Vì sao tôi không trở thành nhà văn

Pagodasto

Thành viên cấp 2
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/6/2013
Bài viết
12.016
Tôi có năng khiếu làm nhà văn. Ðúng thế! Ngay từ khi mới ra đời, tôi đã biết... khóc oe oe rất có vần có điệu (vần oe ấy mà!). Lớn lên, trong lúc bọn bạn cùng tuổi chơi xe hơi, chơi bán quán thì tôi suốt ngày... ngồi nhìn trời mây, ngắm chuồn chuồn bay; khi đi ngoài đường thì lúc nào cũng lơ mơ cho đến khi... tông trúng một cái gì đó. Tóm lại, người dễ thương thì bảo “chắc nó có khiếu văn chương, còn những kẻ không biết nhìn người (tiếc thay, số này lại rất nhiều) thì... thậm chí tôi không dám kể ra những từ ngữ đau xót (xin mở ngoặc là tôi đau xót), mà họ dành cho tôi.

Chính vì thế mà tôi quyết chí trở thành một nhà văn thật lớn cho họ phải hối hận vì đã xem thường một tài năng trẻ (?!). Ðầu tiên, tôi tập viết văn. Sau một thời gian dài tập trung tư tưởng đủ cho tôi... tông vào cột nhà đến lần thứ chín mười tám, tôi hoàn thành một câu chuyện hết sức lâm ly hấp dẫn, với nhiều tình tiết hồi hộp éo le gay cấn, vừa mang màu sắc hình sự, vừa có sắc thái tình cảm lãng mạn (!). Tôi đường hoàng cho phép nhỏ em gái được thưởng thức đầu tiên. Nó chăm chú đọc câu chuyện của tôi một lần, rồi một lần nữa, và lại thêm lần nữa... Ôi, chưa bao giờ tôi thấy nó say mê truyện ngắn nào đến thế.

Khi nó đọc lại đến lần thứ năm thì tôi chịu hết nổi sự vui mừng, vội vàng hỏi : “Nó ngước mắt nhìn tôi và... ngơ ngác trả lời : “Không biết nữa. Em vẫn chưa hiểu gì hết...."

Bạn có thể tưởng tượng là tôi đau khổ đến thế nào. Sau đó, tôi kết luận là người thời nay sẽ không hiểu được văn chương cao siêu của tôi, nên tôi sẽ không chấp nhất với họ làm gì. Tôi quay sang làm thơ.

Bài thơ đầu tiên hết sức ngọt ngào sâu lắng, tha thiết, bay bổng, có thể làm rung động tim, gan, phèo, phổi... nói tóm lại là lục phủ ngũ tạng của con người. Tôi cho phép nhỏ em xem trước (tôi không giận nó về chuyện lần trước đâu, tôi vốn cao thượng lắm mà (!). Nó đọc bài thơ một cách cẩn thận, sau đó mắt sáng rỡ nhìn tôi : “Giỏi quá! Anh viết truyện dễ hiểu hơn rồi !!!

Tôi bỏ ăn.... vặt suốt hai ngày. Ðến ngày thứ ba thì tôi quyết định viết... hồi ký. Tôi sẽ kể lại số phận trái ngang của một tài năng trẻ - tức là tôi - đã bị vùi dập như thế nào. Rồi xem, người đọc sẽ phải khóc hết nước mắt vì xót thương, cũng đại loại như người ta đã xót thương cho nhà văn Gogh vậy (?).

Vì tôi không chịu nổi nước mắt, nên khi đưa tập hồi ký cho nhỏ em đọc, tôi vội vã bỏ đi để cho nó tự do khóc một mình. Hai mươi phút sau quay lại, tôi thấy mặt nó vẫn còn đỏ bưng, mặt đẫm nước. Trời ạ! Nó làm tôi cảm kích quá thể. Tôi bùi ngùi: “Em đừng xúc động quá! Khóc nhiều không tốt đâu!”

Nó quệt nước mắt, trả lời : “Em chảy nước mắt vì... cười nhiều quá đấy chứ.

Thế đấy! Tôi đã quá bất hạnh để không thể chịu đựng được nữa rồi. Vĩnh biệt các bạn! Ngay bây giờ tôi sẽ đi... tìm cái gì đó ăn cho đỡ đau khổ, sau đó sẽ leo lên gi.ường, và... ngủ. Phải, ít ra là trong mơ người ta không cười đến chảy nước mắt trước những tác phẩm đầy bi kịch của tôi...


Sưu tầm.
 
×
Quay lại
Top Bottom