- Tham gia
- 5/9/2011
- Bài viết
- 4.128
Nơi có thể làm mọi thứ theo tình cảm và suy nghĩ của bản thân mà không cần quan tâm xem người khác nghĩ gì hay không phải nghĩ cho bất kỳ ai khác. Nơi bình yên của nó sẽ bắt đầu từ đâu?
Ảnh minh họaVì sao nó cứ phải sống như thế này chứ? Nhiều lúc nó muốn vứt xừ cái "tôi" kia đi để có thể sống một cách thoải mái, bình yên trong cuộc đời này dù chỉ là một phút.
Nó muốn khóc thật to nhưng vì sao không khóc được? Nó muốn gào thật lớn và trách ông trời sao quá bất công nhưng vì sao không gào được? Nó muốn uống thật say để có thể quên đi tất cả nhưng vì sao không thể uống được? Nó muốn thức chơi game cả đêm để quên đi thời gian mà sao không thể thức được? Nó muốn lao đầu vào công việc, không nghĩ đến bất cứ thứ gì nhưng không thể làm được vì chỉ cần rảnh ra một giây thôi là đầu nó đã quay cuồng với đủ thứ ý nghĩ chả đâu vào đâu.
Nó đã cố gắng làm mọi thứ để có thể thấy vui vẻ hơn. Dường như nó đã quá mệt mỏi, kiệt sức với cuộc sống này. Cuộc sống này không phải dành cho nó. Nó thấy ngột ngạt, thấy như bị dồn vào góc tường, không còn lối thoát và cứ mỗi lần càng cố gắng thoát ra khỏi thế giới này, nó lại càng bị nhấn chìm sâu trong đó.
Nó thấy thật sự mệt mỏi nên vào ngày rằm và mùng một hàng tháng, nó lên chùa. Nó mong rằng thế giới tâm linh kia sẽ làm cho tâm hồn thanh thản hơn và giúp nó cảm nhận được những giây phút bình yên. Nó đã yêu anh, một người trong thế giới ảo nhưng không thể nói ra và nó đang phải trốn chạy. Dù chỉ là một lần, một phút, một giây trong cuộc sống này thôi, nó xin một lần tìm đến chốn bình yên...
Một người lạ.
Ảnh minh họa
Nó muốn khóc thật to nhưng vì sao không khóc được? Nó muốn gào thật lớn và trách ông trời sao quá bất công nhưng vì sao không gào được? Nó muốn uống thật say để có thể quên đi tất cả nhưng vì sao không thể uống được? Nó muốn thức chơi game cả đêm để quên đi thời gian mà sao không thể thức được? Nó muốn lao đầu vào công việc, không nghĩ đến bất cứ thứ gì nhưng không thể làm được vì chỉ cần rảnh ra một giây thôi là đầu nó đã quay cuồng với đủ thứ ý nghĩ chả đâu vào đâu.
Nó đã cố gắng làm mọi thứ để có thể thấy vui vẻ hơn. Dường như nó đã quá mệt mỏi, kiệt sức với cuộc sống này. Cuộc sống này không phải dành cho nó. Nó thấy ngột ngạt, thấy như bị dồn vào góc tường, không còn lối thoát và cứ mỗi lần càng cố gắng thoát ra khỏi thế giới này, nó lại càng bị nhấn chìm sâu trong đó.
Nó thấy thật sự mệt mỏi nên vào ngày rằm và mùng một hàng tháng, nó lên chùa. Nó mong rằng thế giới tâm linh kia sẽ làm cho tâm hồn thanh thản hơn và giúp nó cảm nhận được những giây phút bình yên. Nó đã yêu anh, một người trong thế giới ảo nhưng không thể nói ra và nó đang phải trốn chạy. Dù chỉ là một lần, một phút, một giây trong cuộc sống này thôi, nó xin một lần tìm đến chốn bình yên...
Một người lạ.