Ya ya fic: Cuộc gặp mặt

Tham gia
11/6/2012
Bài viết
16
Author: Tokyo London / Đặng Nhật Anh

Facebook: Tokyo London ( https://www.facebook.com/tokyo.london.1 )
Gmail: dangnhatanh2086@gmail.com
CUỘC GẶP MẶT
Character: Nhân vật thuộc về Girlne Ya, nhưng số phận họ thuộc về tôi.
Ratting: Những ai đã từng đọc các tác phẩm: The love story in the Angel street (Bí mật tình yêu phố Angel), Wall Flower Girl (Cô nàng xui xẻo), Lady’s Revolution (Chim Sẻ ban mai) của YaYa cô nương. Biết được các mối quan hệ giữa các tam giác tình yêu và biết đọc là ổn! =))
Summary: Tại thành phố Tinh Hoa... Một cuộc gặp gỡ vô tình…. Giữa những người tưởng chừng như xa lạ…. nhưng… họ được ràng buộc với nhau…. Bởi một sợi dây vô hình…mãi mãi…..
Note:

#1: Những gì tôi viết trong câu chuyện này hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng, không liên quan quá mật thiết đến tác phẩm gốc.
#2: Về cá nhân thì tôi thích bộ The love story in the Angel street nhất, cho nên hầu như các sự việc diễn ra thường xoay quanh Dạ - Vũ - Tuệ là nhiều, mở đầu là bộ ba đó, mà kết cũng của các nhân vật trong Bí mật tình yêu phố Angel. Cho nên, các nhân vật khác tôi đưa vào chỉ là nhân vật phụ, nên cũng đừng ai nói rằng tôi dành quá nhiều thời gian cho Dạ - Vũ - Tuệ.
 
Chap 1: o0o Quay về - Come back o0o

Nhân vật:
- Kim Nguyệt Dạ
- Lý Triết Vũ
- Tô Hựu Tuệ

Địa điểm:
- Bãi biển thị trấn Star
- Xe buýt từ thị trấn Star về Milan
- Bệnh viện Kinh Ái thành phố Milan
- Nhà Tô Hựu Tuệ
- Sân bay thành phố Milan
- Biệt thự nhà họ Lý tại thành phố Tinh Hoa
---*---​
One

Từng con sóng xô vào bờ cát. Rồi lại hoà mình vào đại dương thăm thẳm…
Đứng trước biển, con người được là chính mình…
Đứng trước biển, con người không thể tự dối lòng mình được nữa…
Mặt trời bắt đầu lục đục bước về phía Tây… Rồi từ từ, như một phép lạ, hoà mình vào làn nước…

Bãi biển nhuốm một màu đỏ cam, như nhắc con người tự nhủ không biết bản thân mình còn có thể bắt gặp gam màu buồn này bao nhiêu lần nữa.
Đâu đó ngoài kia, nơi đầu ngọn sóng, cây đàn Violin của chàng trai trẻ như đang quằn quại…
Một cô gái xinh xắn nhưng sắc mặt đang trắng xanh, quay đầu nhìn hai con người ngay gần mình…

Tất cả chìm vào im lặng…. Họ như nói chuyện với nhau bằng thứ ngôn ngữ hình tượng khó hiểu nào đó, mà nó không cần bất kì một trang giấy hay cây bút nào để tạo nên hình ảnh.

Kim Nguyệt Dạ…
Tô Hựu Tuệ…
Lý Triết Vũ…

Kim Nguyệt Dạ -> Tô Hựu Tuệ <- Lý Triết Vũ….

Nhóm ba người duy nhất trên Lầu Vọng Tinh… Họ đang ở đây, với nhau… mỗi người một tâm trạng riêng, một cảm xúc riêng…

Lý Triết Vũ… - cô gái khẽ cất tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh mịch… Cô chạy đến bên người con trai mang tên Vũ, kéo tay cậu – Lý Triết Vũ…

- Dạ.. Là cậu à? - thay vì trả lời cô gái, cậu kéo tay cô tiến đến người con trai đang ngồi tựa vào phiến đá, với gương mặt vô hồn…

- ….

- Vũ, xin cậu giúp tôi, Dạ đang… đang… - Như chợt nhớ ra điều gì đó không nên nói trước mặt Dạ, cô kéo tay Vũ, ghé sát tai cậu… nói khẽ… – Dạ đang bị thương rất nặng, bác sĩ bảo phải đưa về bệnh viện tại Milan…

- Đây là lí do em thường vắng mặt mấy hôm nay sao, Tuệ? Tại sao em không nói gì với tôi? Tôi.. mà thôi… phải đưa Dạ về Milan đã… - Vũ nhẹ nhàng siết tay Tuệ, rồi bước về phía Kim Nguyệt Dạ. – Dạ, đi với tôi. Chúng ta về nhà…

- Tại sao… tại sao lại đến đây? Các người… các người còn muốn huỷ hoại nơi nương tựa cuối cùng của tôi sao? Đi đi, tôi muốn ở một mình. – Kim Nguyệt Dạ - người chưa nói câu gì, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cái thế giới của riêng cậu, buông câu trả lời tàn nhẫn… - Đi đi… Tôi không cần các người… không cần sự thương hại của các người…

- Dạ - Vũ đến bên cạnh Dạ, dìu cậu đứng dậy

- Tôi đã nói với cậu, tình cảm giữa chúng ta, tôi luôn coi là tình bạn. Giữa chúng ta không tồn tại thứ gọi là lòng thương hại. Tôi không cần biết, đây là nơi nương tựa cuối cùng hay gì gì đó của cậu, tôi chỉ biết, nếu cậu chịu về Milan chữa bệnh, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu nữa! – Vũ quả quyết kéo Dạ đứng dậy. Dạ lúc này dường như mất hết sức lực, lảo đảo đứng lên… chân cậu dường như không chạm vào mặt đất…

- Dạ

- Kim Nguyệt Dạ

Hai tiếng thét đầy kinh ngạc vang lên giữa hoàng hôn, xé toạc vẻ tĩnh mịch…
Dạ kiệt sức hoàn toàn, trọng lượng cơ thể dồn cả vào Vũ.. cậu ngất đi.....


Two (POV of Tô Hựu Tuệ)
Ba người chúng tôi bước chân lên chuyến xe cuối cùng khởi hành từ thị trấn Star về Milan. Tôi ngước mắt nhìn Lý Triết Vũ đang cõng Kim Nguyệt Dạ phía trước, trong lòng bao cảm xúc hỗn loạn. Tại sao Lý Triết Vũ lại ở đây? Lẽ nào… lẽ nào cậu ấy đi theo tôi sao? Lý Triết Vũ đang nghĩ gì vậy chứ? Vũ, cậu có giận tôi không? Tôi… tôi… đã làm sai sao?....

Cốp

- Tuệ, em phải nhìn đường chứ! Có sao không? Chẳng cẩn thận chút nào cả… - Vũ đưa tay xoa xoa vào trán tôi – tức chỗ vừa va vào cái ngăn đựng đồ trên đầu

Oh My God! Cái ngăn đựng đồ này, kiếp trước tôi và nó có thù oán gì hay sao? Sao lần nào cũng cộc đầu vào nó vậy? Tôi cười trừ nhìn Vũ, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Vũ.

Bàn tay Vũ khẽ nắm lấy tay tôi, tôi có cảm giác bàn tay ấy vừa run lên nhè nhẹ. Nhưng rất nhanh, nó trở lại vẻ bình thường, giống như đôi mắt của Vũ vậy.

- Tuệ - Một lúc sau, khi xe đã chuyển bánh từ từ, Vũ quay người sang phía tôi, khẽ gọi – Vừa rồi, em có bảo, Dạ bị thương nặng.. Thế là sao?

- Là… Tôi đến nhà cũ của Kim Nguyệt Dạ, chủ nhân mới của căn nhà nhờ tôi chuyển lại cho cậu ta những thứ đồ còn sót lại ở trong nhà.. trong đó….trong đó có… thứ này… - Tôi ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt Vũ, rồi mở túi áo, lấy ra quyển nhật kí của Dạ, tôi dúi nó vào tay cậu ấy…

- Là… Nhật kí của Dạ sao? – Vũ tròn mắt kinh ngạc, tay đỡ lấy cuốn sổ, giở nhanh vài trang… Tôi nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy lướt qua từng dòng chữ của Dạ trong cuốn sổ. Ánh mắt cậu tràn đầy sự đau đớn, miệng khẽ mấp máy – Hiểu rồi… Dạ ngốc, đó là cách mà một người có chỉ số IQ cao như cậu chọn sao?..

Bỗng nhiên, không biết tại sao, người tôi bỗng run lên. Bàn tay Vũ cảm nhận thấy điều đó. Cậu bỗng buông bàn tay cậu ra khỏi bàn tay tôi, nhưng rất nhanh, cậu vòng tay ôm lấy tôi như an ủi “Đừng sợ, Tuệ, tôi sẽ luôn bên cạnh em, tôi hứa!”

Bất giác, tôi nép sát người vào cậu. Tôi cố thốt lên một cách khó nhọc:

- Xin lỗi cậu, Lý Triết Vũ… Xin lỗi đã để cậu lo lắng. Đáng ra tôi nên nói với cậu ngay từ đầu, đáng lẽ tôi không nên một mình tự lo mọi chuyện…

- Em đừng tự trách bản thân mình – Vũ ôm tôi chặt hơn – Tôi biết em vẫn còn tình cảm với Dạ, tôi hiểu cảm giác của em khi em đọc được những dòng nhật kí của Dạ, tôi biết em rất khó khăn khi phải chọn lựa… Tôi không thể trách em… Tôi đã đợi em lâu lắm rồi, và tôi sẽ tiếp tục đợi… cho tới khi tâm hồn em không còn gợn sóng… tôi sẽ chờ em…

Giọng Vũ nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, ôm ấp, vỗ về trái tim tôi, khó khăn lắm, tôi mới thốt lên được ba từ “Lý Triết Vũ” như cố gắng trả lời cho cậu yên tâm…

Tôi quay đầu nhìn sang Dạ đang gục đầu vào cửa sổ xe, lòng bỗng cảm giác nôn nao khó tả. Kim Nguyệt Dạ…. Lý Triết Vũ…. Hai cậu muốn tôi phải chọn như thế nào? Tôi phải làm sao đây…. Làm sao đây… Tôi ngồi giữa Vũ và Dạ, chân chạm đất nhưng hồn lất phất tận trời…

Three (POV of Tô Hựu Tuệ)

Lý Triết Vũ cõng Dạ trên lưng. Hai đứa chúng tôi dìu Dạ vào bệnh viện Kinh Ái thành phố Milan. Thủ tục nhập viện đã xong, tôi và Vũ ngồi dựa vào nhau trong phòng chờ bệnh viện. Các bác sĩ đang chẩn đoán xem phần đầu của Dạ như thế nào…

- Vũ… cậu nói xem, nếu Dạ… nếu Dạ… thì thế nào…

- … - Vũ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng kéo lại cho tôi chiếc áo khoác trên vai… - Tuệ, em hãy tin tưởng Dạ, tin rằng Dạ không sao, giống như lúc em tin tôi sẽ trở về bên em…

- Giống ….giống như.. lúc đó.. sao? – Tôi lặp lại …

- Ừ, vì tôi biết, Dạ giống tôi, Dạ sẽ không để em phải thất vọng đâu! - Giọng Vũ quả quyết, giọng nói ấy như liều thuốc bổ, làm dịu lại trái tim đang quẳn quại, đau đớn của tôi.. nhẹ nhàng… - À mà, hai ngày nữa chúng ta phải rời Milan đến Tinh Hoa rồi, em nên chuẩn bị đi. Bây giờ cũng muộn rồi, em nên về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ… sáng mai tôi sẽ tới đón em, rồi chúng ta sẽ đi…

- Còn.. còn Dạ thì sao? Nếu chúng ta không ở đây, e rằng, e rằng, cậu ta sẽ … bỏ về Star… - Tôi dè dặt hỏi, từng câu từng chữ như phải luyện tập cả trăm lần trong đầu, tôi chỉ sợ, một chữ nào đó trong câu sẽ khiến Vũ đau lòng…

- Không sao, Tuệ à, tôi sẽ nhờ người nhà đưa Dạ đến Tinh Hoa cùng chúng ta. Tôi có người quen làm ở bệnh viện tại Tinh Hoa. Anh ta chắc chắn sẽ chữa được cho Dạ. Em yên tâm về nhà cho khoẻ. Hẹn em sáng mai nhé!

- Thôi được, cậu ở lại trông Dạ nha, tôi về trước… - Nhìn ánh mắt Bắt-buộc-phải-đi-về của Vũ, tôi không thể nào cãi “lệnh” được, dù rất muốn ở lại nhưng cuối cùng, tôi cũng đành phải cất bước đi về ngôi nhà thân yêu!

Lúc tôi về đến nhà, tôi mới sực nhớ pama đã đi có việc đâu đó từ sáng. Thôi lên xếp đồ vậy. Đến lúc tôi xếp xong đống đồ đạc của mình thì cũng đã 11 giờ hơn, muộn lắm rồi. Có lẽ tôi nên đi ngủ một chút, sáng mai, Lý Triết Vũ sẽ tới đón sớm…

Tôi nằm lên chiếc gi.ường thân yêu, tự nhủ, trong thời gian tới, mình sẽ phải xa em ấy dài dài… Ôi em gi.ường em gối, chị sẽ nhớ các em lắm! Đưa tay kéo lại chăn, tôi nhắm mắt lại…

Một tiếng đàn Violin vang lên… rồi rất nhanh sau đó, tiếng Piano cùng hoà vào bản nhạc đó… Quen… quen lắm, đây là bản nhạc mà Lý Triết Vũ đã đánh trong hôm tôi đi lùng tên Kim Nguyệt Dạ ở Khe cỏ Tình Nhân mà… Nhưng, tiếng Piano này, chắc chắn là Vũ chơi… như vậy,… ai.. ai đang chơi Violin…?

