- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Con đã thèm khát biết bao, sau mỗi chiều tan học, con trở về nhà. Ngôi nhà của mình sáng ấm lên bởi ánh đèn, tiếng tivi chiếu bộ phim buổi tối, mẹ và bố ngồi đợi con bên mâm cơm nói những câu chuyện vui vẻ.
9h tối con tan ca học thêm cuối cùng trong ngày. Trở về nhà, căn nhà 3 tầng to đùng vẫn tối om. Cửa khóa trái. Con lặng lẽ lấy chiếc chìa khóa của mình để mở. Tiếng khóa va vào thành cửa sắt nghe lạnh lẽo đến ghê người.
Lại như mọi lần, căn nhà của gia đình mình lúc 9 giờ đêm vẫn chỉ có một màu tối, không tiếng động. Con lần mò trong bóng tối, tìm cái công tắc bật điện. Ánh sáng chói lòa. Chỉ có mình con trong ngôi nhà quá ư rộng lớn đó. Một mẩu giấy nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn uống nước với tờ tiền một trăm:
- Bố đi công tác 5 ngày không về, mẹ vừa về qua nhà thay đồ vì tối nay có một đối tác quan trọng hẹn gặp. Mẹ không kịp chuẩn bị cơm cho con. Con cầm tạm tiền đi ăn quán con nhé! Yêu con!
Con vứt phịch tờ giấy và đồng tiền mẹ để lại xuống đất, nằm vật ra chiếc ghế. Cuộc sống như một bản nhạc quá đơn điệu ngày nào cũng chỉ một điệp khúc buồn tẻ. Con biết bố và mẹ luôn vội vã vì một bản hợp đồng, một cuộc gặp gỡ quan trọng, một đối tác không thể không coi trọng…
Con cảm nhận rõ ràng cả cái dòng chữ “Yêu con” mẹ cũng viết như một thủ tục cần phải có. Con chán nản với mọi thứ. Tan học ở trường, con đã cố không về nhà ngay mà ngồi đợi học nốt ca học thêm buổi tối. Cái mà con hi vọng là vào giờ đó con có thể gặp được cha mẹ của mình trong căn nhà được coi là tổ ấm đó sau một ngày thật mệt mỏi. Nhưng cái dự liệu của con không thành. Vẫn có những lí do khác cuốn bố mẹ đi.
Con nhìn quanh cả ngôi nhà. Thứ nào trong nhà mình cũng hiện đại và đắt tiền. Cả những đồ vật trang trí cũng toát lên vẻ kiêu hãnh bởi nhìn nó người ta ắt biết chủ nhân đã phải chi trả bao nhiêu để sở hữu được nó. Nhưng mọi thứ càng làm con thấy cô đơn hơn. Con không cần những thứ đó. Cái mà con cần là sự hiện diện của bố mẹ bên con.
Bố mẹ thường nói phấn đấu bao nhiêu cũng chỉ vì con mà thôi. Thậm chí bố mẹ cũng chẳng có thời gian mà tính sinh thêm em cho con. Đồng tiền ấy là tất cả những gì bố mẹ có thể dành cho con sao?
Mẹ chẳng có thời gian để nhận ra trong ngăn kéo trang điểm của mẹ có xấp tiền một trăm. Số tiền mà mỗi lần mẹ nói con cầm ra ngoài ăn tối thay vì bữa cơm có cha, có mẹ ở nhà con đều để lại ngay ngắn ở đó. Nhưng mẹ đâu có thời giờ mà nhận ra tập tiền đó.
Một ngày con có bao nhiêu thời gian để nhìn thấy gương mặt bố mẹ của mình? Bố mẹ đi làm khi con còn chưa kịp tỉnh giấc và về nhà khi con đã thiếp đi vì quá mệt.
Con đã thèm khát biết bao, sau mỗi chiều tan học, con trở về nhà. Ngôi nhà của mình sáng ấm lên bởi ánh đèn, tiếng tivi chiếu bộ phim buổi tối, mẹ và bố ngồi đợi con bên mâm cơm nói những câu chuyện vui vẻ. Cái viễn cảnh đó nhà nào chẳng có, sao con phải ước mơ đến cháy lòng như vậy. Nhưng đón con sau những mệt nhoài của một ngày là bóng tối đen xì bao trùm khắp căn nhà, không một bóng dáng thân thuộc, một âm thanh xáo động bầu không khí. Cứ tĩnh lặng đến thất thần.
