cây cảnh được trưng bày khắp sân, suy nghĩ của anh giờ đang đối lập với nhau ,giọng nói của hai người và cả thân hình cho đến cả ánh mắt đều giống hệt nhau nhưng tính cách thì mâu thuẫn ,Tiểu Lệ tính cách rất linh hoạt hay cười và nói nhiều đến nỗi đôi lúc làm anh phải phát cấu lên, còn cô gái này mới tiếp xúc thì nhu mì, hiền lành hơn và hoàn cảnh lại khác nhau. Cô ấy mất tích lâu rồi và cô ấy làm gì có người em nào chứ nói gì đến hai chị em song sinh. Anh thất vọng nhìn cô gái "thực sự là hiểu nhầm, xin lỗi vì đã làm phiền cô!", " không sao, giờ tôi có việc rồi ...!" Chợt hiểu anh bèn chào một câu tạm biệt.
Cuối cùng cô cũng đã có việc làm nhưng hơi vất vả , phải mặc bộ đồ gấu bông nặng nề mà thời tiết không mấy thuận lợi ,trên tay cầm nhiều tờ rơi ai đi qua cô đều đưa ra cho họ, còn đứng nhún nhảy. Một hồi sau cảm thấy đau bụng ,không ổn phải nhanh chân tìm nhà vệ sinh nếu không thì ê chề lắm liền chạy vào công ty vì vội vàng nên va phải một người cũng đang đi vào, cô vội cúi đầu xin lỗi rồi cứ tha bộ đồ nặng nhọc chạy lịch bịch vào phòng vệ sinh anh ta đứng sau đưa tay che miệng cười mỉm lắc đầu, cô cởi đầu con gấu ra ,mồ hôi từ trên trán chảy dài xuống cổ... cô tấp một đống nước vào mặt thở mạnh một hơi ,khuôn mặt cô ửng hồng giờ thì đã giải quyết xong ,vừa ôm đầu con gấu ra thì quẹt trúng một người ,chợt anh ta nhận ra con gấu hậu đậu hồi nãy chính là cô và cả hai lại không ngờ rằng trùng hợp đến khó hiểu, cả hai người im lặng bốn mắt nhìn nhau.
 
Chương 2:
" sao lại là anh?- sao lại là cô?" cả hai đều đồng thanh ngạc nhiên , " cô làm gì ở đây?" Băng My chớp chớp mắt ngại ngùng lắp bắp " tôi ..tôi..! " anh đi lòng vòng quan sát một cô gái mặc một bộ đồ kỳ cục định cười nhưng mãi mới nhịn được , đưa cặp mắt có vẻ mong chờ câu trả lời , Băng My giơ ngón tay chỉ lên , ý muốn nói là làm ở đây, anh hiểu nhưng muốn chọc cô nên cặp mắt nhìn theo cười khục khặc " à tôi hiểu rồi, cô làm ở trển nhỉ ?", thế mà cô thật thà gật đầu . từ xa có một cô gái mặc một trang phục hết sức lộng lẫy , tóc nhuộm màu hạt dẻ , đôi môi được son đậm màu hồng đào . trên tay cầm sấp tài liệu , vừa đi vừa ngúng nguẩy khi thấy Tường Quân " ở đây mà làm em tìm anh mãi đấy !",Tường Quân hai tay đút vào túi quần " có việc gì không?", cô ta bĩu môi " không có việc gì gặp anh không được sao?" Tường Quân phớt lờ đứng chờ thang máy, khi anh bước vào cô ta cũng lách cơ thể đầy quyến rũ cười điệu .
Xong nhiệm vụ Băng My mệt mỏi trở vào công ty, lúc này nhân viên và tất cả mọi người đã về nhà chỉ còn mỗi cô buộc phải làm đúng tám giờ tối mới được về . cả công ty im lặng như tờ ,cô bước từng bước nặng nề đấm vai ,đấm cổ lên bậc thang, thật khổ cho một cô gái khi không biết điều khiển thang máy, đi kiểu này chắc biết chừng nào cho đến nơi, năm tầng lận, nhưng vì cuộc sống ,nào ai muốn mình như vậy đâu, đột nhiên lên đến tầng bốn nghe tiếng sột soạt trong phòng của giám đốc, không lẽ trong công ty có trộm , càng suy nghĩ cô càng sợ, mồ hôi đã nhiều rồi mà giờ càng tứa ra nhiều hơn, trên tay ôm bộ đồ bằng bông run cầm cập , không lẽ xách về nhà, công ty quy định đồ công ty cá nhân không được mang về , từng bước từng bước nhẹ nhàng không muốn tên trộm nhìn thấy, thật may hắn không thấy ,cô đã vượt qua được chướng ngại vật, giờ thì cô đã lên đến tầng năm, cô đã cất xong xuôi giờ cũng phải xuống cho thật nhẹ nhàng không thì hắn biết được giết chết mình mất, lối hành lang đèn mờ, còn tất cả các phòng làm việc đều tắt đèn , cô cứ bám víu cầu thang đi từng bước, khi gần tới phòng của giám đốc, cô thấy có ánh đèn nho nhỏ chiếu sáng, cô tự nhủ thầm , để tao xuống tận dưới kia mách ông bảo vệ thì bà cho mày biết tay, dám ăn trộm đồ công ty, nhưng cô đã vô tình gạt rơi bể mất cái gì đó , vì đèn mờ mờ nên cô thấy đó là cái chậu cây , thôi chết rồi làm hư đồ công ty biết lấy gì mà đền , bên cạnh đó , cô sẵn tay vớ được cái cây bên cạnh chậu, đột nhiên thấy cái bóng từ từ tiến ra, không chần chừ hắn vừa mới ra khỏi cửa cô đập lên túi bụi không biết trúng hay là không chỉ nghe hắn la hét rồi giật lấy cái cây trên cây , kéo tay cô vào phòng giám đốc , cô sợ quá hét lên không nổi đành im bặt . Một tay bật đèn còn một tay đang nắm chặt tay cô gái như sợ rằng cô bỏ chạy mất. Khi ánh sáng lần lượt chiếu hết phòng thì tay cô cuối cùng được thả tự do, lúc này đột nhiên cô càng ngạc nhiên hơn thốt lên " anh...lại là anh !", cô chợt nhận ra trên bàn tay anh có vết xước, còn trên trán máu chảy ròng ròng xuống, cô càng nhìn càng sợ, cô không sợ hắn trách mắng ,đuổi việc mà cái cô sợ đó chính là máu, không biết từ khi nào cô đã có cảm giác sợ hãi đó, cô vừa dang tay ra chỉ trên trán anh nói được một từ máu rồi ngất xỉu. Anh đang ngồi ung dung chợt giật mình vội vàng bế ra khỏi công ty.


 
×
Quay lại
Top Bottom