Bóng dáng cô độc quen thuộc… Đôi mắt nhắm nghiền, chìm trong bao xúc cảm của bản nhạc… Nhưng khoé miệng hơi nhếch lên… là.. là.. Kim Nguyệt Dạ ư? Dạ? Cậu ấy đang chơi Violin sao?

Và kia, cũng là một hình dáng vô cùng thân quen, mái tóc bay bay trong gió… Tròng mắt màu cà phê nhìn về một nơi nào xa lắm… Những ngón tay thon dài.. đưa đưa trên các phím đàn nhịp nhàng, nhịp nhàng… là Lý Triết Vũ….

Bỗng tiếng nhạc dừng lại đột ngột… tôi ngơ ngác nhìn về hai người đó… Họ nhìn về phía tôi, hay đúng ra là phía sau tôi, cứ như là xuyên qua tôi vậy… xa xăm….

- Bé Hựu Tuệ

- Tuệ

Hai giọng nói cùng vang lên… Ánh mắt họ bây giờ nhìn thẳng vào tôi, là tôi thật rồi, không phải nơi xa xăm nào nữa…

Cả người tôi cứng đơ, tôi nên làm gì đây, làm gì đây… Tôi nên, đi về phía ai, Dạ hay Vũ… tôi không biết…

- Tuệ à, đến đây…

- Bé mà không đến là tôi giận đấy!

Không… không…. Đừng bắt tôi phải lựa chọn mà… tôi xin hai cậu, đừng bắt tôi phải lựa chọn… tôi không biết, tôi không biết phải lựa chọn thế nào mới đúng… đừng mà, đừng…

- Đừng mà… - Tôi hét lên… Sáng.. sáng rồi sao? Nhanh vậy?

Reng! Reng! Bạn có tin nhắn!

“Tuệ, tôi ở dưới nhà em rồi, nhanh lên nhé!”
Là Vũ, cậu ấy đến rồi sao? Oh My God! 7h sáng rồi!!!!
Thôi được rồi, đã đến lúc Super Woman Tô Hựu Tuệ xuất chiêu! Trong vòng 2 phút, tôi đã xử lí xong toàn bộ công việc buổi sáng, thay quần áo, tay xách hai cái vali chạy xuống cầu thang.

Tôi mở cửa và thấy Vũ đã đứng chờ ở dưới. Hai đứa chúng tôi đến sân bay thành phố Milan.

- Tạm biệt, Milan! Tạm biết Phố Angel thân yêu!!!! – Tôi nói nhỏ khi bước vào máy bay…

- Tạm biệt cả em gi.ường em gối đi, Tuệ! – Vũ nhẹ nhàng “nhắc nhở” tôi bằng một giọng nói … y như là của tên Dạ!

- Vũ, cậu cứ đùa… - Tôi nở nụ cười tuyệt chiêu, gật đầu một góc 30 độ - Mấy cái đó.. tôi tạm biệt chúng từ mấy hôm trước rồi… á… - Toi rồi, đến lúc tôi kịp nhận ra mình vừa nói cái gì thì muộn mất rồi! Tô Hựu Tuệ, Vũ đã đánh mày đâu mà mày khai…

- Ồ, hoá ra em chào tạm biệt chúng thật! Ha ha ha ha ha

Và chúng tôi rời thành phố Milan trong tiếng cười của Lý Triết Vũ…

End chap 1
 
Chap 2: o0o Biết – Know o0o

Nhân vật:
- Kim Ánh Minh
- Mã Thu Thu
- Mông Thái Nhất

Địa điểm:
- Công viên Tảo Xuyên
- Rạp chiếu phim Star

One (POV of Mã Thu Thu)
- Chuột hôi… sao mày cứ đi theo tao và Chim Sẻ vậy? – Ai da, Mông Thái Nhất, Mông Thái Nhất lại nổi khùng rồi…

- Không đi để mày độc chiếm Thu Thu à? Còn lâu! – Ấy chết, Kim Ánh Minh, cậu làm thế là… khơi nguồn chiến tranh đó…

- Cho tao và Chim Sẻ một tẹo riêng tư cũng không sao mày? – Hả? Người... người vừa nói là Mông Thái Nhất? Cậu ta.. cậu ta mà cũng biết hạ giọng sao...

- Mày độc chiếm Thu Thu cả năm rồi! Có mà mày không cho tao và cô ấy có chút riêng tư ấy! Ngốc!
Oh My God!!!!

Con lạy hai người... Hai người ám con suốt cuộc đời cấp ba trong sáng tươi vui của con rồi... Giờ đến cuộc sống vui vẻ của con... hu hu hu hu

Xẹt... xẹt....

Hả... Cái ... cái gì vậy... nghe như tiếng ... tiếng... điện phóng ra vậy..?

Oh no!

Không xong rồi... Mông đại hiệp, Kim lão gia... hai cậu.. làm ơn đi, đừng nhìn nhau bằng ánh mắt phóng tia lửa điện như thế... dòng điện đó đủ để nướng chín giòn con chim sẻ là tôi nè..

- Khoan... khoan! – Không thể chịu nổi nữa, tôi chen vào giữa, giơ tay đẩy hai tên đó cách xa nhau ra – Hai cậu đừng cãi nhau nữa.. Sao cứ như trẻ con vậy hả? Thôi được rồi, là số phận tôi lúc nào cũng phải kẹp giữa hai cậu. Vậy thế này đi, hai cậu chơi kéo – búa - bao đi, ba keo, ai thắng tối nay tôi sẽ đi chơi với người đó...

- Hả? – Hai tên đó hét lên kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng lao vào “trận chiến” kéo – búa – bao.

Cảnh tượng “trận chiến oanh liệt” được miêu tả dưới con mắt của Mã Thu Thu:

Gió thổi ào ào... Tà áo của Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh bay bay theo gió... Hai mái tóc vốn đã rối bù, nay vì gió mà càng rối hơn... Trông hai người này như hai dũng sĩ ra trận, tràn đầy sinh lực, hừng hực như hai ngọn lừa cao ngùn ngụt...

Mông Thái Nhất giơ tay phải lên cao quá đầu, tai trái chống hông, mắt gườm gườm nhìn Kim Ánh Minh.

Kim Ánh Minh mặt lạnh như băng trôi Bắc Cực, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Mông Thái Nhất, tay phải cho vào túi quần, tay trái cũng bắt đầu giơ lên.

- Kéo.... Búa..... Bao....!!!!!!

Mông Thái Nhất ra Bao, Kim Ánh Minh ra Kéo, Kim Ánh Minh thắng!

- Kéo.... Búa.... Bao... !!!!!

Kim Ánh Minh ra Búa, Mông Thái Nhất ra Bao, Mông Thái Nhất thắng!

Kim Ánh Minh – mặt vẫn lạnh như tiền, thái độ tưng tửng như chẳng phải chuyện của mình – đưa mắt liếc qua phía Mông Thái Nhất

Mông Thái Nhất – người đang hùng hục như con bò mộng, đầu tóc rối mù, người khẽ run lên – ngay lập tức nhận được ánh mắt của Minh, cũng dùng “Hỏa Nhãn” đáp lại...

Trận chiến Kéo – Búa – Bao của họ như biến thành trận đấu mắt khủng khiếp... Mặt đối mặt, mắt đối mắt...

Tay giơ lên... hạ xuống... bàn tay xòe ra.... 3... 2... 1.....

- Kéo .... Búa.... Bao.....

Kim Ánh Minh ra Kéo, Mông Thái Nhất ra bao... Kim..Kim..Ánh Minh thắng....

Kết thúc trận chiến!

- Mông Thái Nhất... Mông Thái Nhất... chỉ là...hôm nay... cậu ... xui xẻo..... thôi tha cho Kim Ánh Minh đi... – Tôi run lập cập vuốt vuốt lưng Mông Thái Nhất đang hừng hực rừng rực như ngọn lửa cao vun vút tận trời xanh.

Mã Thu Thu ơi là Mã Thu Thu, từ giờ mày nhớ nghen, khắc cốt ghi tâm vào: Mông Thái Nhất không có năng khiếu chơi Kéo – Búa – Bao!

- Nè, tao thắng mày rồi đó! Tối nay Thu Thu sẽ đi chơi với tao, thế nhé! – Mẹ ơi, Kim Ánh Minh, cậu vui cậu mừng mặc kệ cậu, sao lại đổ thêm dầu vào lửa thế...

- Mông Thái Nhất, cậu đừng chấp vặt... Thôi thì tối nay tôi sẽ đi chơi với Kim Ánh Minh... – Tôi khe khẽ xoa dịu Mông Thái Nhất, rồi thì thầm – Ngày mai tôi sẽ đi với cậu cả ngày mà, nhé!

- Chim Sẻ!!! – Mông Thái Nhất cao giọng. Oh My God! Sắp có màn giáo huấn đây...

- Hôm nay tôi thua, đành để em đi với tên Chuột hôi đó! - Ồ, tên này có vẻ quân tử đó!

- Nhưng... – À đây rồi, bài thuyết giảng đây rồi! – Em không được đi với tên đó quá 10h đêm. Không được nắm tay tên Chuột đó. Không được gọi tên đó bằng tên. Không được abc, không được xyz, blah blah blah blah...

- Ồn chết đi được! – Kim Ánh Minh kéo tay tôi – Đi đi, Thu Thu, 6 giờ rồi đó!

- Đã bảo không được nắm tay! Chim Sẻ, nhớ cẩn thận... á, Chuột hôi, không được kéo Chim Sẻ thế! Nhớ đưa Chim Sẻ về nhà cẩn thận, không tao giết mày!!!!!! – Mông Thái Nhất hét với theo Kim Ánh Minh đang kéo tay tôi đi mất dạng...

Two (POV of Mã Thu Thu)
- Kim Ánh Minh, chúng ta đi đâu?

- Xem phim

- Ừm.. Kim Ánh Minh... cậu bỏ tay tôi ra nhé? – Tôi run run đề nghị, chỉ nhớ vẻ mặt của Mông Thái Nhất lúc “căn dặn tận tình” là tôi thấy tim đập chân run rồi...

- Vì mấy lời đe dọa của Mông Thái Nhất? – Kim Ánh Minh cong mày, tỏ vẻ không bằng lòng – Nếu vì mấy lời đó... thì còn lâu! Em để hắn át vía quá rồi, Thu Thu ạ!

- Nhưng... cậu ấy... biết đâu... sẽ đánh cậu thì sao? – Run run, tôi tiếp tục run...

- Ngốc! Em đang đi với tôi đó! Hắn đánh tôi thì tôi đánh lại. Tóm lại là Thu Thu khỏi phải lo

- Á! – Tôi khẽ kêu lên.. Kim... Kim Ánh Minh..... kéo sát tôi đến chỗ cậu ấy... – Kim Ánh Minh.. bỏ ra đi, xấu hổ chết mất...

- ... – Á, đáng sợ, đáng sợ! Mặt cậu ấy đáng sợ quá... Xám xịt thế kia... toi rồi, tôi làm gì sai sao? Hu hu hu

o0o0o​

“Có người nói, kẻ nào dám dấn thân vào vòng tròn đá sẽ bắt gặp ma trơi. Tương truyền, nếu đi theo chúng, ngọn lửa kì lạ ấy sẽ dẫn bạn tới chỗ định mệnh của mình...”
- Kim Ánh Minh, đây là phim hoạt hình đó!

- Ừ, Brave, phim mới nhất của Pixar – Disney đó! – Kim Ánh Minh với tay lấy vài hạt bỏng ngô trong tay tôi – Xem 3D mới đã...

- Tôi cứ nghĩ cậu sẽ xem mấy thể loại phim như Spider Man chứ?

- Xem rồi! Với cả, tôi nghĩ chắc người như Thu Thu thích xem phim hoạt hình!

- Người như tôi? Cậu có ý gì thế?

- Thì trẻ con, ngốc nghếch, ngố ngố! Phì... – Kim Ánh Minh cười khì, xoa xoa đầu tôi

- Ờ, ờ, hay thật! Hóa ra cậu nghĩ tôi thế! Hứ! – Tôi lè lưỡi, phồng má, làm mặt giận... Tức thật, tôi thế này mà kiu trẻ con, ngốc nghếch, ngố ngố!

- Và... dễ thương.... – Kim Ánh Minh nói nốt câu cuối cùng...

Bùm! Không cần nhìn vào gương, tôi cũng biết mặt mình đỏ thế nào rồi... hic, Kim Ánh Minh khen tôi dễ thương kìa... Chúa ơi, cầu cho đèn trong rạp tối tối chút đi... để Kim Ánh Minh nhìn thấy mặt con đỏ thế này chắc chết mất! Hu hu hu hu hu!

Bỗng nhiên, Kim Ánh Minh khẽ kéo bàn tay tôi, rồi nắm chặt lấy nó. Giọng nói chắc nịch như khẳng định một chân lí, sự thật hiển nhiên:

- Nếu chỉ vì Mông Thái Nhất mà em bắt tôi rời xa em, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó!

Tôi không dám trả lời Kim Ánh Minh. Nhưng thôi, xem phim đã...

- Á... á ... á.. – Tôi khe khẽ kêu lên... Đáng.... đáng sợ quá.... Trên màn hình là cảnh con gấu Mor’du cùng hoàng hậu Elinor – lúc này bị hóa thành gấu – đang lao vào nhau vồ tới tấp...

- Sợ à? – Kim Ánh Minh hỏi. Mà sao có mỗi hai từ “Sợ à?” của cậu ấy mà tim tôi cũng đập loạn xạ thế này...

- Không sao, không sao đâu... – Tôi cuống quýt trả lời.

...15p’ sau...​
- Hức... hức... phim cảm động quá – Haizzz, phim hay quá làm cho tôi xúc động muốn chết, từ lúc nào không biết mà tôi đã khóc sưng cả mắt rồi.

- ... – Kim Ánh Minh không nói gì, lặng lẽ lấy khăn lau lau nước mắt cho tôi, rồi cậu ấy dịu dàng bảo – Thôi nào, 9 giờ rồi, mình đi ăn nhé!

- Ừm... hic... hic... – Tôi gật đầu. May quá, đói mà bụng không sôi òng ọc lên, chứ nó mà “giờ chứng” lúc này thì chỗ đất bên cạnh có một cái lỗ...

Ngồi trong quán ăn, tôi bắt đầu luyên thuyên đủ thứ chuyện. Còn Kim Ánh Minh thỉnh thoảng chỉ nhếch môi cười. Haizz, sao tự dưng tôi thấy mình cứ ngu ngu sao ấy...

- Ơ, Kim Ánh Minh, cậu đang nghĩ gì vậy?

- Bỗng nhiên tôi nghĩ, nếu có một ngày tôi không bao giờ nhìn thấy em nữa, không biết tôi sẽ ra sao? Em đã bao giờ nghĩ vậy chưa?

Tôi giật mình, người khẽ run lên. Kim Ánh Minh nghĩ vớ vẩn gì vậy... nhưng... nhưng... chính tôi cũng từng ... tưởng rằng mình sẽ chẳng có cơ hội gặp lại Minh còn gì.

- Tôi.. tôi.. – Bất giác tôi với tay lấy cốc nước mà người phục vụ vừa rót, không kịp nhìn xem nó là gì.. và uống một ngụm rõ to.

Ực... ủa sao.. đầu óc quay mòng mòng thế này? Chóng mặt quá, nó là cái gì vậy?

- Thu Thu, đó là... – Kim Ánh Minh sốt sắng kêu lên... và tôi gục thẳng xuống bàn... ngất lịm đi, nhưng vẫn kịp nghe câu cuối cùng... - đó là.... rượu....

Three
- Thu Thu, đó là .... đó là.... rượu.... – Cậu con trai đó chỉ kịp thốt lên câu cuối cùng trước khi cô gái đối diện cậu ... nằm bẹp dí trên mặt bàn...

Trên con đường nhỏ, một cậu con trai tay bế một cô gái bước đi chầm chậm.

Cộc cộc cộc...

Bà Mã – trong trang phục ngủ – bước ra mở cửa cho cậu

- Thu Thu? Gì thế này... cậu là ai? – bà Mã hốt hoảng – Chuyện gì đã xảy ra với con bé..?

- Cháu chào bác ạ - Cậu con trai cúi người – Cháu là Kim Ánh Minh, bạn học của Thu Thu. Lúc nãy bọn cháu đi ăn tối, cô ấy uống nhầm rượu nên...

- À ừm... cảm ơn cháu ... thôi để bác đưa nó vào phòng... – bà Mã đưa tay toan đỡ lấy con gái

- Dạ, để cháu đưa cô ấy vào phòng

- Phiền cháu, phòng nó ở kia

....

- Dạ, cháu chào bác cháu về ạ!

- Ừm, cảm ơn cháu, cháu về cẩn thận.


o0o Sáng hôm sau o0o​
Reng reng reng

Tôi cố với tay ra khỏi lớp chăn dày, mệt mỏi bấm nút nghe

- A lô...
- Vẫn còn ngủ sao Chim Sẻ? Dạy đi ăn sáng với tôi!
- Mông Thái Nhất... cho tôi...ngủ...thêm tẹo nữa...... – Tôi đó thì thầm như van nài vào điện thoại
- Nhưng tôi... ở dưới nhà em rồi... xuống đi Chim Sẻ
- Tôi muốn Ngủ!!!!

Và cuối cùng, tôi chui đầu vào trong chăn ngủ tiếp

5 phút 13 giây sau!

Soạt!

- Á, em chăn thân yêu! Đừng rời bỏ chị mà - Ủa sao kì vậy ta? Ai mà dám giật chăn kéo gối của bản cô nương này?

Tôi mắt nhắm mắt mở ngước đầu lên nhìn.. Á.. Mông Thái Nhất

- Ai cho cậu vào phòng tôi? Mẹ ơi! MẸ ƠI???? – Mẹ ơi mẹ ơi, sao tên này vào được phòng con vậy trời? – Sao cậu vào được đây?

- Cửa sổ! Mà tôi vào phòng em thì làm sao? Chẳng lẽ không được vào phòng bạn gái? – Ai cha, cái tên này... Sao lại... sao lại... có thể diễn cái bộ mặt tưng tửng này trước mặt tôi “ngon lành cành đào” thế nhỉ!

- Không phải là không được! Mà là cậu vào khi tôi không có cho phép! Mà thôi, cậu đến đây rồi... tôi với cậu đi ăn sáng, chấm hết! – Bực quá, tốt nhất xuống nước đồng ý đi ăn sáng với hắn cho xong! Haizzzz....

- Được thôi.

End chap 2
 
Chap 3: o0o Lần gặp mặt đầu tiên – The first meet o0o

Nhân vật:
- Tô Hựu Tuệ
- Kim Nguyệt Dạ
- Lý Triết Vũ
- Kim Ánh Minh
- Mã Thu Thu
- Mông Thái Nhất
- Hà Tiểu Bối
- Trịnh Vũ Nhi
- Hà Ảnh Nguyệt

Địa điểm:
- Biệt thự nhà họ Lý tại thành phố Tinh Hoa
- Quán Cafe Maid Latte

One
Cánh cửa gỗ to mở ra, một chàng trai khoảng mười tám, mười chín tuổi bước vào. Cậu có một khuôn mặt đẹp như một vị thiên sứ, chỉ tiếc nó đã bị che gần một nửa dưới chiếc mũ áo, vóc người cao ráo, dáng đi khoan thai. Tay khẽ kéo chiếc vali, cậu tiến tới đại sảnh.

Một cậu trai khác tiến đến với một nụ cười trên môi. Chàng trai này chắc cũng tầm tuổi đó, nhưng nhìn phong thái của cậu, chắc chắn cậu là chủ nhân của căn biệt thự này. Cậu nói với người khách mới đến vài câu, có những câu nửa đùa nửa thật, vậy, họ chắc chắn là bạn thân. Người mới đến như vẫn còn chìm trong mộng mị, sắc mặt như vừa thoát khỏi cái chết cận kề. Và họ bước đi....

- Vũ! Vũ! – Hai người họ dừng cuộc nói chuyện, quay về phía tiếng gọi. Một cô gái trắng trẻo và xinh đẹp hối hả chạy đến, nhưng gương mặt cô tỏ ra rất vui mừng – Kim Nguyệt Dạ tới rồi à?

Lý Triết Vũ mỉm cười nhìn cô gái đó – Tô Hựu Tuệ, rồi đưa mắt sang bên người khách đó, gật đầu như xác nhận đó là “Kim Nguyệt Dạ”.

- Bé Hựu Tuệ thấy tôi đến mừng thế cơ à? Nhớ tôi đến thế sao? Haizzzzz... tôi thiệt có lỗi quá đi, để bé yêu nhớ đến mất ăn mất ngủ! – Cậu con trai tên Dạ đưa tay bỏ chiếc mũ, vuốt vuốt lại những lọn tóc rối làm dáng, đôi môi vẽ lên một đường cong hoàn hảo, nghiêng đầu nhìn Tuệ.

- Cậu chết tôi cũng chẳng quan tâm! – Tuệ cố gắng vênh mặt lên cãi cùn – Cậu nghĩ nữ hoàng Tô Hựu Tuệ đã thi đậu với số điểm cao nhất đại học Tinh Hoa này mà thèm nhớ cậu mất ăn mất ngủ?

- Hú, chúc mừng bé yêu đậu đại học! – Kim Nguyệt Dạ làm bộ mặt ra vẻ ngạc nhiên lắm, cứ như thể việc Hựu Tuệ đỗ đại học là chuyện lạ ấy.
- Cậu nghĩ tôi ngu tới mức không đỗ nổi đại học á? Tôi mà không đỗ đại học, chắc tôi đi ra cầu Hồng tự tử luôn!

- Trời ạ, nghiêm trọng vậy sao? – Kim Nguyệt Dạ tiếp tục làm mặt ngạc nhiên – Vậy tôi có ý này, tôi thi vào đại học Tinh Hoa nhá! Lúc đó, bé yêu sẽ lại đứng thứ hai thôi... bé lúc nào chẳng kém tôi 0.5 điểm.. hơ hơ hơ hơ....

- Xin lỗi tôi đi, Kim Nguyệt Dạ! Tôi báo cho cậu biết, lần này tôi đỗ vào trường, chì thiếu 0.25 điểm là tối đa luôn rồi! Cậu có vào Tinh Hoa, tôi cũng đuổi kịp cậu sớm.

- Woah, chỉ thiếu 0.25 điểm... Hơ hơ hơ hơ.... Chặng đường bé đuổi kịp tôi còn dài lắm bé ơi.... Dài lắm... dài lắm... dài kinh khủng luôn... bé đi cả đời không hết đâu bé à.... – Mặt Dạ hiện lên chữ “Never” to tướng...

- Á.. cậu cậu cậu cậu cậu

- Hai người thật là... lần đầu gặp nhau chí chóe... lần thứ hai chí chóe..... lần thứ ba vẫn chí chóe.... đến giờ vẫn chí chóe là sao? Thật không hiểu nổi hai người luôn! – Lý Triết Vũ ngán ngẩm, “lực bất tòng tâm”nhìn hai người trước mặt cãi qua cãi lại. Cuối cùng thở dài – Haizzzz, này Dạ, cậu lên phòng cất đồ, rồi ba đứa mình ra cafe cho khuây khỏa! Hà Ảnh Nguyệt vừa báo với tôi là chị ấy mở một quán Cafe mới tên là Maid-Latte đó, chúng ta đến nha!

Two (POV of Mã Thu Thu)
- Á Á Á Á Á..... Chim Sẻ à... tôi mỏi lưng quá đi, hay em đấm lưng cho tôi? – Cái gì thế này? Tôi biến thành người hầu của tên này từ bao giờ thế?

- Em không cần phải đấm lưng cho tên ngố mặt heo này! – Kim Ánh Minh kéo lấy tay tôi

- Tao không có mặt heo! Còn mày í, mày bỏ cái móng chuột của mày ra khỏi tay Chim Sẻ!!!! – Mông Thái Nhất gắt lên

- Mày nữa, mày có quyền gì mà kêu tao là chuột! Còn nữa, cô ấy có tên đàng hoàng, sao mày cứ nhất nhất kêu là CHIM SẺ thế hả? Cô ấy là NGƯỜI đó!!!!!!

- Eo ơi, mày óc heo hay sao vậy? Không thấy sao? Nhìn đi, cô ấy mỏng manh yếu đuối bé nhỏ như con chim sẻ vậy... – Hả????? Hắn nói gì cơ? Mỏng manh? Yếu đuối? Bé Nhỏ? Sau tất cả những việc tôi làm... Hắn ta vẫn nghĩ tôi mỏng manh, yếu đuối, bé nhỏ như hồi đầu sao?

Mà thôi, hai tên này sao cứ cãi nhau quá trời. Cứ đụng mặt là cãi... Mà khổ nỗi, ngày nào Mông Thái Nhất cũng tới đón tôi từ sớm, rồi đúng 5 phút sau Kim Ánh Minh cũng xuất hiện như thần, thế là hai tên đó cứ lẽo đẽo theo tôi đến tận tối. Hic, Chúa ơi... bộ cả đời con sẽ bị dính vào hai tên này sao?

- Abc

- Xyz
- @!#*^&#^#

- *&(^^#%&@*#*

Haizzzzz, muốn yên ổn một tí cũng không xong nữa....

- Thôi nào, thôi nào... Hai cậu cứ cãi nhau thế... đứa khổ nhất là TÔI mới đúng!!!!! – Cuối cùng tôi cũng phải hét lên.

- Không được, không thể tha cho tên Chuột Hôi này được. Hôm đó Chim Sẻ đã nói em chọn tôi mà. Tại sao tên này cũng cứ đi theo chứ???

- Đó là hành động nhất thời của Thu Thu, là do cô ấy nhìn thấy mày bỗng dưng rời khỏi chỗ đó nên mới làm thế!

Ôi trời ơi... Đến bao giờ con mới được bình an....

Nhanh lên, nhanh lên, kiếm cớ gì đó hạ hỏa nhị vị thiếu gia đây ngay...

“Reeng... Reeeng” Í, điện thoại...

- A lô, là cậu à.. Thượng Hà Hy? Ừ, okay, tớ sẽ đến, cậu và chị Nguyệt chờ tẹo nha!!!!

Ô la la, có cách rồi... hà hà hà... Đánh bài chuồn thôi...

- Nè, hôm nay chị Nguyệt khai trương quán Cafe đó! Tôi đến dự buổi khai trương quán đây! Pai hai cậu nghen!!! – Chuồn mau... cơ hội tỷ năm có một không hai...

--- 15 phút sau ---

Tôi bước vào quán Cafe. Ồ, đẹp quá, là Cafe Maid-Latte! Chị Nguyệt thật là có mắt thẩm mĩ. Ngay giữa quán là một chiếc đàn Piano màu trắng. Bên cạnh còn có những loại nhạc cụ khác như Guitar, Violin, Sáo... bày biện đẹp tuyệt vời. Trên tường vẽ những ngôi sao lấp lánh trên nền trời xanh thẳm. Không gian lung linh lung linh huyền bí... Có điều tôi không hiểu, tại sao đồng phục của quán lại theo chủ đề Maid – tức là người hầu. Có lẽ vì nó dễ thương chăng...

Nhưng vấn đề là.... tại sao hai tên ngố này vẫn theo tôi vậy trời?
Three
Ring ring

Tiếng chuông gió trong trẻo vang lên sau khi Lý Triết Vũ đẩy cánh cửa quán Maid-Latte. Bộ ba duy nhất trên lầu Vọng Tinh cùng bước vào quán.

- Thiếu gia, tiểu thư, mừng ba người trở về - Bỗng có hai giọng nói vang lên đầy vui mừng.

Woah, đó là hai cô bé chừng 14, 15 tuổi, gương mặt xinh xắn, mặc những bộ trang phục hầu gái thiết kể theo phong cách Lolita cúi đầu chào!

- Tôi là Lý Triết Vũ, đây là Tô Hựu Tuệ và Kim Nguyệt Dạ, chúng tôi đến theo lời mời của tiểu thư Hà Ảnh Nguyệt! – Lý Triết Vũ lên tiếng.

- Vâng, Tiểu Bối và Tiểu Nhi đang chờ ba anh chị. Mời anh chị theo chúng em đến phòng tiệc!

Ba người họ theo hai cô bé vào trong quán – lúc này có khá nhiều người. Một cô gái mặc một bộ váy liền dài màu đen, cũng vẫn là kiểu váy Maid bước ra, mỉm cười nhẹ nhàng.

- Tôi là Hà Ảnh Nguyệt, chủ quán Cafe Maid-Latte. Lý Triết Vũ, cảm ơn vì cậu đã đến buổi tiệc – Rồi cô quay sang cô gái đứng bên cạnh Vũ, cùng cậu con trai cạnh cô – Phải chăng tôi đang được đón tiếp Công chúa Minh Đức, Miss teen Milan – Tô Hựu Tuệ cùng Đệ nhất Hoàng tử Sùng Dương Kim Nguyệt Dạ?

Tô Hựu Tuệ gật đầu, cười nhẹ nhàng:

- Em là Tô Hựu Tuệ, chúng ta đã từng gặp nhau một lần ở tiệc sinh nhật Vũ. Cảm ơn chị vì đã mời chúng em!

- Vinh dự cho tôi đã được gặp vị Tân Tiểu thư Ngôi sao tương lai! – Kim Nguyệt Dạ nở nụ cười thiên sứ.
Thế rồi, khi toàn bộ khách mời đã ổn định chỗ ngồi, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối. Một ánh đèn chiếu thẳng lên sân khấu nho nhỏ. Bên cạnh chiếc đàn Piano trắng tinh giữa phòng, Hà Ảnh Nguyệt bước ra.

- Cảm ơn các vị khách quý đã đến dự buổi khai trương quán Cafe Maid-Latte. Tôi là Hà Ảnh Nguyệt, quản lí quán. Quán Cafe lấy theo phong cách Maid – phong cách các nàng Hầu gái, các chàng Quản gia trong một biệt thự nho nhỏ. Với mong muốn khách hàng - những thiếu gia, những tiểu thư xinh xắn, đáng yêu – thoải mái với quán, tôi đã cùng em Trịnh Vũ Nhi – là bạn thân của em gái tôi thiết kế căn phòng này theo chủ đề: “Bầu trời ban đêm” với những ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi cũng cảm ơn em gái tôi là Hà Tiểu Bối đã giúp tôi thiết kế những bộ trang phục theo từng chủ đề của từng ngày tại Maid-Latte. Tại Maid-Latte, quý khách không chỉ được thưởng thức những đồ ăn, nước uống mà còn có thể thưởng thức những bản nhạc do nhân viên biểu diễn, hoặc có thể tự mình chơi nhạc bằng những nhạc cụ có trong quán. Hãy đề Maid-Latte là nơi bạn thoải mái thư giãn nhất! Cảm ơn!

Hà Ảnh Nguyệt kết thúc bài diễn thuyết trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
Four (POV of Tô Hựu Tuệ)
Khi bài diễn thuyết của chị Nguyệt kết thúc cũng là lúc cửa hàng chính thức mở cửa.

Chà, mới ngày đầu tiên đã đông khách!

Để tiện tổ chức tiệc, chị Nguyệt mời tất cả những người vừa tham dự bữa tiệc khai trương nhỏ của mình ngồi lại một bàn.

Tới giờ tôi mới để ý, phía bên kia có một “bộ ba” nhìn rất cute: một cậu con trai nhìn rất ngổ ngáo + một cô gái hơi rụt rè + một cậu nữa trông thư sinh, lạnh lùng, mỗi tội cậu ta kéo chiếc mũ áo sát mặt quá, tôi không nhìn thấy rõ mặt! Dù sao thì ba người đó thật là dễ thương!

Hai tên khỉ đó cứ choảng nhau suốt, này thì “móng heo”, rồi “đầu heo”, còn “chuột hôi” gì gì nữa.

Í khoan! Sao tôi có thể... có thể nói hai đứa con trai là dễ thương? Cô bé kia còn ... có thể chứ... chứ hai tên khỉ hôi kia...

OMG! Chắc tôi ở cạnh Vũ nhiều quá nên hết ghét lũ khỉ rồi hay sao? Không thể nào, trên đời này chỉ có Lý Triết Vũ mới dễ thương thôi... Á á á á... đầu óc mình bị làm sao thế này?

Vù....

Quạt bỗng thổi qua chỗ ba cô cậu đó và... và... làm cho chiếc mũ của cậu con trai “thư sinh” đó.

Cái gì... cả người tôi đông cứng. Bất giác tôi đưa mắt nhìn Vũ và Dạ. Cả hai người đó cũng có cảm giác như tôi hay sao ấy. Mặt Lý Triết Vũ đầy vẻ ngạc nhiên. Nhưng... Dạ... Mặt Dạ trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đôi mắt mở to, thất thần nhìn về phía cậu con trai đó. Bất giác, Dạ khẽ run lên. Cậu... cậu con trai đó... có nét gì đó... hệt như Dạ...

- Chuột Hôi – Cậu con trai trông rất ngổ ngáo hét toáng lên. Ai là Chuột Hôi, không lẽ là... cậu con trai bên cạnh – Bỏ cái móng heo của mày ra khỏi Chim Sẻ!!!! – Cái gì, Chim Sẻ sao? Chẳng lẽ cô bé đó tên là Chim Sẻ?

- Mông Thái Nhất – Cô bé bên cạnh lên tiếng – Sao cậu cứ cãi nhau với Kim Ánh Minh vậy? À mà, Mông Thái Nhất này, tôi nghĩ cậu nên bổ sung vào “Nguyên tắc của người hùng Mông Thái Nhất thêm một câu: “Cứ gặp Kim Ánh Minh là trời sụp” đi!”

- Thu Thu, chấp tên nhãi đó làm cái gì, sang bên này với tôi! – Kim Ánh Minh kéo tay cô bé tên Thu Thu sang phía bên phải cậu ấy!

- Không được, Chim Sẻ là của tao!!! – Mông Thái Nhất gầm gừ với Kim Ánh Minh.

Trời ạ, hiểu rồi... Hóa ra là... cả hai người đó.. đều thích Thu Thu. Nhưng... sao tên khỉ tên Kim Ánh Minh lại giống Kim Nguyệt Dạ thế nhỉ? Cùng họ nữa chứ! Càng lúc càng lạ kì!

- Và bây giờ - Giọng của chị Nguyệt bỗng cất lên – Buổi tiệc khai trương quán của chúng ta bắt đầu! Tôi xin giới thiệu, khách mời hôm nay có những người bạn của tôi. Đầu tiên là bạn Mã Thu Thu, từng là đối thủ của tôi trong cuộc thi Ngôi sao tương lai. – Cô bé đó là Mã Thu Thu sao? Là Mã Thu Thu được mệnh danh là Chim Sẻ của trường Tảo Xuyên à?

- Anh Kim Ánh Minh, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Kim Thị - Là cậu ta, là tên khỉ giống Kim Nguyệt Dạ. Mà... cậu ta là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Kim Thị sao? Còn trẻ quá!

- Anh Mông Thái Nhất, thiếu gia gia tộc Mông Thừa – Khoan, Tô Hựu Tuệ, mày nghe thấy cụm từ “gia tộc Mông Thừa” này ở đâu rồi... hình như có liên quan tới tên Sun

- ....

- ....

- Anh Lý Triết Vũ, người thừa kế tập đoàn Lý Thị - Đến.. Lý Triết Vũ rồi. Cậu ấy đứng lên, cúi chào mọi người, cử chỉ trông rất quý tộc.

- Anh Kim Nguyệt Dạ.. – My God, chị Nguyệt chưa nói hết câu, đám con gái trong quán đã rú ầm lên... Còn tên khỉ đó, hắn đang nở nụ cười sát fan hàng loạt... Khụ khụ, tên này... vẫn như xưa, chẳng khác gì cả!

- Và... – Chị Nguyệt cố giữ cái không khí hỗn loạn đó, giới thiệu nốt. Ủa mà đến ai vậy, tôi nhớ đã xong hết rồi mà – và, Công chúa Minh Đức, Miss Teen Milan Tô Hựu Tuệ!!!
Í, hóa ra là tôi sao? Thật ngốc hết chỗ biết, tôi quên đếm bản thân mình. Tôi vội vàng đứng dậy, gật đầu một góc 30 độ, nở nụ cười tuyệt chiêu, vẫy vẫy tay – Mình là Tô Hựu Tuệ, rất vui được gặp các bạn!

- Í, chị ấy là Miss Milan đó! Chị ấy xinh ơi là xinh!

- Đúng rồi, chị ấy là công chúa của trường Minh Dương tại Milan! Chị ấy đẹp thật!

- Mình biết chị ấy, mình rất hâm mộ chị ấy!

- Chị ấy vừa đỗ vào trường đại học Tinh Hoa với số điểm cao nhất trường, chỉ thiếu có 0.25 điểm! Đỗ vào Tinh Hoa mà thiếu có 0.25 điểm, chị ấy đúng là thiên tài!

Hơ hơ hơ, Kim Nguyệt Dạ, nhà ngươi đã thấy chưa? Các Fan của Hựu Tuệ này ở Tinh Hoa giơ tay ra vơ cũng có cả đống!

Đúng là Hà Ảnh Nguyệt có khác, những vị khách được mời tới toàn là những người nổi tiếng!

Five (POV of Tô Hựu Tuệ)
“Nguy to rồi, một chàng trai đang bị người của gia tộc Mông Thừa đánh” – Bỗng có tiếng nói vọng vào. Hình như có vụ đánh nhau thì phải...

“Đâu, đâu, nhìn thấy mặt cậu ta không?” – Có tiếng hỏi nhau

“Á” – Rồi lại có tiếng thét lên thất thanh của những cô gái, chuyện.. chuyện gì ... vậy

“Đây là Sun mà” – Vẫn tiếng đó, đầy hoảng hốt.

- Cái gì? Mông Thừa? – Cậu con trai tên Mông Thái Nhất bỗng hoảng hốt lao ra, theo sau là Thu Thu và Kim Ánh Minh

Thật là, lại đánh nhau... nhưng... cái gì cơ? Tôi.. hình như, vừa nghe thấy tên Sun thì phải. Tôi kéo tay Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ – Nhanh lên, ra ngoài với tôi, nhanh lên!

Vũ và Dạ ngơ ngác, nhưng cũng nhanh chóng chạy theo tôi.

Hộc hộc, “hiện trường” đây rồi! Mông Thái Nhất kêu những người to lớn mặc áo đen dừng lại. Thoáng chốc, tôi nhìn thấy cậu thanh niên đó đang cố gượng dậy,...vẻ mặt đó... Sun! Ồ, cái này...liệu có phải là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” không nhỉ?

Hừ, được lắm! Tôi thực sự phải cảm ơn người của gia tộc Mông Thừa! Tôi kéo Dạ và Vũ chen vào trong. Khi đã đứng trên hàng đầu, tôi nhìn thấy bên kia có cả Mông Thái Nhất, Mã Thu Thu, Kim Ánh Minh, cả chị Nguyệt, Tiểu Bối và Tiểu Nhi nữa.

Tôi chen lên, đứng trước mặt tên Sun, nhìn kĩ như muốn xác nhận lại lần cuối trước khi ra tay!

Tôi đưa tay ra, mọi người ai cũng nín thinh, nhìn tôi chằm chằm! Tôi vẫn hướng bàn tay về phía trước, nở nụ cười: - Cậu có sao không, Sun?

Hắn đưa tay với về phía bàn tay tôi. Run! RUN. Hắn ta run lên, bàn tay vội vàng rút lại

- Cô.. cô...

Đúng là làm chuyện xấu thế nào cũng sẽ bị báo ứng. Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng tôi chưa thỏa mãn, hôm nay chắc chắn phải nói chuyện rõ ràng với tên này!

- Sao vậy, người ta đã có ý tốt... – Tôi khẽ đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc, muốn tỏ vẻ làm cao một chút – Hay cậu cảm thấy những việc cậu làm đối với tôi khiến cho cậu thấy mình không đủ tư cách chạm vào tôi? – Hơ hơ hơ hơ, cậu thấy sao Sun? Sau bao nhiêu tháng cậu trốn tôi, tôi đá cậu thế, cậu thấy hay chứ?
- ... – Sun mặt mày tái mét, lấm lét nhìn tôi. Xung quanh bỗng xì xào...

“Kia chẳng phải là Tô Hựu Tuệ, người mà Sun nhận là mối tình đầu sao?”

“Cô ấy đang nói gì thế?”

“Sao lại ‘những việc cậu làm với tôi’? Tôi không hiểu”

Hơ hơ hơ, bàn tán nhiều vào! Tô Hựu Tuệ ta đây sẽ khiến cho ngươi – Sun – biết thế nào là khổ sở và nhục nhã – giống như những gì ta đã phải chịu!

- Mọi người làm ơn yên lặng, tôi có điều muốn nói với cậu ta! – Tôi nhẹ nhàng cất tiếng. Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ bước lên phía trước, đứng sau lưng tôi. Cả hai cậu ấy khẽ kéo tay tôi lại. Dạ muốn... Dạ muốn tôi buông tha cho hắn sao? Tôi giật tay Dạ, quay đầu mỉm cười với cậu ấy và Vũ. Tôi bước thêm một bước, rút khăn tay ra, nhẹ nhẹ lau vết máu trên mặt Sun, mỉm cười

- Sao thế? Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu về quãng thời gian đó thôi mà. – Hắn ta còn không đủ sức gạt tay tôi ra nữa, tôi tiếp tục lau lau những vết máu trên mặt hắn. Nhục thật đấy, Sun ạ!