Bố mẹ ơi, xin cho con một chút thời gian, vì con cần bố mẹ trong ngôi nhà này, xin hãy cho con ánh sáng dưới mái nhà của mình…
9h tối con tan ca học thêm cuối cùng trong ngày. Trở về nhà, căn nhà 3 tầng to đùng vẫn tối om. Cửa khóa trái. Con lặng lẽ lấy chiếc chìa khóa của mình để mở. Tiếng khóa va vào thành cửa sắt nghe lạnh lẽo đến ghê người.
Lại như mọi lần, căn nhà của gia đình mình lúc 9 giờ đêm vẫn chỉ có một màu tối, không tiếng động. Con lần mò trong bóng tối, tìm cái công tắc bật điện. Ánh sáng chói lòa. Chỉ có mình con trong ngôi nhà quá ư rộng lớn đó. Một mẩu giấy nhỏ đặt ngay ngắn trên bàn uống nước với tờ tiền một trăm:
- Bố đi công tác 5 ngày không về, mẹ vừa về qua nhà thay đồ vì tối nay có một đối tác quan trọng hẹn gặp. Mẹ không kịp chuẩn bị cơm cho con. Con cầm tạm tiền đi ăn quán con nhé! Yêu con!
Con vứt phịch tờ giấy và đồng tiền mẹ để lại xuống đất, nằm vật ra chiếc ghế. Cuộc sống như một bản nhạc quá đơn điệu ngày nào cũng chỉ một điệp khúc buồn tẻ. Con biết bố và mẹ luôn vội vã vì một bản hợp đồng, một cuộc gặp gỡ quan trọng, một đối tác không thể không coi trọng…
Con cảm nhận rõ ràng cả cái dòng chữ “Yêu con” mẹ cũng viết như một thủ tục cần phải có. Con chán nản với mọi thứ. Tan học ở trường, con đã cố không về nhà ngay mà ngồi đợi học nốt ca học thêm buổi tối. Cái mà con hi vọng là vào giờ đó con có thể gặp được cha mẹ của mình trong căn nhà được coi là tổ ấm đó sau một ngày thật mệt mỏi. Nhưng cái dự liệu của con không thành. Vẫn có những lí do khác cuốn bố mẹ đi.
Con nhìn quanh cả ngôi nhà. Thứ nào trong nhà mình cũng hiện đại và đắt tiền. Cả những đồ vật trang trí cũng toát lên vẻ kiêu hãnh bởi nhìn nó người ta ắt biết chủ nhân đã phải chi trả bao nhiêu để sở hữu được nó. Nhưng mọi thứ càng làm con thấy cô đơn hơn. Con không cần những thứ đó. Cái mà con cần là sự hiện diện của bố mẹ bên con.
Mẹ chẳng có thời gian để nhận ra trong ngăn kéo trang điểm của mẹ có xấp tiền một trăm. Số tiền mà mỗi lần mẹ nói con cầm ra ngoài ăn tối thay vì bữa cơm có cha, có mẹ ở nhà con đều để lại ngay ngắn ở đó. Nhưng mẹ đâu có thời giờ mà nhận ra tập tiền đó.
Một ngày con có bao nhiêu thời gian để nhìn thấy gương mặt bố mẹ của mình? Bố mẹ đi làm khi con còn chưa kịp tỉnh giấc và về nhà khi con đã thiếp đi vì quá mệt.
Con đã thèm khát biết bao, sau mỗi chiều tan học, con trở về nhà. Ngôi nhà của mình sáng ấm lên bởi ánh đèn, tiếng tivi chiếu bộ phim buổi tối, mẹ và bố ngồi đợi con bên mâm cơm nói những câu chuyện vui vẻ. Cái viễn cảnh đó nhà nào chẳng có, sao con phải ước mơ đến cháy lòng như vậy. Nhưng đón con sau những mệt nhoài của một ngày là bóng tối đen xì bao trùm khắp căn nhà, không một bóng dáng thân thuộc, một âm thanh xáo động bầu không khí. Cứ tĩnh lặng đến thất thần.
Bố mẹ ơi, xin cho con một chút thời gian, vì con cần bố mẹ trong ngôi nhà này, xin hãy cho con ánh sáng dưới mái nhà của mình…
Hiệu chỉnh bởi quản lý: