- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Tôi thừa hưởng từ ba làn da trắng hồng, nhưng tôi cũng thừa hưởng luôn từ ba cái...mũi tẹt!
Thật sự để có thể nhận xét người là xinh hay xấu rất khó. Và dường như quan niệm về sự xấu đẹp là tùy theo quan điểm của mỗi người. Với người này thì vẻ đẹp theo tiêu chuẩn của mình, với người kia thì cái đẹp nó lại theo một hình mẫu khác. Tôi vẫn nhớ, ngày bé mỗi lần xem hoa hậu thường nói “cô này trông xinh hơn cô kia thế là mà không được làm hoa hậu.” Khi đó ba tôi đã nói rằng “với con cô gái đó xinh nhưng trong mắt ban giám khảo và khán giả thì lại có cô khác xinh hơn. Và cái xinh này nhiều khi nó nghiêng về mặt chủ quan và quan niệm của từng người thôi con à! Việc xinh hay xấu không có một chuẩn mực hay tiêu chí nào cụ thể cả. Và với ba, người phụ nữ xinh nhất trên thế giới và là hoa hậu trong lòng ba chính là mẹ con. Con gái yêu!”
Có lẽ ngày đó tôi còn quá bé để nghĩ đến những lời nói của ba. Bây giờ khi tôi đã là một cô nhóc tròn tuổi đôi mươi, bắt đầu biết quan tâm, chú ý đến hình thức bên ngoài thì những điều đó vô tình được tôi nhớ tới. Tôi có một cô bạn, theo cách nhìn của riêng bản thân tôi và nhiều người khác cô bạn đó cũng khá ưa nhìn, với chiều cao mà nhiều người khác phải ghen tị, mơ ước, gương mặt tròn bầu bĩnh, với cái mũi tẹt đáng yêu, thân hình đầy đặn mà theo các ông bà ngày xưa thường gọi là “có da có thịt”. Thế nhưng mỗi lần đứng trước gương, bạn đều than vãn rằng “ôi, tại sao mặt mình lại to thế này!”, “Ôi! Tại sao mình lại có cái mũi tẹt thế kia!”….Gần như cô bạn cảm thấy tất cả mọi thứ trên cơ thể mình đều không phù hợp. Cô luôn cố tìm ra mọi nhược điểm của mình để lấy đó làm cái cớ để than phiền, để buồn rầu. Và chính cô tự làm cho cuộc sống của mình ngày càng trở nên chán nản, vô vị.
Đã có thời tôi cũng như cô bạn đó. Tôi thừa hưởng từ ba làn da trắng hồng, nhưng tôi cũng thừa hưởng luôn từ ba cái mũi tẹt. Và điều này khiến tôi luôn ao ước một mình có cái mũi dọc dừa như cô bạn ngồi bên. Tôi không có những ngón tay búp măng thon dài, tôi cũng thừa hưởng luôn cái chiều khiêm tốn từ ba. Đã rất lần trước khi đi ngủ tôi thầm cầu nguyện cho mình có chiều cao như các bạn khác, và buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhìn xuống đôi chân mình xem nó có dài ra như mình nguyện cầu hay không? Có thể bạn nghĩ điều này thật ngớ ngẩn. Nhưng suốt những năm cấp 2, 3 tôi đã làm điều này. Tôi luôn tự thu mình lại, cảm thấy mặc cảm vì chiều cao khiêm tốn. Lên đại học tôi không dám giơ tay phát biểu hay lên bảng chữa bài tập vì sợ các bạn cười, vì sợ bảng cao mình với tay viết không nổi. Tôi tự ti vì mình là dân tỉnh lẻ giọng nói nặng tiếng miền Trung nên luôn từ chối các buổi thuyết trình mặc cho tôi là người hiểu rõ vấn đề nhất trong nhóm. Và dần dần tôi nhận thấy mình đã đánh mất đi rất nhiều cơ hội. Để rồi sau đó, ngồi một mình và thầm nghĩ “giá như…” rồi tiếc nuối. Suốt ngày tôi chỉ ao ước mình cao thêm mấy cm nữa….
Nhưng rồi đến một ngày tôi cũng nhận ra, chiều cao, mũi sọc dừa…tất cả chỉ làm cho tôi mất đi con người thật của mà thôi. Vì nó mà tôi như một chú ốc sên, chậm chạp, rụt rè, luôn lơ sợ người khác chê cười mình. Tôi không còn thấy ghen tị với những người bạn cao hơn tôi cả cái đầu nữa. Bởi “nếu cái mũi tẹt này mà thay bằng cái mũi cao thẳng thì mặt cậu sẽ thật khó coi, chẳng hợp chút nào. Nhìn đi nhìn lại tớ vẫn thấy gương mặt này, cái mũi này là hợp với nhau nhất.” Bạn tôi đã nhận xét như thế. Tôi thay đổi cách suy nghĩ của mình. Tự tin đối diện, tự tin tham gia các hoạt động. Tôi lạc quan và cảm thấy cuộc sống này thật tuyệt. Cuộc sống đã cho tôi đôi chân, đôi tay lành lặn, đôi mắt sáng, một gia đình ấm áp. Còn gì hơn thế nữa? Mỗi lần đứng trước gương ngắm mình, tôi thấy mình không cao nhưng lại nhỏ nhỏ xinh xinh trông rất đáng yêu, không những thế tôi còn được mọi khen là trẻ lâu nữa.
Thật ra bạn xấu hay đẹp trong mắt những người xung quanh không chỉ bằng vẻ bề ngoài, mà nó còn phụ thuộc vào cách bạn cư xử và thái độ, việc làm của bạn ra sao. Một cô gái ăn mặc sành điệu, cáo ráo, tóc dài ngang vai nhưng kênh kiệu, không xem ai ra gì thì cũng đâu được người ta khen, người ta ngắm nhìn. Nhưng một cô gái với bộ quần áo đồng phục giản dị, sẵn sàng dắt cụ già qua đường, biết quan tâm đến người khác thì luôn nhận được nhận lời khen.
Bạn thấy đấy, mình xấu hay đẹp phụ thuộc rất nhiều vào chính cách bạn đánh giá bản thân như thế nào. Đừng lúc nào cũng tự tìm những điểm chưa đẹp của mình ra để mà buồn phiền, thay vào đó hãy thể hiện những cái tốt, cái đẹp, biết bằng lòng với chính bản thân. Và luôn là chính mình. Khi đó bạn là người đẹp nhất!
Thật sự để có thể nhận xét người là xinh hay xấu rất khó. Và dường như quan niệm về sự xấu đẹp là tùy theo quan điểm của mỗi người. Với người này thì vẻ đẹp theo tiêu chuẩn của mình, với người kia thì cái đẹp nó lại theo một hình mẫu khác. Tôi vẫn nhớ, ngày bé mỗi lần xem hoa hậu thường nói “cô này trông xinh hơn cô kia thế là mà không được làm hoa hậu.” Khi đó ba tôi đã nói rằng “với con cô gái đó xinh nhưng trong mắt ban giám khảo và khán giả thì lại có cô khác xinh hơn. Và cái xinh này nhiều khi nó nghiêng về mặt chủ quan và quan niệm của từng người thôi con à! Việc xinh hay xấu không có một chuẩn mực hay tiêu chí nào cụ thể cả. Và với ba, người phụ nữ xinh nhất trên thế giới và là hoa hậu trong lòng ba chính là mẹ con. Con gái yêu!”

Đã có thời tôi cũng như cô bạn đó. Tôi thừa hưởng từ ba làn da trắng hồng, nhưng tôi cũng thừa hưởng luôn từ ba cái mũi tẹt. Và điều này khiến tôi luôn ao ước một mình có cái mũi dọc dừa như cô bạn ngồi bên. Tôi không có những ngón tay búp măng thon dài, tôi cũng thừa hưởng luôn cái chiều khiêm tốn từ ba. Đã rất lần trước khi đi ngủ tôi thầm cầu nguyện cho mình có chiều cao như các bạn khác, và buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên tôi làm là nhìn xuống đôi chân mình xem nó có dài ra như mình nguyện cầu hay không? Có thể bạn nghĩ điều này thật ngớ ngẩn. Nhưng suốt những năm cấp 2, 3 tôi đã làm điều này. Tôi luôn tự thu mình lại, cảm thấy mặc cảm vì chiều cao khiêm tốn. Lên đại học tôi không dám giơ tay phát biểu hay lên bảng chữa bài tập vì sợ các bạn cười, vì sợ bảng cao mình với tay viết không nổi. Tôi tự ti vì mình là dân tỉnh lẻ giọng nói nặng tiếng miền Trung nên luôn từ chối các buổi thuyết trình mặc cho tôi là người hiểu rõ vấn đề nhất trong nhóm. Và dần dần tôi nhận thấy mình đã đánh mất đi rất nhiều cơ hội. Để rồi sau đó, ngồi một mình và thầm nghĩ “giá như…” rồi tiếc nuối. Suốt ngày tôi chỉ ao ước mình cao thêm mấy cm nữa….
Nhưng rồi đến một ngày tôi cũng nhận ra, chiều cao, mũi sọc dừa…tất cả chỉ làm cho tôi mất đi con người thật của mà thôi. Vì nó mà tôi như một chú ốc sên, chậm chạp, rụt rè, luôn lơ sợ người khác chê cười mình. Tôi không còn thấy ghen tị với những người bạn cao hơn tôi cả cái đầu nữa. Bởi “nếu cái mũi tẹt này mà thay bằng cái mũi cao thẳng thì mặt cậu sẽ thật khó coi, chẳng hợp chút nào. Nhìn đi nhìn lại tớ vẫn thấy gương mặt này, cái mũi này là hợp với nhau nhất.” Bạn tôi đã nhận xét như thế. Tôi thay đổi cách suy nghĩ của mình. Tự tin đối diện, tự tin tham gia các hoạt động. Tôi lạc quan và cảm thấy cuộc sống này thật tuyệt. Cuộc sống đã cho tôi đôi chân, đôi tay lành lặn, đôi mắt sáng, một gia đình ấm áp. Còn gì hơn thế nữa? Mỗi lần đứng trước gương ngắm mình, tôi thấy mình không cao nhưng lại nhỏ nhỏ xinh xinh trông rất đáng yêu, không những thế tôi còn được mọi khen là trẻ lâu nữa.
Thật ra bạn xấu hay đẹp trong mắt những người xung quanh không chỉ bằng vẻ bề ngoài, mà nó còn phụ thuộc vào cách bạn cư xử và thái độ, việc làm của bạn ra sao. Một cô gái ăn mặc sành điệu, cáo ráo, tóc dài ngang vai nhưng kênh kiệu, không xem ai ra gì thì cũng đâu được người ta khen, người ta ngắm nhìn. Nhưng một cô gái với bộ quần áo đồng phục giản dị, sẵn sàng dắt cụ già qua đường, biết quan tâm đến người khác thì luôn nhận được nhận lời khen.
Bạn thấy đấy, mình xấu hay đẹp phụ thuộc rất nhiều vào chính cách bạn đánh giá bản thân như thế nào. Đừng lúc nào cũng tự tìm những điểm chưa đẹp của mình ra để mà buồn phiền, thay vào đó hãy thể hiện những cái tốt, cái đẹp, biết bằng lòng với chính bản thân. Và luôn là chính mình. Khi đó bạn là người đẹp nhất!