- Quãng thời gian mà Tô Hựu Tuệ tôi đây biết thế nào là đau khổ và nhục nhã! – Tôi đứng lên, nhìn thẳng vào hắn, tiếp tục:

- Tôi – Tô Hựu Tuệ - chưa bao giờ biết đau khổ chỉ vì một thằng con trai, ý tôi là, từ sau khi tôi gặp cậu, Tiểu Vũ! Cậu, sau khi làm tôi đau khổ cách đây mười hai năm, thì mười năm sau, cậu tiếp tục làm tôi tổn thương lần nữa. Lần này còn độc ác hơn, cay nghiệt hơn, khiến tôi khổ sở và nhục nhã gấp nhiều lần trước đây. Cậu gây ra tổn thương cho tôi, không chỉ tôi, mà thậm chí là bạn bè tôi! Tam Đại Thiên Vương Sùng Dương tan ra là do cậu! Huyền hiểu lầm Dạ là vì cậu! Dạ trở nên như bây giờ cũng là do cậu! Cậu... là một con quỷ trong lốt con người! Tôi cảm thấy thông cảm và thương xót cho những cô gái là Fan hâm mộ của cậu! Suy nghĩ về những gì tôi nói hôm nay, Sun ạ! Còn lần gặp của tôi và cậu hôm nay, tôi xin cảm ơn cậu, thiếu gia Mông Thái Nhất! – Tôi quay về phía Mông Thái Nhất, cúi gập người một góc 120 độ, mỉm cười dịu dàng.

Rồi tôi quay lưng lại, hất tóc bước đi.

End chap 3
 
Chap 4: o0o Bạn bè - Friends o0o

Nhân vật:
- Tô Hựu Tuệ
- Kim Nguyệt Dạ
- Lý Triết Vũ
- Kim Ánh Minh
- Mã Thu Thu
- Mông Thái Nhất
- Giang Hựu Thần
- Thái Linh

Địa điểm:
- Quán Cafe Maid Latte
- Biệt thự nhà họ Lý tại thành phố Tinh Hoa

One (POV of Tô Hựu Tuệ)
Tôi bước ra khỏi đám đông hỗn loạn đó. Xung quanh rộ lên những tiếng xì xào.

“Lời nói của Tô Hựu Tuệ là thật à?”
“Nhắc mới nhớ, hồi trước tôi đọc nhật báo Milan cũng thấy đăng tin viên kim cương Trái tim Thiên Sứ trong khu biệt thự cổ số 23 phố Angel bị đánh cắp. Nghe đồn đâu đó, chủ mưu chính là Sun, và hắn đã dùng thủ đoạn nào đó ép một học sinh trường Minh Dương cùng làm việc xấu xa đó. Theo như nguồn tin thì, ban lãnh đạo trường Minh Dương đã xin bãi nại cho cậu học sinh đó vì có bằng chứng bị ép buộc. Nghe đâu, “thủ đoạn” đó là do hắn lấy một cô gái ra đe dọa cậu học sinh kia. Không biết chừng, cô gái đó chính là... Tô Hựu Tuệ...”

Hơ hơ hơ, tôi nhếch mép cười. Đúng rồi... bàn tán nữa đi... vì mỗi lời bàn tán của mọi người sẽ khiến hắn ta càng thêm đau khổ và nhục nhã.

Bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi. Không biết từ bao giờ, Lý Triết Vũ đã đến bên tôi – Tuệ à, vào quán đi, thiếu gia Mông Thái Nhất có lời mời.

Hả? Mông Thái Nhất? Có chuyện gì sao? Tôi bước vào quán cùng Vũ.

Trong quán, Dạ cùng Mông Thái Nhất, Mã Thu Thu, Kim Ánh Minh đã ngồi vào một bàn và gọi sáu cốc cà phê. Tôi ngồi xuống.

- Chào các bạn. – Tôi mỉm cười nhìn Mã Thu Thu và Kim Ánh Minh, rồi quay sang Mông Thái Nhất – Không biết thiếu gia đây có việc gì muốn nói với ba người chúng tôi?

- Thì cô đó! Tại cô cảm ơn tôi, mà sự thật là tôi không biết tôi đã làm gì, cho nên, tôi chưa thể nhận lời cảm ơn của cô được! - Ồ, quả thật, cậu ta là một người ngổ ngáo, không coi ai ra gì thật!

- Không có gì! Cậu là thiếu chủ gia tộc Mông Thừa, mà người của cậu lại đánh tên Sun kia, vô tình gặp lại người nhiều oán ít ân cũ của mình... lại còn có thể đàm đạo với hắn trong hoàn cảnh hắn như vậy... Tô Hựu Tuệ này chẳng phải rất cần cảm ơn cậu sao.

- Thôi thì – Lý Triết Vũ cất tiếng – chúng ta đã ngồi đây rồi, coi như là một buổi gặp mặt, làm quen. Dù sao chúng tôi cũng vừa mới tới Tinh Hoa, chưa có bạn bè. Chúng ta là bạn, được chứ?

- Được, coi như tôi làm ơn làm phước cho mấy người! – Kim Ánh Minh lạnh lùng lên tiếng.

- Kim Ánh Minh.. cậu... đùa vui thật đấy! – Mã Thu Thu cười trừ nhìn chúng tôi – Các cậu thứ lỗi... cậu ấy hơi kì quặc.... ái – Kim Ánh Minh véo má Thu Thu một cái

- Không sao, rất vui được biết các cậu – tôi cười với Thu Thu – À, mình cũng đã xem cuộc thi Ngôi sao tương lai, mình rất cảm phục tinh thần của bạn, Thu Thu!

“Theo nguồn tin cho biết, thái tử Giang Hựu Thần cùng thái tử phi Thái Linh của vương quốc Xianai States đã đến Tinh Hoa vào tối hôm qua....”

Tiếng chuông gió vang lên.

Hai vị khách, hình như một nam một nữ, bịt mặt kín, trông rất vội vàng, lo lắng... Bộ họ trốn cảnh sát sao?

Họ chạy tới bàn chúng tôi, cất giọng vội vã:

- Các bạn .. hộc.. hộc... các bạn cho chúng tôi... trốn nhờ... ngoài kia... phóng viên bao vây nhiều quá! Chúng ta đóng giả là một nhóm bạn đang tiệc tùng vui vẻ nghen!

- Làm ơn, họ sắp vào đây rồi! – người bên cạnh cất tiếng

- Okay! Nhanh lên... – sáu người chúng tôi vội vã đồng ý luôn!

- Oái... không kịp rồi....

Two (POV of Tô Hựu Tuệ)
Hic, phóng viên ập vào quán, ủa, họ làm cái gì vậy? Hai người này là gì vậy?

- Thái tử, Thái tử phi, xin hai người cho chúng tôi ít thời gian!

- Tại sao các bạn lại đến Tinh Hoa?

- ...

- ...

Hả? Sáu người chúng tôi mắt trợn ngược, miệng há hốc, tưởng như miệng chạm xuống đất luôn!

Cái.... cái... gì...? Hai người này... họ là thái tử và thái tử phi Xianai States sao? Thôi vậy, giúp họ trốn đã!

Hình như cả sáu người chúng tôi đều chung ý nghĩ. Mọi người chen lên, đẩy hai người họ vào trong phòng nhân viên. Lý Triết Vũ vội vàng nói:

- Xin lỗi các anh chị, bạn em vừa mới đến Tinh Hoa, cần phải nghỉ ngơi... mong anh chị thông cảm.

Đám phóng viên nhanh chóng chen lên, nhưng tám người chúng tôi đã kịp chuồn vào phòng nhân viên. Phù, thoát nạn!

- Hai cậu là... Thái tử và thái tử phi Xianai States sao...? – Thu Thu và tôi cất tiếng hỏi. Trời ơi, nhỡ tụi tôi đắc tội với bọn họ... Tôi quay sang nhìn Thu Thu, Thu Thu cũng quay lại nhìn tôi. Hai đứa như có cùng suy nghĩ, nuốt nước bọt ực cái.

- Không sao, không sao đâu. Bọn mình cùng tuổi mà... các cậu không cần phải như vậy đâu! Cứ coi như là bạn bình thường thôi! Hôm nay nhờ có các bạn, chúng tôi mới thoát được! À, tôi là Giang Hựu Thần, còn đây là Thái Linh, ờm... là vợ..

- Hả???? Thái Linh... em ... lấy chồng hồi nào SAO KHÔNG NÓI VỚI CHỊ HẢ??? – Thu Thu hét vào tai Thái Linh, họ là... chị em họ à... thật không ngờ!

- Là người yêu! – Thái Linh cắt ngang lời Giang Hựu Thần, bỗng cô ấy nhìn sang phía chúng tôi, ánh mắt ngạc nhiên... cô ấy nhìn Lý Triết Vũ sao? – Á.... anh là.... Hoàng Tử Biển....

- Hả? – Năm đứa tụi tôi há hốc miệng tập hai. Tôi lắp bắp – Lý.. Triết .. Vũ.... cậu ... cậu.. cậu.. là Hoàng Tử Biển á?

- À, cậu là Thái Lăng... à nhầm, giờ phải gọi là Thái Linh chứ! Cô là người đã chăm sóc cho tôi trong bệnh viện ở Saint Roland, kể chuyện về loài hoa thạch thảo và là người được tôi giới thiệu trong cuộc thi hội trưởng hội học sinh, đúng không? – Lý Triết Vũ thao thao bất tuyệt. Cái cậu này là Vũ mà tôi biết hả... – À, Tuệ này. Đây là cô gái mà tôi kể với em hôm sinh nhật Hiểu Ảnh đó!

- Ồ, là cô gái đáng yêu lúc đó đang phân vân giữa hai chàng trai hả? – Tôi nhớ ra rồi, hóa ra là cô ấy!

- Vũ, sao cậu lại là Hoàng Tử Biển? – Dạ cau mày, khó hiểu nhìn Vũ

- À, là cái lần tôi trôi dạt từ giếng cổ đó. Và hai người này đã cứu tôi.

- Là cái lần tập đoàn Lý Thị đưa tin đại thiếu gia Lý Triết Vũ mất tích, rồi sau đó thông báo là... ấy hả? – Kim Ánh Minh đột ngột lên tiếng
- Ừ, đúng! Lần đó tôi cứ nghĩ mình chết luôn rồi. Ha ha ha... – Trời ạ, cậu có phải đang kể chuyện của cậu không vậy? Sao tưng tửng như không có gì vậy!...

- Ha ha ha ha ha – Mọi người cười rộ lên...

Ngày hôm nay, tại thành phố Tinh Hoa, tám đứa chúng tôi chính thức trở thành bạn bè.

Three
Một chiếc xe BWM đen bóng đỗ xuống trước biệt thự nhà họ Lý. Lý Triết Vũ cùng Kim Nguyệt Dạ vừa bước ra khỏi cửa và...

Rầm...
- Ai da – Thái Linh – chủ nhân của cú ngã vừa rồi lúng túng đứng dậy... và....

Cốp!
- Au – Vẫn là Thái Linh, sau khi đứng dậy, cô lại đụng đầu cốp một cái vào cánh cửa xe...
chưa hết....

Rầm...!?
- Hức – Vâng, tất nhiên vẫn là Thái Linh. Cô ấy vừa xoa đầu được vài giây thì.. chân vấp luôn vào cái vali to đùng sau lưng... rồi ngã chọng gọng tập hai!

- Thái Linh – Giang Hựu Thần nhẹ nhàng kéo tay Thái Linh, lắc đầu đầy vẻ đau thương, rồi cất tiếng theo kiểu “ngàn lần không đổi thay” – Em vẫn chẳng may mắn thêm tẹo nào nhỉ?

- Trời ơi, Thái Linh, bà có làm sao không vậy? – Tuệ vừa kịp chạy đến, ân cần hỏi

- Bà yên tâm đi Tuệ, trước đây tôi còn trải qua những chuyện kinh khủng hơn thế này nhiều.. Ha ha ha ha – Thái Linh cười trừ...

- Có thật là... bà đã sống sót... được đến ngày hôm nay không... nếu mỗi ngày gặp không dưới mười ba lần xui xẻo? – Tuệ nhăn mặt...

- Thế thì cô ta mới không hổ danh là Thái tử phi Nhọ Nồi chứ! – Kim Nguyệt Dạ, người từ nãy tới giờ đứng tròn mắt nhìn “Màn trình diễn độc nhất vô nhị” của Thái Linh, cuối cùng cũng phun ra một câu chọc đúng vào “nỗi đau ngàn năm” của cô ấy!

Nhìn thấy Tuệ và Linh quay sang lườm Dạ cháy mặt, Lý Triết Vũ và Giang Hựu Thần vội xua tay – Vào nhà thôi...!

--- --- --- --- --- ---​

- Woah, trời đêm nay đẹp thật đó! – Thái Linh ngửa cổ lên nhìn vào bầu trời đêm, thốt lên.

- Thấy sao? Thấy ý tưởng lên sân thượng uống cà phê ngắm sao của tôi thế nào? – Lý Triết Vũ cười nhẹ, tay nâng cốc cà phê nghi ngút khói.

- Ở trên cao ngắm sao đẹp thật! – Hựu hưởng ứng

- Tôi kể cho mà nghe... – Tuệ đặt cốc cà phê xuống bàn, giơ tay lên chỉ về phía ngôi sao sáng nhất bên tay trái... – Nhìn rõ chưa, ngôi sao đó... ngôi sao sáng nhất bên tay trái kia kìa... nó có tên là Lý Triết Vũ!

- Thật sao? – Hựu và Linh tròn xoe mắt.

- Ừ - Vũ gật đầu – Và có một “ngôi sao” mang tên Kim Nguyệt Dạ!

- Đâu? Đâu – Hựu và Linh tiếp tục tròn mắt hỏi

- Đó... – Dạ, Vũ và Tuệ cùng chỉ vào “ngôi sao” sáng chói nhất trên bầu trời... – Ha ha ha.. là Mặt trăng đó!

Trong khi hai người kia mắt tròn xoe như hòn bi ve, miệng há hốc... Dạ cất tiếng ma mãnh – Hơ hơ hơ, thấy chưa... thấy chưa? Kim Nguyệt Dạ tôi đây là Mặt trăng đó.. Hơ hơ hơ hơ...

Bộ hắn... hắn... muốn tiếp tục Cosplay mấy tên ác quỷ hay sao...

- Dạ... cậu cười kiểu đó như ác quỷ ấy – Hựu cười hà hà, nói.

- Bộ cậu thấy tôi ác lắm à... tôi thấy bé Hựu Tuệ còn khủng hơn tôi cơ! – Dạ cau mày, tỏ vẻ “con nai vàng ngơ ngác tội nghiệp” nhìn về phía Linh và Hựu. Sau đó quay sang đá đểu Tuệ một nhát đau điếng!

- Đúng là... hôm nay Tuệ làm tôi ngạc nhiên thật... – Lý Triết Vũ quay sang nhìn Tuệ, cười trừ...

- Tôi.. tôi.. tôi cũng không nhớ là mình đã nói gì nữa.. lúc đó.. tôi nói mà chẳng suy nghĩ gì cả! Chỉ cần cứ nghĩ tới tên Sun đó là tôi không thể chịu nổi rồi! Với lại, nhìn cái thảm cảnh hắn bị đánh như vậy, tôi lại càng không thể nhẫn nhịn thêm được.. Tôi đã chịu đựng quãng thời gian khủng khiếp đó.. tôi không thể chịu được nữa.. ..Tôi không chịu nổi nữa... không... – Rồi Tuệ lặng đi... và bốn người còn lại cũng lặng người nhìn cô... Một giọt nước lặng lẽ rơi xuống...

- Haizzzzz, nhưng mà nhìn hắn tàn tạ thế... cũng hả dạ phần nào... Ha ha ha ha ha... thôi, tôi vào phòng trước đây....
Cuối cùng, Tuệ lấy tay gạt nước mắt... rồi mỉm cười... bước đi...
- Cô ấy... đã đau khổ rất nhiều... sau cái ngày định mệnh đó... – Lý Triết Vũ nhìn theo bóng Tuệ đang dần dần bước ra khỏi sân thượng, buông một câu như nhắn nhủ Dạ... rồi đuổi theo Tuệ.

(POV of Tô Hựu Tuệ)
Tôi bước xuống cầu thang...

Một bước... Hai bước... Ba bước...

Năm bậc... Sáu bậc... Bảy bậc....

Hức... hức... Tôi có cảm giác lành lạnh trên má. Một giọt nước mắt rơi xuống... rồi một giọt nữa... Từng giọt nước mắt lã chã rơi... Chúng chảy dài trên má, lăn xuống cổ tôi... lạnh toát...

Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng vuốt lấy khuôn mặt tôi, lau khô những vệt nước mắt trên má tôi.

- Lý Triết Vũ...

Vũ không đáp lại lời tôi. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, rồi từ từ ôm tôi vào lòng. Vẫn vậy nhỉ? Tôi luôn là người được Lý Triết Vũ an ủi, vỗ về. Cuộc gặp vô tình với tên Sun hôm nay làm tôi lại nhớ về quãng thời gian kinh khủng đó. Những lần đó... nếu không có Lý Triết Vũ luôn bên cạnh, không biết chừng... tôi không thể sống tiếp nữa... Nếu không có... cậu ấy... nếu cậu ấy rời xa tôi... nếu.. tôi không thể nhìn thấy cậu ấy nữa... nếu..nếu...

End Chap 4
 
Chap 5: o0o Bão - Storm o0o

Nhân vật:
- Tô Hựu Tuệ
- Kim Nguyệt Dạ
- Lý Triết Vũ
- Kim Ánh Minh
- Kim lão gia và Kim phu nhân

Địa điểm:
- Bệnh viện thành phố Tinh Hoa.
- Nhà Kim Ánh Minh

One
Bệnh viện mang một màu trắng toát.....

Mang một màu trắng toát.....

Trắng toát......

Biển bảo “Đang mổ” vẫn còn sáng....

“Đang mổ”....

Hai con chữ lạnh lùng, vô cảm... chỉ cần nhìn vào cũng thấy con tim tê dại..

Giờ đây đang có hai con người đứng chết trân trước hai con chữ đó...

Phía xa hơn, có năm dáng người cũng lo lắng chẳng kém...

Hai con người đứng trước cửa phòng mổ... một nam một nữ, sắc mặt đều dấy lên cảm giác bất an, hồi hộp, lo sợ nhưng cũng tràn đầy niềm tin... niềm tin đó... họ dành trọn vào con người đang nằm bên trong căn phòng đó....

Ngón tay họ đan vào nhau... đó là cách duy nhất để họ có thêm sức mạnh mà tiếp tục chờ đợi...

- Tôi ... từ nhỏ... đã luôn..... ghét.. bệnh viện.... – Giọng Tuệ cất lên run run... đôi mắt lấp lánh vì những giọt nước mắt đang chực trào ra, nhưng ánh mắt cô vãn đang cố gắng giữ lại một chút sự tin tưởng trong đó.. – Nơi này, lúc nào cũng lạnh lẽo vô

Đoàng........

Sấm rạch ngang trời.... Khô khốc... Bão đã đến trên đầu các nóc nhà cao tầng, và đã đến trong suy nghĩ của những người đang đứng ở đây.

----------------------------------------------------------------​

Hai ngày sau khi Dạ được đưa vào phòng cấp cứu, mọi người đều tập trung đến thăm Dạ. Hựu Tuệ ôm một giỏ trái cây to tướng bước vào và....

Bốp!

0_O

_._!

=”=

....

No comment.....

Giỏ hoa quả rơi thẳng vào người Kim Nguyệt Dạ trong ánh mắt kinh ngạc tột độ của mọi người. Ngay cả Vũ cũng mở to đôi mắt nâu kinh ngạc nhìn Kim Nguyệt Dạ.

- Au.... au... chết tôi rồi... Bé Hựu Tuệ... bé thật là quá đáng... tôi vừa mới mổ xong mà .... – Trong lúc mọi người vẫn còn mắt chữ A mồm chữ O thì Kim Nguyệt Dạ rên lên đầy đau đớn..

- Hì hì hì – Hựu Tuệ ngồi xuống, nhe răng cười – Cậu mổ ở đầu mà, có phải mổ ở bụng đâu. À mà, hôm nay, hoa quả này là tôi mất 30 phút đứng lựa từng quả một đó, Dạ à... – Tuệ với tay lấy con dao gọt nhanh vài quả táo, xếp gọn gàng vào đĩa, rồi đặt vào lòng Dạ

- Thật là, tôi ghi nhận lòng tốt của bé!!!! – Kim Nguyệt Dạ làm bộ mặt sung sướng đưa tay ra định cầm một miếng lên ăn... nhưng...

- Cho nên mời mọi người thưởng thức, còn tên kia, kệ hắn! – Tuệ đưa tay nhấc giỏ hoa quả ra khỏi người Dạ, tay kia... lấy luôn cái đĩa đưa đến chỗ mọi người và cũng chẳng bận tâm đến tên Kim Nguyệt Dạ đang mang bộ mặt vô cùng kì cục: mắt trợn ngược, miệng há hốc, cơ mặt còn giật giật... Ai thấy thế cũng không kìm nén nổi mà cười to lên!

Cả căn phòng bỗng tràn ngập tiếng cười của nhóm bạn cùng tiếng quát tháo của Kim Nguyệt Dạ!

Nhưng mọi chuyện vẫn chỉ là bắt đầu. Sau cơn mưa, không phải trời sẽ lại sáng, mà là có thêm một cơn bão nữa to hơn mà thôi! Sấm chớp vẫn tiếp tục rền vang trên nền trời vốn đã nhuộm màu u ám... Chuyện tiếp theo... liệu có kinh khủng lắm không...

Two

“Chúng tôi đang phỏng vẩn tân sinh viên đã đỗ vào Đại học Tinh Hoa với số điểm gần tuyệt đối: 799,75 điểm. Vâng, cô ấy chỉ thiếu đúng 0.25 điểm nữa. Và chúng ta, chắc chắn đều đã từng nghe danh của tân sinh viên này. Cô là Công chúa Milan – Ngọc nữ Minh Đức – Tô Hựu Tuệ! Hôm nay, chúng tôi đã bắt gặp cô tại công viên Tinh Hoa cùng với Thiếu gia Lý Triết Vũ và hoàng tử Sùng Dương Kim Nguyệt Dạ...”


Choang!

Tong tong tong...

Chai rượu vang đang ngạo nghễ trong tay Kim phu nhân bỗng rơi thẳng xuống sàn nhà, vỡ tan tành.

Ly rượu vang trên tay Kim lão gia cũng hướng miệng ly về phía sàn, những giọt rượu đỏ thẫm như máu chảy tong tong xuống sàn.

Vị quản gia đưa tay đẩy mắt kính đầy kinh ngạc và hoảng hốt nhìn về phía đó. Ngay lập tức, những gia nhân trong nhà chạy lại dọn dẹp chỗ rượu vang vừa rồi.

- Đâu có cần quá shock như vậy, bố mẹ? Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến... và nó đã đến rồi! Con vừa từ chỗ anh ấy về! Con lên phòng đây – Giọng nói lạnh như băng của Kim Ánh Minh vang lên. Rồi cậu đưa tay lên vẫy vẫy, tỏ ý mình sẽ lên phòng

- Minh... MINH....! Con vừa nói gì... – Bà Kim lắp bắp hỏi

- Con nói là con vừa từ chỗ anh ấy về!

- Làm thế nào mà? – Ông Kim cũng ngạc nhiên hết sức – Con đang đùa đúng không? Làm sao mà con gặp được Kim Nguyệt Dạ?

- Chẳng sao cả! Tình cở thấy ở quán của Nguyệt! – Minh lạnh lùng quay lại nhìn bố mẹ, rồi rảo bước lên phòng – “Sao giờ lại phải quan tâm thế? Lúc trước vứt anh ấy đi còn đâu thèm ngoảnh mặt lại nhìn cơ chứ? Không lẽ...” – Một giọng nói cất lên trong tâm trí Kim Ánh Minh...


Sáng sớm hôm sau, Kim Ánh Minh vội vã ra khỏi nhà. Ông Kim – ngay lập tức cho người theo dõi cậu.

Bệnh viện là nơi cậu ta đến. Mở cánh cửa kính nằng nặng của bệnh viện, cậu khẽ quay đầu lại nhìn phía sau, rồi rảo bước vào đại sảnh bệnh viện. Cậu rẽ tại cầu thang, bước lên tầng hai, về phía phòng 208, và giơ tay gõ cửa.

- Là cậu phải không? Kim Ánh Minh? – Phía sau cánh cửa, giọng nói của Kim Nguyệt Dạ chắc chắn như khẳng định luôn danh tính vị khách ngoài cửa.

- Là tôi, đương nhiên. Vì chúng ta đã hẹn nhau rồi – Cánh cửa mở ra. Và không nằm ngoài mong muốn của Dạ, cậu thanh niên trẻ tuổi dáng cao cao, thản nhiên bước vào. – Tô Hựu Tuệ, cô ta đã đến chưa?

- Hôm nay cô ấy và Vũ phải đến trường. Cô ấy có buổi phát biểu với tư cách là sinh viên có số điểm cao nhất, và Vũ đi theo hộ tống rồi! Haizzzz, cô ta lớn rồi mà cứ... làm như là trẻ con sắp đi lạc ấy!

- Cái đó là thể hiện tình cảm với người mình yêu! Anh ăn gì mà ngốc thế hả? – Kim Ánh Minh chán nản lắc đầu

- Ăn mì gói, thường là như thế! – Kim Nguyệt Dạ trả lời, rồi bỗng phát hiện ra mình vừa bị đá đểu - Tôi ăn gì kệ tôi! Cái gì mà Thể hiện tìn cảm với người mình yêu cơ chứ? Hóa ra ngày nào cậu cũng bám riết lấy Mã Thu Thu là vì thế hả? Sến! Sến chảy nước!

- Balah balah balah.....!

- Boloh boloh boloh....!

- Thôi rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì hả? Đến chọc tôi tức chết phải không? – Sau một hồi cãi nhau như chém chả, cuối cùng, như ngày xưa, Kim Nguyệt Dạ vẫn là người lên tiếng đòi dừng lại trước.

- Tôi xin lỗi. Chuyện là, bố mẹ muốn anh về nhà... – Giọng Kim Ánh Minh đều đều, dường như mặt hồ nước không một chút dao động.

Three
- Vũ, dừng ở đây đi! – Mở cánh cửa xe ô tô, Kim Nguyệt Dạ bước xuống, vẫy vẫy tay với Lý Triết Vũ.
- Cậu chắc là… cậu muốn làm việc này sao? – Cửa kính ô tô phía tay lái từ từ hạ xuống, Mái tóc mượt mà của Vũ ló ra, cậu ngước lên phía Dạ, cất tiếng hỏi dè chừng.
- … - Ánh mắt Dạ hơi dao động, nhưng vẫn rất kiên quyết nhìn Vũ, ý như muốn nói rằng mình chắc chắn vì lựa chọn của mình.
- Nếu vậy – Vũ thở dài, đưa tay đập nhẹ vào người Dạ, nhìn cậu – Nếu vậy, cậu phải thật sự bình tĩnh. Hãy nhớ là cậu phải bình tĩnh, bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, cậu sẽ nắm trong tay bàn thắng, nghe rõ chưa?

Kim Nguyệt Dạ khẽ gật đầu với Lý Triết Vũ, rồi rảo bước theo Kim Ánh Minh đã xuống xe trước đó. Men theo con đường rải đầy sỏi trắng, rẽ ngoặt bên hồ nước lóng lánh, Kim Nguyệt Dạ dừng lại trước cánh cổng lớn bằng gỗ sồi.
- Mừng thiếu gia trở về! – Những người hầu trong nhà vội vã xếp hàng ngay ngắn, người cúi gập xuống cung kính chào Kim Ánh Minh.
Kim Nguyệt Dạ bước vào sau Kim Ánh Minh, vẻ mặt hoàn toàn không dấy lên bất kì xúc cảm nào. Hai dáng người dong dỏng cao. Hai mái tóc đen mượt. Kim Nguyệt Dạ và Kim Ánh Minh. Cả hai đều rất bình thản bước vào phòng khách.
Căn phòng rộng rãi, sáng trưng dưới ánh sáng chói loà của các loại đèn điện, trông như một phòng khách của hoàng gia, quả đúng là không hổ danh là một trong Tứ Đại Gia Tộc tại Tinh Hoa.
Trên chiếc ghế tràng kỉ to lớn, bọc nhung đỏ, Kim lão gia cùng Kim phu nhân đã ngồi nghiêm nghị tự bao giờ. Ánh mắt họ dõi theo từng hành động của Kim Nguyệt Dạ - đứa con họ đã bỏ lại tại Milan chỉ vì tương lai của cái gia tộc này.
Kim Ánh Minh ngồi xuống. Ông Kim đẩy cặp kính, giơ tay như muốn bảo Kim Nguyệt Dạ cùng ngồi xuống. Dạ đưa mắt nhìn hành động đó rất nhanh, rồi đưa tay vuốt lại tà áo, thư thái ngồi xuống.
- Quả đúng là con trai ta, những gì ta dạy con, con vẫn luôn khắc ghi. – Kim lão gia nhìn những động tác trước khi ngồi xuống của Kim Nguyệt Dạ, nói.
- Con trai? – Kim Nguyệt Dạ nhếch mép cười cay đắng – Bác gọi thứ mà bác vứt bỏ cách đây 12 năm là con trai?
- Đến đây với thái độ như vậy…. Dạ, con… đã biết lí do cha mẹ…. – Kim phu nhân nấc lên, như muốn phủ nhận sự thật.
- Đâu có gì to tát! Vứt bỏ đứa con mình mang nặng đẻ đau, vứt bỏ nó không thương tiếc, chỉ vì tương lai gia tộc họ Kim. Lí do quá hay còn gì? Vì cái gia tộc này, thì sự mất mát đi một đứa con để “vì tương lai, vì gia tộc” chẳng là gì cả…. đúng kh….
- Đừng nghĩ vậy con ạ. Con thật sự quan trọng với bố mẹ. – Bà Kim ngắt lời
- Quan trọng? Tôi chẳng khác gì một tờ giấy rác rưởi bị ruồng bỏ thì có! – Hai tai Dạ đỏ ửng lên, miệng vẫn còn giật giật sau câu nói đó.
- Chuyện gì cũng có nguyên căn của nó. – Ông Kim hướng ánh mắt về phía Minh – Cha thấy hai con… thật sự rất thương yêu nhau. Nhưng theo lệnh của gia tộc thì.. Minh sẽ là người thừa kế gia tộc… Cha mẹ luôn lo lắng rằng, khi Minh chính thức nhận được lệnh là người thừa kế gia tộc thì.. thì tình cảm anh em ruột thịt giữa hai anh em con sẽ… nên đành tách hai đứa ra…
- Tách hai đứa ra? Bằng cách vứt tôi ở lại Milan với cả đống hỗn loạn của cuộc sống á? Mười hai năm qua, tôi sống thế nào, ai quan tâm cơ chứ?
- Cha mẹ đã nhờ chú con chăm sóc cơ mà?
- Ông chú đó lo cho tôi học hành rồi viện cớ đó lấy hết toàn bộ đồ đạc trong nhà, tiền bạc, nói chung là tước đi mọi thứ từ tôi. Tôi đói khát, sống chết thế nào các người có ai thèm đếm xỉa đến? Chỉ vì Kim Nguyệt Dạ này là người bị gia tộc ruồng bỏ chứ gì?
Không khí trầm mặc như bao trùm lấy toàn bộ khu biệt thự.
Chút ánh sáng cuối cùng trong ngày đổ xuống nền cỏ xanh mát.
Bốn con người ngồi giữa căn phòng sang trọng mà vô cùng trống trải.
- Tôi đã không còn gì muốn nói với hai bác nữa. – Kim Nguyệt Dạ thong thả đứng dậy.
- Khoan đã. Ta đã nghe Minh nói... về việc con phải điều trị….. – Bà Kim cố nói như van nài – Con đã không chấp nhận về đây ở với cha mẹ, thì xin con hãy ra nước ngoài điều trị. Xin con hãy coi đó là điều duy nhất tốt đẹp trong cuộc đời mà cha mẹ có thể dành cho con…
- Chuyện này… - Bỏ lửng câu nói, Kim Nguyệt Dạ bước ra ngoài căn nhà đó.
Cậu mở cửa xe, bước vào. Chiếc xe lao vút về phía đi về biệt thự nhà họ Lý. Bỗng nhiên, đầu cậu đau dữ dội
- Không thể nào,…. Đã qua lần điều trị đầu tiên rồi…. sao lại…
- Dạ, cậu có sao không? Chúng ta đến bệnh viện. – Lý Triết Vũ bẻ mạnh tay lái, quay xe về hướng ngược lại, lao đến bệnh viện.
------------------- Trong khi Kim Nguyệt Dạ đang cấp cứu -------------------
Điện thoại cậu báo tin nhắn mới.
Từ Tô Hựu Tuệ - người đang đứng bên ngoài cánh cửa kia
“Kim Nguyệt Dạ, tôi cầu xin cậu, đừng xảy ra chuyện gì đấy. Tô Hựu Tuệ”
End Chap 5
 
Chap 6: o0o Tiếng súng – Gun Fire o0o

Nhân vật:
- Tô Hựu Tuệ
- Kim Nguyệt Dạ
- Lý Triết Vũ
- Kim Ánh Minh
- Mã Thu Thu
- Mông Thái Nhất
- Giang Hựu Thần
- Thái Linh
- Hà Tiểu Bối
- Trịnh Vũ Nhi

Địa điểm:
- Công viên Black Star
- Căn nhà gỗ bị bỏ hoang ở ngoại ô

One
- Nhi Nhi! Nhi Nhi!!!! – Bối Bối cố gắng chạy trên vỉa hè, đập mạnh vào vai Vũ Nhi.

- Hà Tiểu Bối!!!!!!! – Vũ Nhi quay lại, ánh mắt hình viên đạn nhìn thẳng vào Tiểu Bối

- Hức.. Nhi Nhi.... Nhi Nhi.... Bối Bối xin lỗi mà.... Bối Bối thề là không cố ý...... – Tiểu Bối ngước đôi mắt long lanh đẫm nước mắt lên nhìn Vũ Nhi đầy vẻ đáng thương, sụt sịt mấy cái rồi giơ tay thành hình khẩu súng bắn về phía Vũ Nhi - ...... chỉ cố tình thôi mà.... nên... nên... lần sau, Bối Bối hứa sẽ... đập mạnh hơn....! – Nói xong, Tiểu Bối cười khúc khích, còn Vũ Nhi thì chán nản lắc lắc đầu.

Bên kia đường, ngay tại cổng công viên Black Star.

Hựu và Linh đang chuẩn bị bước vào công viên.

- Mời vị Tiểu thư và Thiếu gia đây lên xe... – Một giọng nói sắc như dao, lạnh buốt như băng ở Bắc Cực, và kèm theo nó là... một khẩu súng đen ngòm hơi lộ ra sau cái tay áo vừa to vừa dày của người đàn ông đó.

Không thể kháng cự bất kì điều gì, Giang Hựu Thần và Thái Linh buộc phải theo tên đó, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe

Chiếc Porsche 356A màu đen tuyền nổ máy. Tiếng máy xe ầm ầm khiến mọi người chú ý, nhưng họ chỉ chăm chú nhìn chiếc xe, còn những hành động trước đó không ai hay biết, trừ hai cô bé.

- Có chuyện rồi. Nhi Nhi, chúng mình đuổi theo chứ? – Tiểu Bối nhếch mép cười nhẹ, mắt tinh ranh nhìn sang phía Vũ Nhi

- Đương nhiên! Chúng ta là Trịnh Vũ Nhi và Hà Tiểu Bối cơ mà! Bối, lên xe! – Vũ Nhi cũng mỉm cười, gật đầu nhẹ, chân vắt qua yên xe đạp, tay kia kéo Bối lên xe.

Hai con nhỏ lớp 9 đèo nhau chạy vun vút trên đường. Hai đứa nó cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định mà “mình có thể quan sát đối phương, và khó có thể bị phát hiện” theo lời nhỏ Bối.

- Có người theo ta kìa – Người phụ nữ với mái tóc vàng óng ả dài ngang lưng, đầu đội chiếc mũ vành to màu trắng, cặp kính gọng vàng lóe sáng cất giọng nói với người bên cạnh.

- Tôi biết hai đứa này! Thằng Minh và Dạ sẽ sớm vào tròng thôi. – Người đàn ông kia, mặc nguyên bộ đồ màu đen, đội mũ kéo sát mắt, mái tóc dài quá lưng màu vàng kim chảy dài xuống ghế ngồi, nhìn kĩ, hắn có râu nữa. Hắn bỏ một tay ra khỏi tay lái, rồi đưa bàn tay vào túi áo, kéo vật đen sì ra khỏi túi. Súng! Khóe miệng khẽ nhếch lên và hắn nhét súng vào như trước.

- Hựu, là... Tiểu Bối và Vũ Nhi... – Thái Linh khẽ thì thầm vào tai Hựu.

- Hai con bé đó... – Hựu Thần khẽ cau mày... – làm sao mà....

Two
Chiếc xe dừng lại ở một ngôi nhà bằng gỗ bỏ hoang nhưng khá là to lớn ở ngoại ô. Tên tóc dài bước xuống xe, kéo Hựu Thần, còn người phụ nữ đẩy Thái Linh về phía ngôi nhà đó.

Rầm.

Họ lạnh lùng đẩy Hựu và Linh xuống sàn nhà lạnh ngắt và khóa cửa từ bên ngoài. Từ phía trong, Hựu và Linh có thể nghe tiếng nói lạnh tanh của hắn:

“Một cuộc hội ngộ là điều tốt nhất! Hãy chờ xem, với hai ngươi, bọn ta có thể làm gì sáu đứa còn lại.”

Bối Bối mở túi, lấy điện thoại ra, bấm nhanh số máy của Kim Ánh Minh.

- Anh Minh! Anh Minh! Em Bối đây! Em và Tiểu Nhi đang ở ngoại ô – Giọng Bối Bối vô cùng gấp gáp

“Em ở ngoại ô làm gì thế hả? Chị Nguyệt đang tìm em đấy!” – Đầu dây bên kia, giọng bực mình của Kim Ánh Minh vang lên..

- Anh ơi, bảo mọi người đến nhanh lên, em thấy anh Hựu và chị Linh bị hai người rất khả nghi bắt lên xe, hình n

hư… hình như có súng nữa!” – Vẫn nhịp điệu nhanh như thế, Bối khẽ thét lên!

“ Em bị điên à!” - Kim Ánh Minh gắt – “Em có biết mình đang làm gì ko hả? Em muốn chết à?”

- Em biết, nhưng chẳng lẽ thấy chết không cứu… Á…

- Xuống xe nhanh lên! – Giọng nói đầy sắc lạnh vang lên. Hắn ta đã xuất hiện trước mặt hai cô bé từ khi nào. Vũ Nhi bình tĩnh dừng xe, kéo tay Bối Bối xuống xe, đẩy về phía sau mình, cố ý che giấu việc Bối đang gọi điện.

- Con bé kia! Đang nói chuyện với ai? – Người phụ nữ gằn giọng – Đưa đây!

Bối sợ hãi lấm lét nhìn người phụ nữ kia. Cô ta đưa tay đẩy gọng kính lên, rồi nhẹ nhàng rút chiếc điện thoại ra khỏi tay Bối Bối.

“Ơ, hành động này… quen quá!” Bối và Nhi chết lặng.

Người phụ nữ kì lạ kia mỉm cười, đưa điện thoại lên tai, cô ta nói rõ ràng:

- Cậu là Kim Ánh Minh phải không?

“Là tôi”

Thấy bên kia có tiếng trả lời, cô ta tiếp tục – Thông điệp sau chỉ nói một lần! Nghe cho rõ – bên kia tiếp tục đồng ý, thấy vậy, cô ta đắc ý – Ta đang ở ngoại ô, giữ trong tay hai đứa em gái và hai người bạn của cậu. Cứ đến đây rồi sẽ thấy nơi ngươi muốn đến, người ngươi muốn tìm. Ta nói trước, muốn đảm bảo an toàn cho lũ ruồi này… tốt hơn hết là bảo cả Mông Thái Nhất, Mã Thu Thu, Tô Hựu Tuệ, Kim Nguyệt Dạ, Lý Triết Vũ đến đây!

“Bà muốn gì? Tại sao lại kéo các cậu ấy vào chuyện này?”

- Ta thuộc kiểu người thích những điều thú vị. Nhanh lên đấy, hoàng tử băng giá Tảo Xuyên – Bà ta chuyển qua tông giọng lả lướt đến khó tin…


Three
Trong căn nhà gỗ, bốn người bị dồn vào góc phòng. Hai người kia dùng băng dính bịt miệng họ và trói tay lại phía sau lưng. Thái Linh sợ hãi tựa người vào Hựu Thần. Trong khi đó, Bối Bối và Tiểu Nhi nhìn không có vẻ gì là sợ hãi cả. Vũ Nhi đưa mắt nhìn quanh phòng.

“Quả nhiên, bọn chúng đã rời khỏi đây và ra ngoài chờ mọi người đến…” Nhi nghĩ thầm.

Sau khi đánh giá tình hình xung quanh, cảm thấy an toàn, Nhi huých nhẹ khuỷu tay vào Bối.

Bối gật đầu rồi vòng tay xuống phía dưới, nhanh chóng luồn hai chân qua. Khi hai tay đã ra phía trước mặt, Bối đưa tay giật miếng băng dính trên miệng ra rồi dùng răng cắn đứt phần băng dính dán ở tay. Xong xuôi, cô cởi trói cho mọi người.

Hựu Thần và Thái Linh nhìn Bối không chớp mắt. Thấy vậy, Bối Bối gãi gãi đầu, cười giả ngốc:

- Hì hì hì, em là Fan cực cực cực kì trung thành của Conan cơ mà! Đọc chơi thì cũng phải có gì để ứng dụng chứ!

Trịnh Vũ Nhi cười đồng tình. Có vẻ hai con nhỏ này không biết sợ là gì luôn.

- Để em xem, mình có thể mở cửa từ trong không? – Nhi dò xét cánh cửa gỗ to – Lúc nãy khi bị giải vào đây, em thấy cái chốt cửa này rất lạ!

- Lạ thế nào cơ? – Hựu và Linh lên tiếng

- Nó được làm bằng sắt và chỉ đặt lên giá đỡ thôi! Nhưng xem chừng khá là cứng, khó có thể sử dụng sức để phá cửa khi cái thanh đó vẫn còn chốt!

“Sắt….”

“Sắt…”
“SẮT????”

Mắt Nhi bỗng dưng sáng rực!

- Hơ hơ hơ, Bối nè, cái sở thích quái dị của cậu… cuối cùng cũng có ích! Đưa cho tớ cái mà cậu cứ giữ suốt bên mình, nhanh lên! – Vũ Nhi thích thú chìa tay ra trước mặt Bối

- Ế… là cái này á? – Bối giơ ra một chiếc nam châm điện – Đây, nhưng đừng có làm nó xước đấy!

Vũ Nhi cầm lấy chiếc nam châm điện, cẩn thận đặt vào gần cửa. Lực hút của chiếc nam châm tác dụng lên cái thanh chốt bên ngoài. Năm giây sau, Nhi đã bỏ được cái thanh chốt ra khỏi giá đỡ của nó.

Bối như chỉ chờ có thế, lao vụt đến và đá mạnh vào cửa. Cánh cửa mở toang.

Hựu và Linh tiếp tục mắt tròn mắt dẹt nhìn hai đứa bé trước mặt.

“Bộ chúng nó là … đội thám tử nhí chăng?”

- Hơ hơ hơ, tuyệt chiêu Châu chấu đá Voi của Bối này thiệt là được việc! Hơ hơ hơ… - Bối che miệng cười khúc khích, bỗng cô cảm thấy sau gáy lạnh toát…

- Quả không hổ danh là Hà Tiểu Bối và Trịnh Vũ Nhi! Sự kết hợp của hai người thật là hoàn hảo! Chúng ta thật là không uổng công khi đưa hai đứa con nít nhà ngươi vào vụ này!

Người đàn ông tóc dài đã đứng đằng sau tự bao giờ, nòng súng đen ngòm trên tay ông ta chĩa vào sau gáy Bối.

Sau đó, ông ta đẩy Bối vào phía ba người kia, hươ hươ khẩu súng trước mặt họ.

- Đối phó với hai đứa giỏi võ và đồng thời cũng là những đưa thông minh nhất trong cuộc thi thám tử vừa rồi, thật là không dễ dàng, cho nên ta mới phải thủ thêm hộp kẹo này! Tốt nhất là ngoan ngoãn đi, nhị vị tiểu thư, không thì ta sẽ rất hân hạnh mời nhị vị kẹo đồng nguyên chất này đấy! – Giọng hắn không cảm xúc, chất giọng đều đều cứ từ từ rót vào màng nhĩ của bốn con người ở đây.


Four
Bên ngoài, chiếc xe ô tô lao vun vút với tốc độ ánh sáng phanh gấp ngay đầu con đường dẫn vào căn nhà gỗ. Chiếc mô tô thể thao màu đen với những dải trang trí bay bay đi với vận tốc kinh hoàng cũng vừa kịp dừng lại. Sáu người họ chạy về phía ngôi nhà. Họ bước vào trong.

Rồi đó, ngay phía sau lưng, người phụ nữ kì lạ bước vào. Tiếng giày cao gót nện trên nền nhà khô khốc.

- Ồ, vậy là đã đủ

cả! Chúng ta có vài bất ngờ nho nhỏ cho các cô bé cậu bé của chúng ta, phải không, BOSS?

- …

Bỗng
Tích..
Tích..
Tích..
- Khoan đã, tiếng này là…. Không lẽ - Hựu Tuệ giật mình thảng thốt. Kéo theo đó, Dạ, Minh, Nhất, Hựu cũng phải đưa mắt dè chừng.

- Nhất định nó là … - Ánh mắt của Bối và Nhi bỗng sắc lạnh, cảnh giác hơn bao giờ hết.

- Nó là bom – Vũ vẫn giữ vẻ bình tĩnh lên tiếng – ba quả tất cả.

- Chính xác! Lý Triết Vũ, cậu khá lắm! But, My Babies, You lose and the Game is The End!

Cô ta lạnh lùng đưa khẩu súng lên, hướng về phía Kim Ánh Minh

5….. 4….. 3…… 2……
- Good Bye…..
………….. 1 ………..
Đoàng… oàng…

Một loạt tiếng nổ lớn vang lên

Một đống bột mì bay phấp phới…. phấp phới…..

Và…

Một mũi tên cao su trên trán Kim Ánh Minh đang lắc lư… lắc lư…..

- Cái quái gì thế này? – Kim Ánh Minh nhếch mày, tay giật cái mũi tên cao su ra. Phía sau cậu, mọi người đang ho sặc sụa vì bột mì.

- Just Kidding!!!!!! Hi các cưng!!!!!! Chị đây!!!!! – Người phụ nữ bỏ chiếc mũ vành to ra, đưa tay đẩy kính. Chị Bắc Nguyên Ái!?

- Chào các cháu! Có sợ không? – Người đàn ông bỏ mũ và cởi mớ tóc giả. Ngài Mộc Nhã Văn!!!???
- Có ạ… có sợ! Sợ chết đi được ấy!!!!!! Mà hoá ra là cô thật à, cô Ái? – Bối Bối lăng xăng chạy ra – Lúc cô lấy điện thoại của Bối Bối, Bối Bối đã nghĩ là cô Ái rồi! Chỉ có cô Ái mới lấy điện thoại của Bối Bối như vậy!!!!!

- Khụ khụ khụ, chú Nhã Văn, lần sau dùng giấy màu nhá, đừng có dùng bột mì, bụi quá!!!! – Kim Nguyệt Dạ phản bác.

- Thành mấy con tôm lăn bột chiên giòn rồi… - Thu Thu, Hựu Tuệ và Thái Linh đồng thanh.

- Haizzzzzz, mấy cô bé này…. – Ngài Mộc Nhã Văn thở dài ngao ngán – các cháu đã chín đâu

Ha ha ha ha ha…..

Tiếng cười tràn vào căn phòng toàn một đống bột mì và cả chục người lăn lộn trong đống đó!

- Khoan đã, chú đến đây hôm nay là có việc. Kim Nguyệt Dạ, chủ tịch hội đồng trường Minh Dương cùng với Gia tộc Kim muốn cháu sang Mĩ điều trị. Với điều kiện của bệnh viện của chúng ta ở đây… e rằng chúng ta không thể chữa dứt điểm cho cháu…

Hả?????

End Chap 6
 
Chap 7: o0o Tạm biệt – Goodbye o0o
(POV of Tô Hựu Tuệ)

Cộp.....

Cộp......

Đi.. đi thật rồi! Kim Nguyệt Dạ đi rồi.

Cậu ấy lặng lẽ lướt qua tôi, đưa tay lên xoa đầu tôi, mỉm cười:

- Bé Hựu Tuệ, xin lỗi bé...

- Vì chuyện gì cơ...

- Vì tất cả mọi chuyện, và vì ... chuyện này....

Hương bạc hà thoang thoảng bao bọc lấy tôi, ấm áp như một đôi cánh thiên sứ bao trùm lên toàn bộ cơ thể. Một chiếc lông vũ mềm mại và nhẹ ngàng chạm khẽ lên môi tôi. Thời gian như đứng lại.

- Có lẽ, đây là lần cuối... Nhưng bé Hựu Tuệ nè, đây là quà cho bé, mừng bé đỗ đại học nghen...

Kim Nguyệt Dạ vuốt phần tóc của tôi qua tai, rồi nhẹ nhàng nhét vào đó một cái headphone.

Là.. bài

I can’t stop my love for you...

Tôi kinh ngạc nhìn Kim Nguyệt Dạ, rồi nhìn xuống cái mp3 hắn vừa nhét vào tay tôi, tôi mở list bài hát, đến hơn bốn mươi bài, không lẽ hắn...

Hắn mua cái mp3 này cho tôi... rồi còn cẩn thận chọn từng bài hát lưu vào đây cho tôi nữa....

Mắt tôi long lanh...

- Nè, nhìn kinh quá! Bé nghĩ tôi tốt thế sao? Cái này là fan hâm mộ của tôi tặng đấy. Thấy mấy bài hay nên cho bé thôi.

Cái gì chứ?

Đồ....

“Mời quý khách đi New York, Mỹ trên chuyến bay 7N-11 đến cửa soát hành lí”

Tiếng gọi loa vang lên.

- Dạ, bảo trọng nhé! – Lý Triết Vũ mỉm cười

- ... – Kim Nguyệt Dạ ghé sát tai Vũ nói điều gì đó, chỉ thấy mắt Dạ đượm buồn và Vũ không nói gì cả.

- Bé Hựu Tuệ... tôi đi nhé! Bé ở lại tu luyện thêm vài thiên niên kỉ nữa, tôi về, ta lại đấu tiếp!!!!! Nhưng tôi khuyên bé đừng tốn công phí sức làm gì... thế nhé! Bye bye bé Hựu Tuệ!

Tôi không nói nổi nữa... làm sao tôi có thể nói được nữa chứ.

- Kim Nguyệt Dạ, bảo trọng.... – Mãi tôi mới thốt lên được năm từ...

Bóng Kim Nguyệt Dạ sắp khuất rồi, tôi sực nhớ ra, hét toáng lên:

- Kim Nguyệt Dạ, Kim Nguyệt Dạ! Mười năm sau, hai giờ chiều ngày hai mươi tháng tám, sáu đứa chúng ta sẽ gặp nhau ở vườn hoa trường Minh Dương, bất kể đang làm gì, ở đâu, cậu cũng ko được vắng mặt. Cậu nhớ chưa? Cậu hứa đi!

- Tôi hứa! – Kim Nguyệt Dạ quay đầu lại nhìn tôi và Vũ, cậu cười nhẹ, trông như một vị thiên sứ... Rồi cậu bước vào...

End Chap 7
 
Chap 8: o0o Kết thúc – The End o0o
Nhân vật:
- Tô Hựu Tuệ
- Kim Nguyệt Dạ
- Lý Triết Vũ
- Bạch Tô Cơ
- Khâu Hiểu Ảnh
- Lăng Thần Huyền

Địa điểm:
- Sân bay thành phố Milan
- Vườn hoa trường Minh Dương


Sân bay Milan, 12:30 ngày 20 tháng 08...

Một đôi nam nữ cầm tay nhau từ trong sân bay đi ra. Có vẻ họ là họa sĩ hay nhà thiết kế gì đó. Họ nhanh chóng cất hành lí của mình vào cốp xe ô tô và lên xe. Chiếc xe phóng thẳng về phía phố Angel.

Vẫn Sân bay Milan, 13:00 ngày 20 tháng 08....

Một cô gái, với mái tóc vàng óng ả, ăn mặc rất thời trang, và là tâm điểm chú ý của mọi người. Cô, trước đây từng là một cô nữ sinh nghịch ngợm, trẻ con, bồng bột, nhưng giờ, cô đã thật sự trưởng thành. Và cô giờ đây là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới, với những bộ trang phục trẻ trung, táo bạo.

Cô thoát ra khỏi đám đông, mở cửa chiếc xe mui trần của mình, phóng vun vút trên những con đường, rồi để chúng dẫn mình về con phố Angel thân yêu.

Từ phía trong trường Minh Dương, 13:45 ngày 20 tháng 08...

Một đôi vợ chồng trẻ tuổi và vô cùng tài giỏi bước ra từ phía phòng giám hiệu. Họ là những CEO trẻ tuổi nhất, lãnh đạo tập đoàn Lý Thị, sự nghiệp của họ luôn luôn bước đi trên con đường trải hoa hồng. Họ đang rảo bước về phía vườn hoa trường Minh Dương.

Vườn hoa trường Minh Dương, dưới gốc cây ước hẹn, 14:00 ngày 20 tháng 08...

Sáu con người đứng trước một cái cây cao lớn, tươi tốt. Cành lá nó xum xuê, xanh ngát. Dưới gốc cây ước hẹn năm nào – giờ đã là một cái cây trưởng thành, Tuyệt Đại Tam Kiều và Tam Đại Thiên Vương của những năm tháng ấy giờ đây quay lại gặp nhau.

Hựu Tuệ và Triết Vũ đã trở thành những CEO trẻ và tài năng nhất của tập đoàn Lý Thị. Kim Nguyệt Dạ trở thành một bác sĩ vô cùng nổi tiếng (vì đẹp trai) và nhân hậu. Tô Cơ đã thực hiện được ước mơ của mình, một nhà thiết kế thời trang lừng lẫy. Và, lời tiên đoán của Tô Cơ sắp thành sự thật...
“Đúng là bó tay, nếu tương lai bà thành chị dâu của tôi, thì không biết tôi phải giấu mặt vào đâu...”

Nó sắp thành sự thật rồi..

Đứng trước gốc cây này, vẫn là những cô cậu học sinh năm nào của học viện nổi tiếng Minh Dương, nhưng giờ họ đã trưởng thành.

Những khuôn mặt này, quá đỗi thân quen
Dù là năm năm, mười năm, hay hai mươi năm đi nữa
Thì điểm đến của chúng ta,
Con phố Angel nắng vàng trong vắt
Vẫn luôn luôn chào đón những người con của nó trở về
Dưới bóng cây xanh ngắt
Phố Angel đẹp đến lạ lùng
Tình bạn trong sáng như viên pha lê màu trắng
Và tình yêu đỏ thắm như viên kim cương màu đỏ
Long lanh
Long lanh
Viên đá quý trong tâm hồn, trong trái tim của chúng ta
Luôn luôn được phố Angel gắn kết.......
Mãi mãi
Mãi mãi
Về sau....
o0o The End o0o
 
×
Quay lại
Top Bottom